LoveTruyen.Me

Taekook Chuyen Tinh Ta

Gió chiều thầm vương bao nhớ nhung
Người yêu thoáng qua trong giấc mộng

_Mộng chiều xuân - Lệ Thu_

-------------

Thái Hanh đứng trước cổng nhà, nhíu mày bày ra tâm trạng khó chịu. Chuyện là chiều nay tên Trịnh Hiệu Tích, bạn nối khố của hắn rủ rê hắn đi chợ tỉnh chơi, mà chờ từ nãy giờ chả thấy mặt mũi đâu, báo hại hắn đứng dưới nắng muốn cháy da, dù giờ đã là ba rưỡi chiều rồi mà chẳng hiểu sao vẫn cứ nắng gắt thế này.

"Hanh!"

Chiếc xe citroen dừng lại trước mặt hắn, nghe giọng đủ biết là ai. Thái Hanh mang tâm trạng bực bội đi vào xe ngồi bên ghế phụ lái, đóng cửa một cách mạnh bạo.

"Mày nhẹ nhàng thôi!! Hư con cưng của tao."

"Làm gì chờ mới tới, đứng ngoài nóng chết được."

Y biết mình sai nên cũng chẳng dám nói gì, im lặng nổ máy xe chạy đi. Thật ra y và hắn không có hứng thú đi tới mấy chỗ chợ búa ồn ào như thế, chẳng qua y nghe nói hôm nay chợ tỉnh có mấy thương gia nổi tiếng bày bán khá nhiều món lạ nên mới rủ rê hắn đi chung. Biết đâu vô tình kiếm được mấy tiểu thư xinh xinh khả ái thì sao nhỉ?

"Mà sao tự nhiên hứng thú đi chợ tỉnh vậy?"

"Đợt này hàng hóa có vẻ chất lượng với nhiều của lạ hơn. Nghe đâu có ông Đỗ nữa, ổng chuẩn bị mở một xưởng gỗ nữa ở phố 2 nên chắc chuyển về đây ở luôn rồi."

"Ha, thằng cha đó chỉ được mỗi cái mồm nịnh nọt chớ tốt đẹp gì cho cam. Được như hôm nay không biết phải bợ mông bao nhiêu ông rồi." Hắn cười khẩy.

Thường ngày hắn có vẻ lầm lầm lì lì không quan tâm, nhưng tất thảy mọi chuyện liên quan tới công việc gia đình hắn đều biết. Thái Hanh hắn tuy lười biếng nhưng không phải kẻ vô dụng, không làm được việc gì. Chẳng qua hắn không có hứng thú với cái công việc quản lí xưởng gỗ chán ngắt đó, mà bản thân hắn cũng chẳng biết mình có hứng thú với việc gì, có thể là chưa tới thời đi.

"Haha phải phải, ông ta mồm mép như múa, giả lã nói vài câu nịnh nọt giả tạo thế mà vẫn có người tin."

Hai người mỗi người một câu mãi cũng tới nơi. Phải nói chợ hôm nay vui như mở hội, mấy cô gái thành thị sành điệu khoác lên người những chiếc áo dài màu sắc sặc sỡ, cũng chẳng thiếu những người giàu đi đi lại lại để kiếm cớ vung tiền. Mấy tiểu thương cũng đang hồ hởi chào hàng, mấy khi có nhiều nhà giàu tập trung lại chợ, bọn họ phải khua môi múa mép làm sao để bán được nhiều hàng, và hơn nữa người giàu không trả giá, đối với phận tiểu thương như bọn họ đây là một miếng ăn lớn.

Thái Hanh chán nản thở dài một cái, từ tốn bước đi. Hắn chợt dừng chân trước một quầy hàng bán hạt giống hoa, nơi có người con trai đẹp hơn cả hoa đang nhìn về phía hắn mỉm cười. Người này rất lạ, chắc chắn hắn chưa từng gặp qua, không lẽ...em biết hắn sao?

Nhìn xem, da trắng môi đỏ, đầu dừa tròn tròn khẽ lắc lư, đáng yêu chết Thái Hanh rồi!

Người con trai đó đang nhìn về phía hắn, kìa kìa, còn vẫy tay với hắn nữa. Thái Hanh bị nụ cười của người nọ hớp hồn, đứng hình luôn. Hắn từ từ đưa tay lên định sẽ đáp lại cái vẫy tay đó, nhưng...

"Trí Mân! Ở đây nè"

"Chính Quốc"

Có một người con trai khác lướt qua hắn đi về phía em, bàn tay hắn vẫn lơ lửng giữa không trung nhìn hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện cùng nhau, mọi hành động đều bị dừng lại.

Vậy là em ấy kêu người khác chứ không phải hắn, là chào người khác chứ không phải hắn, cũng không phải cười với hắn... Thề là sống 20 năm trên đời lần đầu tiên Kim Thái Hanh hắn trải qua cảm giác này, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.

"Hanh! Làm gì mà đứng ngu ra vậy?"

"..."

"Ê nghe tao nói không?"

"Gì?" Hắn quay sang bạn mình, gương mặt vẫn ngơ ngơ ngác ngác.

"Sao đứng ngu người ra thế? Đi qua chỗ ông Trương coi mấy mẫu gỗ với tao."

Dứt lời hắn bị y kéo đi chẳng kịp ú ớ gì, bỏ lỡ mất một ánh mắt cảm mến đang hướng về phía mình.

-----------

"Cậu Tích, cậu Hanh! Thật quý hóa cho tôi hôm nay được hai cậu ghé thăm." Ông Đỗ thấy hai người họ đến thì liền cười tươi đến tận mang tai, bày ra điệu bộ nịnh hót.

"Cứ tự nhiên, chúng tôi cũng không phải thánh thần mà làm quá thế."

"À vâng vâng. Hai cậu cứ từ từ mà xem, để tôi cho người dẫn hai cậu đi thăm quan."

Nói xong lão liền dáo dát tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.

"A kia rồi, An ơi!"

Từ xa có một người con gái đang tiến lại gần.

"Cha kêu con."

"Đây là Đỗ Hoài An, con gái tôi. Còn đây là Cậu Hanh với Cậu Tích, con dắt hai cậu đi tham quan một chút."

"À dạ."

Từ nãy giờ Hoài An đã bị vẻ ngoài của Thái Hanh làm cho xay xẩm, người còn lại cũng đẹp trai đấy nhưng không phải khí chất mà cô muốn.

Kiểu cô muốn là người nhìn lạnh lùng, khí chất cao ngạo nhưng đối diện với người mình yêu sẽ dịu dàng, yêu thương. Và cô cảm giác người con trai trước mặt là kiểu người như thế, đột nhiên muốn lấy chồng, chồng ở đây đương nhiên là hắn rồi.

Y và hắn cũng không quan tâm lắm tới người con gái này, cứ thế quay người bỏ đi. Chỉ có ông Đỗ là chớp thời cơ, quay sang nói thầm vào tai con mình.

"Nè! Đi theo kiếm cớ làm quen với người ta, để ý cư xử một chút. Nhất là cậu Hanh, con ráng lấy lòng một chút."

"Dạ thưa cha."

Cô đi theo sau lưng hai người họ, liên tục suy nghĩ nên bắt chuyện thế nào, thì chợt hắn cất tiếng nói.

"Màu sắc loại gỗ này có chút đặc biệt nhỉ??"

Biết cơ hội tiếp chuyện đã đến, cô liền tiến lên đứng ngang hắn, vén mái tóc dài xoăn nhẹ ra sau tai bẽn lẽn trả lời.

"Dạ đây là gỗ Gụ, một loại gỗ vô cùng quý hiếm mà ba em đã nhập được ở Lào ạ. Vân gỗ rất đẹp đúng không anh, mịn và thớ thẳng, để lâu thì gỗ sẽ chuyển sang màu nâu sẫm rồi với màu cánh gián, đặc biệt là khi đánh bóng-...."

"Tôi đâu có hỏi cô. Nhà tôi cũng làm gỗ, hơn nữa còn lớn hơn cả nhà cô, cần cô chỉ bảo?"

"À...dạ em..."

"Đừng xưng hô thân thiết như vậy khi chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, hơn nữa...tôi đối với cô cũng không có mấy thiện cảm." Hắn nhướn mày tỏ vẻ khinh thường, rồi quay qua người bạn thân đứng kế bên: "Đi"

Hai người cứ thế bỏ đi, để lại cô gái đứng đó vẫn còn ngơ ngác.

Đường đường là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, bất cứ người con trai nào gặp cũng phải cúi đầu đeo đuổi, vậy mà giờ lại bị một người con trai làm cho bẽ mặt. Cô không cam lòng, người đó, đặc biệt như vậy nhất định phải thuộc về cô, chỉ cô thôi.

"Ây da, cậu Hanh đây thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, làm cho con gái người ta sốc đến ngơ ngác đứng cả hình luôn rồi." Hiệu Tích trêu chọc nói.

"Thôi đi, tao không có hứng thú với mấy loại con gái như thế, lúc đầu thì ra vẻ hiểu biết, giỏi giang, dần lâu lại dở thói tiểu thư động cái là khóc ré lên đau hết cả đầu, nhàm chán."

"Dù gì mày cũng cư xử nhẹ nhàng chút, người ta là cành vàng lá ngọc đó."

"Trừ mẹ tao ra thì ai cũng như nhau cả thôi, không có ngoại lệ."

Lúc đi ngang qua quầy bán hạt giống hoa khi nãy hắn vẫn dáo dát tìm người nhưng chả thấy đâu, chắc về rồi... Đành thất vọng ra về, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về nụ cười của người con trai ấy, tim chợt xao xuyến lạ thường.

-------------

Bên này cũng chẳng khá khẩm hơn, từ nãy giờ đi chơi với nhau chỉ có mỗi Trí Mân là luyên thuyên một mình, người còn lại một câu cũng không nói, cứ thẩn thẩn thơ thơ rồi lại cúi đầu cười tủm tỉm một mình.

Gì đây? Không phải bị điên đó chứ?

Em nhớ tới vẻ mặt ngại ngùng vì bị quê của hắn khi đó mà không khỏi buồn cười, lại thấy có chút đáng yêu. Thật muốn gặp người đó một lần nữa, liệu có thể sao đa?

*************

Mọi người cứ góp ý cmt thoải mái nhá, tui sẽ tiếp thu và sửa đổi thật tốt. Với lại nhờ mọi người sót lỗi chính tả hộ tui nhaaa~ Iu Iu ❤

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me