- "Chào quý khách ạ"Jungkook mỉm cười vẫy tay với người vừa rời đi, có phần choáng váng mà níu lấy mặt bàn, dạo gần có thể cậu đã suy nghĩ quá nhiều, nên sức khoẻ không được tốt cho lắm. Ăn uống cũng thất thường không ngon miệng. Dì Lee có lẽ cũng bắt đầu để ý, khuyên cậu đi khám, Jungkook nghĩ chỉ là cảm mạo hoặc biếng ăn thông thường nên bảo dì đừng lo. Nhưng thực sự đến ngày hôm nay, thì cậu nghĩ thật sự phải đi bệnh viện một chuyến. - "Jungkook! Dì Lee bảo tôi mang cơm cho anh này"Giọng nói bất ngờ xen vào, Jungkook nhìn ngoài cửa một thân thường phục lững thững đi vào, trong mắt một mảng mờ mịt, nhưng vẫn cố gắng lắc lắc đầu mỉm cười. - "Là Yoongi à, phiền cậu rồi"Min Yoongi lắc đầu không biểu cảm, đây là tên nhóc hàng xóm kế bên nhà dì Lee, trông cũng không còn nhỏ, nghe nói cũng là sinh viên đại học A, nhưng đang trong thời gian nghỉ đông. Hắn là loại sâu gạo nằm lăn a lăn cả ngày, sở dĩ quen biết, cũng là ba mẹ hắn làm công chức trên huyện, thường xuyên vắng nhà, nên vẫn thường nhờ dì Lee nấu dùm bữa cơm. Lâu dần lâu dần cũng thành thân quen, Jungkook với việc Min Yoongi nằm lăn trên sàn nhà hay nói chuyện trống không với mình cũng lười quản. Đứa trẻ này có chút ngỗ nghịch, nhưng không hẳn là không ngoan, hắn vẫn thường giúp dì Lee nhưng việc nặng nhọc như bê đồ, kê tủ, thi thoảng còn làm chân chạy vặt, điển hình như hiện tại giúp cậu đưa cơm. - "Bên trong có cả trứng chả và thịt cá kho nữa đấy"Jeon Jungkook gật đầu từ từ mở nắp hộp ra. - "Vậy -!!!"Mùi hương bay vào cánh mũi mang theo một loại tư vị kì lạ, chẳng mấy chốc dạ dày như đánh trống, kêu ục ục rồi trào ngược lên cổ họng. - "Oẹ...."Cậu khom người nôn khan, trong bụng từ sáng chưa kịp ăn gì, giờ cũng chẳng có gì để nôn ra. - "Này! Anh làm sao vậy!"Min Yoongi đang định ra về, thấy vậy liền hốt hoảng túm lấy cậu, trên gương mặt thiếu niên hai mươi ba hai mươi tư tuổi là nét lo lắng cùng căng thẳng. Ôm lấy miệng, Jungkook ho sụ sụ, nhìn hộp cơm trên mặt bàn, thức ăn đều hẵng còn nóng hổi mới tinh, nhưng cậu cảm thấy như trứng đã ung một tuần, cá đã ươn cả tháng. - "Mang....mang đống này tránh xa tôi một chút....."Khó chịu đến cả đầu đều choáng váng. - "Này! Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé, sắc mặt anh không tốt lắm"Min Yoongi đỡ lấy cậu, thân hình thiếu niên này không cao cũng chẳng thấp, so với Jungkook chỉ nhỉnh hơn một chút, nhưng giờ phút này lại đủ sức làm chỗ dựa cho cậu. Jeon Jungkook từ từ đứng thẳng dậy tránh khỏi vòng tay của hắn, lắc đầu xua tay ý bảo không sao. - "Thật sự không sao?"Min Yoongi nhìn cậu đầy hoài nghi, mi tâm cau lại nhìn chữ ngũ. Cậu mỉm cười dịu dàng trấn an hắn, nhắm mắt mở mắt để bớt choáng váng hơn. - "Không sao thật mà, tôi chỉ hơi chóng mặt thôi, chắc bị cảm ấy mà"- "Giống lắm...."__Yoongi đứng thẳng một bên, hơi nghiêng đầu, chốc cầm lấy hộp cơm chìa về phía cậu. Jungkook lập tức né tránh, nhăn mặt hỏi lại. - "Giống gì cơ?"Min Yoongi dùng nắp đậy hộp cơm lại, chớp mắt hồn nhiên. - "Anh có thai à?"- "..............."Vừa nói xong câu này, xung quanh như chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hắn, và tiếng tim đập binh binh của Jeon Jungkook. Cậu run rẩy chống tay thở hổn hển, lấy lại thần sắc mới bắt đầu trắng bệch cười khô khốc. - "Ha...ha...ha"Ngừng một chút Lại "Ha ha ha"Yoongi cau một bên mặt nhìn cậu. - ".............rốt cuộc là anh muốn cười hay muốn khóc?"Sắc mặt Jeon Jungkook sắc bệch như tờ, ngỡ ngàng nhìn người trước mặt. - "......Anh nói tôi...."Cậu nhìn xuống tờ giấy, đầu óc trống rỗng, bàn tay nhẹ đặt lên bụng mình, Min Yoongi ở bên cạnh ngồi một chỗ lắng nghe, về cơ bản với hắn chẳng phải chuyện gì xa lạ, nên vẫn luôn tĩnh lặng trầm ngâm. Về phía Jungkook, cậu thật sự không dám tin mà thốt lên hai chữ. - "Có thai??"Bác sĩ nọ gật đầu. - "Tự nhiên như vậy đúng là hiếm gặp, có lẽ cậu hoặc cha của đứa trẻ có loại ADN biến dị , nên việc có thai cũng rất có khả năng"- "......Đã bao lâu rồi?"- "Được 6 tuần tuổi"Jungkook lần đầu tiên nghe đến trường hợp gen biến dị, không biết là tốt hay xấu, đầu óc cứ ù ù cạc cạc, cậu gấp gáp bám lấy vạt áo người bác sĩ hỏi cho ra lẽ. - "Chuyện này, tôi là đàn ông mà, với cả ba mẹ tôi đều là bình thường! Ba mẹ....!"Ngừng một chút, lời nói của Kim Junghyun văng vẳng bên tai.
"Mẹ của Kim Taehyung là nam nhân"Nam nhân. Kim Taehyung. Chờ đã!Jeon Jungkook trợn tròn mắt, chết lặng. Vậy là khả năng đó là của Kim Taehyung. Vấn đề chính là nằm ở đóChính là. Đây là đứa con của cậu và hắn. Là con của hai người. Min Yoongi nhìn sắc mặt cậu ngày càng xanh mét khó coi, cho rằng việc này khiến cậu ta bị doạ không ít, bèn vỗ vỗ vai cậu trấn an. - "Mặc dù phi lý, nhưng trước nay cũng từng có rồi, anh không cần hốt hoảng như thế"Nhưng đáp lại hắn, là một khoảng tĩnh lặng, Min Yoongi nheo mắt rướn lên nhìn người, lại không biết từ lúc nào gương mặt thanh tú đã lệ rơi đầy mặt, nức nở thành tiếng. Cả vị bác sĩ lẫn hắn đều bất ngờ. - "A! A! Chuyện này là đáng mừng phải không!!"- "Sao anh lại khóc?"- "Cậu yên tâm, về cơ bản chuyện này rất khó khăn lúc mới tiếp nhận, nhưng thính nghi một chút sẽ không sao đâu"- "Đúng! Đúng! Nam nhân mang thai không phải chuyện gì tốt...à nhầm....không phải chuyện gì xấu, có hơi điên dồ, nhưng không xấu, mà là xấu, à không xấu, kiểu nó có hơi không bình thường nhưng thật ra rất bình thường"- "..................."Y bác sĩ từ trên nhìn xuống hắn, trong mắt toàn là một mặt "tôi nghĩ cậu không hợp an ủi người khác đâu". Min Yoongi nhìn lại y gật đầu hàm ý "Tôi cũng nghĩ vậy". Jeon Jungkook đặt tay lên bụng, cúi đầu không lên tiếng. Trong mắt là một loại hỗn loạn, nhưng cũng có tư vị khác khó nói hơn nhiều. Lặng im nửa ngày, Yoongi mới nheo mắt, thận trọng hỏi:- "Anh....định bỏ đứa trẻ à?"Một tiếng ngày doạ cho Jeon Jungkook lạnh xương sống, như mũi tên đâm thẳng vào tim đen, cho dù là gì, giây phút tiếp nhận sự thật, cậu đã có ý muốn bỏ đứa con này. Min Yoongi là người trẻ, năng lực tiếp thu và thích ứng của cậu ta rất nhanh, cho dù là việc từng kinh động toàn cầu như đàn ông có thai, thì cũng là đã từng. Việc gì phải hốt hoảng đến như thế?- "Này! Nó cũng là con người đấy! Là con của anh!"- "Cậu căn bản không hiểu được!"Jeon Jungkook lăn lội trong mớ bòng bong, cậu cau mày nói với hắn, toan đứng dậy rời đi. Cả vị bác sĩ lẫn Min Yoongi bị bỏ lại, chẳng còn cách nào ngoài chào hỏi thanh toán rồi vội vã đuổi theo
- "Anh đứng lại!"___Bàn tay tức giận túm lấy cổ tay cậu trụ lại, Jungkook khoé mắt còn ướt, cũng tức giận né tránh hắn.
- "Tôi nói rồi! Cậu can bản không thể hiểu tình huống của tôi!"
- "Đúng! Tôi không hiểu! Nhưng đứa trẻ này cũng không hiểu!"
Xét cho cùng, hắn là người ngoài, nhưng nhìn một đứa trẻ đã sáu tuần tuổi vì sự ích kỷ của người lớn mà không thể hình thấy ánh mặt trời.
- "Anh có biết đứa trẻ này không còn là một giọt máu đào nữa! Nó đã là một con người rồi!"
- "Nó không nên được sinh ra!"__Jungkook lảo đảo tựa người vào bức tường phía sau, lồng ngực uất nghẹn.
Bởi vì, chưa thể biết tương lai cha của nó có chấp nhận nó không, đến cậu, giây phút này cũng khó mà chấp nhận sự thật kinh thiên này.
Bản thân Min Yoongi từ nhỏ đến lớn đều thiếu hơi ấm vòng tay cha mẹ, hắn biết việc này cô đơn đáng sợ ra sao.
Trái tim đạp thắt lại, đau đớn vô cùng, Jungkook nhìn xuống ổ bụng của mình, nơi cậu không thể thấy, như có một ánh nhìn trong sáng, bằng một cách nào đó, cậu có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên tai.
Min Yoongi cau mày, tha thiết.
- "Jungkook, thương lấy nó.....nó là con của anh"
Đại não từ từ hiện lên mái tóc đen láy, thân người cao lớn mỉm cười đầy ôn nhu, đáy mắt trầm lặng mỗi lần nhìn cậu đều phát ra dương quang như mặt trời.
Đau đớn tất thảy.
Đứa trẻ này.
Là con của hắn.....
Nhưng cũng là.
- "Con của tôi...."