LoveTruyen.Me

Taekook Luan Hoi 1 Hoan

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Từ trong vết nứt đang dần mở rộng kia, một luồng khí đen dày đặc dường như đang muốn phun trào ra ngoài.

Một vũng nước dần được tích tụ ở giữa cây cầu, khiến mọi người

choáng váng thêm lần nữa. Chúng hóa thành từng đám bọt nước trồi lên từ trong khe đá, lan dần sang mọi vật xung quanh, một luồng khí lạnh dần dần lan tỏa...

Mà xuyên suốt toàn bộ quá trình biến hóa này, xung quanh lại lặng yên không có một tiếng động.

Đám người Điền Chính Quốc đuổi theo phía sau, vừa đúng lúc nhìn thấy cánh tay của Trịnh Miểu vung lên, quỷ hồn bà Hồ lập tức bay ra ngoài, rơi xuống ngay bên cạnh cầu đá.

Không đợi bà Hồ đứng lên chạy trốn, đám bụi gai dưới cầu đá giống như vội vàng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, một sợi dây đột ngột vươn dài ra, không để cho người, à không, quỷ kịp phản ứng, đã trói gô quỷ hồn bà Hồ lại.

Điền Chính Quốc dừng lại không bước tiếp nữa.

Phác Chí Mẫn thắc mắc: "Bụi gai này còn có thể trói chặt quỷ hồn à?"

Có lẽ không chỉ có thế, bà Hồ còn bị dây gai reo lơ lửng giữa không trung, chỉ biết kêu thét lên một tiếng đầy thê lương tham thiết.

Dường như bị âm thanh này kích thích, toàn bộ bụi gai bên dưới cầu đá lập tức duỗi dài ra, phóng thẳng tới quỷ hồn ông Hồ và Trịnh Miểu.

Chỉ trong tích tắc, từng luồng khí lạnh âm trầm lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra, khiến ai nấy đều rùng mình.

Nhưng đám người Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng lại, những dây gai đó đã nhanh chóng kéo ba quỷ hồn lên cầu đá, những cay gai bén nhọn cắm phập vào thân thể bọn chúng, như thể đang cắn nuốt cái gì đó, không ngừng chuyển động.

Trong tức khắc, trên cây cầu truyền đến một trận quỷ hồn khóc than, kêu gào thảm thiết, khiến màng nhĩ của mọi người đều phát đau, trái tim đập 'bang bang loạn xạ.

Đó là một cảm giác khiến người ta cực kỳ khó chịu, rất muốn ói ra.

Mắt thấy ông Hồ và bà Hồ, Trịnh Miểu càng trở nên đơ dại mất kiểm soát, Điền Chính Quốc vội vàng nói với Phác Chí Mẫn: "Mau tấn công những bụi gai đằng đó, mau lên."

Phác Chí Mẫn không chần chờ, giơ khẩu súng hình gấu nâu hướng về phía đám bụi gai rậm rạp kia rồi bắn, "pằng pằng" đã sử dụng qua hai lần, lần này sử dụng đã không có chút tác dụng nào.

Điền Chính Quốc thấy thế vội tiến thật nhanh về phía trước, nhưng ngay khi cậu vừa mới bước ra, A Hanh liền đột nhiên giữ chặt cánh tay của cậu lại, cánh tay giữ lấy đầu cậu, đem cậu giấu vào trong lồng ngực.

Bên tai Điền Chính Quốc vang lên tiếng của A Hanh—— "Đừng qua đó."

Sau đó chính là một tiếng vang inh tai, âm thanh của phiến đá bị vỡ bay ra ngoài.

Dường như có một cơn lốc xoáy làm nó nổ tung, phiến đá vỡ ra, hóa thành vô số những hòn đá nhỏ bay tứ tung.

Rơi xuống rất nhiều bên chân Điền Chính Quốc.

Cậu ngạc nhiên mở to mở to mắt, nhanh chóng đẩy cánh tay đang ôm chặt lấy cậu ra, từ trong lòng A Hanh nhìn ra phía cầu đá.

—– vô số bụi gai thân dây leo ở trên cầu đá vươn lên múa, giống như vô số những cánh tay quỷ trùng trùng điệp điệp, kéo túm quỷ hồn ba người Trịnh Miểu, không có cách nào có thể thoát khỏi chúng.

Mà bọn họ cũng suy yếu đi nhiều lắm rồi, tiếng quỷ kêu khóc lớn nhỏ đều rất nhiều, không chỉ kích thích đến màng nhĩ mà còn có xu hướng bị kích động nữa.

Rất nhanh, bà Hồ là người đầu tiên bất lực không giãy giụa gì nữa, hai mắt bà ta dần trở nên chết lặng và vô thần, rũ đầu xuống, treo lủng lẳng ở trên bụi gai bị kéo vào trong khe hở của cây cầu.

Ngay sau đó, quỷ hồn ông Hồ cùng Trịnh Miểu lần lượt cũng bị kéo vào.

Tất cả mọi chuyện phát sinh rất bất ngờ làm người ta không kịp phòng bị.

Gần như trong nháy mắt, phiến đá vỡ vụn, quỷ hồn của bà Hồ, ông Hồ cùng Trịnh Miểu tất thảy đều biến mất bên trong cây cầu đá, những bụi gai nhọn vướng víu ở chung quanh nhanh chóng bao vây lấy cái cầu.

Luồng hơi lạnh lẽo phả ra từ cây cầu đá khiến Miêu An, Lưu Vũ và những người khác đều rùng mình một cái.

Mặt khác, khuôn mặt của hai người Hồ Thành Hải cùng Hồ Thành Tài và những người đến sau đã trắng bềnh bệch, lòng nơm nớp nỗi lo sợ run rẩy, nói không thành tiếng.

- Chẳng, chẳng lẽ Phương Tú Vân muốn thoát ra?!

Lúc này bụi gai đã hoàn toàn quấn quanh cây cầu đá, không thấy rõ được tình hình bên trong đó.

Thế nhưng, mắt thường đều có thể nhìn thấy mọi biến hóa xung quanh, đầu tiên là những cây cỏ dại ở gần cầu đá đều mau chóng bị khô héo.

Sau đó, những bụi gai bắt đầu bám lên cầu, liên tục sinh trưởng, từ gầm cầu đá, lề cầu, rồi đến đầu cầu, cách đám người bọn họ một khoảng không xa, cho đến chúng lan dài tới chân của bọn họ thì vẫn mọc...

Những chiếc gai trên đám bụi cây đó dài bằng một ngón tay.

Điều này khiến Điền Chính Quốc và những người khác phải tìm cách tránh những cái gai tưởng chừng như mọc không có điểm dừng.

- Những thay đổi thầm lặng mới khiến người ta cảm thấy đặc biệt lo lắng, bất an và thấp thỏm.

Phác Chí Mẫn biến đổi khẩu súng hình con gấu, thoáng chốc trên đầu cậu xuất hiện một cái khăn trùm đầu con thỏ màu trắng, trong tay cũng hiện ra hai thanh trường đao.

Trên chuôi đao mặt có khắc một con thỏ trắng tạo hình vô cùng kỳ dị, nhìn vừa không đáng yêu cũng không mềm mềm xinh đẹp, răng nanh thì chình ình ở ngoài miệng, còn móng vuốt trông đến là bén nhọn.

Phác Chí Mẫn dùng trường đao chém về phía bên chân bụi gai, không có gì bất ngờ xảy ra, bụi gai bị chặt đứt, song ngay lập tức, bụi gai bị đứt gãy kia sống lại thêm một lần nữa.

"A." Đúng lúc này, Lưu Vũ kêu lên một tiếng ngắn ngủi.

Vừa rồi cậu không có chú ý, một chân lùi lại về phía sau, trùng hợp là cổ chân bị gai nhọn trên bề mặt của bụi gai quấn chặt, đâm vào chân tạo thành một vết thương khá lớn.

Lộ Nam dùng thử dao găm Long Lân một chút, có thể chém đứt chúng, thế mà lại vô dụng, chém dây gai đứt thành hai đoạn nhưng ngay sau đó chúng còn sinh trưởng mạnh mẽ hơn.

Điền Chính Quốc nhìn về phía Phác Chí Mẫn: "Dù sao cũng không dùng đến nó à?"

Cậu dùng lại câu nói lúc trước của Phác Chí Mẫn mà hỏi lại.

Phác Chí Mẫn: "..."

Cậu ấy tự biết mình đuối lý, không dám lên tiếng.

Chuyển hoán "Răng nanh của lão hổ" không thể dùng, cậu cũng không muốn biến thành ma hổ đi về người rồi sau đó bị Phương Tú Vân ngay lập tức túm lấy quăng vào trong cầu đá đâu, nghĩ thôi cũng biết hậu quả như thế nào rồi, còn gì ngoài chuyện bị cắn nuốt đây.

Dùng súng ngắn gấu nâu đối phó với bụi gai cũng không có tác dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Phác Chí Mẫn quyết định đưa tay vào trong túi áo, lấy ra bên trong đao thỏ thử một chút.

Cậu dùng sức, vung thanh đao dài hướng về phía cầu đá, lưỡi đạo nhắm vào trung tâm cầu đá, cũng chính là nơi quỷ hồn ông Hồ và bà Hồ, cùng với Trịnh Miểu đã bị kéo vào lúc trước.

Nơi đó, chắc hẳn chính là nơi có chứa thi thể của Phương Tú Vân.

Nhưng mà, không chờ trường đao chém lên bụi gai, đột nhiên, âm khí dâng mạnh, trường đao trong nháy mắt bị bắn trở về.

Phác Chí Mẫn nghiêng người né ra, mũi đao lập tức liền đâm vào bụi gai bên trong, không lâu sau liền bị bụi gai leo mò tới quẳng đi.

Kim Thái Hanh nói: "Vô dụng, Phương Tú Vân không ra, bên đó có bụi gai bảo vệ cho cô ấy, huống chi... Các ngươi nhìn lên bầu trời mà xem."

Điền Chính Quốc lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Phác Chí Mẫn, Lộ Nam cùng mấy người khác cũng đồng thời cùng nhau ngửa đầu.

A Mộc do dự hỏi rằng: "Trên trời, mặt trăng trên trời sao lại có sắc đỏ vậy?"

Đây là ảo giác của anh ấy sao?

Không phải là ảo giác.

Anh Triệu rất phấn khích khẳng định bằng một lời giải thích với A Mộc, mặt trăng quả thật đúng là hơi hồng một chút... Giống như là, bị nhiễm phải một tầng máu nhàn nhạt vậy.

"Chuyện gì thế này?" Điền Chính Quốc không khỏi nhíu mày lẩm bẩm tự vấn.

Kim Thái Hanh: "Trước tiên trở về rồi hẵng nói, nhũng bụi gai này không ngừng sinh trưởng, nơi này càng ngày càng chật, chúng ta không đi mau, chân với chân đừng mong thoát khỏi đây."

"... Đi thôi." Điền Chính Quốc mắt liếc nhìn cầu đá, gật đầu đáp lại anh.

Đám bụi gai sinh trưởng với tốc độ quá nhanh, xung quanh cầu đá đã hoàn toàn không có cách nào để đi qua.

Coi như dùng đao có thể chém đứt, song kết quả bày ra trước mắt rất rõ ràng, chẳng có tác dụng gì, trái lại còn làm tăng số lượng bụi gai.

Tốc độ chạy về của họ có khi còn không nhanh bằng tốc độ sinh trưởng của bụi gai.

Sau khi chạy được một khoảng vừa đủ, Phác Chí Mẫn mới duỗi tay triệu hồi một trường đao khác bị rơi ở bên trong bụi gai.

Kỹ năng triệu hồi này còn có thể dùng rất tốt, nếu như biết cách dùng, không chừng cũng có thể coi là một hung khí lợi hại, đương nhiên, chủ yếu chính là đeo đao chạy trốn, tốc độ cùng khả năng nhảy cóc đánh năng lực đều đề cao hơn khá nhiều.

Phác Chí Mẫn nắm đao, quả thực đúng là một con ngựa tuyệt vời, rất khoái chí biến mất ở trước mắt của bọn họ, đi về nơi trú tạm trước.

Bụi gai không ngừng mọc đầy ở trên mặt đất, còn bò lên cả phòng ở.

Nhưng cũng may, loại cây này mọc rất nhanh, song chờ tới lúc hừng đông ló rạng, chúng cũng đã đình chỉ giai đoạn sinh trưởng, bằng không, cả cây cầu đá lẫn cái thôn này đều sẽ bị đám bụi gai nhấn chìm và bao phủ.

Lúc này Hồ Thành Hải không kiềm chế được tỏ ra vui mừng một chút, Điền Chính Quốc liền giội một gáo nước lạnh xuống:

"Đừng cao hứng quá sớm, chờ qua đêm nay đã

Nói xong, Điền Chính Quốc không nhìn biểu cảm của hai anh em Hồ Thành Hải và Hồ Thành Tài đột nhiên biến hóa như thế nào, đi vào bụi gai đang ngừng phát triển ở bên cạnh, nhìn xung quanh một lúc, thấp giọng kết luận:

"Những cây cối ở cùng với loại thực vật này, đều khô héo cả rồi."

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me