LoveTruyen.Me

[TaeKook] Luân Hồi 1 [Hoàn]

Chương 97: Hiện Thực

pelakix

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Đối với lời mời của Phác Chí Mẫn, Chung Nam suy nghĩ vài giây, sau đó cũng đồng ý, vừa lúc anh ta cũng phải tiến vào chuyến đoàn tàu luân hồi tiếp theo, hợp tác với người quen cũng có thể yên tâm một chút.

Cũng từng ở chung với nhau một đoạn thời gian, anh ta cũng tin vào nhân phẩm của Điền Chính Quốc.

Mà cậu thiếu niên ngốc ngốc ở bên cạnh Điền Chính Quốc, trông cậu ấy cũng rất thân thiện, quan trọng là, cậu ấy nói cậu ấy thích gấu trúc.

Phác Chí Mẫn nói với Chung Nam về Tú Tú, hai người thỏa thích nói chuyện một lúc lâu, đợi sau khi trở về, còn trao đổi phương thức liên hệ hẹn lần sau gặp lại.

Chung Nam đi rồi, Phác Chí Mẫn thổi phù một tiếng rồi bật cười, kiềm không được còn nói với Điền Chính Quốc:

"Anh ta thật sự xếp thứ chín trong bảng xếp hạng sao? Nói chuyện cũng dễ tính quá."

Điền Chính Quốc: "Đừng xem thường bất kỳ ai"

"Dạ." Phác Chí Mẫn kéo dài giọng đáp lại.

Sau khi Điền Chính Quốc trở về, vốn định gửi tin báo cho Lộ Nam biết một tiếng, nhưng không ngờ Lộ Nam lại gọi điện thoại đến đây trước, cậu nhấc máy nghe hỏi chuyện.

Lộ Nam: "Cậu còn nhớ giáo sư Đường mà chúng ta đã gặp trên chuyến đoàn tàu, ở trấn Trang Phủ không?"

Điền Chính Quốc theo tiềm thức nói nhớ rõ, sau đó dừng một chút, nhướn một bên lông mày hỏi: "Anh, không phải đã trùng hợp gặp được anh ấy rồi à?"

Lộ Nam ở đầu dây bên kia cười cười: "Chẳng phải bệnh viện đang có một hạng mục, muốn hợp tác cùng một trường đại học Bắc Kinh sao."

"Sau khi tôi đến Bắc Kinh công tác, tôi có đến bên trong trường đại học để nghe một bài diễn thuyết của một vị giáo sư lớn tuổi, tôi nhìn thấy anh ấy ở trong hành lang bên ngoài lớp học."

"Giáo sư Đường, tên anh ấy là Đường Vân Ti, là giáo sư của trường đại học này, chuyên về văn hóa dân tộc cùng khảo cổ học."

"Lúc gặp nhau, hai người chúng tôi tán gẫu đôi chút, anh ấy có ý muốn tham gia cùng chúng ta vào tổ đội của chúng ta, ở chuyển Xa Hạ Thế Giới tiếp theo."

"Tôi gọi để hỏi ý kiến của cậu và Phác Chí Mẫn thế nào?"

Điền Chính Quốc nghe xong, nét mặt cũng phức tạp.

Thế giới nhỏ như vậy sao?

Cậu nói: "Vậy anh còn nhớ Chung Nam mà chúng ta từng gặp ở trên đoàn tàu không?"

Ở bên kia đầu dây, giọng nói của Lộ Nam cũng tạm dừng hai giây, sau đó chần chừ nói: "... Nhớ rõ, chẳng lẽ hai người cũng vừa gặp mặt?"

Không thể nào, chẳng phải đúng lúc quá sao?

Nhưng đúng là trùng hợp như vậy, chuyện có xác suất nhỏ như thế, vậy mà vẫn xảy ra ở cả hai bên.

Điền Chính Quốc đã đưa ra câu trả lời rõ ràng, cũng ngắn gọn kể lại chuyện mình và Phác Chí Mẫn đã gặp Chung Nam ở khu vực gấu trúc.

"Cái này... Cũng quá trùng hợp rồi." Lộ Nam kinh ngạc mà thốt lên.

"Đúng vậy."

Trong một lúc, hai người ở bên hai đầu dây đều tương đối im lặng, tạm thời họ đều cần tiêu hóa, qua một lúc, Điền Chính Quốc nói:

"Đến lúc đó, không bằng cùng nhau đi ra ngoài gặp mặt đi."

"Được."

Lộ Nam cùng Điền Chính Quốc nói thêm vài câu với nhau rồi cúp máy.

Lúc này đã muộn, trời cũng đã về khuya, ngày hôm sau Điền Chính Quốc nói với Phác Chí Mẫn và Chung Nam, hai người đều bất ngờ, rất ngạc nhiên.

Vì vậy, đợi cho Lộ Nam trở về sau chuyến công tác ở Bắc Kinh, cùng lúc đó, cũng dẫn Đường Vân Ti, giáo sư Đường về. Cả bốn người cùng làm quen với nhau.

Hai ngày sau, đạo trưởng Kính Chí cũng làm xong phẫu thuật.

Bác sĩ nói, ca mổ lần này rất thuận lợi, hiện tại chỉ cần chờ người bệnh có thể bình thường tỉnh lại. Sau khi Điền Chính Quốc cảm ơn bác sĩ, ở trong bệnh viện hết một buổi tối, sáng sớm hôm sau mới về nhà rửa mặt, thay đổi quần áo.

Tiếp theo, cậu cứ liên tiếp ba ngày đều ở bệnh viện suốt ngày đêm, nhưng ngày mà đạo trưởng Kính Chỉ tỉnh lại thì không xác định được, cũng may, số liệu thân thể mọi thứ đều rất ổn định.

Lúc này Điền Chính Quốc mới cảm thấy yên tâm, không còn đến mức lo lắng bất an.

Hai ngày sau, nhà bên cạnh cũng đã được chỉnh sửa lại gần xong, nhưng mà vẫn phải chờ một lần nữa để thay đổi vật dụng trong nhà, trong lúc đó, Điền Chính Quốc cũng gặp lại người thanh niên kia vài lần.

Mỗi lần gặp, hai người cũng chỉ chào hỏi nhau, cũng chưa nói gì nhiều.

Vào một buổi sáng nào đó, nhà bên cạnh đã ngừng sửa sang, cửa nhà Điền Chính Quốc vang lên tiếng gõ.

Cậu mới từ trong bệnh viện trở về, quần áo còn chưa thay cứ như vậy mà ngủ trên sô pha một chút, sau khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu có chút ngẩn ngơ, tưởng rằng bản thân còn đang ở trong bệnh viện, một lát sau mới dần tỉnh táo lại.

Điền Chính Quốc từ trên sô pha đứng dậy, đưa hai tay dụi mắt, lê dép lê đi đến bên cửa, mở ra.

Đập vào mắt cậu là một con gấu bông khủng long màu xanh.

Nhìn quen mắt đến mức, khiến cho Điền Chính Quốc nghĩ đến con khủng long xanh ở trong phòng ngủ đã đánh mất, không biết khi nào lại bị người đem trở về, hiện tại còn đặt ở trước cửa nhà cậu.

Nhưng rất nhanh, Điền Chính Quốc đã phản ứng lại, đưa mắt nhìn về phía sau con gấu bông.

"Giới thiệu một chút, Kim Thái Hanh."

Người đàn ông một tay ôm con khủng long xanh, nhìn Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Tôi vừa dời đến chỗ ở mới, quà tân gia này tặng cậu."

Con gấu bông khủng long xanh này, giống như con gấu bông đã được nhét vào trong lồng ngực của cậu ngày đó ở công viên, tròn tròn mập mập, được Điền Chính Quốc ôm lấy theo bản năng.

Cậu cúi đầu nhìn con gấu trong lồng ngực, lại ngẩng lên nhìn về phía người đàn ông kia, nói: "Ngày đó chính là anh, người ở nhà bên cạnh cũng là anh."

"Là tôi." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc mím môi, vẫy vẫy cái đuôi của con khủng long, nói: "... Anh dời đến nhà mới, không phải nên là do tôi tặng quà cho anh sao?"

Anh lại làm ngược lại.

Kim Thái Hanh nhướn mày: "Tôi có thể có vinh hạnh này sao?"

"Anh ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy thì cùng nhau dùng bữa đi, không được từ chối món quà này." Dứt lời, Điền Chính Quốc ôm con gấu bông khủng long xoay người đi vào trong nhà, nhưng cửa không đóng.

Kim Thái Hanh lập tức bật cười rồi đi theo vào.

Lúc trước Điền Chính Quốc đã có đoán xếp hạng của hành khách "A Hanh", cộng thêm tên của anh, nên khi ăn cơm, cậu đã hỏi, và tất nhiên anh chính là người đứng đầu bảng V.

"Cho nên, có lẽ anh đã hoàn thành được mười ba trạm điểm." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh vừa ăn xong, buông đũa xuống trả lời:

"Cũng sắp xong rồi, nhưng mà, tôi cũng không vội rời khỏi đoàn tàu luân hồi, lúc trước là muốn tìm kiếm kích thích, nhưng hiện tại...."

Kim Thái Hanh nói đến đây lại nhìn về phía Điền Chính Quốc.

"Hiện tại thì sao?"

Điền Chính Quốc bị anh cứ nhìn chằm chằm, hơi liếc mắt qua nơi khác, ánh mắt cậu tạm dừng ở vành chén.

Chợt nghe Kim Thái Hanh nói: "Hiện tại, có chuyện muốn theo đuổi..."

Chữ sau đó đã bị anh nói rất nhỏ, nên không thể nghe thấy.

Điền Chính Quốc cảm thấy dường như mình đã nghe thấy được.

Nhưng cậu không biết mình có phải nghe lầm rồi hay không, lỡ như là lầm thì...

Điền Chính Quốc ậm ờ qua loa, sau đó đứng dậy thu dọn chén đũa, nói: "Nếu đã nhận được quà rồi, anh đã có thể trở về."

Kim Thái Hanh đưa ngón tay sờ sờ mũi mình, vành tai có chút phiếm hồng, đứng lên nói: "Được rồi."

Chờ cho Kim Thái Hanh rời đi, Điền Chính Quốc mới dừng lại, ngẩn người hai giây, sau đó vỗ vỗ mặt mình.

Buổi chiều, cậu gọi cho Phác Chí Mẫn, Lộ Nam, Chung Nam cùng Đường Vân Ti, nói có rằng cậu có thể chuẩn bị bước vào chuyến đoàn tàu luân hồi tiếp theo.

Chỉ có điều, Lộ Nam đã trả lời lại là xin lỗi, gần đây anh ta phải chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật cường độ cao, cần phải giữ tinh thần thật tốt.

Mà mỗi lần từ Xa Hạ Thế Giới trở về, anh ta đều phải cần một đoạn thời gian để khôi phục mới có thể từ trong ảnh hưởng của Xa Hạ Thế Giới thoát ra, có thể chuyến đoàn tàu lần này, anh ta không thể đi cùng.

Điền Chính Quốc trả lời là không có vấn đề gì.

Đám người Phác Chí Mẫn cũng không để tâm, chỉ có thể nói không ép buộc phải vượt qua, lần sau lại cùng nhau là được rồi.

Đoàn tàu lần này có mười bốn hành khách, mười một hành khách cũ, và ba hành khách mới.

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Editor: Thế là lại hoàn 1 thế giới, chương sau sẽ qua thế giới mới, cũng bắt đầu vào tuyến tình cảm của 2 anh bé luôn nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me