LoveTruyen.Me

(TaeKook) Yêu em! Trân quý đời tao.

42. Nhớ!

Malie_1921

Jungkook hiện giờ đang ở California. Lấy tờ giấy ghi địa chỉ mà hồi trước anh Jin có nói rồi dùng một chút tiếng anh ít ỏi nhờ người ta chở đến địa chỉ ấy. Thật ra là em sợ lạc lắm, chưa đi nước ngoài bao giờ nhưng vì muốn gặp Taehyung cho nên em tự tìm hiểu làm mọi thủ tục và chạy sang tới tận đây. Bây giờ trong em vẫn không ngờ được bản thân lại làm được tới mức này.

Sau 2 tiếng trên taxi cũng đã đến địa chỉ nhà anh Jin nhưng nhà lại đóng cửa không có ai. Jungkook nghĩ là họ bận rồi nên đứng ở ngoài chờ, mặc dù không biết có đúng địa chỉ hay không nhưng mà phải chờ mới biết, thế là Jungkook đánh liều chờ ở đó, chứ bây giờ không chờ cũng chẳng biết chỗ nào để đi.

Jungkook ngồi chờ đến tận khuya ơi là khuya, trời bắt đầu lạnh dần, gió thổi vù vù, cơ thể em đang yếu nên rất nhạy cảm với gió lạnh, em ngồi co ro một góc khẽ run người.

"Lạnh quá! Sao lại chưa về nữa hay là mình bị lạc rồi?"

Jungkook bắt đầu sợ vì trời tối om, không ai bên cạnh còn ở nơi xa lạ, lỡ như lạc rồi thì coi như xong luôn.

Người mệt lả, chân mỏi nhừ, mông ê vì ngồi lâu. Chờ mãi đến 2 giờ sáng mới thấy có đèn xe ô tô. Jungkook đứng bật dậy để xem có phải là Taehyung không, nếu là hắn em sẽ chửi hắn đánh hắn vì không cho em đi gặp, giận hắn vì mắng em.

Ngay khoảnh khắc cửa xe vừa mở, bóng dáng Taehyung hiện rõ sau đèn ô tô. Bao nhiêu cảm xúc phẫn nộ, giận dỗi, tức giận đều vỡ òa thành nước mắt, Jungkook đứng chôn chân ở đó nhìn hắn mà khóc, em đã nghĩ sẽ lao tới đánh hắn vậy mà khi nhìn thấy em lại không nỡ, chỉ còn lại sự nhớ nhung da diết.

Taehyung xuống xe nhìn thấy một cậu thanh niên rất giống Jungkook, tim bỗng thịch một cái, hắn đi từ từ tới nhìn thẳng vào em, đôi mắt hắn đỏ lên rồi lao tới ôm em vào lòng. Chưa cần biết vì sao em ở đây, chỉ cần biết bây giờ hắn muốn ôm em thật chặt.

"Hức....Nhớ!" Jungkook ôm chặt lấy Taehyung rồi nghẹn ngào nói.

"Thương em! Sao em lại đến đây? Em hư quá anh đã bảo..."

Jungkook không để Taehyung nói hết câu liền nhón lên nhắm trúng môi hắn rồi hôn chụt một cái rồi nhắm thẳng vào ngực hắn cắn mạnh lên.

Taehyung cũng dung túng để em cắn cho đỡ ấm ức.

"Hức...mày....huhu....hức ghét...oaaa...đừng..hức...đừng bỏ em."

Taehyung bế em vào nhà rồi để em ngồi lên bàn, xoa lưng cho em dễ chịu hơn.

"Bé đừng khóc mà, sao người em lại nhẹ thế này hửm? Nói anh nghe em gặp phải chuyện gì?"

"Hức....đánh...đau...huhu." Jungkook trốn trong ngực Taehyung khẽ run lên.

"Ai đánh em? Anh ở đây không sợ nhé nói anh nghe."

"Huhu...dì...sợ...nhớ."

Hắn nhíu mày khi nghe đến chữ "dì" Taehyung phát hiện từ nãy đến giờ Jungkook chỉ nói rất ngắn gọn hầu như rút ngắn lại chỉ có 1 từ.

"Thương bé lắm, nín ngoan nào anh ôm em, người em nóng quá, em chờ anh bao lâu rồi?"

"Huhu....5 giờ chiều..."

Taehyung hơi nhíu mày rồi siết eo em chặt hơn nữa.

"Từ 5 giờ chiều đến giờ? Đã 10 tiếng rồi bé ơi, xin lỗi em nhiều lắm, em có sợ lắm không?"

"Có, em mệt lắm." Jungkook khóc mãi không nín được làm Taehyung xót hết cả ruột. Chắc chắn là em đã gặp phải chuyện gì liên quan đến bà mẹ kế độc ác kia rồi.

"Đi tắm nhé? Đi tắm nước ấm cho dễ chịu nhé em bé?"

"Lạnh."

"Anh tắm cho em, không lạnh mà anh ôm."

Jungkook câu cổ Taehyung rồi hai chân vòng qua thắt lưng hắn để hắn bế đi lấy đồ. Taehyung đi tới tủ đồ của mình lấy một cái áo phông rộng thoải mái rồi không lấy thêm gì nữa, đang mệt mặc càng ít càng tốt. Thiệt tình là muốn đè em ra ăn lắm mà ngặt cái em vừa mệt vừa khóc nên không nỡ.

Cởi đồ Jungkook ra, phát hiện sau lưng Jungkook có vài vết bầm và vết xước, dưới bàn chân cũng bị thương. Taehyung liền lo lắng hỏi.

"Kookoo tại sao lại bị thương? Không được giấu!"

"Dì...dì đánh."

"Tại sao lại đánh, bà ta sao lại gặp được em?" Taehyung nhíu chặt mày lộ vẻ hơi tức giận.

"Dì...hức dụ em về Busan, ba bị ung thư sắp qua đời...em về nhà xong dì đánh...hức...dì bảo là Hyungie không thương em, mày bỏ em vì em là gánh nặng...huhu." Jungkook vừa nghĩ tới bà mẹ kế là người liền run sợ.

"Đã bảo em đợi anh đưa về cơ mà, em không nghe lời sao? Bà ta còn làm gì em không?"

Taehyung nhất thời kích động mà hơi lớn tiếng.

"Hức...mày mắng em." Người Jungkook cứ run lên như thế mãi làm Taehyung đau lòng.

"Xin lỗi không mắng em, nói anh nghe bà ta làm gì em nữa?"

"Dì..nói dối bảo là vứt điện thoại em xuống giếng...em đi tìm xong rồi huhu...em trốn đi...hức em chạy đi em sợ lắm...hức em chỉ nghĩ đến mày thôi nhưng mà lúc đó không có anh...em sợ lắm, em còn bị ngất đi nữa...huhu."

Jungkook kể lại mà nước mắt giàn dụa, sợ hãi hoang mang đến mức xưng hô cũng lộn xộn hết lên, em sợ hãi nhớ về đêm hôm đó rồi ôm chặt lấy hắn.

Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy Taehyung, Jungkook đã phải chịu sự sợ hãi, đau đớn trong suốt mấy ngày như thế mà hắn lại không thể gọi cho em. Lại còn mắng em, cấm em đi gặp hắn. Hắn đúng là tồi tệ.

Taehyung nhắm thẳng môi em hôn xuống, đưa lưỡi vào trong khoang miệng mà mút lấy lưỡi của em. Hôn ngấu nghiến như muốn nuốt trọn môi em. Jungkook bị hôn liền giật mình mà câu chặt cổ hắn.

Jungkook đang mệt lại còn bị hôn mạnh bạo như vậy liền hít thở không thông, hai tai đỏ lên, tay để dưới thắt lưng đẩy hắn ra mà hắn không buông càng ôm em chặt hơn, hôn mạnh hơn.

"Ưmm...ngạt...hức...."

Taehyung thả ra một tí xong liền kéo em quay lại nụ hôn.

Sau một hồi hôn ngấu nghiến hắn cũng thả em ra. Jungkook xụi lơ dựa hẳn vào người hắn.

"Mệt lắm."

Mặt Jungkook đỏ bừng bừng vì sốt lại còn bị hôn sâu.

Tắm rửa xong xuôi rồi bế em vào giường, trên người mặc mỗi cái áo của hắn còn lại trống không. Đặt em nằm xuống giường đắp chăn gọn gàng cho em ngủ mà em không chịu.

"Không...không nằm thế này đâu."

"Ngoan ngoan, vậy bé muốn nằm thế nào?"

Jungkook chỉ lên người hắn ý muốn nằm lên đó.

"Không được đâu, em đang bệnh nằm vậy sẽ khó thở."

"Muốn nằm, không nằm thế này đâu." Jungkook lại rơi nước mắt. Bây giờ em nhạy cảm đến nỗi ủy khuất một chút liền có thể khóc.

"Rồi rồi cho em nằm, đừng khóc nữa mà mắt em sưng to rồi."

Jungkook rúc đầu vào cổ hắn nằm ngủ, hơi thở nặng nề làm hắn xót. Đợi em ngủ say hắn để em nằm lại xuống giường cho em dễ chịu.

"Ư..." Jungkook được đặt xuống giường liền bất mãn kêu một tiếng. Thế là Taehyung phải ẵm em để lên người mình dỗ em ngủ như là bố dỗ em bé.
_________________

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me