LoveTruyen.Me

Tam Drop Ta O Dai Ly Tu Lam Sung Vat

Chương 119: Gạo nấu thành cơm, Thiếu Khanh cường thế.

Ngũ công tử đánh một quyền lên mặt nhị thiếu gia.

"Súc sinh! Ngươi đã làm gì muội muội của ta!"

Thân hình nhị thiếu gia đơn bạc, sau khi trúng một quyền, đầu óc liền trở nên hồ đồ.

Ngũ tiểu thư quần áo không chỉnh tề, ngồi ở trên giường khóc thút thít, không nói một câu nào.

Ngũ công tử túm lấy y phục nhị thiếu gia một lần nữa, trợn mắt quát: "Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi, ngươi tính toán làm sao cho muội muội ta một cái công đạo?"

Lúc này nhị thiếu gia mới chú ý tới ở cửa đều là gia đinh của Ngũ phủ.

Ngũ công tử thấy hắn không nói gì, liền đẩy mạnh hắn một cái: "Phái người đến Hầu phủ, mời lão Hầu gia đến đây tận mắt trứng kiến cảnh này, đừng cho là Ngũ phủ chúng ta dễ bắt nạt."

Ngũ công tử đang định rời đi, lúc này nhị thiếu gia mới khôi phục lại tinh thần, tiến lên phía trước kéo lấy tay áo đối phương: "Việc này không cần phải tìm cha ta, ta có thể tự mình làm chủ!"

Ngũ công tử khinh thường liếc nhìn hắn một cái, hiển nhiên không tin lời nói có thể làm chủ của hắn.

"Nhị công tử vẫn nên để ta đến Hầu phủ đi." Ngũ công tử nói: "Đến lúc đó cũng tiện cho việc nói chuyện hơn."

Như Tiểu Lam tuy rằng bị nhốt ở trong lồng, nhưng lại nghe được rất rõ ràng mọi chuyện.

Trong nháy mắt, nàng đã hiểu rõ tất cả.

Cái gì mà Ngũ tiểu thư muốn xuất gia, cái gì mà thâm ý muốn tới gặp nhị thiếu gia lần cuối, lừa đảo!

Chẳng qua nàng vì thanh danh bị hủy, tự thấy chính mình không còn hy vọng gả ra bên ngoài, cho nên mới trực tiếp dùng biện pháp mạnh, trực tiếp cùng nhị thiếu gia gạo nấu thành cơm.

Nàng đã tính toán hết, biết nhị thiếu gia sẽ động tình với nàng, biết Hầu gia sẽ vì nhi tử của mình, nhất định sẽ đem chuyện này che giấu đi.

Như Tiểu Lam dùng hết sức lực vươn móng vuốt, cuối cùng cũng động được vào then cài cửa, nhưng mà chân nàng đang bị mắc kẹt, nên móng vuốt căn bản là không có chút sức lực nào.

Chân trước vừa động đã bị kẹt đến phát đau.

Cắn chặt răng, bằng bất cứ giá nào, dùng hết sức.

Một cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến, then cài cửa được đẩy ra một chút, nhưng mà phần đệm thịt ở dưới móng vuốt lại bị kẹp vào trong.

Đau quá.

Những người trước mắt này đều có cừu oán với nàng, nếu rơi vào trong tay bọn họ, nàng tuyệt đối sẽ chết rất đẹp mắt.

Ngũ công tử lôi kéo nhị thiếu gia chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc này, bên ngoài nhã phòng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, một đám quan sai mạnh mẽ tiến vào, khống chế tất cả gia đinh của Ngũ phủ.

Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài bước vào.

Quan bào chỉnh tề, mặt trên thêu vân nhạn, xung quanh là những hoa văn nhỏ, bên hông đeo ngọc bội, cùng với túi gấm được dệt từ sợi tơ màu vàng, xanh, đỏ, tím thành hình vân hạc, quần lụa trắng bên trong, chân mang ủng.

Nhị thiếu gia chỉ cảm thấy trong đầu "ông" lên một tiếng.

Thời điểm Như Tiểu Lam nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cũng không khỏi ngây ngốc: Làm sao hắn đến được đây? Sao hắn lại tìm được nơi này...

Thanh Mặc Nhan tiến vào, Huyền Ngọc theo sát ở phía sau hắn, vừa bước vào phòng mắt đã nhìn loạn khắp nơi, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Trên giường, Ngũ tiểu thư túm chặt lấy y phục, toàn thân đều đang run rẩy.

Nhưng mà ánh mắt Thanh Mặc Nhan một khắc cũng không dừng ở trên người nàng.

Ngũ công tử lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Thiếu Khanh đây là có ý gì, tính diệt khẩu Ngũ phủ chúng ta?"

Thanh Mặc Nhan không để ý đến Ngũ công tử, mà lại đẩy hắn ra, đi đến trước bàn, đánh giá xung quanh.

"Chít chít..." Dưới bàn truyền đến thanh âm mỏng manh.

Thanh Mặc Nhan ngồi xổm xuống, chỉ thấy một cái lồng sắt bị chụp bằng vải đen ở dưới chân bàn, một cái móng vuốt mèo đưa từ bên trong ra, dừng ở chỗ then cài cửa.

Thanh Mặc Nhan vươn tay, một tay kéo tấm vải đen ra.

Trong lồng sắt lộ ra tiểu mèo đen đáng thương, ánh mắt xanh biếc tha thiết mong chờ nhìn vào hắn, nhỏ giọng kêu chít chít.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan u ám, dè dặt cẩn thận khảy then cài cửa ra.

Như Tiểu Lam đau muốt rút móng vuốt về, nhưng lại đổi lấy đau đớn lớn hơn.

"Đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan quát lớn.

Như Tiểu Lam bị dọa không dám động đậy.

Thanh Mặc Nhan dùng sức bẻ, cửa lồng thay đổi hình dạng, then cài cửa cũng buông lỏng, lúc này Như Tiểu Lam mới rút móng vuốt đáng thương của mình về được.

Đệm thịt bị cắt qua, nàng liền vươn đầu lưỡi ra, liếm móng vuốt của chính mình, bởi vì tránh được một kiếp, nên có chút cảm giác suy yếu vì đại nạn không chết, khi được Thanh Mặc Nhan ôm từ trong lồng ra, toàn thân nàng đã sớm run thành một đoàn.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan sâu thẳm, dừng ở trên móng vuốt Như Tiểu Lam, phía dưới da lông của nàng cũng mơ hồ hiện ra từng mảng xanh tím, đó là do nàng dùng sức muốn vươn móng vuốt ra để tháo then cài cửa.

"Thành thật đợi ở đây." Thanh Mặc Nhan nói ngắn gọn.

"Chít chít." Như Tiểu Lam liền thành thật ngồi xổm ở trên bàn.

Nếu lúc này hắn đuổi nàng, nàng cũng sẽ không đi, thế giới này quá nguy hiểm, may mắn nàng còn có một chủ nhân đáng tin cậy.

Thanh Mặc Nhan thong thả bước đến trước mặt nhị thiếu gia.

"Đại... Đại ca, con mèo kia..." Nhị thiếu gia lắp ba lắp bắp, tựa hồ như đang muốn giải thích cái gì đó.

Lời nhị thiếu gia còn chưa nói xong, đã thấy một trận kình phong bay đến trước người hắn.

Tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt: Thanh Mặc Nhan đang giơ cánh tay lên, bóp chặt lấy cổ nhị thiếu gia.

Hai tay nhị thiếu gia liều mạng lôi kéo, muốn kéo tay hắn (TMN) ra, nhưng mà sức lực không địch lại, không lâu sau cả khuôn mặt đã nghẹn đến đỏ bừng.

Ngũ công tử nóng nảy: "Thiếu Khanh mau buông tay, hắn là nhị đệ của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn giết hắn!"

Thanh Mặc Nhan vẫn như cũ không buông tay ra, ánh mắt nheo lại, ẩn ẩn mang theo sát khí.

Ngũ tiểu thư co rúm người lại vào trong góc, lúc này nàng mới chính thức hiểu rõ, tại sao nhị thiếu gia Hầu phủ lại kính sợ đại ca mình đến thế.

Bộ dạng này của Thanh Mặc Nhan, đến ngay cả nàng ở bên cạnh cũng cảm thấy run rẩy, chứ đừng nói đến bản thân nhị thiếu gia.

Nhưng mà nhị thiếu gia là lợi thế cuối cùng của nàng, là hy vọng duy nhất giúp nàng tiến vào Hầu phủ, tuyệt đối không thể để Thanh Mặc Nhan giết người được.

Nghĩ đến đây, Ngũ tiểu thư quyết tâm, trực tiếp nhào người ra, quỳ gối ở dưới chân Thanh Mặc Nhan.

"Cầu xin Thiếu Khanh đại nhân thủ hạ lưu tình, ngàn sai vạn sai đều là do lỗi của tiểu nữ, ngài không nên trách tội nhị thiếu gia..." Nàng bụm mặt khóc thút thít.

Ngũ công tử thấy thế cũng tiến lên khuyên can: "Thiếu Khanh không phải cho rằng chỉ cần giết chết nhị gia nhà các ngươi là có thể cho chúng ta một cái công đạo đi?"

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn Ngũ công tử một cái, đột nhiên thu tay lại, nhị thiếu hia ngã quỵ xuống đất, há miệng liều mạng ho khụ khụ, hơn nửa ngày mới khôi phục được hơi thở ổn định.

Quan sai ở đây cùng với đám người Huyền Ngọc đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không hề có ý muốn đi lên khuyên can.

Ngũ công tử chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Mắt thấy mọi việc sắp thành công, ai ngờ vào thời điểm mấu chốt thì Thanh Mặc Nhan lại đến.

Nhị thiếu gia cử động chân, bám lấy chiếc ghế bên cạnh rồi bò dậy: "... Đại ca, chuyện của ta, khi trở về ta sẽ tự khắc đi giải thích với phụ thân."

Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó nhìn đệ đệ của mình, hơi thở quanh thân lạnh băng, ánh mắt xẹt qua, giống như xương gió lạnh buốt thổi đến.

"Giải thích?" Thanh Mặc Nhan cười lạnh, cẩn thận ôm Như Tiểu Lam từ trên bàn lên, xoay người đi ra phía cửa.

Ngũ công tử nóng nảy: "Thiếu Khanh, không bằng để chúng ta cùng đến Hầu phủ đi, cũng phải cho muội muội ta một cái công đạo không phải sao."

"Không cần công đạo." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Bây giờ các ngươi trở về dọn dẹp một chút, đợi trời tối trực tiếp nâng nàng vào phủ là được rồi." Nói xong liền đẩy Ngũ công tử ra, nghênh ngang mà đi.

Tất cả mọi người đều sững sờ ở nơi đó.

Trực tiếp nâng vào phủ? Kia chẳng phải là biến thành nạp thiếp sao!



Chương 120: Thiếu nữ kinh hô, phát ra từ trong thư phòng Thiếu Khanh!

Thanh Mặc Nhan ôm mèo hương rời khỏi trà lâu, rồi trực tiếp trở về Đại Lý Tự.

"Gọi Trường Hận đến đây." Thanh Mặc Nhan nắn bóp chân cho Như Tiểu Lam, thấy mặt trên có một mảng da thịt bị tổn hại, liền phân phó Huyền Ngọc nói.

Rất nhanh Huyền Ngọc đã đem y quan Đại Lý Tự đến, Thanh Mặc Nhan lại bảo hắn phái người truyền tin đến Hầu phủ.

"Đem mấy việc nhị đệ làm nói cho ông ấy biết, thuận tiện bảo ông ấy chuẩn bị nạp thiếp cho nhị đệ đi." Thanh Mặc Nhan nhìn Trường Hận thuần thục xử lý miệng vết thương cho Như Tiểu Lam, ngữ khí có vẻ không tốt.

Huyền Ngọc đi ra tìm người truyền tin cho lão Hầu gia, đợi đến khi hắn trở về thì thấy mèo hương màu đen đang ngồi ở trên bàn làm việc của Thanh mặc nhan, còn hai người Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan thì đều nhíu chặt lông mày lại ngẩn người ở nơi đó.

"Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Huyền Ngọc khó hiểu.

Trường Hận chỉ vào quả cầu lông trên bàn: "Ngươi có hiểu nó đang nói cái gì không?"

Lúc này Huyền Ngọc mới chú ý tới Như Tiểu Lam đang mở to đôi mắt tròn vo, ánh mắt chờ mong nhìn về phía hắn.

Hắn cùng Trường Hận đều biết chân thân của Như Tiểu Lam, cho nên ở chỗ Thanh Mặc Nhan cũng không cần phải kiêng rè.

"Bảo Như cô nương trực tiếp biến thành hình người không phải là được rồi sao? Cần gì phải đoán nhiều..." Đôi khi Huyền Ngọc tự cảm thấy bản thân mình thật thông minh.

"Nếu nàng có thể biến trở về, chúng ta còn phải đoán sao!" Trường Hận tức giận nói.

"A? Không biến lại được?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cả đời này nàng phải làm một con mèo sao?"

"Nàng vốn chính là mèo có được không." Đối với loại người phản ứng trì độn như Huyền Ngọc, rõ ràng Trường Hận tỏ ra cực kỳ ghét bỏ.

Như Tiểu Lam lấy móng vuốt đỡ trán, các ngươi cứ đàm luận như thế ở trước mặt ta thật sự là rất tốt sao, chẳng lẽ không thể quan tâm một chút tới cảm nhận của một con mèo?

Thanh Mặc Nhan khoanh tay ngồi ở ghế tựa, vuốt cằm nhìn Huyền Ngọc cùng với Trường Hận ở đối diện, sau đó lại nhìn Như Tiểu Lam đang chít chít kêu to ở trên bàn, thân thể vặn vẹo bày ra đủ loại tạo hình.

Như Tiểu Lam kéo mi mắt, sau đó lại rít gào.

"Như cô nương đang nhăn mặt." Huyền Ngọc nghiêm túc nói.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc như đao.

Như Tiểu Lam đập chân xuống bàn hai lần.

"Ta biết rồi!" Huyền Ngọc hưng phấn nói: "Đây là nhị!"

Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt, cuối cùng ngươi cũng có thể đoán ra được một chút.

"Ta đã biết!" Trường Hận đập tay một cái: "Nàng kéo mí mắt là muốn làm ra biểu cảm xem thường, sau đó lại làm bộ dạng như sói tru, ý nàng muốn nói là bạch nhãn lang (*)."

(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

"Là nhị thiếu gia!" Huyền Ngọc cùng Trường Hận đồng thời đoán ra đáp án.

Như Tiểu Lam mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên bàn.

Giữa mi tâm Thanh Mặc Nhan ngưng tụ càng nhiều lãnh ý: "Ngươi muốn nói... Là nhị đệ bắt ngươi?"

"Chít chít!" Như Tiểu Lam gật đầu.

Trường Hận cùng Huyền Ngọc thấy thế liền đứng dậy cáo từ.

Đây xem như là việc nhà của Thanh Mặc Nhan, tốt nhất bọn họ không nên tham gia vào, cho nên tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan thâm thúy, đáy mắt phảng phất như sâu đến mức khiến cho người ta phải rơi vào trong.

Như Tiểu Lam dương đầu nhỏ nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, trái tim không chịu nghe theo khống chế đập thình thịch không ngừng.

"Chít chít..." Như Tiểu Lam cảm giác được lệ khí tản mát ra từ trên người hắn càng ngày càng nặng, liền tiến đến dùng móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên trên tay hắn.

"Thật sự không biến trở lại được?" Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng.

"Chít chít." Như Tiểu Lam bất đắc dĩ đáp lời.

Nàng nhắm mắt, một lần nữa thử thúc giục nguồn nhiệt lưu trong cơ thể.

Nhưng mà, cỗ nhiệt lưu kia tựa như đang chơi trốn tìm với nàng, tán loạn khắp nơi, nàng không thể đem chúng tụ họp lại một chỗ.

Vẫn không được.

Nàng suy sụp rũ đầu xuống.

"Thôi, không cần phải miễn cưỡng." Thanh Mặc Nhan duỗi tay ra xuyên qua dưới nách chân trước của nàng, rồi ôm nàng lên: "Dù cho ngươi không bao giờ biến trở lại được nữa cũng không sao, cùng lắm thì ta nuôi ngươi là được."

Như Tiểu Lam quả thực không biết nên biểu đạt cản tình của mình như thế nào.

Nếu thật sự nàng không thể biến về hình người, thì nàng cũng không thể sử dụng thuật âm dương được nữa, đừng nói là triệu hồi chó ngốc, đến ngay cả khế ước với Ngàn Thương cũng có khả năng sẽ mất đi.

Nếu có một ngày con rối đứng đầu kia lại xuất hiện, nàng nên làm sao đây?

"Không nên nghĩ nhiều như thế, chuyện hôm nay nhất định ta sẽ tra rõ, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo." Thanh Mặc Nhan ôm nàng vào trong lòng, nhuận lông giúp nàng, động tác thuần thục.

Công đạo? Nàng đâu muốn công đạo gì, nhị thiếu gia là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan, chẳng lẽ còn có thể giết hắn sao? Nàng cũng không muốn vì chuyện này mà Thanh Mặc Nhan phải trở mặt với người nhà.

Như vậy không phải nàng sẽ biến thành yêu quái mê hoặc chủ nhân sao.

Bất quá chỉ cần tưởng tượng đến việc sau này không thể biến trở về hình người, nàng vẫn nhịn không được mà thương tâm, chân trước bám vào vai Thanh Mặc Nhan, chôn mặt ở trên vai hắn, ô ô khóc.

Lông mi Thanh Mặc Nhan nhăn chặt lại, ngón tay nhẹ nhàng niết cằm nàng: "Dù cho hắn là đệ đệ của ta, ta cũng không chấp nhận được việc hắn đánh chủ ý lên người ngươi."

Phàn phất như đoán ra được trong lòng nàng đang có suy nghĩ gì, Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt màu xanh biếc ngập nước, giống như đá phỉ thúy mỹ lệ.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Thanh Mặc Nhan cảm giác như vật nhỏ đang muốn biểu đạt gì đó với hắn.

Có một ngàn sủng vật, thì cũng có một ngàn chủ nhân của sủng vật, Thanh Mặc Nhan, là một chủ nhân ưu tú nhất trong số đó.

Uy vũ khí phách, khó có ai sánh kịp, từ trong núi sâu đến phố xá sầm uất, từ trong triều đến hậu trạch, không cần truyền miệng, cũng có thể ngầm hiểu... Đây chính là vị chủ nhân tốt nhất.

Như Tiểu Lam kìm lòng không đậu vươn qua, đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm lên mặt Thanh Mặc Nhan.

Đầu lưỡi mềm ấm mang theo từng trận xạ hương trên người nàng, Thanh Mặc Nhan nhịn không được đưa tay vào trong miệng nàng, gảy loạn răng nhỏ của nàng.

Mắt mèo Như Tiểu Lam trừng lớn, muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay hắn ra.

Nhưng điểm sức lực nhỏ này của nàng trong mắt Thanh Mặc Nhan không là gì cả.

Ngược lại Thanh Mặc Nhan còn nhân cơ hội này nắm lấy đầu lưỡi nàng.

Lúc này Như Tiểu Lam mới cảm thấy hoảng sợ, duỗi hai chân trước ra chống cự...

Ngay tại lúc nàng hoảng loạn, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể bỗng nhiên hội tụ lại, không đợi nàng kịp phản ứng, một đoàn ánh sáng từ trên người nàng phát ra... Đến khi đoàn ánh sáng kia tiêu tán đi, thân thể trơn bóng của một tiểu nha đầu xuất hiện ở trước mặt Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Lam nhớ tới trên người mình không mặc cái gì, bị dọa hét to lên một tiếng rồi ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan.

Thiếu chút nữa Thanh Mặc Nhan đã bị nàng làm cho nghẹn không thở được.

"Ngươi đây là muốn mưu sát chủ nhân?" Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Như Tiểu Lam vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nàng cũng không muốn ôm hắn như thế, nhưng nếu lúc này rời ra chẳng phải sẽ bị hắn nhìn thấy hết sao.

Thanh Mặc Nhan híp mắt cười, đáy mắt lộ ra ánh sáng tươi đẹp.

Như Tiểu Lam không khỏi nhìn đến ngây người.

Nàng luôn không biết Thanh Mặc Nhan gia hỏa này khi cười lên lại đẹp mắt đến như thế, kìm lòng không đậu tới gần, nàng muốn nhìn rõ hơn chút nữa, kết quả khi nàng đang si mê lại suýt nữa đụng phải khuôn mặt đối phương, lúc này nàng mới giật mình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình.

Cuống quít lui về phía sau, kết quả kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cúi đầu, tia sáng nơi đáy mắt nổi lên gợn sóng.

Nàng ngây ngốc nhìn theo tầm mắt hắn, kết quả là thấy được một đôi trái cây ngây ngô.

"A... Lưu manh!"

Trong thư phòng Đại Lý Tự Thiếu Khang truyền ra một tiếng hét thê lương của thiếu nữ.



Chương 121: Bắt đầu có sự khác biệt nam nữ, mối hôn sự với Ngũ phủ.

Huyền Ngọc dè dặt cẩn trọng tựa đầu vào cửa thư phòng, gọi một tiếng: "Thế tử?"

"Vào đi." Trong phòng truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan, nghe qua rất bình thản.

Huyền Ngọc ổn định tinh thần, cầm y phục trên tay đi vào trong.

"Đã mua bộ y phục mới." Huyền Ngọc nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Như Tiểu Lam.

Khó trách thế tử bảo hắn đi ra ngoài tìm mua y phục, cái kia nha đầu này hình như lại lớn hơn rồi.

Thân thể Như Tiểu Lam được bọc bằng quan bào của Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan chỉ mặc một kiện áo trong đơn độc đứng ở bên cạnh nàng, hết sức chuyên chú giúp nàng vén tay áo.

"Để y phục lên bàn, ra ngoài." Thanh Mặc Nhan không hề ngẩng đầu lên.

Lúc này Huyền Ngọc mới kịp có phản ứng, hắn luôn nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam, cho nên đã làm cho thế tử mất hứng.

Nhìn thấy Huyền Ngọc đã xoay người đi ra ngoài, Như Tiểu Lam liền đi đến bên bàn lấy bộ quần áo mới.

Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Ngươi biết tự mặc quần áo?"

Như Tiểu Lam xanh mặt.

Không thể giữ chút mặt mũi cho ta sao! Nếu không phải ngày nào ngươi cũng mặc quần áo giúp ta, ta sẽ đến mức cái gì cũng không biết như thế này sao.

Thanh Mặc Nhan cầm lấy bộ y phục, Như Tiểu Lam không chịu được nói: "Ngươi... Quay lưng lại đi."

"Ta quay lưng lại thì sao mặc giúp ngươi được?" Thanh Mặc Nhan nâng mi.

"Ta tự mặc!" Như Tiểu Lam gắt gao túm lấy kiện quan phục trên người, trên áo còn lưu lại mùi hương của hắn, cũng không biết tại sao, trong lòng nàng giống như vừa làm chuyện xấu xong, hoảng loạn đến nói không nên lời.

Đặc biệt khi nàng phát hiện ra cái sân bay của mình đã có chút nhô lên...

Loại cảm giác hoảng loạn này càng mãnh liệt hơn.

"Sau này ta muốn ngủ một mình! Cả tắm rửa cũng vậy, ta muốn có phòng riêng, không được sự cho phép của ta ngươi không được tự tiện tiến vào." Như Tiểu Lam giả bộ hung ác nói.

Thanh Mặc Mặc nhìn thấy nàng đỏ hết cả tai, khóe miệng không khỏi câu lên.

"Nếu cổ độc của ta phát tác thì phải làm sao? Hay là như hôm nay... Khi không có ta ở bên cạnh, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, nếu ta không tới kịp thời..."

Nhới tới mọi chuyện phát sinh hôm nay, Như Tiểu Lam không khỏi run run một cái.

Cân nhắc cẩn thận, ở cùng với hắn mới là an toàn nhất.

"Nhưng mà... Nam nữ khác biệt." Nàng vụng trộm kéo mở quan bào trên người ra, mắt nhìn bộ ngực chính mình.

Tuy rằng có chút nhỏ, nhưng mà chắc lớn thêm chút nữa sẽ có bộ dáng yêu kiều của thiếu nữ thôi... Nàng không khỏi có chút chờ mong.

"Một hài tử chưa đủ lông đủ cánh, có cái gì mà nam nữ khác biệt." Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng, không khỏi duỗi tay ra kéo lấy quan bào trên người nàng.

Như Tiểu Lam che hai tay ở trước ngực, cuộn tròn người thành một đoàn.

Thanh Mặc Nhan nhịn cười: "Ngươi như thế thì làm sao mà mặc quần áo được, bỏ tay ra."

Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt.

"Cùng lắm sau này ngươi gả cho ta là được, nhiều quy củ như thế làm gì." Thanh Mặc Nhan không vui nói: "Mau bỏ tay ra!"

Nghe xong lời này Như Tiểu Lam mới nhớ tới lời "đề nghị" gả cho hắn vào buổi tối hôm trước, nghĩ đến đây cũng không phải là chủ ý tồi.

Được rồi, dù sao cũng đã bị hắn nhìn thấy nhiều lần như vậy, thêm một lần nữa cũng không sao.

Nhìn nha đầu thành thật mở hai tay ra, chờ hắn mặc quần áo giúp, hai tròng mắt Thanh Mặc Nhan liền hiện lên tia sáng rọi.

"Đúng rồi, tại sao ngươi lại tìm được gian trà lâu kia?" Thừa dịp hắn giúp nàng mặc quần áo Như Tiểu Lam tò mò hỏi.

Nàng căn bản là không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan sẽ đến đó kịp lúc.

"Có người đưa tin cho ta." Thanh Mặc Nhan cúi người buộc dây yếm cho nàng: "Ta vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi bạch nhãn lang, cho nên khi các ngươi vừa mới đến trà lâu ta đã nhận được tin tức."

Nghe hắn trực tiếp gọi nhị thiếu gia là bạch nhãn lang, Như Tiểu Lam thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

"Tốt xấu gì hắn cũng là đệ đệ của ngươi, nếu vì ta mà các ngươi bất hòa thì sẽ rất không tốt, nếu truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi đi?"

"Ngươi khi nào thấy ta lo lắng đến thanh danh." Thanh Mặc Nhan khinh thường nói: "Tuy rằng chúng ta không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng mà hồi nhỏ hắn cũng không có mẫu thân giống như ta, phụ thân lại là một người hỉ lộ vô thường, cho nên ta rất quan tâm đến hắn, không nghĩ tới hiện tại hắn lại tham luyến quyền quý... Là hắn đã bỏ qua tình nghĩa huynh đệ trước, thì làm sao mà ảnh hưởng đến thanh danh của ta được."

Như Tiểu Lam nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.

Trước khi trời tối, Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam đã trở về Hầu phủ.

Người của Ngũ phủ vẫn chưa đi, hiển nhiên là đang đợi hắn trở về.

Trong viện, quản gia lo lắng đi tới đi lui, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Mặc Nhan chuẩn bị xuống xe ngựa, liền vội vàng chạy đến chào đón.

"Thế tử, cuối cùng ngài cũng về rồi, lão Hầu gia vẫn đang chờ ngài a."

Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang, ôm Như bước xuống xe.

Khi quản gia nhìn thấy Như Tiểu Lam thì liền kinh ngốc (Kinh ngạc + Ngốc lăng) ngay tại chỗ, miệng mấy máy nửa ngày nói không lên lời.

Đứa nhỏ này lớn cũng quá nhanh đi, mới trải qua mấy ngày mà đã lớn như thế... Thật đúng là rất quỷ dị, khó trách hắn nghe được nhị thiếu gia lẩm bẩm nói nàng là yêu quái.

Trong lòng hắn nghĩ ngợi, đã thấy Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi về phía đại sảnh.

"Thế tử, người Ngũ phủ vẫn còn chưa đi, có phải mang Như tiểu thư về sân trước không?"

"Không cần." Thanh Mặc Nhan đi đến phòng khách.

Không đợi chân Như Tiểu Lam đứng vững, một cái chén trà đã bay lại đây, thẳng tắp nện ở dưới chân nàng.

Thanh Mặc Nhan dùng ống tay áo ngăn mảnh vụn của đồ sứ, bế Như Tiểu Lam lên.

Lão Hầu gia trừng mắt màu đỏ: "Nghịch tử! Ngươi chính là chiếu cố đệ đệ ngươi như thế!"

Trong phòng khách, Ngũ công tử ngồi ở chỗ kia, có không ít gia đinh cùng quản gia của Ngũ phủ đi theo bên người hắn.

Như Tiểu Lam không nhìn thấy nhị thiếu gia đâu, nàng liền cảm thấy kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như thế mà hắn còn trốn được.

Chờ nàng cẩn thận nhìn mới phát hiện ra, nhị thiếu gia đang quỳ gối ở bên cạnh Hầu gia, thân thể cuộn tròn lại, tựa như con chó nhỏ bị chấn kinh quá độ, hai bên mặt đều sưng lên, hiển nhiên là đã ăn không ít bạt tai.

"Nhị đệ xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn nạp thiếp thôi, sao lại phải quỳ ở đây?" Lồng đèn phía cửa lay động trong gió, lúc sáng lúc tối chiếu lên trên mặt Thanh Mặc Nhan, làm cho người ta có chút không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn: "Phụ thân đối với hắn không phải có chút nghiêm khắc đi."

Ngón tay lão Hầu gia run rẩy chỉ về phía hắn: "Ngươi..."

Thanh Mặc Nhan không để ý tới phụ thân hắn, mà lại quay đầu nhìn Ngũ công tử: "Ngươi đưa lệnh muội đến phủ rồi sao?"

Ngũ công tử trợn mắt giận dữ: "Thiếu Khanh, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"

Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Ta đây là đang khuyên bảo, nếu hiện tại ngươi không mang lệnh muội tới, chỉ sợ ngày mai có một số người sẽ phải hối hận, đến lúc đó đừng nói là thiếp, dù cho là nô tì thì chưa chắc đã có người muốn."

Ngũ công tử trắng mặt.

Không thể không thừa nhận, lời này của Thanh Mặc Nhan chính là những gì hắn đang lo lắng, nhưng mà hắn lại không cam tâm để muội muội của mình bị nâng vào phủ làm thiếp.

Ánh mắt dừng ở trên người lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.

Tâm tình Ngũ công tử không khỏi rơi xuống đáy cốc.

Nói đến cùng, Hầu phủ này vẫn phải dựa vào Thanh Mặc Nhan mới có thể chống đỡ được, lúc trước vì sao bọn họ lại không nhìn ra, cho rằng nhị thiếu gia có thể nắm giữ hết đây.

"Hôm nay quá muộn, lại nói muội muội ta có một ít của hồi môn, nhất thời chưa kiểm kê xong, cho nên mới không thể nhanh chóng dọn đến." Ngữ khí Ngũ công tử hòa hoãn xuống: "Không bằng liền định ba ngày sau đi, nhị thiếu gia bên này chắc cũng phải chuẩn bị vài thứ."

Ngũ công tử cơ hồ là lấy tốc độ nhanh nhất định xong chuyện hôn sự, sau đó liền dẫn người cáo từ rời đi.

Thanh Mặc Nhan cũng không có ý muốn lưu lại, mang theo Như Tiểu Lam trở về sân của hắn.

Trong phòng khách chỉ còn lại lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.

Trầm mặc nửa ngày, lão Hầu gia tát mạnh một cái lên mặt con trai hắn: "Ngươi là thứ không có tiền đồ!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me