Tam Drop Ta O Dai Ly Tu Lam Sung Vat
Chương 327: Thái Tư Thành bị trục xuất khỏi Thái phủ, càng không muốn rời xa hắn
Thanh Mặc Nhan chỉ dùng thời gian vài ngày để khiến cho Thạch Phường trấn tiếp nhận vị quận chúa mới tới Như Tiểu Lam.Như Tiểu Lam không cần làm cái gì, mỗi lần Thanh Mặc Nhan gặp mặt các nhân vật trong trấn, nàng chỉ phụ trách ngồi ở bên cạnh hắn mỉm cười, hoặc là nhu thuận ăn điểm tâm của nàng.Người Thạch Phường trấn sợ nhất tới đây là một chủ tử tham lam, bọn họ kiếm sống ở Thạch Phường trấn thập phần không dễ dàng, trước kia thời điểm Độc phu nhân ở đây, tuy rằng nàng quản chế có chút bá đạo, nhưng sẽ không thương hại đến lợi ích của đại bộ phận người trong trấn.Lần này bọn họ nhìn thấy Thanh Mặc Nhan không có làm ra cải biến gì lớn, thuế suất cũng không có gì thay đổi. Lúc này mới yên lòng.Có Ngô tướng quân cùng bốn ngàn kỵ binh ở đây, người trong trấn càng có thêm cảm giác an toàn hơn.Thanh Mặc Nhan trước trấn an người trong trấn. Lúc này mới xuống tay để Ngô tướng quân dẫn người tạo ra doanh trại quân đội, đóng tại các nơi trong Thạch Phường trấn.Như Tiểu Lam rũ chân ngồi trên ghế, nhàm chán ngáp mấy cái liền.Khoảng thời gian gần đây. Nàng không phải ngủ thì là ăn, Thanh Mặc Nhan căn bản không cho nàng tham gia vào chuyện khác, nếu không phải nàng biết Thanh Mặc Nhan thật tâm đối với nàng. Nàng thậm chí còn hoài nghi hắn cố ý vỗ béo nàng, mừng năm mới tiện cho việc giết ăn thịt."Lại mệt nhọc?" Thanh Mặc Nhan nhìn qua nàng: "Chờ chuyện Thái phủ kết thúc, ta sẽ bảo Huyền Ngọc đi ra ngoài trấn chuẩn bị vài món ăn thôn quê cho nàng."Vừa nghe nói là có đồ ăn ngon, Như Tiểu Lam lập tức tỉnh táo tinh thần, nàng vừa mới ngồi xong, đã thấy Thái Nghĩa Minh từ bên ngoài tiến vào.Ngoài Thái Nghĩa Minh ra, phía sau còn đi theo Thái lão, cùng với Thái thị và vài vị trưởng giả trong tộc.Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.Vì sao tất cả người Thái phủ đều đến Thạch Phường trấn?Thái lão đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam, chắp tay thi lễ: "Già trẻ lớn bé gặp qua quận chúa, gặp qua Thiếu khanh đại nhân."Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, xem như đáp lễ.Mọi người ngồi xuống.Thái Nghĩa Minh nói với bên ngoài: "Mang Thái Tư Thành lên đây."Như Tiểu Lam mở to hai mắt.Thái Tư Thành?Hai gã gia đinh một trái một phải đem Thái Tư Thành dẫn vào.Như Tiểu Lam càng kinh ngạc hơn.Mới mấy ngày không thấy. Thái Tư Thành sao lại biến thành như thế này? Người gầy đi, tuy rằng ăn mặc vẫn giống như trước kia, nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là bộ dáng bị trừng phạt."Nghiệt súc!" Thái lão hầm hầm vỗ bàn: "Còn không mau quỳ xuống!"Thái Tư Thành do dự một lát, vẫn là quỳ xuống.Thanh Mặc Nhan trong tay nâng chén trà, rũ mắt thổi nhẹ nước trà trong chén."Khó được Thiếu khanh đại nhân có thời gian rảnh rỗi, hôm nay ta đem tộc nhân tới, đó là muốn tuyên bố một chuyện, Thái Tư Thành bỏ mặc tộc muội không để ý, Thái phủ chúng ta không có con cháu như thế, từ hôm nay trở đi, trục xuất hắn ra khỏi phủ..."Trục xuất?Như Tiểu Lam nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.Dù cho Thanh Mặc Nhan chưa từng nói với nàng nội tình bên trong, nàng cũng đã nghe Sử Đại Thiên nói qua một chút.Chuyện của Thái Tư Thành hoàn toàn là Thanh Mặc Nhan ở sau lưng thúc đẩy.Nếu nói Thái Tư Thành bị như ngày hôm nay, tuyệt đại đa số là do Thanh Mặc Nhan một tay tính kế hắn.Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Nếu không phải Thái Tư Thành sinh ra dị tâm, cũng sẽ không có người đẩy hắn một cái, ngươi không cúi đầu, sẽ không có người cưỡi lên đầu ngươi, nói đến cùng vẫn là hắn gieo gió gặt bão.Chính là nàng không nghĩ tới Thái Vân Nhi cũng sẽ bị liên lụy ở bên trong.Thủ đoạn của Thanh Mặc Nhan thật đúng là tàn nhẫn a, hắn không sợ bị người Thái phủ phát hiện ra chân tướng sao?Nhìn Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm nhấp một ngụm trà, Như Tiểu Lam cảm thấy vẫn là nàng quá non nớt.Kỹ thuật diễn xuất của gia hỏa này quả thực không ai có thể địch nổi, làm trò nói dối trước mặt mọi người mà mặt không đỏ tim không đập mạnh.Thái Tư Thành gần như rơi vào tuyệt vọng, hắn còn ngốc nghếch nghĩ rằng Thanh Mặc Nhan sẽ nói chuyện giúp hắn, nhưng mà từ đầu đến cuối, Thanh Mặc Nhan chỉ ngồi đó nhàn nhã uống trà, giống như hết thảy chuyện này đều không hề liên quan đến hắn."Thiếu khanh đại nhân. Ngài nhẫn tâm nhìn ta rơi xuống bước đường này sao?" Hắn rốt cuộc nhịn không được nói ra một tiếng.Thanh Mặc Nhan nâng mí mắt, liếc mắt nhìn hắn."Ta có cái gì không đành lòng?" Nói lương tâm với hắn? Buồn cười, người có thể chấp trưởng ám ngục cho Hoàng đế sớm đã không có lương tâm, dù cho có lương tâm cũng phải bóp nát rồi ném nó xuống.Ám ngục luôn là giết chết địch nhân của Hoàng đế, mặc kệ là triều thần hay là nhân sĩ giang hồ, mặc kệ là nam tử hay là phụ nữ trẻ em, thậm chí địch nhân là con nối dõi, chỉ cần Hoàng đế hạ lệnh, hắn đều phải giết chết toàn bộ.Loại đồ vật như lương tâm chỉ biết gây trở ngại khi hắn làm việc cho Hoàng đế.Thái lão cùng các vị trưởng giả trong tộc ấn dấu tay lên văn thư. Chính thức trục xuất Thái Tư Thành ra khỏi tộc.Thanh Mặc Nhan thấy chuyện đã xong, mang theo Như Tiểu Lam xoay người đi ra ngoài.Thái Tư Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, vài bước đuổi theo ra ngoài. Quỳ gối trước mặt Thanh Mặc Nhan."Thiếu khanh đại nhân, cầu ngài thu nhận thảo dân, thảo dân cam tâm tình nguyện làm việc cho ngài!"Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam ra sau lưng. Rời xa phạm vi Thái Tư Thành có thể chạm đến."Đến ngay cả muội muội của mình cũng không buông tha, người như thế ta làm sao dám dùng." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói."Ta... Ta thật sự không có." Thái Tư Thành vội la lên: "Đó là lời đồn người khác thả ra. Thật sự không phải ta!""Lời đồn sao?" Thanh Mặc Nhan cong mắt, đột nhiên nở nụ cười.Như Tiểu Lam cảm thấy nụ cười này lạnh như mùa đông khắc nghiệt, theo bản năng muốn buông tay Thanh Mặc Nhan ra.Thanh Mặc Nhan trở tay một cái, lật ngược thế cờ lôi nàng đến bên người, đồng thời nói với Thái Tư Thành: "Ngươi đến ngay cả là ai hãm hại mình cũng không cảm giác được. Người như vậy ta làm sao dám dùng." Nói xong, ném Thái Tư Thành ra, mang theo Như Tiểu Lam lên xe ngựa."Là chàng làm sao?" Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi.Thanh Mặc Nhan mặt không biến sắc: "Ta làm cái gì?""Chuyện Thái Vân Nhi.""Nàng không nên biết sẽ tốt hơn." Thanh Mặc Nhan từ trong ngăn tủ trên xe ngựa lấy ra một vò rượu, chậm rãi rót ra một chén nhỏ.Mùi hương tinh khiết bắt đầu lan tỏa ở trong xe.Như Tiểu Lam đầu óc lung lay: "Đây là thứ gì?""Rượu thuốc Trường Hận phối chế." Thanh Mặc Nhan đặt bên môi nhấp một chút: "Mấy ngày nữa ta phải rời khỏi nơi này, cùng Trường Hận đi lên núi tìm Trường Nguyên lão tiên sinh.""Chàng rời đi, ta thì sao?" Như Tiểu Lam vội la lên.Chẳng lẽ hắn muốn ném một mình nàng ở chỗ này?"Bởi vì chúng ta không thể xác định được Trường Nguyên lão tiên sinh có còn sống hay không, nếu địch nhân lại giả làm Trường Nguyên lão tiên sinh, ta không muốn lại xảy ra chuyện như lần trước nữa."Lần trước vì cứu hắn, Như Tiểu Lam dùng bùa chịu thay. Đem đao thương vốn ở trên người hắn chuyển đến trên người nàng, khiến hắn hối hận muốn chết."Nơi này có Ngô tướng quân cùng kỵ binh của hắn, nàng ở lại đây sẽ không có chuyện gì ." Thanh Mặc Nhan một lần nữa nhấp rượu trong chén. Đuôi lông mày nhăn lại, bộ dáng giống như cực kỳ khó uống."Ta không muốn!" Như Tiểu Lam không cho phân trần, bổ nhào qua ôm lấy cánh tay hắn: "Ta không muốn ở lại đây một mình, ta cũng muốn đi cùng các chàng.""Trên đường khả năng sẽ rất nguy hiểm.""Ta không sợ!""Trên núi sẽ rất lạnh, nghe nói trên đó quanh năm bị băng tuyết bao trùm, hơn nữa đồ ăn thiếu thốn, nếu nàng đi có thể sẽ phải chịu đói bụng."Vật nhỏ sợ nhất là bị đói bụng, hắn còn nhớ rõ thời điểm lúc trước bọn họ đến Thạch Phường trấn, nàng đưa ra yêu cầu, yêu cầu duy nhất: Không muốn đói bụng.Hắn nhìn Như Tiểu Lam nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, sau đó chui đầu vào trong lòng hắn."Dù cho có chết đói ta cũng phải đi!"Độ cong trên khóe môi Thanh Mặc Nhan dần dần mở rộng ra.Ở lúc bất tri bất giác, vật nhỏ càng thêm không muốn rời khỏi hắn sao? Rất tốt, có lẽ có thể thừa cơ hội này cùng nàng thử một số tư thế mới một chút.Nàng nhất định sẽ không cự tuyệt.Chương 328: Đi đến nơi Trường Nguyên lão tiên sinh bế quan trước, nửa đường nhặt được lão nhân
Như Tiểu Lam choáng váng hồ đồ.Nàng cảm thấy chính mình đang ngủ.Không, có lẽ nghiêm túc mà nói nàng chẳng phải đang ngủ, chỉ là quá mức mệt mỏi mà thôi.Thanh Mặc Nhan gia hỏa này cũng quá cường hãn đi, vết thương trên người chưa tốt được bao lâu đã có thể lăn lộn như thế.Như Tiểu Lam không biết bản thân vào ao tắm như thế nào, nàng mở to mắt, nhìn thấy tóc dài của mình phiêu đãng ở trong nước.Tiếng nước vang lên, có người dội nước ấm lên lưng nàng."Thanh Mặc Nhan..." Nàng đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động."Ân?" Thanh Mặc Nhan cũng bước vào trong nước, da thịt bóng loáng chạm vào nhau, cảm giác thoải mái cực kỳ."Ta muốn ngủ..." Như Tiểu Lam nói xong câu đó. Đồng thời liền gục xuống ngủ.Thanh Mặc Nhan nâng đầu nàng lên, để nàng nổi trên mặt nước, Như Tiểu Lam tựa như con cá nhỏ. Nửa giương miệng ngủ không biết trời đất gì.Hai phía ao an trí hai cột đá, không ngừng có nước ấm từ bên trên chảy xuống dưới, thân thể Như Tiểu Lam ở trong gợn nước phập phềnh dập dờn. Thanh Mặc Nhan do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo suy nghĩ trong lòng, đứng dậy bế nàng đặt lên trên cạnh ao.Gợn nước một lần nữa khoan khoái kích động lên.Như Tiểu Lam từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Đôi mắt chỉ mở ra một lát, sau đó lại lần nữa nhận mệnh khép lại.Cả buổi tối, nàng đều cảm thấy bản thân như đang phiêu lưu trên một chiếc thuyền nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê, nàng không rõ chính mình đang ở trong mộng, hay là đã tỉnh.Cuối cùng, nàng cảm giác được thảm mềm mại.Lười nhác cuộn tròn người ở trong chăn, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.Thời điểm Thanh Mặc Nhan cùng Trường Hận rời khỏi Thạch Phường trấn, Như Tiểu Lam vẫn còn đang ngủ.Chờ đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện bọn họ đã đi được nửa ngày đường."Thanh Mặc Nhan..." Như Tiểu Lam ăn vạ trong chăn không chịu đứng lên."Làm sao vậy?""Trên người đau quá..."Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười.Như Tiểu Lam giấu mặt ở trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt thật lớn, dùng sức trừng hắn."Quen rồi sẽ tốt thôi." Thanh Mặc Nhan trấn an nói.Còn muốn nàng phải quen!Như Tiểu Lam che toàn bộ mặt lại."Đêm nay...""Đêm nay ta muốn nghỉ ngơi!" Không đợi Thanh Mặc Nhan nói hết câu, Như Tiểu Lam kêu to lên.Thanh Mặc Nhan cười cong đôi mắt: "Ta nói đêm nay chúng ta chỉ có thể cắm trại, phía trước không có trạm dịch.""Chàng, chàng cố ý!"Đôi mắt Thanh Mặc Nhan cong lên như trăng non, Như Tiểu Lam tức đến thở gấp "hồng hộc".Nơi Trường Nguyên bế quan là một vùng núi sâu, núi cao ngất đến tận trên tầng mây.Thanh Mặc Nhan lần này là lặng lẽ rời khỏi Thạch Phường trấn, bên người chỉ dẫn theo Huyền Ngọc, còn có hai gã tử sĩ đã ngụy trang, Trường Hận cũng giả trang thành thầy lang bình thường.Xe ngựa chạy vào đường núi, tốc độ rõ ràng đã chậm đi.Càng đi lên đỉnh núi, không khí càng loãng, độ ấm cũng càng ngày càng thấp, tất cả mọi người đều thay y phục dày nặng vào."Uy, bên kia có xe ngựa!" Trên đường núi truyền đến thanh âm tiếp đón.Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy ven đường đứng một lão nhân, bên chân là một cái túi lớn, căng phồng. Không biết là đựng cái gì."Có chuyện gì vậy?" Huyền Ngọc dắt ngựa đi qua."Phiền các vị cho ta đi nhờ một đoạn đường." Lão nhân cười tủm tỉm nói: "Ngựa của ta bị thương ở chân, rơi xuống vách núi rồi a."Huyền Ngọc nhìn xuống vách núi đen ven đường.Bởi vì quá cao, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mây mù, những thứ khác đều không nhìn được."Nơi này còn cách đỉnh núi một đoạn rất dài đâu, các ngươi tổng sẽ không trơ mắt nhìn lão nhân lớn tuổi như ta chết rét ở chỗ này đi?"Lão nhân rất hay nói, hơn nữa trên người ăn mặc rất bình thường, căn bản không thể từ trang phục nhìn ra được thân phận của hắn."Ngươi là người nơi nào?" Huyền Ngọc hỏi.Chức trách của hắn chính là bảo vệ an toàn cho Thanh Mặc Nhan, cho nên hắn cũng không thể chỉ vì thấy đối phương đáng thương mà hỏi cũng không hỏi đã giữ người lại."Tiểu lão nhân nhà ở trên núi này." Lão nhân nói: "Vài ngày trước xuống núi đi mua vài thứ, không nghĩ tới gặp phải chút chuyện kéo dài đến mấy ngày liền, khi về không may đụng phải gió Bắc đến.""Gió Bắc đến sẽ như thế nào?" Huyền Ngọc ngạc nhiên nói."Người trẻ tuổi. Các ngươi sẽ không phải cái gì cũng không biết đã chạy tới nơi này đi?" Lão nhân kinh ngạc mở to hai mắt: "Gió trên núi này có thể thổi chết người, giống như dao nhỏ a, các ngươi những người này..." Ánh mắt hắn đảo qua xe ngựa Thanh Mặc Nhan."Nhìn thân hình người trong xe thế nhưng rất có khí lực, nếu đổi lại thành tiểu cô nương nũng nịu, sợ là sẽ trực tiếp bị thổi bay đi."Nghe xong lời này, Huyền Ngọc đưa tay đến bội kiếm bên hông.Trên xe bọn họ mang theo người nào, này lão nhân vì sao biết rõ như thế?Lão nhân phát giác Huyền Ngọc sinh ra địch ý liền lộ ra tươi cười thân thiết: "Không nên hơi tí là xúc động như thế. Ta bất quá là trước lúc lên núi trong lúc vô ý từng gặp qua các ngươi, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp tiếp ở chỗ này, này cũng coi như là có duyên. Các ngươi cho ta đi nhờ một đoạn đi."Nói xong lão nhân chỉ vào cái túi to của hắn, phân phó Huyền Ngọc: "Ngươi giúp ta cầm cái túi to này."Nói xong hắn lập tức nghênh ngang đi đến trước xe ngựa Thanh Mặc Nhan. Vén màn xe lên bước lên xe.Huyền Ngọc nóng nảy, chưa từng gặp qua người mặt dày như thế, nhân gia còn chưa có đáp ứng đã trực tiếp xông lên xe ngồi."Huyền Ngọc. Tiếp tục đi thôi." Trong xe truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mặc Nhan.Huyền Ngọc phi thường ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thế tử thế nhưng không lệnh cho hắn đuổi lão nhân kia xuống xe, phải biết rằng Như cô nương cũng đang ở trên xe, ngày thường Thế tử trông giữ nàng rất kỹ, đến ngay cả người ngoài cũng không được thấy mặt mấy đâu.Xe ngựa một lần nữa lên đường.Trong xe, lão nhân xoa xoa đôi tay. Thoải mái dựa vào thân xe."Lớn tuổi, xương cốt cũng kém, nhớ năm đó dù cho là gió lớn cũng không sợ... Ai, cô nương, nơi này có rượu không?"Như Tiểu Lam cũng không bài xích lão nhân không mời mà đến này.Nàng từ nhỏ đến lớn đều đi theo gia gia, cho nên đối với lão nhân như vậy nàng luôn có một cảm giác thân thiết."Không có rượu. Thay bằng trà đường có được không?" Ấm trà được vây quanh bởi lớp vải bông thật dày, trà bên trong vẫn còn nóng.Lão nhân cau mày, thời điểm tiếp nhận chén trà còn không ngừng oán giận: "Ta ghét nhất là mấy thứ ngọt ngấy như thế này."Như Tiểu Lam nghiêng đầu tựa vào bên người Thanh Mặc Nhan, giòn tan hỏi: "Lão gia gia. Ngươi thật sự ở trên đỉnh núi này sao?""Đương nhiên." Lão nhân giơ mi lên, đánh giá Thanh Mặc Nhan: "Ngươi này người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm. Giữa mi tâm lại mang theo tia hắc khí, nghĩ đến là đi lên núi tìm y hỏi dược đi?"Thanh Mặc Nhan nhếch môi không nói gì, Như Tiểu Lam kinh ngạc cảm thán nói: "Lão gia gia, ngươi thật là lợi hại, sao ngươi nhìn ra được?"Đối với câu khen tặng của Như Tiểu Lam lão nhân phi thường hưởng thụ, cười tủm tỉm vân vê chòm râu: "Này tính là cái gì, ta còn lợi hại hơn nhiều, ngươi nha đầu này chưa được thấy hết thôi."Trong xe ngựa thường truyền đến từng trận tiếng cười, Huyền Ngọc liên tục quay đầu nhìn về phía xe ngựa.Nửa đường nhặt được một lão nhân không rõ lai lịch, còn nói cười hợp ý với Như cô nương như vậy, chẳng lẽ Thế tử đột nhiên nổi tính thiện tâm?Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Huyền Ngọc liền đánh bay nó đi.Tuyệt đối không có khả năng, Đại lý tự Thiếu khanh cũng không phải hạng người thuần lương gì.Chương 329: Lão lừa đảo, Như Tiểu Lam bị đen một đường
Xe ngựa đi dọc theo đường núi.Lão nhân ngồi ở trong xe, hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài, Như Tiểu Lam lấy ra không ít đồ ăn, hắn được ăn không không nói, còn ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia.Như Tiểu Lam sợ Thanh Mặc Nhan sẽ tức giận, nhưng mà khiến nàng không ngờ tới chính là, lúc này đây Thanh Mặc Nhan cực có nhẫn nại, hoàn toàn làm lơ đủ loại khiêu khích cùng quá mức của lão nhân.Rất nhanh đã đến buổi trưa. Gió trên núi thổi mạnh hơn, đám người Huyền Ngọc cưỡi ngựa đi đường đều có chút khó khăn, chỉ đành gắt gao dựa vào xe ngựa. Dùng tay vịn trụ xe ngựa đi về phía trước."Công tử, gió quá lớn, vẫn nên tìm một chỗ tránh tạm thôi." Huyền Ngọc đề nghị.Lão nhân duỗi đầu ra bên ngoài nhìn: "Không cần, đi thêm một lúc phía trước sẽ có thôn nhỏ."Huyền Ngọc nửa tin nửa ngờ.Ánh mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua trên người lão nhân, mở miệng nói: "Tiếp tục đi."Huyền Ngọc chỉ có thể sai người tiếp tục đi.Lại đi tiếp ước chừng thời gian hai chén trà, phía trước có một ngã rẽ.Huyền Ngọc đột nhiên nhìn thấy từ ngã rẽ đối diện đi đến sáu người, mỗi người đều mặc trên người y phục thật dày, nhìn cách ăn mặc xem ra tất cả đều là dân bản xứ."Ai, vừa vặn có xe ngựa." Sau khi bọn họ nhìn thấy xe ngựa Thanh Mặc Nhan thì liền xông lại đây: "Phiền toái cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường... Không nghĩ tới gió Bắc đến nhanh như thế..." Bọn họ vừa nói, vừa hướng về phía xe ngựa bên kia đi qua, ngữ khí giống như là người trong nhà.Đuôi lông mày Huyền Ngọc nhăn lại, vì sao người ở đây đều đức hạnh như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết cái gì là lễ tiết, cái gì là quy củ?Không đợi Huyền Ngọc mở miệng, có người túm lấy màn xe, nhấc chân muốn lên xe.Lão nhân trong xe một cước đá ra: "Trong xe đã đầy người, chút gió này tính là cái gì. Người trẻ tuổi chân tay còn tốt, tự mình đi là được!"Mấy người bên ngoài ngẩn người, có người đột nhiên kêu ra tiếng: "Là lão lừa đảo!"Lão nhân thở dài lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ thật không lễ phép, vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu như nha đầu kia đúng là càng ngày càng ít." Nói xong hắn một lần nữa duỗi tay tiếp nhận chén trà nóng trong tay Như Tiểu Lam.Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nhìn qua, lão nhân không chút để ý đến thái độ lãnh đạm của hắn, vui cười với Như Tiểu Lam tựa như đối với lão bằng hữu."Lão lừa đảo ở trên xe!" Những người trẻ tuổi bên ngoài kêu lên: "Lão thật có bản lĩnh a, lại lừa những người này chở lão một đoạn đường sao, sau đó lại lừa ăn lừa uống."Lão nhân ở trong xe mặt không đổi sắc: "Người trẻ tuổi nhà người ta biết lễ phép, đâu giống như người trong thôn các ngươi, lỗ mãng! Bọn họ chủ động mời ta uống trà, sao có thể nói là lừa ăn lừa uống?"Những người trẻ tuổi bên ngoài hiển nhiên không thể gật bừa với quan điểm của hắn: "Đừng nói nhảm nữa, lần trước lão lừa người trong thôn nửa đầu heo. Chúng ta đang lo không biết tìm lão ở đâu đây, thế này cũng tốt, lão tự đưa mình tới cửa, mau xuống xe!""Ai ai... Người trẻ tuổi bây giờ thật là..." Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói, chuyện lần trước là hiểu lầm, ta cầm nhầm túi a.""Cái rắm, nửa đầu heo nặng biết bao nhiêu, trong túi to kia của lão toàn là đồ rách nát, lão cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao, đừng nói nhiều lời vô nghĩa, mau đi ra cho ta!"Huyền Ngọc vốn định ngăn cản những người trẻ tuổi này. Nhưng mà Thanh Mặc Nhan trong xe không nói một lời, Huyền Ngọc cũng đành thu tay, mừng rỡ đứng ở nói đó xem náo nhiệt.Không nghĩ tới lão nhân này lại là kẻ lừa đảo.Khó trách vừa rồi hắn giúp lão nhân cầm cái túi to kia cảm thấy không nặng chút nào, nguyên lai là do bên trong toàn là đồ rách nát, hắn là muốn trộm chút gì đó ở chỗ Thế tử sao?Sáu người trẻ tuổi hầm hầm: "Uy, lão lừa đảo, xuống xe mau lên."Lão nhân khó xử nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Nha đầu. Thật là xin lỗi, lát nữa ngươi cũng đừng xuống xe, nếu để bọn họ biết ngươi là cháu gái của ta..."Điểm tâm trên tay Như Tiểu Lam rơi xuống trên mặt đất.Đây là cái quỷ gì!Như thế nào đã biến trở thành cháu gái. Chúng ta vừa mới quen biết có được hay không!Như Tiểu Lam như cầu cứu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan. Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng, vẫn là không lên tiếng.Như Tiểu Lam có chút không chịu đựng nổi: "Thanh Mặc Nhan. Chàng mau nói chuyện a.""Nói cái gì?" Từ lúc lão nhân lên xe đến nay, đây là câu nói chủ động đầu tiên của Thanh Mặc Nhan.Như Tiểu Lam kéo lấy tay áo hắn: "Ta... Ta không phải cháu gái hắn.""Nga." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt đáp lời.Nga lại là cái quỷ gì!Như Tiểu Lam gấp đến sắp xù lông. Thanh Mặc Nhan đây là xảy ra chuyện gì, trước kia hắn luôn che chở cho nàng, như thế nào lúc này đây lại mặc kệ nàng?Những người trẻ tuổi bên ngoài nghe được lời lão nhân vừa nói, tức khắc tinh thần tỉnh táo: "Cháu gái lão? Vừa vặn... Cùng ra đây đi."Nói xong hai người trong số đó vươn tay đến, trực tiếp vén rèm lên.Cơ hồ là đồng thời. Thanh Mặc Nhan cùng lão nhân đối diện mỗi người bắt được một cách tay từ bên ngoài duỗi vào."Ai nha ai nha, người trẻ tuổi bây giờ vẫn xúc động như thế, cháu gái ngoan của ta cũng không giống với mấy hán tử thô kệch các ngươi, bị gió thổi sợ là sẽ bay mất."Như Tiểu Lam xấu hổ đỡ trán, lão nhân này quả thực khiến nàng không biết nên nói gì.Tự quen thuộc, da mặt dày... Bất kỳ là điểm nào cũng rất giống với gia gia của nàng. Khiến nàng làm thế nào cũng không thể sinh ra cảm giác chán ghét đối với hắn.Thanh Mặc Nhan nắm cổ tay đối phương, am hiểu dùng khổ hình nên hắn hiểu rất rõ từng khớp xương trên thân thể con người, không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể khiến đối phương đau đớn khó nhịn.Lão nhân đối diện mặt mang theo mỉm cười. Nhưng khi xuống tay một chút cũng không hàm hồ.Hai người bên ngoài bị bắt lấy tay phát ra thanh âm thống khổ."Buông tay!"Mấy người khác thấy thế đồng loạt tiến lên.Huyền Ngọc cùng hai tử sĩ kia đã sớm chuẩn bị tốt, đồng thời rút kiếm ra, để ở giữa cổ bọn họ.Chẳng qua Thanh Mặc Nhan không lên tiếng. Huyền Ngọc bọn họ không thể xuống tay giết người được.Trong lúc nhất thời hai bên giằng co ở nơi đó."Lão lừa đảo, các ngươi ỷ vào nhiều người có phải hay không!" Người trẻ tuổi quát.Lão nhân nới tay, thả người hắn bắt ra: "Các ngươi không biết đếm sao, rốt cuộc là bên nào nhiều người hơn."Sáu người trẻ tuổi hơi đỏ mặt: "Đừng tưởng rằng các ngươi có binh khí thì chúng ta sẽ sợ các ngươi."Trong xe. Như Tiểu Lam nghiêng đầu: "Thanh Mặc Nhan, có nhiều người đang đến đây." Thính giác của nàng luôn nhạy bén hơn người thường rất nhiều.Trong mắt lão nhân lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng giây lát liền biến mất không thấy đâu."Phiền toái lớn." Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Người trong thôn phía trước có chút hiểu lầm với ta, sợ là bọn họ cho rằng chúng ta là một nhóm."Cái gì mà hiểu lầm, rõ ràng là ngươi trộm đồ của người ta có được hay không, cái gì mà cho rằng chúng ta là một nhóm, nếu ngươi không gọi ta là cháu gái, bọn họ sẽ hiểu lầm như thế sao!Như Tiểu Lam không tiếng động rít gào."Vẫn nên mau chút đi thôi, người trong thôn này rất dã man đâu." Lão nhân thúc giục nói: "Trong tay bọn họ có dụng cụ dùng để săn gấu, nếu làm bị thương đến ngựa, các ngươi sẽ hết cách để đi."Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại, cũng thả tay người hắn bắt lấy ra, ánh mắt nhìn về phía lão nhân mang theo tia sắc bén.Lão nhân không để bụng, cười hắc hắc, hạ giọng nói: "Ta biết nơi này còn có thôn xóm khác, bất quá xe ngựa phải do ta điều khiển mới được.""Huyền Ngọc." Thanh âm Thanh Mặc Nhan lạnh như băng không mang theo chút cảm tình: "Ngươi tới lái xe."Huyền Ngọc lập tức lên tiếng trả lời, đem ngựa giao cho thủ hạ tử sĩ.Lão nhân chậc chậc lắc đầu: "Người trẻ tuổi, ngươi phải tin ta.""Ta càng muốn đem tính mạng giao vào tay người mình tín nhiệm hơn." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.Xe ngựa bỏ lại sáu người trẻ tuổi đang không ngừng chửi bậy ở phía sau, chạy về phía đường nhỏ.Một sườn khác của đường nhỏ chính là vách núi đen, gió thổi mạnh, xe ngựa dọc theo con đường nhỏ hẹp chạy như điên về phía trước, bỏ lại rất nhiều thôn dân vừa mới tới ở sau lưng.Chương 330: Lão tiền bối, chơi đùa như thế rất thú vị sao?
Huyền Ngọc vội vàng đánh xe ngựa, ở trên con đường nhỏ hẹp chạy thẳng về phía trước.Xe ngựa Trường Hận đi theo ở phía sau, bởi vì có lão nhân chỉ đường, cho nên coi như thuận lợi.Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan ôm vào trong lòng, giúp cho nàng bớt chịu ảnh hưởng do xe ngựa xóc nảy, nàng thường thường nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe."Nơi đó có thôn xóm." Nàng chỉ về hướng nào đó ngoài cửa sổ.Thanh Mặc Nhan thuận theo phương hướng ngón tay nàng nhìn qua, dưới đáy cốc bên cạnh vực đen lộ ra hơn mười cái nóc nhà."Chính là nơi đó." Lão nhân quấn chặt y phục, thúc giục Huyền Ngọc: "Mau đi xuống. Gió Bắc sẽ còn thổi mạnh hơn nữa, đến buổi tối sẽ trực tiếp thổi bay cả xe ngựa."Huyền Ngọc điều khiển xe ngựa chạy xuống con đường dốc, đi đi dừng dừng. Cuối cùng cũng bình an tới được đáy cốc.Đến đáy cốc, gió Bắc quả nhiên yếu hơn.Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam xuống xe ngựa, mặt sau Trường Hận cũng từ trong xe đi ra, tò mò nhìn về phía lão nhân.Như Tiểu Lam nhỏ giọng đem chuyện xảy ra vừa rồi nói cho nàng nghe.Lúc này lão nhân cùng Thanh Mặc Nhan đã đi đến một tòa nhà gỗ ở gần đó."Có thể tá túc sao?" Lão nhân trước mở miệng hỏi chủ nhà.Chủ nhà là một nam tử thân hình cao lớn mà gầy ốm, tối tăm nhìn chằm chằm khách vừa đến."Nơi này của ta không có đồ ăn.""Chúng ta chỉ là đi ngang qua." Lão nhân nói: "Ăn đồ của ngươi nhất định sẽ trả tiền." Nói xong hắn nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, nháy mắt vài cái: "Đúng không, vị công tử này nhìn qua là kẻ có tiền nha."Thanh Mặc Nhan nhấp khóe miệng, không nói một lời.Chủ nhà nhìn trang phục trên người Thanh Mặc Nhan.Tuy nói rằng là đi trên đường, Thanh Mặc Nhan ăn mặc có chút bình thường, nhưng mà dù cho có bình thường như vậy, chất liệu so với người thường cũng không biết tốt hơn bao nhiêu."Dù cho có trả tiền... Nơi này của ta cũng không có đồ ăn." Sau khi chủ nhà đánh giá Thanh Mặc Nhan ánh mắt càng trở nên thâm trầm: "Hơn nữa trong nhà những người khác cũng không có đồ ăn, thôn săn gấu cường đạo mới đến đây không lâu, đem những thứ có thể cướp đều cướp đi hết rồi."Lão nhân kề sát Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói: "Thôn săn gấu chính là những người vừa nãy bôi nhọ ta lừa đồ của bọn họ."Thanh Mặc Nhan ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt ẩn ẩn mang theo tia khinh thường."Như thế nào, ngươi không tin?" Lão nhân hiển nhiên cực kỳ khó chịu trước ánh mắt như vậy của Thanh Mặc Nhan: "Người trẻ tuổi, đừng nên chỉ biết nghe lời nói từ một phía. Bọn họ nói ta là lão lừa đảo, ta còn muốn mắng bọn họ là cường đạo đâu." Lão nhân tức giận râu vểnh lên cao.Thanh Mặc Nhan không để ý đến lão nhân tức giận, mà là nói với chủ nhà: "Chúng ta không cần đồ ăn, có thể hay không cho chúng ta mượn một gian phòng trống, có thể tránh gió là được."Chủ nhà do dự một lát, Thanh Mặc Nhan từ bên hông lấy ra một khối bạc vụn đặt lên bàn.Đôi mắt chủ nhà lập tức sáng lên."Không thành vấn đề, sau nhà có một gian kho hàng, tuy rằng đồ đạc đã bị đám súc sinh thôn săn gấu cướp đi hết, bất quá gian kho hàng vẫn tránh gió rất tốt, các vị có thể tùy ý sử dụng."Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, xoay người bước ra cửa trước.Lão nhân đi theo phía sau hắn, trước khi đi ra khỏi cửa quay đầu nhìn chủ nhà một cái.Chủ nhà đang dè dặt cẩn trọng nâng nửa khối bạc vụn ở trên bàn lên, miệng mở lớn, nửa buổi cũng không khép lại được."Thật sự là không có tiền đồ a." Lão nhân thở dài.Kho hàng không lớn. Nhưng Thanh Mặc Nhan bên này cũng không có bao nhiêu người, bao gồm cả Huyền Ngọc cùng hai tên tử sĩ, tất cả mọi người đi vào bên trong, cũng không cảm thấy chật chội.Gió Bắc gào thét ở ngoài cửa, thổi trúng nóc nhà ầm ầm vang, giống như giây tiếp theo sẽ thổi bay cả nóc nhà.Huyền Ngọc tìm chút cỏ khô đến, bày trên mặt đất.Đám người Thanh Mặc Nhan ngồi xuống nghỉ ngơi."Thời tiết thật đúng là xấu a." Lão nhân đánh vỡ không khí trầm mặc trước tiên.Thanh Mặc Nhan cong ánh mắt như là hàm chứa băng: "Cùng một đám vãn bối chơi loại trò chơi này, thật sự rất thú vị sao?"Lão nhân ngây ngẩn cả người, đến ngay cả đám người Trường Hận cũng vì một câu Thanh Mặc Nhan đột nhiên nói ra này mà thắc mắc khó hiểu."Người trẻ tuổi, ngươi đang nói cái gì a..." Lão nhân cười ha ha."Ta đang nói cái gì, ngươi hiểu rất rõ. Một đường này ngươi hẳn là đã chơi đủ rồi đi." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.Tươi cười trên mặt lão nhân càng thêm xán lạn: "Như thế nào có thể chơi đủ, ta xem trọng nha đầu bên cạnh ngươi, để nàng lại làm cháu gái ta đi."Đôi mắt Như Tiểu Lam liền lập tức trừng lên.Thanh Mặc Nhan duỗi tay kéo Như Tiểu Lam vào trong lòng: "Đây là nữ nhân của ta, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ đánh chủ ý lên người nàng.""Đừng như vậy nha." Lão nhân vuốt cằm: "Tiểu nha đầu này có duyên với ta, ta sẽ không bạc đãi nàng.""Kia cũng không được.""Không bằng chúng ta trao đổi đi." Lão nhân hưng phấn nói: "Ngươi muốn thứ gì... Ta có thể mang đến trao đổi với ngươi.""Không đổi." Thanh Mặc Nhan quả quyết cự tuyệt."Đừng a... Chúng ta còn có thể thương lượng..."Như Tiểu Lam nhìn Thanh Mặc Nhan cùng lão nhân ngươi một câu, ta một câu, trên trán không khỏi thấm ra mồ hôi lạnh.Chờ một chút, các ngươi như thế này thật sự tốt sao. Bản thân ta còn đang ở đây, các ngươi ở trước mặt ta thương lượng về vấn đề này, ta lại không phải đồ vật, các ngươi đổi lấy đổi đi."Ta mặc kệ, dù sao ta cũng xem trọng nha đầu này." Lão nhân vỗ đùi: "Thế nào. Nha đầu, sau này đi theo ta đi, ta sẽ dạy cho ngươi rất nhiều thứ a."Trong lúc hoảng thần, Như Tiểu Lam tựa hồ như thấy được gia gia nàng, năm đó lão thần côn cũng lừa gạt nàng học thuật âm dương như vậy.Còn nói cái gì sau khi học thuật âm dương sẽ không đói bụng, có bản lĩnh bảo hộ chính mình.Gạt người, cũng bởi vì thuật âm dương, nàng bị cả trường coi là kẻ lừa đảo, đến ngay cả một người bạn thân cũng không có."Ta mới không cần!" Nàng trực tiếp ôm vòng lấy eo Thanh Mặc Nhan, giống như gấu koala treo ở trên đó."Tiểu nha đầu, hiện tại ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, chờ đến khi trưởng thành ngươi sẽ rõ. Những thứ ta muốn dạy cho ngươi, đều là thế gian hiếm có.""Thế gian hiếm có thì như thế nào?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.Lão nhân mở to hai mắt: "Sẽ trở nên vô cùng lợi hại a.""Kia thì như thế nào?" Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Nếu thật sự lợi hại như vậy, ngươi vì sao còn ở chỗ này lừa ăn lừa uống."Lão nhân lập tức bị nghẹn họng.Trầm mặc nửa ngày, hắn cười gượng hai tiếng."Người trẻ tuổi, xem ra ngươi đã sớm đoán được ta là ai."Thanh Mặc Nhan khinh thường hừ một tiếng.Như Tiểu Lam kinh ngạc nhấp nháy mắt mèo: "Thanh Mặc Nhan, hắn là ai nha?""Trường Nguyên." Thanh Mặc Nhan phun ra hai chữ."Cái gì!" Như Tiểu Lam cùng Trường Hận thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Người bọn họ cực cực khổ khổ muốn tìm. Không nghĩ tới cả một đoạn đường đều đồng hành cùng bọn họ, hơn nữa Trường Nguyên tiên sinh không phải đức cao vọng trọng, đạo cốt tiên phong... Như thế nào lại là một lão lừa đảo như thế này đâu?Lão nhân vuốt râu mỉm cười: "Như thế nào, ta không giống Trường Nguyên sao?"Như Tiểu Lam cùng Trường Hận đồng loạt lắc đầu.Giống cái quỷ a, đều nói Trường Nguyên đã hơn hai trăm tuổi, ngươi này lão nhân tay già chân yếu nhìn như thế nào cũng không giống với hai trăm tuổi a.Như Tiểu Lam hỏi Trường Hận: "Hắn không phải trưởng bối trong tộc các ngươi sao, ngươi như thế nào lại không nhận ra hắn?"Trường Hận bất đắc dĩ nói: "Ta lại chưa thấy qua bản thân hắn, ta chỉ có một bức tranh vẽ bộ dáng của hắn thôi."Nói xong lấy một bức tranh từ trong lòng ra.Như Tiểu Lam cùng lão nhân thò lại gần xem.Chỉ thấy trên bức tranh vẽ một lão giả ngồi khoanh chân, hạc phát đồng nhan (*), sắc mặt hồng nhuận.(*) Hạc phát đồng nhan: Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ conNgẩng đầu lên nhìn lão nhân trước mặt: Cợt nhả, trên mặt toàn nếp nhăn.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me