LoveTruyen.Me

Tam Nhat Trien Mien Mac Vu Yen Da Hoan

Chương 73: Gặp nguy

Sao mình uống thuốc thì có chút cảm giác rồi mà Lâm Thiên Long vẫn chẳng thấy phản ứng gì?

"Không có thật mà." Lâm Thiên Long nhảy xuống giường, lau mồ hôi trên trán. Lạ thật đấy, đã cuối thu rồi sao còn nóng như vậy?

"Không có sao?" Như Phi nhìn sắc mặt hơi đỏ của Lâm Thiên Long, nghi ngờ hỏi. Lòng thấy kì lạ, chết tiệt, sao dược tính còn chưa phát tác, mình thì nóng sắp không chịu nổi rồi, nửa thân dưới cũng đã bắt đầu trướng lên.

"Không tìm được thì thôi, để ta qua chỗ Như Nguyệt lấy cho đệ ít thuốc." Cảm thấy càng lúc càng nóng, Lâm Thiên Long kéo cổ áo. Lúc đi tới cửa, đột nhiên lảo đảo, suýt nữa thì ngã, cơ thể như mềm nhũn ra.

Rốt cuộc cũng phát tác rồi!

Như Phi mừng thầm, vội vàng nhảy tới, đóng cửa lại, cài chặt then cửa.

"Đệ..." Cuối cùng không gắng gượng được nữa, Lâm Thiên Long ngồi gục xuống đất, ngạc nhìn hành động thản nhiên của Như Phi.

"Chính xác. Ta hoàn toàn không bị thương." Như Phi cười âm hiểm, "Cơ mà, ngươi thì sắp bị thương rồi đấy."

"Ngươi muốn làm gì!" Lâm Như Long hét lớn tiếng.

"Làm gì ư? Ta chẳng muốn làm gì cả, song, ngươi thì sẽ sớm xầu xin ta làm ngươi đó." Nở nụ cười ác độc, tuy y không có hứng thú với Lâm Thiên Long, thế nhưng, có thể đè một nam tử tráng kiện, cũng mang lại cảm giác thành công, chưa nói đến chuyện, lát nữa thôi gã sẽ chủ động dâng mông lên cho mình thượng.

"Con bà ngươi." Lâm Thiên Long la mắng, đứng phát dậy, vọt qua, đấm thẳng vào mặt Như Phi một cú.

Như Phi hãi hùng, không ngờ Lâm Thiên Long trúng xuân dược mà còn có sức tấn công mình, mới không đề phòng chốc lát thôi, liền bị hắn đấm ngay giữa mũi. Tuy Lâm Thiên Long bị y đá văng ra ngay, nhưng cảm giác đau rát lại khiến y phát khóc, chùi thử một cái, liền thấy tay đỏ lừ máu tươi.

"Mẹ nó." Nhìn chỗ máu trên tay, mắt Như Phi đỏ rực cả lên, bị thương rồi, gương mặt mà y vô cùng tự hào bị thương rồi.

"Quân khốn kiếp, lão tử không phế ngươi không được." Máu nóng bốc lên đầu, Như Phi tức giận trừng mắt quát tháo Lâm Thiên Long bị đạp ngã bên giường, đang thở hồng hộc.

"Hộc,hộc, hộc..." Cú đá của Như Phi không hề nhẹ, tuy thân thể Lâm Thiên Long tráng kiện, nhưng vẫn bị làm cho khí huyết không thông, lồng ngực nhộn nhạo không thôi. Lại thêm ảnh hưởng của xuân dược, khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Nhưng vẫn trợn mắt cảnh giác nhìn Như Phi.

Thấy ánh mắt Lâm Thiên Long nhìn mình, Như Phi càng thêm tức tối, bổ nhào tới tay đấm, chân đá, tuy võ công của y chẳng hơn lâm Thiên Long được là bao, nếu lúc thường liều mạng quyết đấu, thì khó mà phân định thắng thua, nhưng lúc này Lâm Thiên Long trúng xuân dược, cơ thể khó chịu, căn bản không có sức phản kháng, tuy miễn cưỡng chống cự được vài chiêu, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị đánh cho bầm dập, khắp người toàn vết thương.

Khạc một bãi nước bọt bên cạnh Lâm Thiên Long, Như Phi giờ mới dần bình tĩnh lại, thấy tình trạng thảm thương của đại hán trước mặt, cũng cảm thấy hơi hối hận. Đánh người thành ra như vậy, lát nữa phải giải quyết ra sao?

"Mẹ nó, dễ dãi cho ngươi rồi đấy." Bĩu môi, Như Phi xách Lâm Thiên Long lên, sau đó ném lên giường, thành thạo cởi sạch y phục của hắn. Sau đó kinh ngạc phát hiện ra, bụng, lưng, đùi và bên sườn hắn đều có dấu hôn nhàn nhạt.

"Hứ, dáng vẻ cường tráng là thế, rốt cuộc lại là hạng ti tiện thích bị đàn ông chơi." Khinh thường một câu, nhưng trong lòng Như Phi lại dâng lên một cảm giác kì lạ, thậm chí có thể nói có chút chờ mong với chuyện sẽ làm tiếp theo.

Trước giờ, y chưa từng thượng một nam nhân cao lớn đến vậy, không biết tư vị ra sao nhỉ.

"Cút ngay." Nói hàm hàm hồ hồ, khóe miệng Lâm Thiên Long sưng vu lên. Nhưng kì lạ ở chỗ, cảm giác nóng bức ban nãy như đang dần dần biến mất.

"Cút ngay?" Như Phi hứ một tiếng, véo mạnh vào eo Lâm Thiên Long, "Ngươi sẽ biết sự lợi hại của lão tử ngay thôi."

"Lão tử phải giết ngươi..." Lâm Thiên Long tuy bị lột sạch, nhưng cũng tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Như Phi đầy phẫn nọ.

Không biết sợi dây thừng từ đâu ra, ngay lúc Lâm Thiên Long la mắng, Như Phi đè lên chân hắn, buộc hai tay hắn vào đầu giường, xé một mảnh y phục bịt miệng hắn lại, đồng thời buông nửa mành xuống, vừa vặn che được nửa thân trên bị đánh tím bầm của hắn. Như vậy, nếu có người ngoài tới, nhiều lăm cũng chỉ có thể thấy nửa thân dưới của hai người thôi, chắc nữ nhân kia cũng không rảnh chạy tới coi tỉ mỉ xem phu quân mình bị nam nhân khác thượng như thế nào đâu.

Kéo cổ áo, thở phào một hơi, Như Phi không ngờ Lâm Thiên Long uống thuốc xong mà vẫn có sức như vậy, vùng vậy đến là kịch liệt.

"Giả trinh tiết liệt nữ làm mẹ gì, ai biết đã qua tay bao thằng đàn ông rồi." Nhìn ánh mắt khuất nhục của Lâm Thiên Long, Như Phi không hiểu sao lại nổi hứng thú, tự cởi y phục của mình.

Cơ thể Như Phi rất gầy, thế nhưng "cậu em" lại không hề nhỏ, nhiều năm chơi đùa với đủ loại nữ nhân, cái thứ xấu xí kia đã biến thành màu đen tím.

Miệng không ngừng lăng mạ đủ lời thô tục, Như Phi dùng sức mở cặp đùi cường tráng đang khép chặt ra.

Nửa thân trên bị trói chặt, Lâm Thiên Long giãy thế nào cũng không thoát ra được, thời khắc chân bị tách ra, Lâm Thiên Long chỉ muốn chặt Như Phi thành mười tám khúc.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng chân người, lòng Như Phi lạnh ngắt, thôi rồi, nãy giờ lãng phí bao nhiêu thời gian, tỷ tỷ đã đến rồi, còn không làm thì trễ mất. Vậy là, y cầm cự vật đáng sợ của mình, đâm vào cửa hậu huyệt của Lâm Thiên Long, chuẩn bị tiến vào.

Liễu Dịch Trần hơi buồn cười nhìn Như Nguyệt trước mặt mình, nét mặt rất phù hợp với lời nói của nàng ta, liên tục thể hiện nào là bất ngờ, nào là hoài nghi, rồi thì phẫn hận.

Theo mô tả của Như Nguyệt, thì hình như Lâm Thiên Long có ý với đệ đệ của nàng ta, thậm chí từ lâu đã nảy sinh quan hệ bất chính, nghe nàng ta thêm mắm thêm muối diễn tả Lâm Thiên Long nhìn Như Phi với ánh mắt tràn đây "dục vọng" ra làm sao, Liễu Dịch Trần thực sự sắp không nhịn cười nổi rồi.

Tuy rất muốn cười, nhưng vẻ mặt y vẫn rất nghiêm túc, mặt cau mày có, theo sát Như Nguyệt đến phòng Như Phi.

Không hiểu sao, lòng ngày một bất an, tiếu ý trong mắt Liễu Dịch Trần cũng dần tan, sắc mặt cũng sa sầm xuống.

Như Nguyệt cẩn thận quan sát biểu hiện của Lâm phu nhân, ban đầu nàng hơi lo lắng không biết đối phương có mắc mưu hay không, nhưng càng gần đến phòng Như Phi, sắc mặt đối phương càng căng thẳng khiến nàng an tâm hơn nhiều.

Thấy phòng Như Phi ngày một gần, tai Liễu Dịch Trần động đậy, mắt lóe hàn quang, đột nhiên nhảy lên, một cước đá văng cửa phòng, xông vào bên trong.


Chương 74: Giải quyết nguy cơ

Như Nguyệt nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng, ban đầu ngây người ra, sau đó mặt trắng bệch, cũng xông vào trong.

Liễu Dịch Trần vừa bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến y trợn trừng mắt, rút trường kiếm ra, không chút do dự đâm vào Như Phi.

Như Nguyệt đi theo y vào trong, vô cùng cả kinh trước tình hình đang xảy ra, càng sợ hãi trước tốc độ xuất kiếm của Liễu Dịch Trần, nhưng vẫn không thể không rút kiếm liễu cuốn bên hông ra nghênh chiêu, đáng tiếc, tốc độ của nàng chậm hơn rât nhiều, mũi kiếm của Liễu Dịch Trần đã đâm vào cánh tay phải của Như Phi, nhẹ nhàng xoay chuyển...

Như Phi mê man không rõ la thất thanh, một cánh tay đã bay mất, sau đó liền hôn mê.

Chặt đứt một cánh tay của Như Phi, cũng không thể thỏa mãn cơn cuồng sát của Liễu Dịch Trần lúc này, hai mắt y đỏ ngầu như máu, vung hết chiêu này đến chiêu khác, Như Nguyệt dường như không còn đủ sức chống chọi, chỉ đành dồn hết toàn lực đâm lại một kiếm, sau đó mượn lực đâm này nhảy về phía sau, tuy cách này khiến nàng chịu xung kích đến thổ huyết, nhưng cũng thành công thoát khỏi phạm vi tấn công của Liễu Dịch Trần, ôm lấy Như Phi đang hôn mê, vung một nắm bột phấn màu vàng về phía Lâm Thiên Long, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ.

"Thiên Long, ngươi không sao chứ." Để mặc hai tỷ đệ kia trốn thoát, Liễu Dịch Trần hốt hoảng ôm lấy Lâm Thiên Long mặt mũi tím bầm, bên trán chảy máu, đưa tay bắt mạch cho hắn.

"Không sao..." Lâm Thiên Long ra sức lắc đầu, mong khiến mình tỉnh táo lại.

"Không biết ban nãy ả ta vung cái gì nữa, giờ ngươi thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?"

"Đương nhiên là có rồi, toàn thân lão tử chỗ nào cũng đau." Lâm Thiên Long tức tối nói, còn tiện đà trợn trắng mắt.

"Toàn thân đều đau?" Liễu Dịch Trần giật thót. " Có phải phía sau cũng bị thương rồi không? Để ta coi, cái tên chó má đáng chết, ngày ngày chơi bời ở mấy chỗ phong lưu, ngàn lần chớ có truyền bệnh này nọ cho người đấy."

"Bốp" một tiếng, cánh tay vừa cử động lại được của Lâm Thiên Long liền đập thẳng vào đầu Liễu Dịch Trần, sau đó cả giận mắng:

"Mẹ nó, ngươi nghĩ đi đâu vậy! Lão tử sao có thể bị tên háo sắc kia XXOO chứ."

"Ể..." Liễu Dịch Trần ngây người ra một lát, sau đó lập tức ra vẻ thành khẩn: "Thiên Long, ta không để tâm đâu, ngươi cứ coi như là bị chó cắn..."

"Con bà ngươi ấy!" Lâm Thiên Long nổi giận, điên tiết thụi thẳng vào bụng Liễu Dịch Trần một quyền. "Trông lão tử giống người bị XXOO lắm sao, thế nhưng... bị đánh đau thật đấy, khóc ra nước mắt được luôn."

"Ngươi... ngươi không sao là tốt rồi..." Gằn mãi mới ra được hết câu, Liễu Dịch Trần điều khí lại, vừa xoa bụng, vừa quan tâm đến vết thương của Lâm Thiên Long. Xcacs nhận chỉ là chút thương tích ngoài da, mới thả lỏng tinh thần.

"Mau mang y phục tới cho lão tử, y phục của ta bị tên khốn kia xé rách hết rồi, lão tử không muốn ở lại cái nơi đáng nguyền rủa này nữa." Cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại hoàn toàn, Lâm Thiên Long vội vàng muốn rời đi.

"Không cần tìm y phục, ta ôm ngươi về." Liễu Dịch Trần nói như chuyện đương nhiên.

"Mẹ nó chứ, ngươi không sợ mất mặt nhưng lão tử sợ, lão tử lõa lồ để ngươi ôm về phòng thì còn ra thể thống gì nữa." Lâm Thiên Long ôm trán nói.

"Không sao, người ta sẽ không biết đâu." Dứt lời, liền dùng chăn cuốn lấy Lâm Thiên Long trước ánh mắt thất kinh của hắn, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị thì vác thẳng lên vai, dùng khinh công chạy về phòng mình.

Lâm Thiên Long bị vác đi không dám lớn tiếng hô hoán, ngộ nhỡ bị phát hiện thì e răng không còn chút thể diện nào nữa.

Về đến phòng mình, Liễu Dịch Trần cẩn thận đặt Lâm Thiên Long lên giường, sau đó kéo tấm chăn trùm cơ thể hắn ra, không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải đốt cái chăn này đi.

Lấy Kim Sang Dược loại tốt nhất từ trong tay nải của mình, nhẹ nhàng bôi lên người Lâm Thiên Long, nhìn những vết thương ấy, Liễu Dịch Trần không khỏi đau lòng. Tại sao lúc nghi ngờ cặp tỷ đệ kia, y lại không bắt bọn chúng về nha môn luôn cơ chứ, nếu vậy, Lâm Thiên Long sẽ không bị thương.

"Được rồi, đừng có gà mẹ nữa, có chút thương tích, chẳng bõ dính răng." Nhìn vẻ tự trách của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long chịu không nổi, dùng sắc vỗ ngực mình, ra vẻ hoàn toàn không để tâm. Mà cũng bởi chạm phải chỗ bị thương, nên đau tới nghiến răng nghiến lợi.

Bị bộ dạng của hắn chọc cười, Liễu Dịch Trần cũng thoải mái hơn chút.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thiên Long kể hết sự tình hôm nay cho Liễu Dịch Trần nghe, một hồi đến đoạn Như Phi lột sạch y phục của hắn gây rối.

Liễu Dịch Trần nghiến răng ken két, không khó đoán ra, Như Nguyệt kiêng dè võ công của y nên mới nghĩ ra quỷ kế này, chỉ cần y đi rồi, thì với võ công của ả ta, chỉ e trong sơn trại không ai có thể cản nổi. Như vậy, dù bọn chúng muốn làm gì, đều có thể dễ dàng hành sự.

"Vầy sau đó vì sao ngươi..." Liễu Dịch Trần tiếp tục truy vấn, bởi y không hiểu sao khi tiến vào phòng lại thấy Như Phi mặt đầy máu đè Lâm Thiên Long. Theo những gì Lâm Thiên Long kể, thì Như Phi hẳn đã cho hắn uống một liều xuân dược cực mạnh, nhưng Lâm Thiên Long lại chẳng có phản ứng gì.

"Ta cũng không biết nữa." Lâm Thiên Long không giải thích nổi, lúc ban đầu có chút cảm giác chộn rộn thật, thế nhưng chẳng mấy chốc đã liền biến mất.

"Sau đó, ta bị Như Phi trói chặt, thế nhưng đã tích tụ được một chút nội lực, lúc nghe thấy ngươi tiến vào, liền dồn sức giựt gẫy mấu gỗ đầu giường, sau đó đập mạnh đầu vào mặt Như Phi."

Liễu Dịch Trần nghe mà sống mũi cay cay, y có thể mường tượng ra, sức mạnh lớn nhường ấy đập thẳng vào mũi, cam chắc sẽ khiến người ta đau đớn bằng chết. Khó trách mặt mũi Như Phi đầy máu là máu như vậy.

"May là không có việc gì." Liễu Dịch Trần ôm lấy tay Lâm Thiên Long, nhẹ nhàng vuốt qua những vệt hằn đỏ trên cổ tay, rồi nhẹ hôn lên đó.

"Thiên Long, có muốn nghỉ ngơi chút không?" Liễu Dịch Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

"Hứ, lão tử có phải đàn bà con gái đâu, chút này có xá gì chứ." Lâm Thiên Long bĩu môi xua tay.

"Không được, cả người bị thương hết, nghỉ ngơi chút vẫn hơn." Liễu Dịch Trần nghiêm mặt.

"Được rồi, được rồi, lão tử đi ngủ, đường rồi mà. Đúng lúc có hơi mệt." Lâm Thiên Long ngáp một cái, cuộn tròn người lại.

Liễu Dịch Trần cởi bỏ ngoại y, nằm xuống bên cạnh, vén chăn gọn gàng, dán mặt vào lưng hắn, dịu dàng đặt nụ hôn.


Chương 75: Trúng độc

Bất giác run rẩy, rồi dần dần ổn định lại, Liễu Dịch Trần xót xa vuốt lưng hắn. Tuy Lâm Thiên Long quyết không thừa nhận, nhưng Liễu Dịch Trần biết, chuyện vừa rồi khiến hắn chịu đả kích lớn, hắn nào có hay lúc y xông vào phòng mặt hắn đã trắng bệch cả ra, ánh mắt khi nhìn thấy y, vui sướng đến nhường nào.

Lẳng lặng nằm bên cạnh Lâm Thiên Long, vừa chợp mắt một cái, Liễu Dịch Trần đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đang dần dần tiến về tiểu viện. Đứng dậy khoác áo choàng, y mở cửa ra trước cả khi người đến kịp gõ cửa.

Đại Đầu trông thấy Liễu Dịch Trần, vội vàng chắp tay, lo lắng nói: "Đại tẩu, lão đại có đó không? Xảy ra chuyện lớn rồi."

"Là hai tỷ đệ Như Nguyệt phải không?" Liễu Dịch trần bình tĩnh đáp.

Đại Đầu ngây ra, sau đó gật đầu liên tục.

"Như Phi muốn... Như Phi làm càn với ta, đã được Thiên Long giáo huấn, tỷ đệ bọn họ đều bị trục xuất khỏi sơn trại."

"..." Đại Đầu trợn mắt há mồm, không thể tiếp thu nổi.

Liễu Dịch Trần tiếp tục nói.

"Thiên Long hiện đang nghỉ ngơi, nếu không có việc gì khác thì ngày mai hẵng đến." Dứt lời, liền đóng cửa lại.

Đại Đầu ngơ ngác đứng ngoài cửa một lúc, mới kinh hãi bỏ đi, sau đó, tiểu viện nơi Như Phi ở được dọn dẹp sạch sẽ, trong sơn trại cũng không ai nhắc đến chuyện của hai tỷ muội họ nữa.

"A a a... Tỷ, đau quá. Tỷ... tay của đệ, tay của đệ." Như Phi la hét thảm thiết, nước mắt giàn dụa, tay trái khua khoắng tại nơi từng là tay phải, nhưng lại không nắm được gì.

"Tiểu Phi." Như Nguyệt đẫm lệ, đau đớn chạm vào cánh tay bị chặt đứt của Như Phi, nơi đó đã được buộc lại bằng vải trắng, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả tấm vải. Lúc này tuy đã cầm được máu, nhưng cánh tay đã đứt rời thì không cách nào gắn lại được nữa. Trong tổ chức, Như Phi đều nhờ vào kĩ thuật phá khóa và khinh công, cộng thêm được tỷ tỷ chiếu cố, mới miễn cưỡng tồn tại được, lần này y không những mất đi cánh tay phải, mà nhiệm vụ của bọn họ còn thất bại, sau khi trở về, chỉ e...

Vừa nghĩ đến, Như Nguyệt đã cắn chặt môi dưới, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, đến tận khi chảy máu vẫn không hay. Đệ đệ của nàng, đệ đệ duy nhất của nàng, bị con tiện nhân kia hủy rồi! Nàng quyết bắt ả ta nợ máu phải trả bằng máu!

"Lâm Thiên Long! Ta phải khiến ngươi sống không bằng chết!!!" Thấy Như Phi đau tới mức hôn mê, mắt Như Nguyệt đỏ ngầu, hét đến khản cả giọng.

Đêm khuya, Hầu Tử một mình ngồi trong phòng lấy rượu giải sầu.

Hôm đó sau khi trở về, mọi người đều thấy rõ cánh tay đẫm máu dưới đất, tuy mọi người không ưa gì hành vi thất kính với đại tẩu của Như Phi, thế nhưng, chuyện Như Nguyệt ra đi vẫn khiến Hầu Tử đau lòng, hắn thấy, một thiếu nữ trong sáng như Như Nguyệt, bị đại ca đuổi khỏi sơn trại, chắc chắn là do bị Như Phi liên lụy. Đương nhiên, hắn cũng biết, trong tình cảnh ấy, đại ca không thể giữ Như Nguyệt lại được. Chỉ là, hắn thấy ít nhiều tiếc nuối, khó khăn lắm tình cảm của hai người mới có chút tiến triển, nói không chừng, thêm một thời gian nữa, hắn có thể ôm mĩ nhân về rồi, ai ngờ rằng, trong thời gian này, Như Phi lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế chứ.

"Như Nguyệt... chỉ e không còn cơ hội gặp lại muội nữa rồi." Hầu Tử chép miệng, đôi mắ mơ màng nhìn ngọn nến, thì thào nói.

"Ha ha, ai bảo thế chứ?" Tiếng cười như lanh lảnh vang lên, bóng hình Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.

"Như... Như Nguyệt?" Hầu Tử trợn tròn mắt, rụi mắt không dám tin.

"Là muội đây. Hầu đại ca, huynh nhớ muội không?" Như Nguyệt yểu điệu ngọt ngào, cánh tay mềm mại như rắn trườn lên cổ Hầu Tử, giữ chặt lấy hắn.

"Ta... ta đang nằm mơ sao?" Hầu Tử tự nói với mình, cúi đầu nhìn bình rượu trong tay.

"Huynh đoán thử xem?" Như Nguyệt nhẹ nói bên tái hắn, đồng thời ngậm lấy vành tai Hầu Tử.

Hô hấp của Hầu Tử ngày càng dồn dập, mắt như bị phủ một màn sương, trở nên có chút mơ màng. Như Nguyệt mở chiếc bình màu xanh ngọc bích trong tay ra, một mùi tanh nhàn nhạt tỏa ra.

"Hộc... hộc..." Mặt Hầu Tử ngày một đỏ, hai tay mất khống chế vuốt xuống bờ mông đẫy đà của Như Nguyệt.

"Hầu Tử đại ca, làm chuyện huynh vẫn muốn làm nhé." Giọng nói nhẹ nhàng của Như Nguyệt tựa tiếng nỉ non của ác ma, hoàn toàn đánh gục thần trí của Hầu Tử. Hắn vội vàng xé toạc y phục của Như Nguyệt, để lộ ra làn da trắng nõn nà, gấp gáp kéo nàng lên giường.

Như Nguyệt nhoẻn cười kiều mị, dựa sát vào người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể mình, miệng không ngừng rên rỉ nhưng sâu trong đôi mắt lại phủ ánh sáng lạnh lẽo, cho đến khi nam nhân kia hét lớn một tiếng, đạt đến cao trào, mê man trên người nàng, mới lộ ra biểu cảm căm ghét, đẩy nam nhân trên người mình xuống, sau đó lấy ra từ trong đống y phục rách nát một viên đan dược màu lam óng ánh, đút cho Hầu Tử uống.

Nhìn nam nhân đang ngủ mê mệt trên giường mà hừ lạnh một tiếng, Như Nguyệt thu gom chỗ y phục rách dưới của mình lại, sau đó kéo quần Hầu Tử lên, tạo dáng như hắn đang say rượu, sau đó quay người lén lút rời khỏi sơn trại.

"Lão đại, lão đại." Hầu Tử hai hôm nay không biết làm sao, rõ ràng sơn trại đã chẳng còn mấy công vụ cần Lâm Thiên Long quyết định, nhưng cứ tìm đủ mọi lý do để gặp Lâm Thiên Long cho bằng được. Nếu không phải lúc gặp Lâm Thiên Long, ánh mắt hắn không có chút điểm kì lạ, thì hẳn Liễu Dịch Trần đã cho rằng hắn cố ý tới phá hoại thế giới riêng tư của hai người họ.

"Lại có chuyện gì?" Lâm Thiên Long cũng thấy rất đau đầu, Hầu Tử này không biết uống lộn thuốc nào, mà từ sáng đến tối, vô số lần quấy rầy hắn bằng mấy thức chuyện bé như mắt muỗi. Thậm chí có vài lần gây cản trở việc tốt của hai người họ, khiến Lâm Thiên Long rất buồn bực.

"A, là Lưu nãi nãi..."

"Lưu nãi nãi làm sao?" Lâm Thiên Long lo lắng hỏi. Lưu nãi nãi trong lòng hắn giống như nãi nãi (bà nội) ruột vậy, tình cảm vô cùng sâu sắc, hơn nữa tuổi tác Lưu nãi nãi đã cao, sức khỏe cũng không tốt, cho nên Lâm Thiên Long mới sốt ruột như vậy.

"Ấy, Lưu nãi nãi không việc gì, là con lợn đen của Lưu nãi nãi sinh con rồi." Hầu Tử gãi gãi mũi, ngại ngùng nói.

"..." Lâm Thiên Long cạn lời. Liễu Dịch Trần thỉ không khỏi phì cười.

"He he, vậy... vậy không có việc gì đệ đi trước nhé." Hầu Tử gãi gãi đầu, chán nản đi ra ngoài. Lòng cũng thầm buồn bực, chẳng hiểu sao mình lại tự dưng đi tìm lão đại.

"Cái tên này rốt cuộc đang làm gì không biết." Lâm Thiên Long dở khóc dở cười nhìn theo Hầu Tử. Liễu Dịch Trần bĩu môi, y cũng không rõ hắn ta đang làm trò gì nữa.


Chương 76

"Thiên Long? Thiên Long?"

"Hử? Sao vậy?" Lâm Thiên Long quay lại, nhìn Liễu Dịch Trần, lơ mơ hỏi.

"Sao tự dưng ngây ra vậy?" Liễu Dịch Trần không hiểu vì sao, nhưng dạo này Lâm Thiên Long thường hay đột nhiên ngẩn người giữa lúc cả hai đang nói chuyện.

Liễu Dịch Trần nhíu mày, lòng thầm có chút bất an.

Lại ba ngày nữa.

"Thiên Long? Thiên Long?" Liễu Dịch Trần lo lắng lay bả vai Lâm Thiên Long.

Nhưng Lâm Thiên Long lại thẫn thờ nhìn về phía trước, không hề có phản ứng. Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Liễu Dịch Trần.

"Ngươi lay ta làm gì?"

"Ngươi nhớ mới rồi đã làm gì không?" Liễu Dịch Trần nghiêm túc hỏi.

"Gì kia?" Lâm Thiên Long trợn lớn mắt. "Chẳng phải ta đang kể ngươi nghe chuyện lúc nhỏ sao?"

"Vậy ngươi nói tới đâu rồi?"

"Ta..." Hàng mày của Lâm Thiên Long từ từ nhíu lại, đầy vẻ nghi hoặc. "Ta... Ta... hình như quên mất rồi..."

"Ngươi biết ban nãy sao tự dưng lại ngẩn người ra không?"

"Ngẩn người?" Lâm Thiên Long chẳng hiểu đâu vào đâu. "Ta có ngẩn người sao?"

"Ngươi ngẩn người hết một chung trà rồi đấy."

"Vậy sao..." Khó hiểu nhìn Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long tin rằng, mình chắc chắn không hề lên tiếng, nhưng... vì cớ làm sao mà cứ thấy như mình đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên bị Liễu Dịch Trần phá đám vậy.

Nâng cổ tay Lâm Thiên Long lên, Liễu Dịch Trần không thấy bất cứ một mạch tượng bất thường nào, thế nhưng y biết, y không phải người y thuật cao minh, mà điều làm y lo lắng nhất ấy là, ngày Như Nguyệt bỏ chạy, ném thứ thuốc bột gì về phía Lâm Thiên Long.

"Thiên Long, ta thấy có đôi chút bất ổn, nhưng trình độ y thuật của ta còn non kém, nên đi tìm sư phụ của ta thôi."

"Sư phụ ngươi... không cần đâu, chẳng phải chỉ là thỉnh thoảng ngẩn người thôi sao?" Lâm Thiên Long có chút ngượng, nhớ lại lần nọ gặp sư phụ của y, chủ đề hai ngươi họ thảo luận không được hay ho cho lắm.

"Ta dám chắc có phải ngươi bị trúng độc hay không, thế nhưng, ta luôn thấy bứt rứt không yên." Lông mày Liễu Dịch Trần nhíu chặt lại với nhau, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Ầy... thực sự phải đi sao?" Lâm Thiên Long gãi gãi đầu, cảm thấy Liễu Dịch Trần có chút phóng đại sự việc.

"Nhât định phải đi." Liễu Dịch Trần đáp lại một cách kiên định.

"Vậy... thôi được." Do dự một lat, Lâm Thiên Long liền gật đầu đáp ứng, dẫu sao giờ trong sơn trại cũng không có việc gì khác, lại nói, hắn rời sơn trại ba tháng trời, đám Đại Đầu, Bàng Giải, Hầu Tử vẫn quản lý sơn trại đâu ra đấy, chắc không xảy ra vấn đề gì đâu. Vậy là, hai người thu dọn một lượt, Lâm Thiên Long cũng nói với Đại Đầu một tiếng, quyết định ngày hôm sau sẽ đi tìm sư phụ của Liễu Dịch Trần.

Tối hôm đó, một bóng đen lén lén lút lút đi tới hang động phía sau núi.

"Sao ngươi tới đây?" Mặt Như Nguyệt lạnh băng, lạnh lùng hỏi.

"Sáng ngày mai, Lâm Thiên Long sẽ rời núi Khốn long." Hai mắt Hầu Tử trống rỗng, mặt vô biểu tình.

"Cái gì?" Như Nguyệt nhíu chặt mày, nếu hắn bỏ đi, thì thuốc nàng hạ trên người Hầu Tử cũng mất tác dụng. Thứ bột phấn nàng ném lên người Lâm Thiên Long lúc trước, thực tế là "Phệ hồn", nhưng loại thuốc này cần có một vị thuốc khác làm thuốc dẫn mới có thể phát huy tác dụng, mà vị thuốc dẫn ấy đáng nhẽ ra phải hạ trên người Liễu Dịch Trần, hiềm nỗi y võ công cao cường, nàng căn bản không thể tiếp cận được, rơi vào đường cùng, chỉ đành lấy lui làm tiến, hạ độc trên người Hầu Tử.

Loại thuốc Phệ hồn này, ban đầu sẽ khiến người ta ngây ngẩn, giống như bị mất hồn vậy, thời gian ngây người càng lúc càng dài, cho đến khi tựa như bị nuốt mất hồn phách, trở thành người thực vật, không có chút ý thức nào, không thể ăn uống, mà người yêu thương của kẻ đó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiều tụy đến chết.

"Ngươi có thể đi cùng bọn họ không?" Như Nguyệt vội truy hỏi.

Hầu Tử lắc đầu.

"Chết tiệt." Như Nguyệt cắn chặt môi, với dược tính của Phệ hồn còn chưa phát tác toàn bộ, nếu bọn chúng bỏ đi, thì chí ít cũng phải mất tới nửa năm, dược tính mới phát tác toàn bộ, tuy trong nửa năm này, nếu như không có thuốc giải, Lâm Thiên Long chắc chắn vô phương cứu chữa, nhưng thời gian nửa năm ấy, biến số quá lớn.

Mắt Như Nguyệt lóe lên, tên Lâm Thiên Long đó nhất định phải chết, nàng nhất định phải khiến con tiện nhân kia nếm mùi đau khổ cùng cực.

Như Nguyệt quay lại, nhìn Như Phi đang ngủ mê man, mấy ngày nay, mỗi khi Như Phi tỉnh dậy đều ôm cánh tay bị chặt rên rỉ trong đau đớn, ngòa sự đả kích vì bị mất đi cánh tay, mất đi năng lực mưu sinh, y cũng cảm nhận được sức uy hiếp của Hắc La điện. Lần này trở về, e rằng khó thoát khỏi vận mệnh.

Như Nguyệt từng thấy "phế phẩm" đến từ Hắc La điện, những người như vậy, đều trở thành công cụ tiết dục của các tổ viên. Không ít tổ viên cấp thấp sử dụng "Bột Trường Sinh", mà lúc bọn chúng lên cơn điên, đương nhiên không có thiếu nam thiếu nữ chất lượng tốt cho bọn chúng dùng rồi, do đó, những người làm nhiện vụ thất bại, và cả những kẻ không qua được bài kiểm tra tại Hắc La điện sẽ trở thành tốt thí.

Mõi khi nhớ tới "phế phẩm" mình từng trông thấy, tứ chi khuyết thiếu, mặt mũi đẫm máu, hạ thân thối rữa, Nhưu Nguyệt đều không khỏi chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu rơi vào tình cảnh đó, thực sự chết còn tốt hơn. Đó cũng là nguyên do khiến nàng liều mạng hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Nếu Tiểu Phi gặp phải loại tra tấn này...

Mới nghĩ tới thôi, Như Nguyệt hận tới nghiến răng nghiến lới. Nếu không phải Lâm Thiên Long, nếu không phải con tiện nhân kia...

Tuy Hầu Tử là con rối nàng phải không tiếc thân mình mới lợi dụng được, nhưng đến lúc cần vứt bỏ, thì nàng cũng không hề do dự.

Rút thanh đoản kiếm từ sau lưng, tay nắm lấy, thanh đoản kiếm trông có vẻ vô cùng sắc bén, mặt trên phát ra ánh sáng màu lam óng ánh, đây là vũ khí dùng để phòng thân cuối cùng của nàng, đã được luyện qua vô số loại kịch độc, thấy máu là chết ngay. Vốn dĩ tính dùng phệ hồn giày vò bọn chúng từng chút một, thế nhưng nàng e rằng đợi không nổi nữa rồi.

"Dùng thanh đoản kiếm này, đâm Lâm Thiên Long. Ta không cần biết ngươi làm thế nào, chỉ cần thấy máu là được. Sau đó, ngươi cũng tự vẫn đi." Như Nguyệt giao đoản kiếm cho Hâu Tử, lạnh lùng nói. Hầu Tử mù mờ nhận lấy, gật đầu với Như Nguyệt, quay người rời khỏi sơn động.

Nhìn bóng lưng Hầu Tử rời đi, vẻ mặt Như Nguyệt rốt cuộc cũng hiện lên một chút thoải mái, có phải thứ bảo hiểm chắc chắn thế này, nàng không sợ Lâm Thiên Long không chết.

"Lão đại, huynh phải bảo trọng đấy."

"Lão đại, đi đường cẩn thận."

"Tẩu tẩu, tẩu phải chăm sóc lão đại thật tốt đấy."

"Lâm thúc thúc có mua kẹo về cho con không?"

"Yên tâm, ta sẽ mau chóng trở về." Lâm Thiên Long gãi đầu, lần trước lén lút bỏ đi, còn lần này lại được bao nhiêu người ra tiễn như vậy. Hắn có chút không quen.

"Lão đại, lão đại. Đợi đệ chút." Từ đằng xa, có một bóng người đang chạy lại.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me