LoveTruyen.Me

Tam Su Gia Dinh

Tui là Thôi Bảo Ân ừ thì ngắn ngọn vậy thôi.
Hôm nay cho tui giải bày tâm sự một xí (; _ ;)

Chuyện là nhà tui có đứa em trai với tui, em tui à mà đổi cách nói cái đã. Hí hí!
Em tôi là cái tên đại ngốc nghếch ngu xuẩn, tiểu bại hoại không có tiền đồ, nói vậy nhưng tôi cũng thực cưng chiều nó a~ Ừ là do tôi cưng chiều nên giờ nó mới ngu ngu ngơ ngơ như vậy, chắc có lẽ vậy...

Năm em trai tôi vừa tròn mừơi chín, tôi đã hứa sẽ cho nó đi bar với hội bạn thân, cũng căn dặn bọn trẻ đó canh chừng tiểu bảo bối nhà tôi. Tôi thực sự rất yêu thương đứa em này nga, cho dù ngày thường có khi dễ nó nhưng nó là bảo bối của tôi. Quên mất một điều nhỉ? Tên nó là Thôi Vinh Tể đó, là một đứa nhỏ biết nghe lời, vì thế nó mới chính là bảo bối của tôi.

Lần này cho em trai bảo bối đi bar cũng vì lời hứa của phụ thân, ai bảo ngừơi bảo cho nó điều ước lại còn nói sẽ do tôi thực hiện cơ chứ! Thật bất công nga~

Tạm biệt tôi, Vinh Tể cùng bọn bạn đến bar.
Ai ngờ thằng bé bảo bối nhà tôi đi cả đêm không về, khiến tôi lo lắng muốn chết. Gọi điện không được, đám bạn của nó lại bát nháo nói nó ở cùng chỗ với tên Lâm Tể Phạm.

Là Lâm Tể Phạm đó!!!

Tên ấy là đại sát thủ sát giới trong trường tôi, hắn sát cả nam lẫn nữ, không ít bé thụ thích hắn. Tôi là bạn của hắn, đương nhiên biết rõ hắn rồi, tên này cư nhiên lại dính vào em trai tôi!!!

Tôi lập tức gọi cho hắn, nhưng mà đối phương lại cúp máy không thương tiếc, sau đó cũng tắt máy em trai bảo bối của tôi khiến tôi không liên lạc được.
Sau đó tôi nhận được tin nhắn từ hắn ta.

"Chị, em không sao, đừng lo, máy em hết pin, sáng mai em sẽ về. Hôm nay ở lại nhà của tiểu Khiêm."

Thật may! Là tiểu Khiêm.

Thật lo lắng chết đi được, chỉ cần không phải tên Tể Phạm chết tiệt đó là được.

Sau buổi sinh nhật hôm ấy, không thấy bảo bối nhà đòi đi nữa khiến tôi thật vui mừng, đúng là nên tránh xa mấy nơi đó ra, nó không hợp với bảo bối Vinh Tể nhà tôi.

Ấy thế mà tôi phát hiện ra bảo bối nhà dạo này mập lên không ít, Vinh Tể vốn dĩ có chút mập mạp, nhìn cứ như bánh bao nhưng bây giờ bụng phình ra một ít, tay chân mập lên, lại còn hay thèm ăn. Lẽ nào sinh bệnh?

Tôi lập tức gọi Kim Gấu - Kim Hữu Khiêm kiêm bác sĩ riêng của Thôi gia đến.
Tiểu Khiêm xem xét xong nhìn tôi có chút quỷ dị.

"Chị à, anh Vinh Tể có cục cưng rồi."

Tôi há mồm ngây ngốc đứng đó. Thật không tiếp thu được, thằng bé quái nào lại có thai?! Cho dù đặc thù bảo bối có hơi khác các nam nhân khác, có thể mang thai,nhưng tôi một tất cũng không rời làm sao thằng bé lại có cục cưng?

"Tiểu Tể em thành thật nói cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi thấy thằng bé có hơi đỏ mặt lại có chút lúng túng, mập mờ. Rõ ràng đứa nhỏ này lại che giấu chuyện lớn thế này.

"Chị đừng sinh khí được không?"

Ngẫm một lát, tôi gật đầu. Tôi có cảm giác không tốt cho lắm!

"Chị có nhớ hôm sinh nhật em không? Ngày ấy em uống rượu làm loạn, đã cùng......cùng...cùng anh Tể Phạm...."

CÁI GÌ?!!!!

Tôi không tin nổi! Không cần biết vế sau, tôi cũng hiểu cục cưng từ đâu mà thành. Tên Lâm Tể Phạm chết tiệt này, cư nhiên dám thượng em tôi, thượng tiểu bảo bối của tôi còn có khiến nó mang cục cưng.

Tôi không nén được tức giận gọi điện, dường như đã hét vào cái điện thoại.

"LÂM TỂ PHẠM! CẬU LÀ ĐỒ KHỐN, ĐẾN EM TRAI TỚ CẬU CŨNG THƯỢNG ĐƯỢC? GIỜ PHẢI LÀM SAO? Em...tớ...em tớ..."

Tôi dừơng như khóc nấc lên sau khi hét. Bảo bối của tôi cư nhiên lại mang thai trong lúc mười chín tuổi, nó hẳn sẽ bị đám điên trong trường chê cười. Thằng bé là bảo bối của tôi, thằng bé là đứa em tôi thương nhất...
Không ngờ thằng bạn khốn nạn lại làm em tôi có thai. Nó sẽ đối mặt với người khác ra sao đây?

"Chị đừng tức giận,là em tình nguyện sinh bảo bối cho anh ấy. Em thực yêu anh ấy. Chị, chị đừng trách anh ấy..."

Đứa ngốc này lại đi xin xỏ cho người ngoài, chuyện thằng bé yêu thầm Tể Phạm từ lâu tôi đã biết rồi, nhưng vì Tể Phạm là một tay sát gái nên tôi không thể giúp thằng bé kết giao với hắn ta.

"Cậu nói gì? Tiểu Ân, cậu nói rõ cho tớ! Tiểu Tể làm sao?"

"Có cục cưng. Là của cậu!"

Tôi lấy lại bình tĩnh trả lời, Tể Phạm bảo "Tớ đến!" liền cúp máy, có vẻ rất vội vã, có thể Tể Phạm thật lòng với Vinh Tể.

Sau mười phút, Tể Phạm xuất hiện ở phòng Vinh Tể. Tôi ngước nhìn cậu ta, cậu ta lại dán chặt mắt lên người em trai tôi. Tên này là đang dò xét em tôi?

"Em thực sự có cục cưng?"

"Cậu đi hỏi Hữu Khiêm là rõ!"

Tôi thay Vinh Tể trả lời, mặt thằng bé đỏ đến mức sắp chiên được trứng gà rồi.

"Tiểu Ân."

"Ừ."

Cậu ta nhìn qua Vinh Tể lại nhìn qua tôi.

"Gả Vinh Tể cho tớ!"

"Cậu là đang nghiêm túc sao?"

"Đúng vậy! Tớ thích em ấy, em ấy lại thích tớ, chúng tớ lại còn có cục cưng. Cậu nghĩ xem có nên gả không?"

Tôi ngẫm một lát rồi bảo.

"Thực sự không phải vì cục cưng đi?"

"Không!"

"Đựơc."

Tên này hẳn là thật lòng, nếu không sẽ không dùng bộ dạng nghiêm túc mà nói chuyện với tôi.

Sắp gả đi bảo bối của tôi rồi.

Ngày kết hôn, lão tử nhà tôi, dắt tay thằng bé mập mạp chầm chậm bước đi, cái thai được bốn tháng nên cũng to hơn nhiều, so với trước kia da Vinh Tể càng hồng hào hơn, lại trắng hơn lúc chưa mang cục cưng.

Thằng ngốc nhà tôi cứ thế trao cho Lâm Tể Phạm.

Hết rồi, giờ tôi phải thay tã cho tâm can bảo bối của hai người đó. Bảo bối là tiểu Tể Tể, rất đáng yêu, nhìn như bánh bao nhét đầy thịt, nên tôi hay gọi là Bánh Bao. Vinh Tể cũng thấy tên này phù hợp với bảo bối nhỏ này, chỉ có Lâm Tể Phạm bảo tên này không có khí chất nam nhi, nhưng mà dưới ánh mắt Vinh Tể cùng sự doạ dẫm cứơp em trai của tôi về liền đồng ý tên này.

Tiểu Tể Tể, sau này con phải đối tốt với dì nga~ Hôm nay baba cùng bố con lăn qua lăn lại khiến dì phải chăm con mà không đi đu trai ở Hàn được đây.

Tể Tể phải thật hiếu thuận nga~

...

Tiểu Tể trong lòng Thôi Bảo Ân dường như hiểu chuyện, cọ cọ vào cổ cô làm nũng, sau đó môi mấp máy gọi "dì dì".

End.

---

Chưa hết đâu nha~ còn các couple sau nữa~~~~~
Quà 8/3 muộn cho các cô~
Gửi cho Tể Tể của dì~ yêu con 💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me