Tan Man 12
Trong Chi Nghiễn Trai trùng bình Thạch Đầu Ký (câu chuyện hòn đá – tên khác của Hồng Lâu Mộng), Lâm Đại Ngọc được tặng hai chữ tình tình, nhưng về tình của Tiết Bảo Thoa thì... chẳng có chữ nào. Những ý kiến cho rằng nhân vật này vô tình hoặc lãnh tình là có cơ sở xác đáng từ văn bản tiểu thuyết. Diệu Ngọc tuy xuất gia làm ni cô nhưng ngoài lạnh trong ấm, còn cái lạnh của Bảo Thoa là một cái nghiệp, vừa là lỗi của số phận vừa do Bảo Thoa tự mình gây ra. Lớp vỏ băng giá khiến cho Bảo Thoa vĩnh viễn không thể chạm đến trái tim ấm nóng của Bảo Ngọc và nàng cũng tự héo mòn trong hố băng đó.
Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi. (Con cháu Tử vi xá nhân Tiết công, hiện lĩnh tiền khi đi mua hàng, có tám chi).
Chữ Tiết trong họ của Bảo Thoa rất gần với chữ "tuyết", đó chính là hàm ý về "được mùa tuyết rơi" trong câu trên. Hai vế "ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi" vừa nhấn mạnh gia sản giàu cỡ... Thạch Sùng của nhà họ Tiết, vừa là ẩn ý kín đáo về số phận của hai nhân vật Bảo Ngọc (ngọc châu) và Bảo Thoa (vàng). Khi giấc mộng lầu hồng kết thúc thì công tử cũng hóa thành bùn đất, tiểu thư thì giống như sắt vụn mà thôi.
Bảo Ngọc xem xong cũng không hiểu. Lại lấy một quyển ở trong tủ "chính sách" ra xem, thấy trang đầu vẽ hai cây khô, trên cây treo một cái đai ngọc; dưới đất có một đống tuyết, trong tuyết có cái trâm vàng. Có bốn câu thơ:
Than ôi có đức dừng thoi,
Thương ôi cô gái có tài vịnh bông.
Ai treo đai ngọc giữa rừng
Trâm vàng ai đã vùi trong tuyết dày?
"Đức dừng thoi" ở đây ám chỉ Bảo Thoa, dựa theo điển cố về người vợ nết na của Dương Tử: thấy chồng bỏ học quay về, nàng cắt tấm vải đang dệt để khuyên chồng đừng bỏ lỡ con đường công danh sự nghiệp. Xuyên suốt cả câu chuyện, Bảo Thoa luôn khuyên nhủ Bảo Ngọc học hành đỗ đạt khiến cậu ta chán ngán – biểu hiện cơ bản về sự cập kênh tâm hồn giữa hai người. Hai chữ "trâm vàng" (kim trâm) là ám chỉ tên của Bảo Thoa vì nghĩa trâm–thoa gần nhau, cũng như "đai ngọc giữa rừng" (ngọc đái lâm nói lái là tên của Lâm Đại Ngọc). Bởi thế chiếc trâm vàng vùi trong tuyết (tiết) chính là hình ảnh ẩn dụ về Bảo Thoa vậy.Nói đến đây phải dừng lại một chút để bàn về tên của những cô gái vây quanh Bảo Ngọc. Trong số các chị em tiểu thư trong vườn Đại Quan thì cậu ta thân thiết nhất Sử Tương Vân và Đại Ngọc. Tên của Sử Tương Vân có chữ "sở", tên của Đại Ngọc lại được Bảo Ngọc đặt là Tần Tần, ghép lại thành ra "mưa Sở mây Tần" chỉ chuyện ái ân của trai gái. Không chỉ có "mây mưa", Bảo Ngọc còn ôm cả trăng hoa nữa (Xạ Nguyệt, Hoa Tập Nhân). Nhưng kết cục của cậu ta lại phải gắn với nàng tuyết lạnh lẽo – Bảo Thoa. Tất cả là vì mối nhân duyên vàng ngọc được định sẵn khiến cho truyện Hồng Lâu Mộng còn có tên khác là Kim Ngọc lương duyên.
Đại Ngọc nghe nói, không nghĩ gì đến mình đương ốm, chạy ngay lại cướp lấy cái dây, tiện tay cầm kéo cắt nát ra. Tập Nhân và Tử Quyên muốn giật lại, nhưng đã đứt làm mấy đoạn rồi.Đại Ngọc khóc:
– Ta thực uổng công, anh ấy không cần đâu, đã có người khác đeo cho cái dây đẹp hơn kia.Tập Nhân vội cầm lấy viên ngọc nói:
– Làm gì như thế? Đây cũng là lỗi tự tôi hay bép xép.Bảo Ngọc bảo Đại Ngọc:
– Cô cứ việc cắt đi, tôi không đeo ngọc cũng chẳng sao.
Viên ngọc là bản mệnh của Bảo Ngọc, sợi dây Đại Ngọc làm là mối tình vấn vít buộc lấy cậu ta. Câu nói tưởng như trẻ con của Bảo Ngọc có hàm ý sâu xa: nếu mối dây liên kết của hai người bị hủy hoại thì Bảo Ngọc cũng không cần gì đến tấm thân mình nữa.Tua nhanh đến hồi thứ 35 – "Ngọc Xuyến được nếm canh lá sen, Oanh Nhi khéo tết dây hoa mai".
Bảo Thoa vừa hỏi vừa nhìn vào tay Oanh Nhi, thấy Oanh Nhi mới tết được một nửa cái dây, Bảo Thoa cười nói:
– Tết cái này để làm trò gì? Hãy tết cái dây đeo viên ngọc đã.Câu nói ấy làm Bảo Ngọc nhớ ra, vỗ tay cười nói:
– Chị Bảo nói phải đấy, tôi quên đi mất. Nhưng tết màu gì cho đẹp được?Bảo Thoa nói:
– Các màu thường nhất định không thể dùng được. Màu đỏ lại lẫn màu. Màu vàng thì không nổi, màu đen thì tối quá. Cứ ý tôi, nên lấy chỉ kim tuyến xe lẫn với chỉ đen bóng, sợi nọ xe lẫn sợi kia, tết như thế mới đẹp.Bảo Ngọc nghe nói mừng lắm, gọi dồn Tập Nhân mang ngay chỉ kim tuyến ra.
Ở hồi này, Bảo Thoa đề nghị dùng sợi kim tuyến để tết dây đeo ngọc cho Bảo Ngọc, tưởng vô tình nhưng hỡi ôi lại chính là sợi dây tơ hồng! Dây kim tuyến chính là dây vàng – nàng đã dùng sợi vàng bản mệnh của mình để trói lấy viên ngọc, cũng từ đó gắn số phận hai người làm một. Kết cục câu chuyện đã diễn ra đúng như vậy: Đại Ngọc chết, sợi dây giữa nàng và người yêu đứt đoạn. Bảo Thoa trói buộc được Bảo Ngọc nhưng bản thân cậu ta lại không cần gì đến bản thân nữa, dứt áo ra đi. Ở hồi sau, khi Bảo Thoa cắm cúi tết sợi dây vàng cho chồng tương lai, nàng liền nghe thấy Bảo Ngọc nói mê.
Bảo Thoa ở trong nhà mới tết được vài ba cái hoa, thấy Bảo Ngọc nằm mê thét lên: "Lời nói hòa thượng và đạo sĩ tin thế nào được? Cái gì là nhân duyên vàng ngọc! Tôi chỉ biết duyên cây và đá thôi!".
Đáng tiếc thay, ý muốn của con người không lại được với ý trời, vì đó mà khúc hát của Bảo Thoa có tên Chung thân ngộ (Lỡ nhau suốt đời).
Ai rằng vàng ngọc duyên ưa,
Ta quên cây, đá, thề xưa được nào.
Trơ trơ người tuyết trên cao,
Ngoài đời, đường vắng khuây sao được nàng.
Cuộc đời ngán nỗi tang thương,
Đẹp không toàn đẹp, lời càng đúng thay.
Dù cho án đặt ngang mày,
Cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn.
– Đừng hỏi phương thuốc ấy còn hơn, nếu hỏi, có khi làm người ta bực đến chết được. Các vị thuốc phải có đồng cân đồng lạng nhất định, khó nhất là được hai chữ "Vừa khéo". Phải có mười hai lạng nhụy hoa mẫu đơn trắng nở vào mùa xuân, mười hai lạng nhụy hoa sen trắng nở vào mùa hạ, mười hai lạng nhụy hoa phù dung trắng nở vào mùa thu, mười hai lạng nhụy hoa mai trắng nở vào mùa đông. Đem bốn thứ này phơi vào ngày xuân phân năm sau, rồi tán kỹ với thuốc bột; lại phải có mười hai đồng cân nước hứng giữa trời đúng vào ngày vũ thủy.– Ối chao! Mất ba năm mới thành thang thuốc! Nếu ngày vũ thủy không mưa thì làm thế nào?– Nếu không gặp được nước mưa vừa khéo thì đành lại chờ vậy. Còn phải mười hai đồng cân nước móc vào ngày bạch lộ, mười hai đồng cân nước sương vào ngày sương giáng, mười hai đồng cân tuyết vào ngày tiểu tuyết. Đem bốn thứ này hòa với thuốc, thêm mười hai đồng cân mật ong, mười hai đồng cân đường trắng, viên to bằng quả nhãn, để vào trong cái hũ sứ cổ, chôn ở gốc cây hoa, khi nào ốm thì lấy một viên ra uống, sắc một đồng hai phân hoàng bá làm thang.
Vị thuốc của Bảo Thoa toàn sử dụng các thứ hoa màu trắng biểu tượng cho sự thanh khiết, cộng thêm các loại nước sương, nước tuyết khéo hòa trộn mà thành. Như các món ăn khác trong Hồng Lâu Mộng, món thuốc này không thể nhìn dưới lăng kính hiện thực. Cách bào chế mang đậm màu sắc thần thoại ấy nhấn mạnh vào tính chất băng thanh ngọc khiết, cao quý không với tới được của Bảo Thoa, đồng thời diễn tả sự lãnh đạm của nàng. Dùng cái lạnh để tiễu trừ nhiệt độc chính là ẩn dụ cho sự tự giới hạn của Bảo Thoa. Nhiệt độc từ trong thai chính là cái tình nồng nhiệt của nhân gian, là lý do khiến con tim trai gái rung động vì tình yêu, là nghiệp chướng khiến Tần Khả Khanh, Lâm Đại Ngọc, Hạ Kim Quế phải chết. Bảo Thoa dùng cái lạnh để áp chế cái tình khiến cho nàng trở thành nhân vật vô tình, vì thế thoát khỏi phải chết vì tình ái. Tuy nhiên số phận của Bảo Thoa có thể nói là tệ hơn cái chết: nàng sống cuộc đời của một quả phụ dù chồng vẫn sống sờ sờ, trong một thứ "lãnh cung" do chính nàng và thế lực phong kiến nàng ủng hộ nhiệt tình tạo nên. Lần đầu Bảo Ngọc gặp Bảo Thoa, cậu có bị quyến rũ bởi thứ "hương lạnh" của nàng, cũng nhiều lúc Bảo Ngọc gần cô chị mà quên khuấy mất cô em, nhưng rốt cuộc trái tim cậu vẫn quay lại với "ngọc ấm" Lâm Đại Ngọc.
(...) một cô là con gái bà dì chúng cháu, họ Tiết, tên gọi Bảo Thoa, chừng như ở trong đống tuyết chui lên vậy. Khi gặp các cô ấy đi ra cửa, hoặc lên xe hay chơi trong vườn, chúng cháu sợ quá không dám thở.Chị Hai cười nói:
– Nhà mày phép tắc lắm, khi trẻ con đi ra ngoài gặp các cô đều phải tránh xa, còn dám thở vào đâu nữa!Thằng Hưng xua tay nói:
– Không phải thế! Không phải thế! Chính là giữ lễ phải tránh xa, điều đó không cần nói. Mặc dầu đã tránh xa, nhưng ai nấy vẫn phải nín thở vì sợ thở mạnh quá sẽ thổi ngã mất cô Lâm, thở nóng quá sẽ làm tan cô Tiết.
Bất chấp điều đó, Tiết Bảo Thoa vẫn là một nhân vật hết sức phức tạp. Sự lạnh lùng kể trên tuy là tính cách điển hình của Bảo Thoa song không phải là tất cả. Còn một Tiết Bảo Thoa thông thái, lãng mạn, tình cảm mà chúng ta sẽ cùng khám phá ở những bài sau.-Soi-
Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi. (Con cháu Tử vi xá nhân Tiết công, hiện lĩnh tiền khi đi mua hàng, có tám chi).
Chữ Tiết trong họ của Bảo Thoa rất gần với chữ "tuyết", đó chính là hàm ý về "được mùa tuyết rơi" trong câu trên. Hai vế "ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi" vừa nhấn mạnh gia sản giàu cỡ... Thạch Sùng của nhà họ Tiết, vừa là ẩn ý kín đáo về số phận của hai nhân vật Bảo Ngọc (ngọc châu) và Bảo Thoa (vàng). Khi giấc mộng lầu hồng kết thúc thì công tử cũng hóa thành bùn đất, tiểu thư thì giống như sắt vụn mà thôi.
Bảo Ngọc xem xong cũng không hiểu. Lại lấy một quyển ở trong tủ "chính sách" ra xem, thấy trang đầu vẽ hai cây khô, trên cây treo một cái đai ngọc; dưới đất có một đống tuyết, trong tuyết có cái trâm vàng. Có bốn câu thơ:
Than ôi có đức dừng thoi,
Thương ôi cô gái có tài vịnh bông.
Ai treo đai ngọc giữa rừng
Trâm vàng ai đã vùi trong tuyết dày?
"Đức dừng thoi" ở đây ám chỉ Bảo Thoa, dựa theo điển cố về người vợ nết na của Dương Tử: thấy chồng bỏ học quay về, nàng cắt tấm vải đang dệt để khuyên chồng đừng bỏ lỡ con đường công danh sự nghiệp. Xuyên suốt cả câu chuyện, Bảo Thoa luôn khuyên nhủ Bảo Ngọc học hành đỗ đạt khiến cậu ta chán ngán – biểu hiện cơ bản về sự cập kênh tâm hồn giữa hai người. Hai chữ "trâm vàng" (kim trâm) là ám chỉ tên của Bảo Thoa vì nghĩa trâm–thoa gần nhau, cũng như "đai ngọc giữa rừng" (ngọc đái lâm nói lái là tên của Lâm Đại Ngọc). Bởi thế chiếc trâm vàng vùi trong tuyết (tiết) chính là hình ảnh ẩn dụ về Bảo Thoa vậy.Nói đến đây phải dừng lại một chút để bàn về tên của những cô gái vây quanh Bảo Ngọc. Trong số các chị em tiểu thư trong vườn Đại Quan thì cậu ta thân thiết nhất Sử Tương Vân và Đại Ngọc. Tên của Sử Tương Vân có chữ "sở", tên của Đại Ngọc lại được Bảo Ngọc đặt là Tần Tần, ghép lại thành ra "mưa Sở mây Tần" chỉ chuyện ái ân của trai gái. Không chỉ có "mây mưa", Bảo Ngọc còn ôm cả trăng hoa nữa (Xạ Nguyệt, Hoa Tập Nhân). Nhưng kết cục của cậu ta lại phải gắn với nàng tuyết lạnh lẽo – Bảo Thoa. Tất cả là vì mối nhân duyên vàng ngọc được định sẵn khiến cho truyện Hồng Lâu Mộng còn có tên khác là Kim Ngọc lương duyên.
Đại Ngọc nghe nói, không nghĩ gì đến mình đương ốm, chạy ngay lại cướp lấy cái dây, tiện tay cầm kéo cắt nát ra. Tập Nhân và Tử Quyên muốn giật lại, nhưng đã đứt làm mấy đoạn rồi.Đại Ngọc khóc:
– Ta thực uổng công, anh ấy không cần đâu, đã có người khác đeo cho cái dây đẹp hơn kia.Tập Nhân vội cầm lấy viên ngọc nói:
– Làm gì như thế? Đây cũng là lỗi tự tôi hay bép xép.Bảo Ngọc bảo Đại Ngọc:
– Cô cứ việc cắt đi, tôi không đeo ngọc cũng chẳng sao.
Viên ngọc là bản mệnh của Bảo Ngọc, sợi dây Đại Ngọc làm là mối tình vấn vít buộc lấy cậu ta. Câu nói tưởng như trẻ con của Bảo Ngọc có hàm ý sâu xa: nếu mối dây liên kết của hai người bị hủy hoại thì Bảo Ngọc cũng không cần gì đến tấm thân mình nữa.Tua nhanh đến hồi thứ 35 – "Ngọc Xuyến được nếm canh lá sen, Oanh Nhi khéo tết dây hoa mai".
Bảo Thoa vừa hỏi vừa nhìn vào tay Oanh Nhi, thấy Oanh Nhi mới tết được một nửa cái dây, Bảo Thoa cười nói:
– Tết cái này để làm trò gì? Hãy tết cái dây đeo viên ngọc đã.Câu nói ấy làm Bảo Ngọc nhớ ra, vỗ tay cười nói:
– Chị Bảo nói phải đấy, tôi quên đi mất. Nhưng tết màu gì cho đẹp được?Bảo Thoa nói:
– Các màu thường nhất định không thể dùng được. Màu đỏ lại lẫn màu. Màu vàng thì không nổi, màu đen thì tối quá. Cứ ý tôi, nên lấy chỉ kim tuyến xe lẫn với chỉ đen bóng, sợi nọ xe lẫn sợi kia, tết như thế mới đẹp.Bảo Ngọc nghe nói mừng lắm, gọi dồn Tập Nhân mang ngay chỉ kim tuyến ra.
Ở hồi này, Bảo Thoa đề nghị dùng sợi kim tuyến để tết dây đeo ngọc cho Bảo Ngọc, tưởng vô tình nhưng hỡi ôi lại chính là sợi dây tơ hồng! Dây kim tuyến chính là dây vàng – nàng đã dùng sợi vàng bản mệnh của mình để trói lấy viên ngọc, cũng từ đó gắn số phận hai người làm một. Kết cục câu chuyện đã diễn ra đúng như vậy: Đại Ngọc chết, sợi dây giữa nàng và người yêu đứt đoạn. Bảo Thoa trói buộc được Bảo Ngọc nhưng bản thân cậu ta lại không cần gì đến bản thân nữa, dứt áo ra đi. Ở hồi sau, khi Bảo Thoa cắm cúi tết sợi dây vàng cho chồng tương lai, nàng liền nghe thấy Bảo Ngọc nói mê.
Bảo Thoa ở trong nhà mới tết được vài ba cái hoa, thấy Bảo Ngọc nằm mê thét lên: "Lời nói hòa thượng và đạo sĩ tin thế nào được? Cái gì là nhân duyên vàng ngọc! Tôi chỉ biết duyên cây và đá thôi!".
Đáng tiếc thay, ý muốn của con người không lại được với ý trời, vì đó mà khúc hát của Bảo Thoa có tên Chung thân ngộ (Lỡ nhau suốt đời).
Ai rằng vàng ngọc duyên ưa,
Ta quên cây, đá, thề xưa được nào.
Trơ trơ người tuyết trên cao,
Ngoài đời, đường vắng khuây sao được nàng.
Cuộc đời ngán nỗi tang thương,
Đẹp không toàn đẹp, lời càng đúng thay.
Dù cho án đặt ngang mày,
Cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn.
– Đừng hỏi phương thuốc ấy còn hơn, nếu hỏi, có khi làm người ta bực đến chết được. Các vị thuốc phải có đồng cân đồng lạng nhất định, khó nhất là được hai chữ "Vừa khéo". Phải có mười hai lạng nhụy hoa mẫu đơn trắng nở vào mùa xuân, mười hai lạng nhụy hoa sen trắng nở vào mùa hạ, mười hai lạng nhụy hoa phù dung trắng nở vào mùa thu, mười hai lạng nhụy hoa mai trắng nở vào mùa đông. Đem bốn thứ này phơi vào ngày xuân phân năm sau, rồi tán kỹ với thuốc bột; lại phải có mười hai đồng cân nước hứng giữa trời đúng vào ngày vũ thủy.– Ối chao! Mất ba năm mới thành thang thuốc! Nếu ngày vũ thủy không mưa thì làm thế nào?– Nếu không gặp được nước mưa vừa khéo thì đành lại chờ vậy. Còn phải mười hai đồng cân nước móc vào ngày bạch lộ, mười hai đồng cân nước sương vào ngày sương giáng, mười hai đồng cân tuyết vào ngày tiểu tuyết. Đem bốn thứ này hòa với thuốc, thêm mười hai đồng cân mật ong, mười hai đồng cân đường trắng, viên to bằng quả nhãn, để vào trong cái hũ sứ cổ, chôn ở gốc cây hoa, khi nào ốm thì lấy một viên ra uống, sắc một đồng hai phân hoàng bá làm thang.
Vị thuốc của Bảo Thoa toàn sử dụng các thứ hoa màu trắng biểu tượng cho sự thanh khiết, cộng thêm các loại nước sương, nước tuyết khéo hòa trộn mà thành. Như các món ăn khác trong Hồng Lâu Mộng, món thuốc này không thể nhìn dưới lăng kính hiện thực. Cách bào chế mang đậm màu sắc thần thoại ấy nhấn mạnh vào tính chất băng thanh ngọc khiết, cao quý không với tới được của Bảo Thoa, đồng thời diễn tả sự lãnh đạm của nàng. Dùng cái lạnh để tiễu trừ nhiệt độc chính là ẩn dụ cho sự tự giới hạn của Bảo Thoa. Nhiệt độc từ trong thai chính là cái tình nồng nhiệt của nhân gian, là lý do khiến con tim trai gái rung động vì tình yêu, là nghiệp chướng khiến Tần Khả Khanh, Lâm Đại Ngọc, Hạ Kim Quế phải chết. Bảo Thoa dùng cái lạnh để áp chế cái tình khiến cho nàng trở thành nhân vật vô tình, vì thế thoát khỏi phải chết vì tình ái. Tuy nhiên số phận của Bảo Thoa có thể nói là tệ hơn cái chết: nàng sống cuộc đời của một quả phụ dù chồng vẫn sống sờ sờ, trong một thứ "lãnh cung" do chính nàng và thế lực phong kiến nàng ủng hộ nhiệt tình tạo nên. Lần đầu Bảo Ngọc gặp Bảo Thoa, cậu có bị quyến rũ bởi thứ "hương lạnh" của nàng, cũng nhiều lúc Bảo Ngọc gần cô chị mà quên khuấy mất cô em, nhưng rốt cuộc trái tim cậu vẫn quay lại với "ngọc ấm" Lâm Đại Ngọc.
(...) một cô là con gái bà dì chúng cháu, họ Tiết, tên gọi Bảo Thoa, chừng như ở trong đống tuyết chui lên vậy. Khi gặp các cô ấy đi ra cửa, hoặc lên xe hay chơi trong vườn, chúng cháu sợ quá không dám thở.Chị Hai cười nói:
– Nhà mày phép tắc lắm, khi trẻ con đi ra ngoài gặp các cô đều phải tránh xa, còn dám thở vào đâu nữa!Thằng Hưng xua tay nói:
– Không phải thế! Không phải thế! Chính là giữ lễ phải tránh xa, điều đó không cần nói. Mặc dầu đã tránh xa, nhưng ai nấy vẫn phải nín thở vì sợ thở mạnh quá sẽ thổi ngã mất cô Lâm, thở nóng quá sẽ làm tan cô Tiết.
Bất chấp điều đó, Tiết Bảo Thoa vẫn là một nhân vật hết sức phức tạp. Sự lạnh lùng kể trên tuy là tính cách điển hình của Bảo Thoa song không phải là tất cả. Còn một Tiết Bảo Thoa thông thái, lãng mạn, tình cảm mà chúng ta sẽ cùng khám phá ở những bài sau.-Soi-
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me