Tat Tan Tat Cac Oneshot Cua Miyano
Satoshi POV
----------
Ngày đó cuối cùng cũng đến. Chẳng hiểu vô tình hay cố tình mà cuộc thi văn nghệ rơi đúng vào ngày 25 tháng 12 - Lễ Giáng Sinh. Hôm đó, tôi phi đến trường từ rất sớm để thử trang phục. Đồ của mấy chú lùn hết sức ngộ nghĩnh, có đủ 7 màu: xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm, tím. Chúng tôi mà đứng cạnh nhau thì không khác gì cầu vồng di động. Riêng tôi được tặng kèm cây gậy vì cao quá tiêu chuẩn chú lùn. Chắc sẽ mỏi lưng lắm đây khi cứ phải khom lưng. Lúc Glenn bước ra, mọi hoạt động đều dừng lại. Mắt chúng tôi mở to hết cỡ, trên mắt dán mấy chữ:"Ngạc nhiên chưa?!". Phải mất chục giây sau, cái lưỡi mới hoạt động trở lại:
-Glenn... Glenn... Mày... Mày...
-Xinh quá!- Cả bọn tự nhiên reo lên rồi lao lại chỗ Glenn mặc cho nó đang đỏ bừng mặt vì ngại:
-Chúng mày tha cho tao.
Lilie trong trang phục hoàng tử lấp lánh không kém, có cả kiếm đeo ở hông nữa. Oai ghê! Một thanh niên trong đội "hậu cần" chép miệng tiếc rẻ:
-Giá mà tao được làm hoàng tử. Lại còn được sánh vai bên bạn Glenn xinh đẹp nữa chứ!
Nói rồi nó vội nhảy ra sau lưng tôi để tránh ánh mắt của Glenn đang hướng về phía nó. Cả bọn tôi lại được một trận cười. Riêng Glenn xị mặt giận dỗi:
-Tao không diễn nữa đâu.
Cả bọn vội nịnh nọt, an ủi:-Thôi mà bạn Glenn xinh đẹp, ối nhầm bạn Glenn đẹp trai. Hi sinh vì lớp lần này thôi...Trước những cái miệng dẻo quẹo cùng ánh mắt không thể tha thiết hơn, Glenn cũng phải đồng ý. Nó cười.-Đấy công chúa cười này có phải xinh khong?-Giờ này còn lo mở chợ buôn dưa gì nữa- Hikari từ đâu chạy vào- Nhanh chuẩn bị đi, đến lớp mình rồi đấy.Buổi diễn bắt đầu. "Ngày xửa ngày xưa..." Giọng của Haruka thật ấm cất lên. Mọi chuyện diễn ra đều ổn, diễn viên quá tài năng và xinh đẹp, kịch bản chuyên nghiệp và hay ho. Nói tóm lại là không thể chê vào đâu được. Kể cả cái gương cũng xuất sắc khi tung ra điệu cười "khủng khiếp, kinh dị" mỗi khi trả lời. Mọi thứ đều ổn, hay ít ra là chúng tôi nghĩ thế cho đến phút chót, khi mà bọn yêu tinh hiện ra chiến đấu hòng giết Bạch Tuyết.Bụp! Mất điện!Cả khán phòng ồ lên. Tôi bắt đầu quờ quạng, lần mò trong bóng tối. Và hâm dở hơn khi tôi va phải chính cái gậy của mình, dẫm vào tay của một "yêu tinh" nào đó đang nằm dưới sàn khiến nó hét lên: -Ai dẫm tay tôi vậy?Và điều tệ hại cuối cùng, tôi vấp ngã vào quan tài nàng Bạch Tuyết.-Á! Ối! Rầm!Trong khi mọi người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng có điện trở lại. Và cảnh tưởng trở lại hết sức tức cười: Hoàng tử đang nắm tay mụ hoàng hậu phù thủy. Tôi- một chú lùn đang ngã chồng lên nguời Bạch Tuyết. "Yêu tinh" thì mỗi người một tư thế. Cả sân trường được một trận cười. Lớp trưởng rối rít:-Làm gì thế? Diễn đi!Thế là tôi vội vàng nâng Bạch Tuyết dậy. Chắc do tôi quá hồi hộp hay gì gì đấy tôi không biết mà nàng Bạch Tuyết đã nói với một chú lùn một câu chấn động trái tim:-Chàng đã cứu em, em nguyện theo chàng!Động đất lần hai! Mọi người ôm bụng cười sặc sụa. Hoàng tử vội chạy lại và hấp tấp thế nào lại vấp vào đám rễ cây hoa lá lằng nhằng và "vồ ếch" ngay giữa sân khấu. Còn công chúa sau khi phát hiện ra nói nhầm đối tượng đã bật dậy rất nhanh khiến tôi né không kịp. Kết quả là hai đứa cốp đầu vào nhau. Mặc dù đau muốn chảy nước mắt nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười khả ái nhất có thể:-Công chúa, nàng đã nhầm người rồi! Những lời ấy cần gửi cho hoàng tử kia, chính chàng đã cứu nàng.Lilie lúc đó đứng bật dậy, chạy vội đến bên Bạch Tuyết. Haruka mặt tái mét đứng trong cánh gà thì thầm:-Chết đi! Chết đi! Tess ơi! Mụ phù thủy sau một hồi hả hử đã sực nhớ ra việc của mình. Thế là mụ phù thủy lăn ra chết. Hoàng tử và Bạch Tuyết có một "happy ending" đúng như trong cổ tích. "Tách"- Một tiếng bấm máy ảnh nhẹ nhàng vang lên.Buổi biểu diễn kết thúc. Lớp tôi vẫn được giải Khuyến Khích coi như an ủi. Từ đấy tôi có thêm biệt danh "chú lùn hậu đậu" còn Glenn thì là "Bạch Tuyết". Cũng có hậu đấy chứ?---
Người thứ 3's POV
---
Sáng hôm sau...
Sau buổi lễ đó, mọi hoạt động đều diễn ra bình thường. Như bao ngày, Lilie vẫn đến trường. Đến kệ tủ đựng giày, cô phát hiện một " vật thể kỳ lạ" đã được ai đó để vào. Vừa mở phong thư ra, khuôn mặt cô nàng bằng một cách thần kỳ nào đó đã đỏ ửng.-Ái là ~~~ Ai chụp đây mà đẹp vậy? Cho tớ biết đi?!- Một nàng tóc tím từ đâu xuất hiện. Tess chỉ tình cờ đi ngang qua và rồi dừng chân lại để hít hà "drama" thôi mà?-Thôi đi cái cậu này!Một tấm ảnh tuyệt hảo: Khoảnh khắc Glenn vừa xoa đầu và nở một nụ cười tươi roi rói với Lilie khi rồi khỏi sân khấu sau vở kịch như để an ủi cô nàng về sự cố trước đó. Khoảnh khắc này ngắn thế mà vẫn có người chụp được, tài ghê ý?-Tớ phải đi nói cho mọi người biết mới được? Glenn à, chịu khó nghe tớ "cà khịa" đi nha!- Tess buông câu rồi chuồn lẹ ngay trước khi để Lilie bắt trở lại. Thôi xong, ca này cô với Glenn khỏi thoát rồi."Ai đã chụp nhỉ?"- Lilie vừa suy nghĩ vừa lục tìm phong thư như để tìm manh mối, một lá thư nhỏ được gửi kèm."Chúc mừng em nhé, vở kịch rất hay. Coi tấm ảnh này như là một món quà chị gửi tặng em nhé?! Mong rằng tình cảm hai đứa sẽ đi xa! Thương em lắm <3Aolina Miyano"
Chủ nhân của tấm ảnh giờ đang thảnh thơi vẽ tranh phong cảnh. Ai bảo nhóc Alice quan tâm cô bé tóc vàng kem rồi lo cho mối tình thầm lặng của cô bé chi? Để rồi lại phải xem cảnh bạn mình bị cà khịa cực mạnh! Mà thế cũng tốt, phải có thứ gì đó thúc đấy nhỉ?
Mái tóc xanh băng vẫn lặng bay trong gió, tựa như tâm hồn của cô gái cũng nhẹ rao động vì đã làm được một việc tốt!
"Chuyến này trở về, quả không phí phạm!!"
----
Yo! Miyano đây! Sau một quãng thời gian bốc hơi, Miy cũng đã ngưng tụ rồi nhé :)))
Glenn à, quà sớm tui tặng ông nhân dịp Giáng Sinh đấy nhá! Đến Giáng Sinh cấm đòi nha, tui hết òi =)))
Để lại sao và cmt để Miy biết các cậu đã đọc truyện nha! Yêu mọi người <3
Thân ái!
Miyano / Alice
#01122019
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me