Tay Co Ba Sa Ho Diep Seba Edit Hoan Thanh
Họa vô đơn chí, phúc bất tái lai.
Vận may không tới hai lần
Tai họa không tới một lần là xongKhó khắn lắm mới ổn định một chút, công việc "cò chơi" của Tây Cố ở khu trò chơi điện tử cũng mất, vì khu trò chơi đó bị công an đến tịch thu.
Nói cách khác, hai đứa trẻ vừa bước qua cánh cổng trường cấp ba, mới vào lớp mười, toàn bộ nguồn thu nhập kinh tế đều bị cắt đứt. Đúng vào tháng khai giảng năm học mới, ba mẹ của Diệp Tử không hẹn mà đồng thời "quên" gửi tiền sinh hoạt cho cô.Rầu rĩ cau có mất mấy hôm, chạy vạy khắp nơi không có kết quả, thế rồi Tây Cố lại không hề giữ thái độ oán trời trách đất như hồi xưa mà ngược lại còn an ủi Diệp Tử. "Hiện giờ thoạt nhìn tình cảnh của chúng ta quả thực là thê thảm, mới lên cấp ba đã không có ai quan tâm đến mình nữa rồi. Nhưng ta cũng nên nhìn theo góc độ khác, để thấy chúng ta mới lên cấp ba đã có thể tự do, không còn ai cai quản chúng ta nữa. Muốn tự do cũng phải cần trả giá một chút chứ phải không."
Ánh mắt Diệp Tử nhìn gã chợt trở nên dịu dàng. Cô thầm gật gù hài lòng, đứa trẻ này cuối cùng cũng nghe vào, những điều cô vẫn âm thầm định hướng cuối cùng cũng có tác dụng."Có cách gì không nhỉ? Chúng ta vẫn phải tìm kế sinh nhai mà..."
Cuối cùng, linh cảm của hai người họ lại đến từ chính mặt dây chuyền bằng đá độc đáo cô từng làm cho Tây Cố. Có một ông già bán hàng fake cứ kèo nèo nài nỉ họ bán mặt đá cho ông ta. Ông tuy già mà ánh mắt còn sắc lắm, chỉ liếc một cái là nhận ra, phương pháp uốn dây tạo hình thủ công ấy là một phương pháp truyền thống gần như đã thất lạc từ lâu, mua mặt đá ấy về xong làm cho nó trông cũ cũ cổ cổ một chút là có thể bán được khối tiền.Đương nhiên Tây Cố không chịu bán, nhưng gã nhờ Diệp Tử dạy mình cách làm. Mùa hè năm đó trào lưu mới là cổ phong Trung Quốc, hai người bọn họ cùng nhau đặt làm một đống khuyên tai vòng tay, rồi thêm một số đồ trang sức đeo tay do chính mình chế tạo. Sau đó họ chỉ cần một chiếc cặp táp màu đen xách tay nho nhỏ là có thể bày bán ven đường ở chợ đêm, cảnh sát tới đuổi thì chỉ cần đóng cặp lại nhấc lên rồi chạy trốn thật nhanh là được.
Nói chứ Tây Cố quả thật là có năng khiếu bẩm sinh nên học được cách làm rất nhanh chóng. Đương nhiên Diệp Tử nhìn vẫn thấy thô ráp lắm, nhưng lại phù hợp trào lưu bấy giờ thô sơ nhưng vẫn đầy rộng rãi phóng khoáng, thế nên không chỉ phái nữ thích mua mà ngay cả con trai cũng tò mò thích thú. Có điều do vẻ ngoài của Tây Cố hơi đáng sợ, sức khỏe của Diệp Tử lại yếu ớt, thế nên mỗi lần bày quán bán đồ đều cần cả hai người cùng đi. Thế là Tây Cố mua một chiếc xe máy cổ lỗ sĩ, hai người cứ thế chạy rong khắp các chợ đêm.Hàng hóa đẹp thì đẹp thật tốt thì tốt đấy, nhưng bộ đôi bán hàng thì lại không có khiếu làm ăn buôn bán. Tây Cố thì không tươi cười mời chào đon đả, Diệp Tử cũng chỉ ngồi trên cái ghế gấp yên tĩnh thêu khăn tay, nên là việc buôn bán cũng không quá đắt hàng. Thế nhưng thật ra cũng không quá tệ hại, bởi vì tay nghề thủ công thêu thùa cùng với khiếu thẩm mỹ phối hợp màu sắc kiểu dáng của Diệp Tử quá tuyệt vời nên mớ khăn còn bán chạy hơn cả đồ trang sức vòng tay các kiểu. Có điều Tây Cố vẫn luôn cau có cắm cảu không cho cô làm quá nhiều, quá mệt.Cơ mà ít ra vẫn giải quyết được vấn đề đầu tiên: đủ tiền để ăn.
Mặc dù rất nghèo, phải tằn tiện chắt chiu từng đồng để sống qua ngày, nhưng tinh thần của họ lại rất vui vẻ thoải mái. Đã trả nợ sạch sẽ cái gọi là ơn sinh thành, thế nên cuối cùng Diệp Tử cũng có thể tính đến việc tu đạo. Cơ mà không hiểu vì sao tuy đã hết sạch oán khí, nhưng cái cơ thể này vẫn vô cùng yếu ớt từ tận căn bản, lại trải qua mấy lần ốm đau dày vò nên cô chỉ có thể cố gắng kiên nhẫn điều dưỡng bồi bổ tử tế, tiện tay dạy Tây Cố tập võ để tương lai có người làm đối thủ giúp cô luyện tập.Nhưng mà thể chất cô quá yếu ớt nên còn phải kiên nhẫn dài dài. Còn vấn đề bức thiết phải giải quyết nhất, ấy là bóng Thao thiết còn sót lại trên người Tây Cố.
Vết sẹo trên mặt Tây Cố cũng chính là dấu vết lúc Thao thiết ấn bóng của mình lên người gã, thế nên nó không bị sưng đỏ mà lại xám ngoét như thể da thịt bị cạo đi.. Gã có thể diệt trừ yêu ma quỷ quái chính là nhờ yêu lực của bóng Thao thiết 'xăm' vào linh hồn mình, sau đó gã tiêu hóa yêu ma quỷ quái, dinh dưỡng sẽ nhờ đó mà truyền sang giúp Thao thiết có thể dưỡng thương. Nói theo cách hình tượng hơn một chút thì Tây Cố như một thứ vật dẫn, sẽ không bị 'vết xăm' hằn sâu quá. Nhưng đương nhiên về lâu về dài thân là người thường, Tây Cố sẽ dần dần bị tà khí ăn mòn mà chết.Nhưng giờ Thao thiết đã chết, tà khí do đám yêu ma quỷ quái bị Tây Cố tiêu diệt và hút vào người dần dần tích đọng lại trên người gã. Quả thực không biết nên bảo gã kiên cường hay cứng cỏi nữa, đám trẻ con năm đó bị thao thiết bắt đi hầu như đã chết hết cả, còn gã lại có thể đồng hóa một phần bóng của thao thiết thành bản thân để có thể miễn cưỡng tiêu hóa đám ma khí quỷ khí kia.
Nhưng cũng vì lẽ đó, e là Tây Cố khó lòng sống quá ba mươi tuổi. Bởi trước ba mươi tuổi còn trẻ, khí huyết còn mạnh mẽ, có thể ép được mớ âm khí đó, nhưng sau ba mươi tuổi khi khí huyết bắt đầu suy giảm thì...Cô rất lo lắng.
Không biết bao nhiêu lần cô nâng mặt gã quan sát cẩn thận vết sẹo đó, trong đầu liệt kê vô vàn phương pháp chữa trị, nhưng cuối cùng đều bị tắc lại ở vấn đề đầu tiên cơ bản nhất.Tiền đâu?
Cô không nhịn được cười khổ, mỗi lần chuyển thế đầu thai đều gặp vấn đề khó khăn giống hệt nhau. Muốn Trúc cơ thì phải bồi bổ được cơ thể, dinh dưỡng với thuốc men phải kịp thời đầy đủ, đã khiến cô khổ sở vì thiếu tiền. Chờ đạt được Trúc cơ xong thì bắt đầu phải tìm các loại báu vật quý hiếm, tìm được cũng chỉ được chút xíu thì đã phải dùng đến vô vàn vàng bạc đá quý đi kèm, bấy giờ thì quả là vô dụng không để làm gì.Còn tới thời đại này, cho dù nghèo khó tới đâu thì dinh dưỡng vẫn tạm thời đầy đủ. Chỉ là vấn đề dược liệu mới khiến cô thở vắn than dài...
Đây là một thời đại mà thông tin và vận chuyển phân phối hàng hóa đều vô cùng phát triển. Thế nhưng việc chế biến xử lý cây thuốc dược liệu cổ truyền cũng trở nên hoàn toàn có lệ, thô lỗ, quả thưc là nát bét chưa từng thấy trong lịch sử. Mỗi lần chứng kiến đám dược liệu quý báu bị các hiệu thuốc bắc gần như sỉ nhục như thế, trong lòng cô quả thực đau đớn cực kỳ.Thể chất yếu ớt của cô, bóng thao thiết trên người Tây Cố, cả hai đều vẫn có thể điều trị giải quyết bằng y học cổ truyền. Nhưng mớ thuốc được bày bán, tên là thuốc bắc nhưng rất có thể chính là thuốc độc kia, quả thực khiến cô phiền não khôn nguôi.
Mỗi lần rảnh rỗi, cô sẽ bảo Tây Cố chở mình đi lòng vòng qua tất cả các hiệu thuốc bắc trong thành phố Đài Bắc, nhưng lần nào kết quả cũng khiến cô rầu rĩ chán nản.Rồi có một hôm, Tây Cố và cô dọn dẹp hàng hóa xong xuôi chuẩn bị đi bày quán ở chợ đêm, do khởi hành hơi muộn nên họ rẽ vào một ngõ nhỏ rất hẹp để đi tắt qua.
Cái ngõ ấy rất hẹp, nhà nào cũng thấp bé chỉ một tới hai tầng lầu là cùng, nhà nào cũng có một mảnh sân nho nhỏ. Bỗng nhiên có mùi thuốc bắc thoang thoảng đâu đây, khiến Diệp Tử đột nhiên trợn mắt kêu khẽ. "Dừng xe!"Tây Cố cũng phanh rất gấp, suýt nữa thì bốc cả bánh sau lên.
Có người thạo nghề ở trong ngõ nhỏ này. Mùi hương kia rõ ràng là mùi hương tỏa ra lúc luyện đan.Diệp Tử ôm ngực, cố ép mình bình tĩnh lại, rồi lần theo mùi thuốc đi tới trước cửa một tiệm nhỏ trông rất đổ nát cũ kỹ, giăng đầy mạng nhện.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, bụi bặm lại phủ dầy một lớp, nên cô phải mất một hồi lâu mới phát hiện một tấm biển trên cao nhìn lung lay như sắp rơi tới nơi. "Hồi Đầu Đường"."Không tầm thường chút nào!" Cô buột miệng.
"Một con nhóc hồn không hợp xác, một thằng nhóc trong ngoài khác nhau, lại còn rảnh rỗi mà phân biệt xem người khác có tầm thường hay không sao?" Một giọng nhạo báng già nua vang lên, khiến cho hai bàn tay Tây Cố soạt một cái thò ra mấy móng tay nhọn hoắt vội vã làm tư thế đề phòng.Tây Cố thật ra không hiểu ông già kia nói gì, nhưng bản năng dã thú bên trong gã vẫn cảm thấy được nguy hiểm.
Nhưng Diệp Tử chậm rãi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Mặc dù khẩu âm có hơi khác, nhưng mà hai trăm năm trước cô đã từng sống ở Tuyền Châu, nói tiếng Tuyền Châu gần cả trăm năm, không thể không nhận ra được...(Tuyền Châu: một thành phố cảng phía Đông Trung Quốc, ngay cạnh eo biển Đài Loan, phía nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc)
"Tây Cố," Cô quay lại khẽ lắc đầu. "Tiền bối, có thể cắt bán cho tôi ít thuốc được không?""Thuốc của ta chỉ bán cho người có duyên." Một lão già lọm khọm trông thô bỉ, cằm để râu dê, miệng cười hì hì bước ra từ bên trong căn nhà. "Đừng có gặp người sang bắt quàng làm họ, ai là tiền bối của cô chứ? Mà cô cũng đừng hi vọng ta gọi cô là tiền bối, già đây không thích bị hạ vai vế đâu."
Tây Cố nhìn Diệp Tử, lại quay sang nhìn lão già mà còn ra vẻ lưu manh kia. Họ đang nói cái gì nhỉ, gã không hiểu chữ nào, nhưng chỉ có thể nhận ra từ giọng của họ càng lúc càng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn mang theo chút đùa cợt thân mật.Sau lại, gã càng thêm không hiểu gì cả. Bởi họ đột nhiên lại chuyển nhà, lại còn chuyển đến hẳn tầng hai của tiệm thuốc Hồi Đầu Đường. Cũng không cần ngày ngày bày quán bán hàng nữa, vì chả hiểu sao cái lão già nhăng nhít đó lại để Hồi Đầu Đường lại cho họ quản lý, rồi mấy hôm sau rời đi, cũng không thấy quay lại nữa.
Bọn họ đột nhiên sở hữu một tiệm thuốc bắc. Hỡn nữa Diệp Tử còn cực kỳ thản nhiên trở thành bác sĩ khám bệnh - đương nhiên là khám chui, không có giấy phép."... Thế này là thế nào?" Gã ngơ ngác.
"À, lão ta sắp gặp kiếp nạn tới nơi mà vẫn không tìm thấy manh mối giải quyết, tôi bèn giúp lão một chút." Diệp Tử trả lời qua quýt, tay vẫn thoăn thoắt kiểm tra kho thuốc cùng mấy thứ dụng cụ bào chế thuốc trông cực kỳ cũ nát. "Một phương thuốc tiên đổi lấy cái tiệm thuốc nát tươm này của lão, hừ, coi như lão lời to rồi, không cần để ý."Nói thật nhé, mỗi câu cô nói, từng từ từng chữ tách ra gã đều hiểu, nhưng mà gom chung một chỗ gã chỉ thấy đầu quay mòng mòng càng nghe càng mơ hồ.
Nhưng, thân là một thiếu niên đang lớn sĩ diện hão, gã nhất quyết cắn răng không hỏi tiếp, chỉ là lúc rảnh rang là vùi đầu vào đọc sách báo tài liệu mà thôi.Khoảng cách thế hệ những ba ngàn năm lận... khó rút ngắn quá, gã rầu lòng chết đi được.
***Cuối năm rồi nên bạn Mèo bận bịu kinh khủng, tốc độ làm truyện sẽ chậm hẳn. Mong mọi người thông cảm!
Vận may không tới hai lần
Tai họa không tới một lần là xongKhó khắn lắm mới ổn định một chút, công việc "cò chơi" của Tây Cố ở khu trò chơi điện tử cũng mất, vì khu trò chơi đó bị công an đến tịch thu.
Nói cách khác, hai đứa trẻ vừa bước qua cánh cổng trường cấp ba, mới vào lớp mười, toàn bộ nguồn thu nhập kinh tế đều bị cắt đứt. Đúng vào tháng khai giảng năm học mới, ba mẹ của Diệp Tử không hẹn mà đồng thời "quên" gửi tiền sinh hoạt cho cô.Rầu rĩ cau có mất mấy hôm, chạy vạy khắp nơi không có kết quả, thế rồi Tây Cố lại không hề giữ thái độ oán trời trách đất như hồi xưa mà ngược lại còn an ủi Diệp Tử. "Hiện giờ thoạt nhìn tình cảnh của chúng ta quả thực là thê thảm, mới lên cấp ba đã không có ai quan tâm đến mình nữa rồi. Nhưng ta cũng nên nhìn theo góc độ khác, để thấy chúng ta mới lên cấp ba đã có thể tự do, không còn ai cai quản chúng ta nữa. Muốn tự do cũng phải cần trả giá một chút chứ phải không."
Ánh mắt Diệp Tử nhìn gã chợt trở nên dịu dàng. Cô thầm gật gù hài lòng, đứa trẻ này cuối cùng cũng nghe vào, những điều cô vẫn âm thầm định hướng cuối cùng cũng có tác dụng."Có cách gì không nhỉ? Chúng ta vẫn phải tìm kế sinh nhai mà..."
Cuối cùng, linh cảm của hai người họ lại đến từ chính mặt dây chuyền bằng đá độc đáo cô từng làm cho Tây Cố. Có một ông già bán hàng fake cứ kèo nèo nài nỉ họ bán mặt đá cho ông ta. Ông tuy già mà ánh mắt còn sắc lắm, chỉ liếc một cái là nhận ra, phương pháp uốn dây tạo hình thủ công ấy là một phương pháp truyền thống gần như đã thất lạc từ lâu, mua mặt đá ấy về xong làm cho nó trông cũ cũ cổ cổ một chút là có thể bán được khối tiền.Đương nhiên Tây Cố không chịu bán, nhưng gã nhờ Diệp Tử dạy mình cách làm. Mùa hè năm đó trào lưu mới là cổ phong Trung Quốc, hai người bọn họ cùng nhau đặt làm một đống khuyên tai vòng tay, rồi thêm một số đồ trang sức đeo tay do chính mình chế tạo. Sau đó họ chỉ cần một chiếc cặp táp màu đen xách tay nho nhỏ là có thể bày bán ven đường ở chợ đêm, cảnh sát tới đuổi thì chỉ cần đóng cặp lại nhấc lên rồi chạy trốn thật nhanh là được.
Nói chứ Tây Cố quả thật là có năng khiếu bẩm sinh nên học được cách làm rất nhanh chóng. Đương nhiên Diệp Tử nhìn vẫn thấy thô ráp lắm, nhưng lại phù hợp trào lưu bấy giờ thô sơ nhưng vẫn đầy rộng rãi phóng khoáng, thế nên không chỉ phái nữ thích mua mà ngay cả con trai cũng tò mò thích thú. Có điều do vẻ ngoài của Tây Cố hơi đáng sợ, sức khỏe của Diệp Tử lại yếu ớt, thế nên mỗi lần bày quán bán đồ đều cần cả hai người cùng đi. Thế là Tây Cố mua một chiếc xe máy cổ lỗ sĩ, hai người cứ thế chạy rong khắp các chợ đêm.Hàng hóa đẹp thì đẹp thật tốt thì tốt đấy, nhưng bộ đôi bán hàng thì lại không có khiếu làm ăn buôn bán. Tây Cố thì không tươi cười mời chào đon đả, Diệp Tử cũng chỉ ngồi trên cái ghế gấp yên tĩnh thêu khăn tay, nên là việc buôn bán cũng không quá đắt hàng. Thế nhưng thật ra cũng không quá tệ hại, bởi vì tay nghề thủ công thêu thùa cùng với khiếu thẩm mỹ phối hợp màu sắc kiểu dáng của Diệp Tử quá tuyệt vời nên mớ khăn còn bán chạy hơn cả đồ trang sức vòng tay các kiểu. Có điều Tây Cố vẫn luôn cau có cắm cảu không cho cô làm quá nhiều, quá mệt.Cơ mà ít ra vẫn giải quyết được vấn đề đầu tiên: đủ tiền để ăn.
Mặc dù rất nghèo, phải tằn tiện chắt chiu từng đồng để sống qua ngày, nhưng tinh thần của họ lại rất vui vẻ thoải mái. Đã trả nợ sạch sẽ cái gọi là ơn sinh thành, thế nên cuối cùng Diệp Tử cũng có thể tính đến việc tu đạo. Cơ mà không hiểu vì sao tuy đã hết sạch oán khí, nhưng cái cơ thể này vẫn vô cùng yếu ớt từ tận căn bản, lại trải qua mấy lần ốm đau dày vò nên cô chỉ có thể cố gắng kiên nhẫn điều dưỡng bồi bổ tử tế, tiện tay dạy Tây Cố tập võ để tương lai có người làm đối thủ giúp cô luyện tập.Nhưng mà thể chất cô quá yếu ớt nên còn phải kiên nhẫn dài dài. Còn vấn đề bức thiết phải giải quyết nhất, ấy là bóng Thao thiết còn sót lại trên người Tây Cố.
Vết sẹo trên mặt Tây Cố cũng chính là dấu vết lúc Thao thiết ấn bóng của mình lên người gã, thế nên nó không bị sưng đỏ mà lại xám ngoét như thể da thịt bị cạo đi.. Gã có thể diệt trừ yêu ma quỷ quái chính là nhờ yêu lực của bóng Thao thiết 'xăm' vào linh hồn mình, sau đó gã tiêu hóa yêu ma quỷ quái, dinh dưỡng sẽ nhờ đó mà truyền sang giúp Thao thiết có thể dưỡng thương. Nói theo cách hình tượng hơn một chút thì Tây Cố như một thứ vật dẫn, sẽ không bị 'vết xăm' hằn sâu quá. Nhưng đương nhiên về lâu về dài thân là người thường, Tây Cố sẽ dần dần bị tà khí ăn mòn mà chết.Nhưng giờ Thao thiết đã chết, tà khí do đám yêu ma quỷ quái bị Tây Cố tiêu diệt và hút vào người dần dần tích đọng lại trên người gã. Quả thực không biết nên bảo gã kiên cường hay cứng cỏi nữa, đám trẻ con năm đó bị thao thiết bắt đi hầu như đã chết hết cả, còn gã lại có thể đồng hóa một phần bóng của thao thiết thành bản thân để có thể miễn cưỡng tiêu hóa đám ma khí quỷ khí kia.
Nhưng cũng vì lẽ đó, e là Tây Cố khó lòng sống quá ba mươi tuổi. Bởi trước ba mươi tuổi còn trẻ, khí huyết còn mạnh mẽ, có thể ép được mớ âm khí đó, nhưng sau ba mươi tuổi khi khí huyết bắt đầu suy giảm thì...Cô rất lo lắng.
Không biết bao nhiêu lần cô nâng mặt gã quan sát cẩn thận vết sẹo đó, trong đầu liệt kê vô vàn phương pháp chữa trị, nhưng cuối cùng đều bị tắc lại ở vấn đề đầu tiên cơ bản nhất.Tiền đâu?
Cô không nhịn được cười khổ, mỗi lần chuyển thế đầu thai đều gặp vấn đề khó khăn giống hệt nhau. Muốn Trúc cơ thì phải bồi bổ được cơ thể, dinh dưỡng với thuốc men phải kịp thời đầy đủ, đã khiến cô khổ sở vì thiếu tiền. Chờ đạt được Trúc cơ xong thì bắt đầu phải tìm các loại báu vật quý hiếm, tìm được cũng chỉ được chút xíu thì đã phải dùng đến vô vàn vàng bạc đá quý đi kèm, bấy giờ thì quả là vô dụng không để làm gì.Còn tới thời đại này, cho dù nghèo khó tới đâu thì dinh dưỡng vẫn tạm thời đầy đủ. Chỉ là vấn đề dược liệu mới khiến cô thở vắn than dài...
Đây là một thời đại mà thông tin và vận chuyển phân phối hàng hóa đều vô cùng phát triển. Thế nhưng việc chế biến xử lý cây thuốc dược liệu cổ truyền cũng trở nên hoàn toàn có lệ, thô lỗ, quả thưc là nát bét chưa từng thấy trong lịch sử. Mỗi lần chứng kiến đám dược liệu quý báu bị các hiệu thuốc bắc gần như sỉ nhục như thế, trong lòng cô quả thực đau đớn cực kỳ.Thể chất yếu ớt của cô, bóng thao thiết trên người Tây Cố, cả hai đều vẫn có thể điều trị giải quyết bằng y học cổ truyền. Nhưng mớ thuốc được bày bán, tên là thuốc bắc nhưng rất có thể chính là thuốc độc kia, quả thực khiến cô phiền não khôn nguôi.
Mỗi lần rảnh rỗi, cô sẽ bảo Tây Cố chở mình đi lòng vòng qua tất cả các hiệu thuốc bắc trong thành phố Đài Bắc, nhưng lần nào kết quả cũng khiến cô rầu rĩ chán nản.Rồi có một hôm, Tây Cố và cô dọn dẹp hàng hóa xong xuôi chuẩn bị đi bày quán ở chợ đêm, do khởi hành hơi muộn nên họ rẽ vào một ngõ nhỏ rất hẹp để đi tắt qua.
Cái ngõ ấy rất hẹp, nhà nào cũng thấp bé chỉ một tới hai tầng lầu là cùng, nhà nào cũng có một mảnh sân nho nhỏ. Bỗng nhiên có mùi thuốc bắc thoang thoảng đâu đây, khiến Diệp Tử đột nhiên trợn mắt kêu khẽ. "Dừng xe!"Tây Cố cũng phanh rất gấp, suýt nữa thì bốc cả bánh sau lên.
Có người thạo nghề ở trong ngõ nhỏ này. Mùi hương kia rõ ràng là mùi hương tỏa ra lúc luyện đan.Diệp Tử ôm ngực, cố ép mình bình tĩnh lại, rồi lần theo mùi thuốc đi tới trước cửa một tiệm nhỏ trông rất đổ nát cũ kỹ, giăng đầy mạng nhện.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, bụi bặm lại phủ dầy một lớp, nên cô phải mất một hồi lâu mới phát hiện một tấm biển trên cao nhìn lung lay như sắp rơi tới nơi. "Hồi Đầu Đường"."Không tầm thường chút nào!" Cô buột miệng.
"Một con nhóc hồn không hợp xác, một thằng nhóc trong ngoài khác nhau, lại còn rảnh rỗi mà phân biệt xem người khác có tầm thường hay không sao?" Một giọng nhạo báng già nua vang lên, khiến cho hai bàn tay Tây Cố soạt một cái thò ra mấy móng tay nhọn hoắt vội vã làm tư thế đề phòng.Tây Cố thật ra không hiểu ông già kia nói gì, nhưng bản năng dã thú bên trong gã vẫn cảm thấy được nguy hiểm.
Nhưng Diệp Tử chậm rãi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Mặc dù khẩu âm có hơi khác, nhưng mà hai trăm năm trước cô đã từng sống ở Tuyền Châu, nói tiếng Tuyền Châu gần cả trăm năm, không thể không nhận ra được...(Tuyền Châu: một thành phố cảng phía Đông Trung Quốc, ngay cạnh eo biển Đài Loan, phía nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc)
"Tây Cố," Cô quay lại khẽ lắc đầu. "Tiền bối, có thể cắt bán cho tôi ít thuốc được không?""Thuốc của ta chỉ bán cho người có duyên." Một lão già lọm khọm trông thô bỉ, cằm để râu dê, miệng cười hì hì bước ra từ bên trong căn nhà. "Đừng có gặp người sang bắt quàng làm họ, ai là tiền bối của cô chứ? Mà cô cũng đừng hi vọng ta gọi cô là tiền bối, già đây không thích bị hạ vai vế đâu."
Tây Cố nhìn Diệp Tử, lại quay sang nhìn lão già mà còn ra vẻ lưu manh kia. Họ đang nói cái gì nhỉ, gã không hiểu chữ nào, nhưng chỉ có thể nhận ra từ giọng của họ càng lúc càng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn mang theo chút đùa cợt thân mật.Sau lại, gã càng thêm không hiểu gì cả. Bởi họ đột nhiên lại chuyển nhà, lại còn chuyển đến hẳn tầng hai của tiệm thuốc Hồi Đầu Đường. Cũng không cần ngày ngày bày quán bán hàng nữa, vì chả hiểu sao cái lão già nhăng nhít đó lại để Hồi Đầu Đường lại cho họ quản lý, rồi mấy hôm sau rời đi, cũng không thấy quay lại nữa.
Bọn họ đột nhiên sở hữu một tiệm thuốc bắc. Hỡn nữa Diệp Tử còn cực kỳ thản nhiên trở thành bác sĩ khám bệnh - đương nhiên là khám chui, không có giấy phép."... Thế này là thế nào?" Gã ngơ ngác.
"À, lão ta sắp gặp kiếp nạn tới nơi mà vẫn không tìm thấy manh mối giải quyết, tôi bèn giúp lão một chút." Diệp Tử trả lời qua quýt, tay vẫn thoăn thoắt kiểm tra kho thuốc cùng mấy thứ dụng cụ bào chế thuốc trông cực kỳ cũ nát. "Một phương thuốc tiên đổi lấy cái tiệm thuốc nát tươm này của lão, hừ, coi như lão lời to rồi, không cần để ý."Nói thật nhé, mỗi câu cô nói, từng từ từng chữ tách ra gã đều hiểu, nhưng mà gom chung một chỗ gã chỉ thấy đầu quay mòng mòng càng nghe càng mơ hồ.
Nhưng, thân là một thiếu niên đang lớn sĩ diện hão, gã nhất quyết cắn răng không hỏi tiếp, chỉ là lúc rảnh rang là vùi đầu vào đọc sách báo tài liệu mà thôi.Khoảng cách thế hệ những ba ngàn năm lận... khó rút ngắn quá, gã rầu lòng chết đi được.
***Cuối năm rồi nên bạn Mèo bận bịu kinh khủng, tốc độ làm truyện sẽ chậm hẳn. Mong mọi người thông cảm!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me