LoveTruyen.Me

[TCCT][Khưu Kiều] Hoàng hôn trời đông

Chương XXV: Bữa sáng của Khưu Phi.

auroradream1999

Bên ngoài khung cửa sổ còn đọng lại chút tuyết sương sau nhiều đêm dài bầu trời đổ lệ châu, nắng mai chầm chậm lăn dài lên mái đầu màu cam nhạt như lá thu, nô đùa trên hàng mi dài rũ xuống, lướt qua đôi mắt màu Ruby vào khoản không vô định trong căn phòng trống trải. Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ đã qua, bản thân lại chẳng thể vận động mạnh trong thời gian ngắn sắp tới, chuyến đi lần này chắc chắn sẽ kéo dài hơn dự kiến rất nhiều. Lần giao chiến vừa rồi đã đánh rắn động cỏ, bọn người Phong Thần sau khi bị tổn thất lực lượng nhất định sẽ càng cẩn thận nâng cao cảnh giác, khiến việc lần ra manh mối của họ thêm nhiều khó khăn.

Cau mày nhìn cánh tay đau nhói với những vòng băng đẹp mắt, người thừa kế Nhất Diệp Chi Thu không khỏi thầm rên rỉ. Lần đầu tiên trở thành người đồng hành cùng người cha ba năm chưa thấy mặt, rời khỏi kinh đô đế chế để thực hiện nhiệm vụ dài ngày, trái tim của thiếu niên sớm được lấp đầy bởi kỳ vọng và nhiệt huyết ngây ngô của tuổi trẻ. Chẳng ngờ chưa được bao lâu, cậu đã phải thụ thương rồi nằm liệt giường suốt một tuần lễ. Vốn là đứa trẻ được nuôi dạy trong hoàng gia từ bé, Khưu Phi chưa bao giờ phải rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, nửa bước chân đã đặt đến vùng đất của tử thần. Thậm chí sau khi đã may mắn được cứu thoát, cơ thể thiếu niên vẫn phải gánh chịu thương tổn không nhẹ, sức lực như bị rút cạn, mỗi lần cử động đều đau đớn tựa đao kiếm cắt vào thịt da. Nghĩ đến người cha luôn mang treo trên môi nụ cười bình thản từng tắm nắng dầm sương ở chiến trường khốc liệt tháng ngày khốc liệt đằng đẵng xa xôi, bao lần đối diện sinh mạng mong manh như mành chỉ treo chuông, cậu chẳng thể cho phép bản thân lỏng dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.

Từ thuở ấu thơ, Nhất Diệp Chi Thu chiến thần nơi tiền tuyến với hết thảy bao mỹ từ ngợi ca đã là thứ mà nhóc con Khưu Phi phải nghe mỗi ngày. Thân là đứa trẻ được coi là tiếp bước y, thiếu niên ấy đã sớm trải qua tháng ngày khổ luyện với các bài tập có yêu cầu cao ngoài sức tưởng tượng ở độ tuổi của mình do Diệp Tu đưa ra. Mỗi lần người cha nuôi nổi danh ấy trở về, Khưu Phi đều sẽ rời khỏi sân tập trong bộ dạng nhếch nhác và chật vật như vừa dạo một vòng địa ngục quay về. Không ít lần, đế vương Tô Mộc Thu và công chúa Tô Mộc Tranh cũng vì "tật xấu" của y mà phải lắc đầu, khuyên can. Thế nhưng, thiếu niên ấy không hề thấy nó là điều gì đó quá đáng. Là người sẽ kế thừa vị trí Diệp Tu, lớn lên dưới cái bóng khổng lồ của thần, cậu chưa bao giờ thôi khao khát được bước ra khỏi vùng an toàn mà đôi đồng tử rực rỡ tựa Thái Dương kia bảo vệ, tiến đến bên cạnh y, dùng thanh chiến mâu đẹp đẽ như sao trời san sẻ phần nào áp lực khổng lồ luôn đổ lên bờ vai ấy. Thế mà, hiện thực lại nhanh chóng khiến Khưu Phi hiểu ra bản thân còn non kém đến thế nào.

Nghĩ đến nhiệm vụ dở dang và người cha chẳng sớm chẳng thấy tăm hơi của mình, thiếu niên ấy phải lập tức xoa nhẹ thái dương, cố làm dịu đi cơn đau đầu vừa kéo đến sau thời gian dài hôn mê. Thoáng mỏi mệt khi đảo mắt đến khay thức ăn được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường với hai lát bánh mì và chén súp cá vẫn còn tỏa ra mùi hương hấp dẫn, Khưu Phi chợt nhận ra mình đã đói đến mức nào. Thầm cảm ơn trời đã "mời" Kiều Nhất Phàm ra ngoài trước khi mấy âm thanh xấu hổ cuộn lên từ chiếc bụng lép xẹp, thiếu niên ấy chăm chú nhìn vào bữa sáng trông có vẻ rất ngon lành trước mặt. Tuy thực đơn hôm nay không có mấy khác biệt với hơn một tuần trước nhưng với một người bị bỏ đói lâu như cậu, thế này đã là rất tốt. Tạm lờ đi lọ thuốc được dặn dò dùng sau bữa ăn, Khưu Phi bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình và rất nhanh, đôi mắt sâu thẳm màu Ruby đã nhận ra cơ thể mình đang trong trạng thái tệ hại đến mức nào.

Tay phải tạm chẳng thể dùng đến, tay trái mỗi lần cử động lại chẳng có chút sức lực. Cho dù đã cố gắng hết sức, đến mức từng đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn, Khưu Phi vẫn không thể đưa muỗng súp nhỏ lên môi một cách bình thường và trọn vẹn. Nói cách khác, bây giờ, cậu không thể tự mình ăn sáng. Thế nhưng mặc cho bản thân đang hết sức chật vật, thiếu niên ấy vẫn không hề có ý định sẽ nhờ đến sự giúp đỡ từ ai đó mà cụ thể hơn là Kiều Nhất Phàm. Tính cách bẩm sinh cùng sự ảnh hưởng từ môi trường giáo dục đặc biệt khắt khe đã cho Khưu Phi ý thức độc lập tử chủ rất cao, gần như hóa thành cốt cách không thể nào nhầm lẫn. Mặc cho đôi lúc công chúa Mộc Tranh sẽ phàn nàn rằng Tiểu Khưu không hề giống thiếu niên ở độ tuổi này mà lại tựa ông cụ non khó tính, trong ánh nhìn sắc bén của thiếu niên, đấy là thứ hết sức bình thường và hiển nhiên phải có. Do đó thay vì chờ đợi sự giúp đỡ, Khưu Phi lại một lần nữa dồn hết sức lực lên từng khớp ngón tay, gắng gượng múc muỗng súp thứ hai.

Và một lần nữa trong cùng sớm mai tĩnh lặng đồng đông, tiếng loảng xoảng của đổ vỡ lại vang lên trong phòng trọ nhỏ bé. Gần như ngay lập tức, cánh cửa bị mở tung, đập mạnh vào vách tường cũ kỹ, phát ra thanh âm chẳng hề dễ nghe. Liền sau đó, một thiếu niên vội vã chạy vào, hai bàn tay siết chặt chuôi đoản đao bóng loáng vừa được rút ra từ thắt lưng, trên gương mặt vẫn còn rất trẻ là vẻ căng thẳng và kinh hoàng chẳng khác gì chuẩn bị bước vào tử địa

"Khưu Phi, có chuyện gì vậy? Là bọn chúng sao?"

Kiều Nhất Phàm căn thẳng nhìn quanh phòng yên tĩnh, trước khi nhận ra nơi này chẳng có ai trừ cậu và Khưu Phi đang vất vả ngồi dậy từ sàn nhà. Không cần thêm một lời giải thích, chỉ cần thấy thức ăn mà bản thân cất công chuẩn bị giờ lại nằm trộn lẫn với mấy mảnh bát đĩa nằm lăn lóc gần đó, thiếu niên ấy đã hiểu ra tất cả. Dẫu chẳng thể nào vui vẻ khen ngợi hành động vừa rồi của người con trai với cánh tay phải vừa được mình thay băng đêm qua, Kiều Nhất Phàm cũng chẳng nỡ hay có ý định lên tiếng trách mắng ai, chỉ ân cần đỡ Khưu Phi trở lại giường, tránh để mảnh vỡ cắt vào tay. Ít nhất, đó không phải là cuộc tập kích đám người Phong Thần, thiếu niên ấy thầm nhủ.

Ở phía ngược lại, khi nhận ra dáng vẻ thê thảm của mình đã bị đôi mắt xanh trong kia trông thấy toàn bộ, Khưu Phi chỉ ước rằng mọi chuyện đều là một cơn hoa mắt do di chứng từ vết thương. Dẫu sao, từng ấy năm qua, chưa có bất kỳ ai bao gồm cả người cha nghiện thuốc lá kia trông thấy cậu trong bộ dạng chật vật đến thế này. Cắn chặt môi và im lặng nhìn Kiều Nhất Phàm lúi húi lau chùi để trả lại cho sàn phòng vẻ sạch sẽ như ban đầu, Khưu Phi chỉ khẽ cau mày không vui. Nhớ đến việc bản thân đã không giúp được lại còn tạo thêm rắc rối cho người này trong vòng một buổi sáng nay, thiếu niên với mái tóc màu lá không khỏi khó chịu trước mặt cảm tội lỗi. Mất vài phút đấu tranh tâm lý, Khưu Phi mới có thể thốt mấy lời chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy.

"Thật xin lỗi ... Vì đã làm phiền tới anh như vậy."

Sửng sốt đến mức chẳng tin nổi thứ mình vừa nghe thấy, Kiều Nhất Phàm vừa đứng dậy đã phải quay đầu lại, dán đôi mắt biếc xanh vào gương mặt tái nhợt của người đã hôn mê lâu ngày. Một giây sau đó dường như hiểu ra mọi việc, thiếu niên đến từ Vi Thảo vội xua tay, hốt hoảng giải thích chẳng khác gì bản thân vừa phạm phải đại tội.

"Không, không phiền chút nào đâu... Cậu đừng để ý, Khưu Phi ... Trong bếp vẫn còn thức ăn, tôi sẽ đi lấy phần khác ngay đây."

Nhưng rồi, khi nhận ra sự khó hiểu xen lẫn không vui trong đôi đồng tử sắc sảo màu Ruby, Kiều Nhất Phàm vội dừng hành động vô cùng luống cuống của bản thân, ngập ngừng mở lời bằng chất nói nhỏ nhẹ như gió thoảng qua kẽ lá.

"Thực ra ... Nếu Khưu Phi không ăn được thì có thể gọi tôi mà. Tôi không phiền đâu, dù sao s... à ý tôi là ngài Diệp Tu cũng đã nhờ tôi chăm sóc cậu mà."

Nhất thời không thích ứng được trước sự nhiệt tình từ người con trai ấy, Khưu Phi cố ý quay đầu sang hướng khác, cố gắng lảng tránh mắt chân thành tới mức làm người ta khó chịu của ai kia, nhàn nhạt mở lời.

"Không cần phiền hà vậy đâu, tôi tự làm được mà."

Đối mặt với sự cương quyết đến cố chấp của Khưu Phi, thiếu niên đến từ Vi Thảo không khỏi cau mày khó xử, thầm tự hỏi vì sao cậu ta lại tự làm khổ bản thân. Có lẽ do tính cách trời sinh ôn hòa, ngoan ngoãn lại chịu đựng bất công và kinh rẻ lâu ngày, Kiều Nhất Phàm gần như không có kinh nghiệm trong việc thuyết phục người khác. Nhất là khi, đối tượng còn là kẻ tương lai sẽ kế thừa danh xưng Nhất Diệp Chi Thu nổi danh của đế chế Gia Thế. Thế nhưng, thiếu niên ấy cũng chẳng thể bỏ mặc Khưu Phi bởi lẽ, cậu hiểu thể trạng sức khỏe người này đang ở mức xấu đến thế nào, họ đều hiểu rõ. Nếu không thể ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, việc hồi phục sẽ bị kéo dài rất lâu cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của cả Diệp Tu và Khưu Phi. Trầm ngâm một lát, cậu mới hạ quyết tâm thử lại phương pháp khác.

Nhớ đến dáng vẻ của cha mỗi lần khuyên mẹ đi nghỉ sớm, Kiều Nhất Phàm từ từ ngồi xuống cạnh giường. Mặc ánh nhìn đầy khó hiểu của Khưu Phi đang dành cho mình, vị lữ khách trẻ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay phải đang buông thõng vô lực trước mặt, dịu dàng mở lời.

"Thực ra, đây đều là việc tôi nên làm mà, Khưu Phi. Dù sao, cậu ra nông nỗi này cũng là vì cứu tôi. Cho nên, tôi đương nhiên phải chăm sóc cậu thật tốt để báo đáp ơn cứu mạng rồi. Vậy nên... Cho phép tôi nhé."

Hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Kiều Nhất Phàm, Khưu Phi nhất thời không trốn tránh nổi đôi đồng tử trong veo sạch sẽ ánh sáng đêm thu mà hoàn toàn á khẩu. Có trời mới biết, thời điểm trông thấy gương mặt thanh tú đường nét ôn hòa như nước chảy đến gần mình, cậu con trai mà Diệp Tu ngày đêm trêu chọc lúc nào cũng nghiêm nghị không cảm xúc lại lúng túng chẳng biết làm cách nào che dấu cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lồng ngực. Vết thương trên cánh tay vốn phát đau giờ lại phát ra dòng điện mơ hồ, kích thích từng tế bào nóng ran như than hồng. Phải mất một lúc trong sự bất an mơ hồ trong đường hầm của vô số dòng suy nghĩ mơ hồ, Chiến pháp sư trẻ tuổi mới có thể che giấu hoàn toàn vẻ thất thố của bản thân. Thế nhưng đối diện với sự cầu khẩn chân thành kia, cậu không còn cách nào khác ngoài trừ việc buông bỏ hết phòng bị mà gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi tiếng cười vui vẻ của Kiều Nhất Phàm đã hoàn toàn tan biến theo tiếng bước chân xa dần, Khưu Phi mới vô lực ngả mình xuống chiếc giường ọp ẹp, ảo não vắt tay lên trán suy nghĩ lại mọi việc vừa xảy ra. Nhớ đến dáng vẻ hạnh phúc như thể vừa tìm được kho báu của thiếu niên nom lớn hơn mình đến vài tuổi, người được định sẽ kế tục danh xưng Nhất Diệp Chi Thu bất đắc dĩ thở dài. Hẳn là, chất độc mà bọn người Phong Thần sử dụng đã có ảnh hưởng đến hệ thần kinh của mình, cậu thầm trấn an bản thân.

Đương nhiên ở độ tháng năm đẹp đẽ nhất đời người của mình, Khưu Phi chẳng thể nào biết được cơn bồn chồn kỳ lạ kia đến từ đâu, càng chẳng biết "thứ chất độc" đó rồi sẽ cùng mình bước đi qua rất nhiều thập đằng đẵng nơi xa. Để mỗi khi chàng trai Quỷ kiếm sĩ nào đó mỉm cười dịu ngoan, quyến luyến cất lời mình phải sớm trở về, hắn lại không kìm được mà hôn lên mái đầu nhiễm màu gió sương.

----

P/s 1: Xong thêm một chương, hahaha. Sử chương này hết cả buổi tối vcl :)

P/s 2: Kiều dỗ Khưu cho ẻm đút ăn cưng xỉu luôn. Khưu khúc này như con mèo nhỏ vậy, nghiện rồi còn ngại.

P/s 3: À còn tại sao màu tóc của Tiểu Kiều tui miêu tả lúc chàm, lúc trắng thì từ từ tui giải thích sau nha :v. Nhưng đại ý là quá khứ tóc Kiều sẽ màu chàm xanh ngắn như bản donghua ấy, còn ở thời điểm hiện tại sau HHHV thì ẻm sẽ tóc trắng dài quá eo :>.

P/s 4: Tin tui đi, Khưu Phi nó sủng Kiều lắm lắm lắm!

Thực ra gặp cái gương mặt thiên sứ kia ở cự li gần, mà kiểu ánh mắt trong sáng cầu xin như thế, ai mà chịu nổi huhu.

(lăn lộn)

P/s 5: Tui muốn khai thác thêm tâm lý của Khưu Phi. Lạy túa, fic tôi thằng bé ra chuồng gà quá.

Khưu Phi chỉ hơi tò món là đây có phải là món duy nhất người kia nấu được hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me