LoveTruyen.Me

Thai Tu Vo Si Van Huong Thinh Vu

Đợi sau khi mọi người  rời đi, Vũ Văn Thượng chậm rãi bước đến trước người Trầm Lạc, cúi mắt  nhìn xuống, Vũ Văn Thượng cực kỳ cao lớn, bị hắn nhìn như vậy, Trầm Lạc  cảm thấy thập phần bị đè nén.

Nhất thời khí thế hỏi ngược lại  thái tử lúc trước giảm đi một nửa, yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc,  Trầm Lạc không chịu nổi, nắm chặt tay ngẩng đầu lên. Tròng mắt thẳng tắp  nhìn thẳng vào đôi con ngươi thâm thúy củaThái tử, Trầm Lạc ổn định lại  tinh thần, : "Xin hỏi thái tử điện hạ, dân nữ đã phạm tội gì?"

Vũ  Văn thượng nhếch môi hừ nhẹ, ngay sau đó lùi về phía sau một chút cũng  không tiếp tục dùng cái nhìn bức bách như vậy nhìn Trầm lạc nữa.

"Tội gì? Trầm cô nương đã quên mới vừa rồi cũng không có quỳ xuống hành lễ với bổn điện sao?"

Trầm  Lạc bối rối, nháy mắt nghĩ ra, vừa rồi nàng nóng lòng giải thích hộ  Bạch Mạn Thanh, hi vọng thái tử nể mặt cậu tha thứ cho Bạch Mạn Thanh,  nàng cũng không giống các thiên kim khác quỳ xuống hành lễ.

Từ  nhỏ nàng được cha mẹ nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, vào trong  cung gặp phải tình huống khẩn cấp như thế, toàn bộ quy củ đều không nhớ  tới. Trầm Lạc tự biết đuối lý, khẽ nghiêng người, giọng nói mềm mại: "  Dân nữ không phải là cố ý muốn đắc tội Thái tử điện hạ, mong điện hạ tha  thứ."

Vũ Văn Thượng giống như muốn đối đầu với Trầm Lạc, cố  tình không để cho Trầm Lạc rời đi. Ngẩng đầu nhìn sắc trăng cuối tháng  mặt khẽ động, ngay sau đó cúi đầu nhìn Trần lạc, không chút để ý mà mở  miệng: "Hả? Nói như vậy, không phải là ngươi cố ý, vậy người cố ý là ta  sao?" Trầm Lạc tức đến không nói nên lời, hắn tuyệt đối là cố ý, Trầm  Lạc tự hỏi bản thân cùng thái tử điện hạ có bất kỳ thù hận khúc mắc gì  không, vì sao hôm nay hắn lại dùng mọi cách chọc ghẹo mình. Cái tên trời  đánh này, Trầm Lạc hận không thể lập tức về nhà, cũng không cần phải  nhìn thấy cái người trong ngoài bất nhất, bề ngoài thì chánh khí uy  nghiêm kỳ thực lại là loại người lòng dạ hẹp hòi.

"Thế này đi,  ngươi theo bổn điện trở về Đông Cung, trước tiên hầu hạ bổn điện rửa  chân, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng khách của Đông Cung một lần. Sau khi  làm xong, ngươi có thể trở về phòng. Thiết nghĩ chuyện biểu muội Bạch  Mạn Thanh của ngươi cũng không truy cứu nữa." Hắn sảng khoái nói một  câu, Trầm Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi môi mím thật chặt. Nếu  như nàng không đồng ý, hắn sẽ tiếp tục truy cứu chuyện của Bạch Mạn  Thanh. Nếu như nàng đồng ý, dù sao nàng cũng là trưởng nữ Trầm gia, chưa  bao giờ phải hầu người khác rửa chân, lại còn là một nam nhân xa lạ.

"Ngươi  theo ta đến Đông Cung, cứ quyết định như vậy đi." Vũ Văn Thượng nói  xong không để ý tới Trầm Lạc liền nhấc chân cất bước rời đi, Trầm Lạc  làm mặt quỷ với Vũ Văn Thượng rồi sau đó không thể làm gì khác hơn là đi  theo hắn tiến về phía Đông Cung. Đường vào cửa cung sâu như biển, cuối  cùng Trầm Lạc cũng cảm nhận được.

Sau khi đến Đông Cung, Vũ Văn  Thượng đem Trầm Lạc giao cho tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử khom người gật  đầu liên tục, sau đó dẫn Trầm Lạc đi đến hậu viện Đông Cung. Nước nóng  đã được chuẩn bị từ sớm đổ vào chậu nước đặc biệt được dùng cho điện hạ  rửa chân, sau đó rót thêm một chút nước lạnh vào. Cuối cùng đưa tay thử  nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ thích hợp. Gật đầu với Trầm Lạc một cái,  "Bưng lên, theo ta đến phòng ngủ của điện hạ." Trầm Lạc nhận lấy chậu  nước màu hoàng kim, cái chậu nước này xung quanh thân chẳng lẽ thật sự  tráng lên một lớp vàng sao?

Gõ cửa phòng một tiếng, Tiểu Phúc Tử  cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Điện hạ, nước tới ạ." Ba vạch đen  xuất hiện trên trán Trầm Lạc, nước tới, một người sống sờ sờ như nàng so  ra còn kém một chậu nước, kém hơn cả nước trong cái chậu này.

Bên  trong truyền ra một tiếng ừ trầm thấp, Tiểu Phúc Tử ngoắc tay với Trầm  Lạc , "Vào đi, tuyệt không thể lại chọc giận điện hạ, cẩn thận cái đầu  của mình." Trầm Lạc a a gật đầu liên tục, Tiểu Phúc Tử khe khẽ đẩy cửa  phòng mở ra, Trầm Lạc nhấc chân bước qua bậc thềm vào trong, đợi đến khi  nàng đã tiến vào phòng ngủ của thái tử thì Tiểu Phúc Tử đem cửa phòng  nhẹ nhàng đóng lại.

Trầm Lạc tiến vào tẩm điện Đông Cung của  Thái tử điện hạ đệ nhất mỹ nam Nguyệt Tường Quốc, tẩm điện này, thật rất  đáng giận. Bên trong tẩm điện, màu vàng phát ánh sáng chói, đứng sừng  sững hai bên trái phải của tẩm điện là hai cây cột có khắc hoa văn hình  rồng bằng vàng. Trầm Lạc bưng chậu nước nhìn chung quanh, tẩm điện lớn  như vậy, thái tử đến tột cùng là ở nơi nào a?

" Đi vào bên  trái." Giọng nói trầm thấp truyền đến, Trầm Lạc nhìn vào tẩm điện theo  hướng thanh âm truyền đến, bên trái tẩm điện có một cánh cửa màu nâu,  Trầm Lạc cất bước đi tới. Dùng chậu nước đẩy cửa phòng, két một tiếng  cửa mở ra, Trầm Lạc cúi đầu đi vào.

"Thái tử điện hạ." Trầm Lạc  cúi đầu hành lễ, ngay trước mặt thái thử vạn lần không thể không có lễ  nghi, đã chịu một lần thua thiệt rồi, không thể lại chịu thêm lần nữa.

"Đứng  dậy qua bên này." Trầm Lạc ngẩng đầu lên chuẩn bị đến chỗ thái tử điện  hạ thì bị đập vào mắt một cảnh tượng khiến cho nàng sợ đến không dám thở  mạnh. Chỉ thấy thái tử điện hạ nửa người tựa vào bên ghế dựa bằng dây  mây, áo ngoài đã cởi xuống, chỉ còn lại trung y cùng quần. Bởi hiện tại  là mùa hè, thời tiết nóng nực, trung y rất mỏng, mơ hồ có thể thấy được  hai điểm nhỏ trước ngực. Cổ áo đã bị kéo nhẹ ra một chút, lộ ra da thit  nhẵn nhụi trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo. So với nữ tử còn yêu mị  hơn, Trầm Lạc nhanh chóng cúi đầu. Nàng chưa từng gặp qua bộ dáng này  của nam nhân, vị thái tử này ban ngày một dáng vẻ, buổi tối lại là một  dáng vẻ khác. Nói trắng ra dáng vẻ ban ngày khiến các cô gái hâm mộ, như  vậy có thể nói là dáng vẻ buổi tối của hắn khiến cho cả nam lẫn nữ đều  muốn ăn.

Vũ Văn Thượng không còn kiên nhẫn liền mở mắt ra, đặt  xuống đôi chân trần. "Đứng ở bên đó làm cái gì, chờ nước lạnh mới mang  cho bổn điện dùng sao?"

Trầm Lạc lập tức bị hét tỉnh, mang tất  cả tư tưởng tà ác trong đầu toàn bộ quẳng ra sau đầu. Bước nhanh mấy  bước đến trước ghế mây, ngồi xổm xuống, bồn nước để ở dưới đất. Đưa tay  cầm hai chân của thái tử bỏ vào trong chậu nước, vẩy nước lên trên hai  mu bàn chân trắng nõn.

"Xoa bóp lòng bàn chân"

Bàn tay  Trầm lạc đang nghịch nước liền dừng lại, xoa bóp chân? Nhìn đến vị thái  tử thoải mái nằm ở trên ghế mây, trời cao cho hắn thân phận cao quý như  vậy, cho hắn tướng mạo đẹp mắt như vậy. Làm sao lại không cho hắn một  nhân phẩm tốt chứ? Ở hoàng cung, quyền thế đè chết người, Trầm Lạc chưa  bao giờ giúp người khác bóp chân, nâng chân khác lên ấn mạnh một cái.

Trầm  Lạc đã làm hết sức, nhưng Vũ Văn Thượng lại không hài lòng. "Mạnh một  chút." Trầm Lạc cắn răng cắn lợi, dứt khoát sử dụng tất cả sức lực ấn  bóp, giống như muốn đem chân của Vũ Văn Thượng bóp gãy. Vũ Văn Thượng  vốn văn võ song toàn, đã từng lập được chiến công nơi biên quan. Đối với  sức lực mà Trầm Lạc vừa dùng xem ra là hết sức cũng chỉ giống như gãi  ngứa đối với hắn, tròng mắt Vũ Văn Thượng híp lại, đây chính là Trầm Lạc  năm đó? Đã nhiều năm như vậy, nàng lại không hề nhận ra hắn.

"Được  rồi." Nghe được lời của Vũ Văn Thượng thì Trầm Lạc dừng lại bàn tay  đang vuốt ve chân hắn, không phải mới rửa có một chân sao? Chân trái của  Vũ Văn Thượng dời ra khỏi tay của Trầm Lạc, hai chân còn dính đầy nước,  Trầm Lạc vội vàng muốn lấy mảnh vải vắt trên kệ, Vũ Văn Thượng khoát  tay,hai chân ướt nhẹp trực tiếp mang vào đôi giày màu vàng.

Từ  trên ghế mây ngồi dậy, trung y rộng thùng thình bởi vì động tác này mà  nghiêng về phía trước, xuân quang lộ ra. Trầm Lạc lần nữa lại nhìn thấy  cái không nên nhìn, lập tức cúi đầu giả dạng đà điểu. Vũ Văn Thượng vươn  bàn tay phải to lớn nâng cằm của Trầm Lạc lên, Trầm Lạc bị buộc phải  đón nhận ánh mắt của hắn. Không tự chủ lần nữa liếc về chỗ áo bị nghiêng  về trước, hai tai Trầm Lạc một bên trắng xanh một bên đỏ. Lớn như vậy,  chưa bao giờ cùng nam nhân xa lạ tiếp xúc gần như thế này. Nam nữ thụ  thụ bất thân, thái tử ngài đọc sách thánh hiền cũng là uổng công sao?

"Bưng  chậu nước đi ra ngoài, chỉ cần quét sạch phòng khách Đông Cung cùng sân  viện một lần là được phép rời đi." Dứt lời, Vũ Văn Thượng buông bàn tay  đang giữ cằm của Trầm Lạc, đi về chiếc giường lớn màu nâu trong phòng.  Đệ đệ của nàng không có dùng màn, nói đó là đồ dùng của nữ nhân. Chưa  từng nghĩ đến vị Thái tử mỹ danh nổi tiếng khắp chốn này cư nhiên lại sử  dụng đồ dùng của nữ nhân.

"Thế nào còn không đi ra ngoài, chẳng  lẽ muốn thị tẩm?" Thị tẩm? Trầm Lạc biết đó là ý gì, từ nhỏ nàng đã ở  trong các quán trà nghe tiên sinh kể chuyện xưa, trong đó có nói qua thị  tẩm. Lập tức ngồi xổm xuống bưng chậu nước, vội vã rời đi. Khóe miệng  Vũ Văn Thượng cong lên quyễn rũ, vén lụa mỏng lên, nằm ở trên chiếc  giường rộng lớn, hai mắt thâm thúy như thác nước nhìn về phía cửa phòng.

Tiểu  Phúc Tử nhận lấy chậu nước trong tay Trầm Lạc , chỉ vào cây chổi tựa  đang dựng trong góc. "Trầm cô nương, xin mời.' Trầm Lạc khóe mắt giãn  ra, mệnh nàng sao lại khổ như vậy a. Thái tử vô sỉ, thái giám tùy thân  của hắn cũng lạnh lùng xa cách. Nhún vai, Trầm Lạc chấp nhận, cầm lấy  cây chổi, trước tiên quét dọn phòng khách. Tiểu Phúc Tử cũng không rời  đi, đứng ở một bên lặng lẽ nhìn Trầm Lạc không hề lên tiếng. Trầm Lạc  cúi đầu bắt đầu nghiêm túc quét dọn, phòng khách Đông Cung rất lớn, còn  phải quét dọn sân viện. Tối nay nàng đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi, Trầm  Lạc thở dài, nàng thật là muốn về nhà. Trầm gia làm sao có người dám đối  đãi với nàng như vậy, nàng là đại tiểu thư duy nhất của Trầm gia có  được không.

"Trầm cô nương, lúc quét dọn cần cẩn thận một chút.  Đừng đụng vào bình sứ trắng này, đó là đồ vật Điện hạ thích nhất, nếu vỡ  thật không hay." Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn về phía trước kệ lớn giữa  phòng, bình sứ bên trong là màu trắng, quanh thân in đường vân màu xanh.  Trầm gia cũng không có kinh doanh lĩnh vực này, nhưng trong đại trạch  Trầm gia bình sứ trưng bày cũng không ít, khi nàng còn bé chơi đùa  thường đánh vỡ bình sứ, phụ thân cũng không hề nổi giận chút nào.

Thái tử đã không có đức lại còn keo kiệt. Hình tượng của Vũ Văn Thượng ở trong lòng Trầm Lạc lại hư thêm một tầng.

Quét  dọn ước chừng nửa canh giờ, bên ngoài gió dần dần lớn hơn. Phịch một  tiếng cửa phòng khách bị gió thổi đập mạnh vào trên khung cửa, Tiểu Phúc  Tử lập tức nghiêng người thò đầu ra ngoài, "Gió lớn quá. Xem ra tối nay  không thể quét dọn sân viện được. Trời có vẻ sắp mưa to rồi." Tiểu Phúc  Tử quay đầu lại, chỉ vào Trầm Lạc, "Ngươi còn không quét dọn nhanh một  chút, quét dọn phòng khách cho sạch sẽ. Ta dẫn ngươi về phòng, về phần  quét dọn sân viện, chờ chỉ thị của Điện Hạ."

Người có thân phận  cao lấn áp người nhỏ, một nô tài cũng có thể kiêu căng đến như vậy. Thì  sao, nô tài kia là thật sự không thể đắc tội, Trầm Lạc cảm thấy hoàng  cung này cùng với bát tự của nàng quá xung khắc, kế tốt nhất chính là  nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bên ngoài gió càng thổi càng lớn,  Trầm lạc muốn trước khi mưa xuống nhanh chóng quét dọn thật tốt phòng  khách này. Soạt soạt soạt cây chổi trên mặt đất chuyển động thật nhanh,  Trầm Lạc mệt nhọc, eo mỏi lưng đau. Lại trôi qua một lúc lâu, phòng  khách đã được quét dọn tương đối sạch sẽ, Trầm Lạc lập tức đem cây chổi  đưa cho Tiểu Phúc Tử đang dựa người vào bàn bên cạnh.

Tiểu Phúc Tử gật đầu một cái, đem cây chổi đặt vào một góc nhỏ trong phòng khách. "Đi thôi."

Vừa  mới mở cửa, bên ngoài ập tới một trận cuồng phong, thổi vào người đến  mắt cũng không mở ra được. Không lâu sau, hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu  ào ào rơi xuống, rơi đến trong sân, tạo nên từng mảng bọt nước. Gió lớn  đem mưa thổi vào, hạt mưa va vào cửa sổ vang lên răng rắc. Tiểu Phúc Tử  khẽ nói, " Trầm cô nương, trời như thế này không đi được rồi, ngươi chờ  ở đây, ta đi hỏi ý của Điện Hạ."

Trầm Lạc còn chưa trả lời,  Tiểu Phúc tử liền chạy mất như một làn khói. Gió thổi làn váy, tóc bị  thổi làm rối bù. Trong lòng Trầm Lạc cực kì buồn bực, định đem tất cả  uất ức cùng tức giận trong lòng toàn bộ phát tiết trên cửa phòng, tay  kéo cửa phòng qua, phịch một tiếng quăng xuống đất. Ở trong thính đường  Đông Cung hung hăng dậm chân giống như cánh cửa này chính là gương mặt  của thái tử.

"Giẫm chết ngươi tên bại hoại này, giẫm chết ngươi  cái tên tinh trùng lên não." Trầm Lạc ở trong sảnh đường mắng hăng say,  cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Trầm Lạc giống như kẻ có tật giật mình,  trái tim rầm rầm rầm nhảy lên.

"Cô nương, Điện hạ phân phó . tối  nay ngài không cần trở về phòng, đến nhà bên cạnh Đông Cung ngủ, xin  mời đi theo ta." Trầm Lạc gật đầu một cái, đi theo Tiểu Phúc Tử đến nhà  bên cạnh Đông Cung.

Bên ngoài gió càng thổi càng lớn, thổi trúng  Trầm Lạc khiến mái tóc cùng làn váy của nàng nhẹ nhàng bay múa. Con  đường này rất dài, dù có mái hiên che mưa, trên người vẫn bị thổi dính  nước.

Trầm cô nương, ngài ở nơi này ngủ đi. Xiêm áo đợi đến sáng  mai cung nữ sẽ mang tới đây, sau khi ăn xong bữa sáng, ngài có thể phải  đem sân viện quét sạch sẽ mới có thể rời đi. Gió thổi cả đêm, mưa một  đêm, cánh hoa lá cây sẽ rụng rất nhiều. Trầm cô nương, đi ngủ sớm một  chút, sáng mai còn phải mệt mỏi nhiều. Tiểu Phúc Tử cáo lui."

Còn  lại một mình Trầm Lạc đứng ở trong phòng, nô tài hầu hạ thái tử vô sỉ  tên là Tiểu Phúc Tử? Tên thế nào a, ở đâu ra phúc khí, nói toàn những  lời ác độc. Ngày mai, Trầm Lạc nhất thời không muốn nhìn thấy ánh mặt  trời của ngày mai.

Phía ngoài gió thổi vù vù, cửa sổ bị nước mưa  tạt đến vang đùng đùng, Trầm Lạc nằm trong chăn mềm suy nghĩ hồi lâu  đều nghĩ không thông. Là do mình đụng phải thái tử hắn mới trừng phạt  mình như vậy sao? Trầm Lạc lắc đầu một cái, không đúng, đối tượng hắn  nhìn đến cả đêm đều là mình. Lại nói hắn để cho nàng quét dọn một nơi  lớn như vậy, trước mặt mọi người hai lần nhắc tới mình, giống như nàng  và hắn rất quen thuộc. Chuyện nàng ở lại Đông Cung tối nay sợ rằng rất  nhanh sẽ truyền tới các sương phòng, vừa nghĩ tới những ánh mắt ghen tị  của các vị thiên kim tiểu thư, thân thể Trầm Lạc run lên. Nàng không  muốn làm thái tử phi, nàng không muốn cùng với nhóm đại gia khuê tú này  tranh giành. Nàng mới không cần làm cái bia cho mọi người làm thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me