Thang Long Deu Nho Nguoi Ma Nao Nhiet
"Thái tử, người hồi cung trước đi, xuất cung quá lâu sẽ khiến quan gia và hoàng hậu lo lắng. Chuyện còn lại cứ để ta." Đằng sau ánh đèn dầu le lói chỉ hắt sáng được nửa gương mặt hai nam nhân ngồi bên chiếc bàn chất chồng những tờ giấy lộn xộn. Bất cứ ai nhìn vào cũng đều nhận ra sự tiều tụy không thể che giấu từ người tay đang run run mài mực. Quầng mắt thâm đến độ khiến cả gương mặt vốn luôn tỏa nét đào hoa trở nên bệnh tật quá mức, con ngươi sáng ngời nhu tình như có nước ấy vậy lại mất đi tiêu cự từ bao giờ, không khỏi khiến người đối diện cảm thấy xót thương. "Hoàng thúc, thúc có biết bao nhiêu ngày rồi thúc chưa ngủ không? Hiện tại chưa có tin tức thúc cũng không thể bạc đãi bản thân như vậy, tranh thủ đi chợp mắt một lúc đi, có ta ở đây rồi. Phụ hoàng mà biết..." thái tử đương nhiên cũng lo lắng không thôi, nhưng ngài biết nếu cũng bạc đãi chính mình như y thì chẳng biết chừng cả hai sẽ gục trước khi kịp đợi tin tức gì về tên nhóc kia. Tiếc thay người trong cuộc chẳng bao giờ lý trí được như vậy. Từ ngày Hoàng Lục mất tích đã hơn hai tuần, thật lòng mà nói một tia suy nghĩ rất nhỏ từ lâu đã đâm chồi trong tâm khảm thái tử, rằng lành ít dữ nhiều. Nhưng Chiêu Văn không phải kẻ dễ dàng buông bỏ như vậy, y chừng nào chưa sống phải thấy người, chết phải thấy xác sẽ không lựa chọn bỏ cuộc, huống hồ người mất tích lần này lại là cậu nhóc đó. Thái tử không biết lần cuối cùng mình được chứng kiến vẻ mặt này của Chiêu Văn là bao giờ, dường như là chưa bao giờ. Cung phi Vũ Thị Vượng, mẫu phi của y đã qua đời từ khi cả hai chú cháu họ còn rất nhỏ, thậm chí vẻ mặt khi ấy của Chiêu Văn thế nào ngài cũng sớm đã chẳng nhớ gì nữa, chỉ biết lần tiếp theo gặp lại sau đám tang đã là mấy năm sau, y đã trở thành một người vô cùng, vô cùng tùy hứng. Chiêu Văn dẫn theo thái tử năm đó quậy phá rối tung hoàng cung, khiến phụ hoàng đau đầu mà không nỡ trách mắng, đã vô số lần bị chú Chiêu Minh cốc đầu và dọa sợ không biết bao nhiêu thái phó, họa sư và cầm sư. Thái tử vẫn luôn nghĩ người hoàng thúc này sẽ sống cả đời như vậy, tiêu dao tự tại mà chẳng vướng bận hồng trần. Ngài lại chưa từng nghĩ y rồi cũng sẽ vì ai đó mà chịu khuất phục. "Thái tử à, ta... không phải ta không muốn đi ngủ... nhưng ta ngủ không được. Em ấy ở đâu, gặp phải những chuyện gì, thậm chí... còn sống hay đã chết ta đều không biết. Ta không biết gì cả... Ban đầu ta nghĩ em ấy bị ai đó bắt cóc, nhưng chẳng để lại dấu vết gì, điều tra lâu như vậy còn không tìm được người... ta, ta còn phái cả bọn họ đi rồi cũng không thấy. Nếu không phải bị bắt cóc mà em ấy bỏ đi thì sao... em ấy lúc nào cũng nói một ngày sẽ rời đi, ta lại chẳng biết đó là khi nào... Ta bắt em ấy học chữ cũng chỉ mong khi rời đi em ấy có thể để lại cho ta một lá thư từ biệt... nhưng bây giờ cái gì cũng không có. Thái tử, ngươi nói ta làm sao mà ngủ?" Đôi tay mảnh khảnh khớp xương với những vết chai của việc cầm bút và luyện võ lâu năm ấy run run đưa lên ôm mặt, giọng nói nửa thều thào nửa run rẩy cứ thế lẩn lướt qua từng kẽ ngón tay hình như đã vương vài giọt nước mà thái tử ngờ ngợ mình đã nhìn nhầm. "Hoàng thúc... người đừng như vậy. Vì một nam nhân mà làm đến mức này..." thái tử Khâm toan đưa tay ra đỡ lấy bờ vai tưởng như sắp sụp đổ trước mắt mình. Bao nhiêu lời khuyên nhủ cứ thế mà nghẹn hết lại giữa cổ họng. Ngài không sao khuyên được y, bởi ngài ý thức được chính mình cũng bị cậu thiếu niên đó thu hút vài phần. Cậu ta có thứ bọn họ vĩnh viễn không có nổi, một cuộc sống đơn giản. Sinh ra nơi cung cấm, bọn họ mong chờ gì ở tương lai vậy? Một ngai vàng được xây nên từ máu và thịt người sao, hay quyền lực điều khiển con dân trăm họ? Đều chẳng phải. Thứ họ muốn chỉ đơn giản là bữa cơm gia đình đầy đủ, là tình thân ruột thịt vì nhau mà yêu thương đùm bọc, một tương lai được lựa chọn bởi chính bản thân. Ngài, quan gia, mẫu thân, tất cả những người chảy trong mình huyết mạch hoàng tộc đều không có những thứ tưởng chừng không thể giản đơn hơn đó. Nhưng cậu ấy có, cậu ấy có tất cả. Những câu chuyện về một gia đình ấm cúng, những mẩu chuyện đơn giản giữa bạn bè đồng trang lứa cùng ánh mắt sáng ngời mỗi lần cậu ấy nhắc đến tương lai, tất cả những thứ này đều thu hút ngài. "Nàng ấy không phải nam nhân..." Chiêu Văn khó khăn bật ra một câu như vậy rồi lảo đảo đứng dậy dựa vào tường bước ra ngoài hiên, bỏ lại con tim thái tử bỗng dưng loạn nhịp trở nên chưng hửng không thôi.
Nghi và hai vợ chồng kia được đưa đến phủ nha của Tri châu Trà Lân, sau khi người lính kia đối chiếu bút tích của cô với tờ giấy mang theo. Không hiểu sao cô vẫn luôn cảm thấy hai người quan binh này không tầm thường chút nào, người trẻ hơn thì không nói, nhưng người lính lớn tuổi kia dường như có con mắt quan sát vô cùng tốt. Đứng trước mặt anh ta khiến người đối diện cảm tưởng như chẳng thứ gì giấu đi được. Hơn nữa bước chân khi đi lại rất có lực, giống như hạng người võ biền vậy. Nếu hỏi tại sao Nghi biết thì Dương Toàn người luôn đi bên cạnh Chiêu Văn cũng có lực bước chân y hệt như vậy, ngài ấy từng giảng qua cho cô về những chi tiết này khi Nghi đòi học võ ngày trước. Bước vào cổng phủ nha và ố là la ai kia, với thị lực 10/10 của cơ thể nguyên bản Nghi có thể chắc chắn người đang đứng đó là Bính, và anh ta biết gương mặt thực sự của cô. Ngay khi bắt gặp ánh mắt Nghi đi từ cửa nha phủ vào, Bính lập tức căng tròn mắt đứng thẳng dậy, vẻ mặt hoàn toàn là kinh ngạc xen lẫn vài tia vui mừng khó kìm nén khiến ai không biết còn tưởng người bố tìm thấy đứa con gái thất lạc cũng nên. Anh ta gật đầu một cái về phía này, Nghi muốn quay lại xác nhận liệu người anh ta gật đầu là mình hay ai thì phát hiện người lính ban nãy đưa mình về đã biến mất từ lâu. Vốn muốn nói cảm ơn anh ta một tiếng, dù sao vị đại ca này cũng đã cứu mình một mạng. "Đại nhân, người này chính là người vương gia đang tìm kiếm, ta đã cho người đi báo với vương, liệu ngài có thể cho chúng tôi mượn một phòng cho cô Nghi nghỉ tạm chờ vương gia không?" Cho người đi báo á? Ai cơ? Anh ta vừa gặp mình chưa đầy nửa phút. "Cô Nghi... lát gặp lại vương gia... nhất định phải bình tĩnh..." Bính ghé vào tai Nghi thì thầm khiến cô chẳng biết phản ứng như thế nào, họng thì không nói được nên cũng chỉ đành theo phân phó đắp chăn đi ngủ mà thôi.
Tay bị nắm chặt đến phát đau, những vết chai hơi cộm đè lên đôi tay mềm mại chẳng mấy khi phải làm việc nặng nhọc của Nghi khiến cô hơi có cảm giác tỉnh lại, nhưng chẳng biết vì cớ gì lại không mở mắt nổi khỏi cơn mê man. Mùi thuốc bắc hòa lẫn mùi gỗ nhàn nhạt cứ vấn vương trong không khí mang khứu giác đã hơi mất đi vì nghẹt mũi mấy hôm nay trở lại. Thính giác dường như còn có cảm giác hơi tốt lên, không biết loại thuốc xông phòng nào lại có hiệu quả thần tiên thế này nữa. Đôi tay thô ráp lại hơi mảnh khảnh kia khẽ đưa tay Nghi lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng bờ môi ai đó khẽ lướt qua những đầu ngón tay dần hơi mẫn cảm của mình. Vốn muốn chửi bới trong lòng một hồi lại dường như thấy vài giọt nước rơi xuống cùng vài tiếng nấc lên khe khẽ. Khóc rồi, ai đó khóc rồi, ai vậy nhỉ. Nếu nói IQ của người chìm trong mê sảng là con số 0 thì Nghi chắc chắn là một minh chứng không thể phản bác, cô chỉ có thể biết có ai đó mãi nắm tay mình, còn để vài giọt nước mắt rơi xuống nhưng nghĩ mãi lại chẳng đoán được là ai, giống như bị giam giữ trong một chiếc lồng bao quanh bởi sương mù, không nhớ bản thân là ai, từ đâu đến, tại sao lại thành ra như thế này. "Nàng về rồi, cuối cùng nàng cũng trở về. Mở mắt nhìn ta một chút có được không? Ta thực sự... thực sự sắp điên rồi." 'Ôi đừng như thế chứ, người này có chất giọng hay như vậy phát điên thì thật phí, tôi có thể nằm đây nghe anh nói mà, nói cái gì đó vui vui chút đi, giọng anh nghe buồn quá. Đừng khóc nữa có được không, tôi biết chắc anh sẽ rất đẹp trai, tại vì giọng hay quá, nếu khóc sẽ xấu đi, nhưng mỹ nam rơi lệ cũng thú vị mà nhỉ...' - Nghi chợt nghĩ. Cả xúc cảm từ bàn tay anh ta truyền đến cũng vậy, tuy thô ráp đầy những vết chai nhưng lại ấm vô cùng, những khớp xương cứng cáp khi nắm lấy tay Nghi khiến cô hơi lưu luyến tự hỏi giá anh ta không bao giờ buông ra thì tốt biết mấy.
Hình như có cãi vã, người đàn ông kia không còn nắm tay Nghi nữa, anh ta hình như rất tức giận, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cốc chén vỡ, anh ấy sẽ không định làm điều gì dại dột đó chứ. Thật may hình như không phải, giọng một người trung niên hơi sợ hãi vang lên. "Vương gia, thần thật sự không có cách nào. Lượng mê thảo bọn họ cho tiểu thư đây uống đã quá nhiều... hơn nữa... hơn nữa trong người cô ấy vốn có bệnh, độc tính còn bị khuếch đại lên rất nhiều lần. Có tỉnh lại được không thật sự thần không quyết định nổi." "Ngươi nói như vậy ta còn cần các người làm gì? Nàng ấy đã ngủ suốt một tuần rồi, dấu hiệu tỉnh lại còn chẳng có, ngươi muốn nói ta cứ thế đợi đến ngày nàng ấy chết sao?" "Vương gia tha tội." "Lui hết đi" 'Ồ anh ấy cũng đáng sợ thật đấy nhỉ? Mấy ngày qua đều nghĩ người đó chắc hẳn là một chàng trai rất dịu dàng lúc nào mắt cũng đong đầy tình ý cơ, chính là kiểu nhìn con gái nhà người ta một cái cũng đủ để gieo thương nhớ đến nửa đời ấy. Xem ra mối quan hệ của mình với anh ta rất tốt mới khiến người đó tức giận đến như vậy vì muốn tìm cách chữa trị. Mối quan hệ là gì được nhỉ? Mình không có ký ức về việc bản thân đã có đối tượng, mà hình như bọn họ xưng hô có chút lạ, thế kỉ 21 còn ai nói chuyện như thế ngoài phim cổ trang sao?' Mùi máu tanh hơi lẩn khuất trong không khí vốn sặc mùi thuốc bắc khiến mũi Nghi thật khó chịu, 'ban nãy có người bị thương hay sao, nếu có thì mong đừng là anh ấy, mình sẽ đau lòng chết mất' - Nghi thầm nghĩ. Rồi đôi tay kia lại một lần nữa nắm chặt lấy bàn tay chẳng còn tí sức lực nào đặt bên giường của Nghi, anh ấy càng đến gần thì mùi máu càng nồng hơn, rõ ràng người này bị thương rồi. Lần đầu tiên trong khoảng thời gian qua Nghi muốn được tỉnh lại, cô không muốn phải bất lực cảm nhận sự đau đớn của người kia cứ tăng dần theo từng ngày, không muốn bất lực ngửi mùi máu tanh từ anh ấy mà bản thân không thể giúp cầm máu... càng không muốn để anh ấy phải khóc nấc lên từng hồi khốn khổ nữa. Không biết anh ấy là ai, nhưng Nghi biết bản thân muốn trân trọng người này... bằng cả sinh mệnh. 'Chậc ngươi còn muốn ngủ không biết trời đất đến bao giờ nữa, đúng là được lão Diêm Vương ưu ái đây mà. Đây là lần cuối bọn ta giúp ngươi, sau này có mạng thì tự biết giữ lấy đi. Đến lúc nên tỉnh lại rồi.' - Một giọng nói sặc mùi kiêu ngạo vang lên từ phía nào Nghi chẳng rõ, nhưng màn sương mù dày đặc bao quanh chiếc lồng dường như đã được thứ ánh sáng nào đó chiếu vào...
Nghi và hai vợ chồng kia được đưa đến phủ nha của Tri châu Trà Lân, sau khi người lính kia đối chiếu bút tích của cô với tờ giấy mang theo. Không hiểu sao cô vẫn luôn cảm thấy hai người quan binh này không tầm thường chút nào, người trẻ hơn thì không nói, nhưng người lính lớn tuổi kia dường như có con mắt quan sát vô cùng tốt. Đứng trước mặt anh ta khiến người đối diện cảm tưởng như chẳng thứ gì giấu đi được. Hơn nữa bước chân khi đi lại rất có lực, giống như hạng người võ biền vậy. Nếu hỏi tại sao Nghi biết thì Dương Toàn người luôn đi bên cạnh Chiêu Văn cũng có lực bước chân y hệt như vậy, ngài ấy từng giảng qua cho cô về những chi tiết này khi Nghi đòi học võ ngày trước. Bước vào cổng phủ nha và ố là la ai kia, với thị lực 10/10 của cơ thể nguyên bản Nghi có thể chắc chắn người đang đứng đó là Bính, và anh ta biết gương mặt thực sự của cô. Ngay khi bắt gặp ánh mắt Nghi đi từ cửa nha phủ vào, Bính lập tức căng tròn mắt đứng thẳng dậy, vẻ mặt hoàn toàn là kinh ngạc xen lẫn vài tia vui mừng khó kìm nén khiến ai không biết còn tưởng người bố tìm thấy đứa con gái thất lạc cũng nên. Anh ta gật đầu một cái về phía này, Nghi muốn quay lại xác nhận liệu người anh ta gật đầu là mình hay ai thì phát hiện người lính ban nãy đưa mình về đã biến mất từ lâu. Vốn muốn nói cảm ơn anh ta một tiếng, dù sao vị đại ca này cũng đã cứu mình một mạng. "Đại nhân, người này chính là người vương gia đang tìm kiếm, ta đã cho người đi báo với vương, liệu ngài có thể cho chúng tôi mượn một phòng cho cô Nghi nghỉ tạm chờ vương gia không?" Cho người đi báo á? Ai cơ? Anh ta vừa gặp mình chưa đầy nửa phút. "Cô Nghi... lát gặp lại vương gia... nhất định phải bình tĩnh..." Bính ghé vào tai Nghi thì thầm khiến cô chẳng biết phản ứng như thế nào, họng thì không nói được nên cũng chỉ đành theo phân phó đắp chăn đi ngủ mà thôi.
Tay bị nắm chặt đến phát đau, những vết chai hơi cộm đè lên đôi tay mềm mại chẳng mấy khi phải làm việc nặng nhọc của Nghi khiến cô hơi có cảm giác tỉnh lại, nhưng chẳng biết vì cớ gì lại không mở mắt nổi khỏi cơn mê man. Mùi thuốc bắc hòa lẫn mùi gỗ nhàn nhạt cứ vấn vương trong không khí mang khứu giác đã hơi mất đi vì nghẹt mũi mấy hôm nay trở lại. Thính giác dường như còn có cảm giác hơi tốt lên, không biết loại thuốc xông phòng nào lại có hiệu quả thần tiên thế này nữa. Đôi tay thô ráp lại hơi mảnh khảnh kia khẽ đưa tay Nghi lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng bờ môi ai đó khẽ lướt qua những đầu ngón tay dần hơi mẫn cảm của mình. Vốn muốn chửi bới trong lòng một hồi lại dường như thấy vài giọt nước rơi xuống cùng vài tiếng nấc lên khe khẽ. Khóc rồi, ai đó khóc rồi, ai vậy nhỉ. Nếu nói IQ của người chìm trong mê sảng là con số 0 thì Nghi chắc chắn là một minh chứng không thể phản bác, cô chỉ có thể biết có ai đó mãi nắm tay mình, còn để vài giọt nước mắt rơi xuống nhưng nghĩ mãi lại chẳng đoán được là ai, giống như bị giam giữ trong một chiếc lồng bao quanh bởi sương mù, không nhớ bản thân là ai, từ đâu đến, tại sao lại thành ra như thế này. "Nàng về rồi, cuối cùng nàng cũng trở về. Mở mắt nhìn ta một chút có được không? Ta thực sự... thực sự sắp điên rồi." 'Ôi đừng như thế chứ, người này có chất giọng hay như vậy phát điên thì thật phí, tôi có thể nằm đây nghe anh nói mà, nói cái gì đó vui vui chút đi, giọng anh nghe buồn quá. Đừng khóc nữa có được không, tôi biết chắc anh sẽ rất đẹp trai, tại vì giọng hay quá, nếu khóc sẽ xấu đi, nhưng mỹ nam rơi lệ cũng thú vị mà nhỉ...' - Nghi chợt nghĩ. Cả xúc cảm từ bàn tay anh ta truyền đến cũng vậy, tuy thô ráp đầy những vết chai nhưng lại ấm vô cùng, những khớp xương cứng cáp khi nắm lấy tay Nghi khiến cô hơi lưu luyến tự hỏi giá anh ta không bao giờ buông ra thì tốt biết mấy.
Hình như có cãi vã, người đàn ông kia không còn nắm tay Nghi nữa, anh ta hình như rất tức giận, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cốc chén vỡ, anh ấy sẽ không định làm điều gì dại dột đó chứ. Thật may hình như không phải, giọng một người trung niên hơi sợ hãi vang lên. "Vương gia, thần thật sự không có cách nào. Lượng mê thảo bọn họ cho tiểu thư đây uống đã quá nhiều... hơn nữa... hơn nữa trong người cô ấy vốn có bệnh, độc tính còn bị khuếch đại lên rất nhiều lần. Có tỉnh lại được không thật sự thần không quyết định nổi." "Ngươi nói như vậy ta còn cần các người làm gì? Nàng ấy đã ngủ suốt một tuần rồi, dấu hiệu tỉnh lại còn chẳng có, ngươi muốn nói ta cứ thế đợi đến ngày nàng ấy chết sao?" "Vương gia tha tội." "Lui hết đi" 'Ồ anh ấy cũng đáng sợ thật đấy nhỉ? Mấy ngày qua đều nghĩ người đó chắc hẳn là một chàng trai rất dịu dàng lúc nào mắt cũng đong đầy tình ý cơ, chính là kiểu nhìn con gái nhà người ta một cái cũng đủ để gieo thương nhớ đến nửa đời ấy. Xem ra mối quan hệ của mình với anh ta rất tốt mới khiến người đó tức giận đến như vậy vì muốn tìm cách chữa trị. Mối quan hệ là gì được nhỉ? Mình không có ký ức về việc bản thân đã có đối tượng, mà hình như bọn họ xưng hô có chút lạ, thế kỉ 21 còn ai nói chuyện như thế ngoài phim cổ trang sao?' Mùi máu tanh hơi lẩn khuất trong không khí vốn sặc mùi thuốc bắc khiến mũi Nghi thật khó chịu, 'ban nãy có người bị thương hay sao, nếu có thì mong đừng là anh ấy, mình sẽ đau lòng chết mất' - Nghi thầm nghĩ. Rồi đôi tay kia lại một lần nữa nắm chặt lấy bàn tay chẳng còn tí sức lực nào đặt bên giường của Nghi, anh ấy càng đến gần thì mùi máu càng nồng hơn, rõ ràng người này bị thương rồi. Lần đầu tiên trong khoảng thời gian qua Nghi muốn được tỉnh lại, cô không muốn phải bất lực cảm nhận sự đau đớn của người kia cứ tăng dần theo từng ngày, không muốn bất lực ngửi mùi máu tanh từ anh ấy mà bản thân không thể giúp cầm máu... càng không muốn để anh ấy phải khóc nấc lên từng hồi khốn khổ nữa. Không biết anh ấy là ai, nhưng Nghi biết bản thân muốn trân trọng người này... bằng cả sinh mệnh. 'Chậc ngươi còn muốn ngủ không biết trời đất đến bao giờ nữa, đúng là được lão Diêm Vương ưu ái đây mà. Đây là lần cuối bọn ta giúp ngươi, sau này có mạng thì tự biết giữ lấy đi. Đến lúc nên tỉnh lại rồi.' - Một giọng nói sặc mùi kiêu ngạo vang lên từ phía nào Nghi chẳng rõ, nhưng màn sương mù dày đặc bao quanh chiếc lồng dường như đã được thứ ánh sáng nào đó chiếu vào...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me