Thanh Giang Forget The Past
Ngay lập tức Thành giao nhiệm vụ cho từng người trong bộ phận, còn bản thân nhận trọng trách kiểm soát máy chủ.Hắn nhanh chóng lấp lỗ hổng bảo mật hacker gây ra. Bàn tay thuần thục gõ phím như thao túng mọi người phải chăm chú dõi theo.10...15...20...25 phút trôi qua, cuộc chiến giằng co quyết liệt, người phá người sửa liên tục như "mèo vờn chuột".Đột nhiên hắn tăng tốc đánh máy, hàng loạt mật mã chạy dài trên màn hình lớn nhìn thôi cũng hoa mắt. Dòng mã như không có hồi kết. Liên tục trong 5 phút tiếp theo cho đến phút thứ 30.*Cạch*phụt*Tất cả màn hình bật sáng trở lại, quay về chế độ bình thường. Thành vươn vai đứng dậy nở nụ cười thoả mãn, giơ tay "ok" ngụ ý đã xong.Đội ngũ phòng máy bật dậy hân hoan, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn khen ngợi hết lời. Những người khác cũng không ngừng xì xầm tán dương. Không ai để ý, đã có người luôn đứng yên ở đấy dõi theo từng động thái của hắn mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt chỉ phản chiếu hình dáng người nọ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, từ khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt đăm chiêu, đôi tay nhanh nhẹn đến cả bóng lưng rộng lớn thẳng tắp rồi nụ cười chiến thắng chói lọi như in vào đầu anh. Thật đẹp! Thật hoàn hảo!Aaaa, mày đang nghĩ cái gì vậy, tỉnh táo lại đi, chỉ mới quen thôi mà.Trong lúc Giang đang đấu tranh tư tưởng thì Thành đã nhanh chóng tiến lại gần."Làm vậy có ổn không?""Hở?" - anh ngẩn người - "À đương nhiên là ổn, rất ổn là đằng khác, cậu giỏi hơn tôi nghĩ""Quá khen rồi, kkk, mượn lại câu của anh, đều là công sức của toàn đội"Hai người nhìn nhau bật cười khanh khách. Có lẽ họ đã tìm ra một điểm chung giữa vô vàn điều khác biệt."Hừ cũng chỉ là ăn may, lần sau đừng hòng nhúng tay vào. Nhãi ranh!" - Đội trưởng Cung"Này, cái tên..." - Nghĩa xen vào"Xin lỗi, mời anh đi theo tôi một lát" Từ đâu ra một người lạ hoắc, nhìn vẻ ngoài có vẻ vẫn là thành viên trong sở cảnh sát, tiến sát đến ý muốn đưa Thành ra ngoài."Khoan đã, trợ lý Duy, cậu ấy chỉ làm theo lệnh của tôi" - Giang kiên quyết chắn trước mặt hắn"Tôi chỉ làm theo lệnh Sở trưởng, Đội trưởng Giang đừng làm khó nhau" "Tôi đi theo anh là được chứ gì" Thành kéo Giang về phía sau, dùng tấm lưng rộng hoàn toàn che khuất anh, tự tin đối mặt với trợ lý Duy."Không được, Sở trưởng sẽ..." - anh lo lắng"Sẽ không sao đâu, không phải anh nói cảnh sát các anh rất uy tín sao, không đến mức bỏ tù chứ" - hắn nghiêng đầu về phía anh, cười nhẹAnh nhìn vào mắt hắn, ánh mắt sáng ngời kiên định, khiến anh vô thức lạc vào đó, con người này đem lại cho anh một cảm giác đặc biệt yên tâm. Anh đắn đo một lúc, giao lại nhiệm vụ phòng máy cho Minh Nghĩa, tiến lên trao đổi vài lời với trợ lý Duy."Được, anh có thể đi theo" - trợ lý Duy dứt lời liền quay người điHai bọn họ cũng nhanh chóng theo sau. Nhiều tiếng bàn tán lại bắt đầu vang lên, nhưng cũng sớm kết thúc, ai nấy trở về làm nhiệm vụ của mình.
|Phòng Sở trưởng|"Đến rồi sao? Được cả Đội trưởng Giang hộ tống, năng lực không tầm thường nhỉ?"Căn phòng rộng rãi kiểu cách của người có chức có quyền, trung tâm là bộ ghế sofa trắng toát càng làm nổi bật vị cảnh sát đứng tuổi đang ngồi nghiêm nghị thưởng thức trà nóng."Ngồi đi, bình thường chuyện này giao cho Trưởng phòng xử lý là được, tiếc là Trưởng phòng Hình sự hôm nay vắng mặt" - ông đặt tách trà xuống - "Tôi phải tự tiếp ra mặt vậy"Uy nghiêm đến áp lực, đúng là lên được chức cao đều không phải người thường. Thành đứng xa xa cũng cảm nhận được hơi lạnh."Sở trưởng Quý, tôi ra lệnh cho cậu ấy, muốn trách phạt gì cứ nhằm vào tôi, cậu ấy chỉ là người dân bình thường xin giơ cao đánh khẽ" - Giang cúi đầu thật lâu"Cũng biết là tội, sao vẫn làm?" "Chuyện này...do tình huống nguy cấp""Và giao cho thường dân giải quyết? Cậu thấy bình thường à?""Tôi tin cậu ấy làm được và sự thật là như vậy""Chỉ vì tin tưởng liền giao trọng trách lớn cho người lạ? Nếu tôi lôi tên ất ơ nào đó ngoài đường rồi bảo tôi tin cậu ta làm tốt hơn cậu, cậu chấp nhận nhường vị trí Đội trưởng này không?" - Sở trưởng Quý lên giọng - "Làm việc vô trách nhiệm!"Anh cắn răng cúi người thật thấp, quả thật anh không kịp nghĩ đến đại cục, giao cả nhiệm vụ quan trọng của Sở cảnh sát cho một người mới quen, lời trách mắng này đều rất đúng."Tôi không phải tên ất ơ nào cả" Thành đột nhiên lên tiếng liền bị hai người kia trừng mắt nhìn chằm chằm, nhưng hắn không quan tâm cũng chẳng tỏ ra sợ hãi."Hây da, gà con đã muốn gáy rồi sao, hahaha" - Sở trưởng cười vang - "Nào, vậy cậu là tên nào đây?""Tôi có tên đầy đủ, Kiều Trấn Thành, từng tốt nghiệp ngành An toàn thông tin, xét về kinh nghiệm có thể tôi không bằng bọn họ nhưng về chuyên môn không thua kém bất kì ai" "Cậu lôi đến một tên có chí khí đấy Đội trưởng Giang, hahaha" - ông ta đứng lên khẽ nghiêng về phía trước - "Vậy cậu thanh niên tài giỏi đây đang làm ở công ty nổi tiếng nào vậy?"Thành im bặt không nói nên lời, nắm tay siết chặt thành quyền, đôi mắt ngay lập tức tối sầm."Tôi...không đi làm" Câu trả lời khiến cả căn phòng cũng rơi vào yên tĩnh."Đúng thật chẳng có tí kinh nghiệm nào, chắc vừa mới ra trường hả? Sao không lo mà kiếm việc đi? Hay muốn ăn bám gia đình" - ông ta lại nhàn nhã ngồi xuống"Sở trưởng..." - Giang thì thầm ra hiệu"Vừa kết thúc 2 năm nghĩa vụ quân sự" - hắn mặc kệ lời khinh bỉ kia"Nhưng học đại học có thể hoãn nghĩa vụ quân sự mà" - đến lượt Giang thắc mắc"Là tôi tự nguyện"Nếu như không phải vì tên đó thì mình làm gì chật vật đến thế, nếu không vì tên đó có lẽ bây giờ mình đã có việc làm dư giả cuộc sống bình ổn, nếu không vì bị dồn vào đường cùng làm sao mình phải tư nguyện đi chịu khổ làm gì. Tất cả là tại tên khốn đó!"Được, coi như có tinh thần phục vụ đất nước, nhưng chuyện này không vì vậy mà bỏ qua được. Mặc kệ quá khứ cậu ra sao, bây giờ phải chịu trách nhiệm mình gây ra" - ông hít một hơi - "Can thiệp vào công việc nội bộ nhà nước, tự ý xâm phạm phòng an ninh mạng, gây rối văn phòng cảnh sát. Cậu phải chịu hình phạt tạm giam điều tra trong thời gian nhất định""Nhưng mà Sở trưởng, cậu ấy làm theo lệnh của tôi, không tính là tự ý" - Giang bắt đầu lo lắng"Còn cậu Giang, lạm dụng chức quyền, bao che tội phạm. Đáng lẽ phải tịch thu chức vụ, sa thải khỏi ngành. Xét cậu có nhiều công lao, tạm giữ chức vụ, theo dõi các nhiệm vụ tiếp theo rồi xét xử sau"Lời nói đanh thép khiến không khí thêm trầm mặc, không ai dám phản bác gì thêm."Tôi thừa nhận mình tự ý đột nhập phòng an ninh, tự ý xâm nhập hệ thống an ninh là được chứ gì, Đội trưởng Giang không liên quan" - hắn nghiêm túc đối chất với Sở trưởng"Không thể, chuyện này cậu có công lớn, hơn nữa chỉ là bị cắt chức, tôi còn bù đắp được. Cậu vào tù rồi còn có tương lai sao? Để tôi tự chịu" - anh nhanh chóng phản bác "Chỉ là cắt chức? Anh nghĩ lại xem vất vả thế nào mới lên được tận đây. Tương lai của tôi? Ngay từ đầu tôi đã không có tương lai rồi, ai mà thèm quan tâm chứ?" - hắn quay phắt lại đôi co gay gắt"TÔI QUAN TÂM" - anh hét lớnThành sững sờ, tương lai là thứ hắn không bao giờ quan tâm, đối với hắn tương lai chỉ toàn màu đen tối, có làm gì cũng không thoát ra được. Nhưng hôm nay lại có người vì tương lai của hắn mà vứt bỏ hiện tại của bản thân."Tôi không tin người giỏi như cậu lại không có tương lai, tôi tin tưởng tài năng của cậu, càng tin tưởng vào mắt nhìn của tôi hơn" Hai người đứng đó đối mắt thật lâu, người thì hoảng hốt không tin vào mắt mình, người lại hết sức bảo vệ niềm tin của bản thân. "Đủ rồi" - Sở trưởng Quý quan sát một trận náo nhiệt không khỏi buồn cười - "Ngồi xuống nghe cả đây"Không ai dám trái lệnh, nhưng vẫn không ngừng chiến tranh bằng mắt với nhau."Các cậu chọn cách chỉ 1 người chịu tôi đúng chứ" "Phải, tôi xin chịu" - "Ừ, để tôi" "Được rồi, nhưng tôi không đồng ý cách này...tôi muốn cả 2 đều phải chịu tội""Sở trưởng..." - "Này ông kia..." "Không được ngắt lời" - ông cau mày uy quyền - "Cậu Thành đúng chứ? Tôi muốn cậu trở thành thực tập sinh đội An ninh mạng trong thời gian 6 tháng, đồng thời trong thời gian này Đội trưởng Giang phải giám sát và chịu trách nhiệm với thực tập sinh này"Thành và Giang kinh ngạc nhìn nhau, rồi lại chau mày khó hiểu nhìn vị Sở trưởng như sợ nghe lầm."Trách phạt cả 2 đều rất đáng tiếc. Coi như lấy công chuộc tội đi" - ông chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh Thành, đặt tay lên vai hắn - "Năng lực của cậu cả Sở cảnh sát đều đã chứng kiến, 6 tháng này cứ trau dồi kinh nghiệm, về phần thủ tục nhập ngành chúng tôi tự có cách cũng mong cậu hợp tác" "Cảm ơn...nhưng làm việc ở Sở cảnh sát có hơi vô lí không?" - hắn mù mờ không hiểu"Nếu chỉ vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự thì vẫn có khả năng huấn luyện lên cao, sau 6 tháng thực tập sẽ cho cậu tham gia kì thi tuyển dụng thực sự. Chẳng phải chưa có việc làm sao? Vậy cứ làm ở đây đi" - chỉ tay vào Giang - "Còn cậu, có chịu giám sát cậu ta không?""Có...có chứ, cảm ơn Sở trưởng" Bọn họ ở lại thêm một lúc nữa để nghe cụ thể kế hoạch nhiệm vụ được giao. Bước ra khỏi phòng cũng đã là giờ nghỉ trưa."Tôi trông chờ vào kết quả sắp tới" - vỗ vai 2 người - "Tôi tạm tin con mắt nhà nghề của Đội trưởng Giang lần này, nhưng tuyệt không có lần sau""Rõ Sở trưởng!" - anh hô toHọ nhanh chóng quay lại văn phòng đội Hình sự 1."Tên cậu là Kiều Trấn Thành nhỉ? Tài năng của cậu chắc chắn sẽ hữu dụng...sẽ có tương lai...chắc chắn sẽ có tương lai...tương lai tươi sáng hơn..." - giọng anh nhỏ dần đi gần như là thì thầm"Giang này" - hắn dừng chân nhìn sang anh - "Cảm ơn anh đã quan tâm tương lai của tôi, tôi sẽ cố gắng hơn vì tương lai...cũng vì niềm tin của anh"Ánh Mặt Trời ban trưa rất chói, nhưng trong mắt hắn giờ đây có người còn tỏa sáng hơn thế. Hình như trên con đường tăm tối phía trước hắn nhìn thấy...một tia sáng.
|Phòng Sở trưởng|"Đến rồi sao? Được cả Đội trưởng Giang hộ tống, năng lực không tầm thường nhỉ?"Căn phòng rộng rãi kiểu cách của người có chức có quyền, trung tâm là bộ ghế sofa trắng toát càng làm nổi bật vị cảnh sát đứng tuổi đang ngồi nghiêm nghị thưởng thức trà nóng."Ngồi đi, bình thường chuyện này giao cho Trưởng phòng xử lý là được, tiếc là Trưởng phòng Hình sự hôm nay vắng mặt" - ông đặt tách trà xuống - "Tôi phải tự tiếp ra mặt vậy"Uy nghiêm đến áp lực, đúng là lên được chức cao đều không phải người thường. Thành đứng xa xa cũng cảm nhận được hơi lạnh."Sở trưởng Quý, tôi ra lệnh cho cậu ấy, muốn trách phạt gì cứ nhằm vào tôi, cậu ấy chỉ là người dân bình thường xin giơ cao đánh khẽ" - Giang cúi đầu thật lâu"Cũng biết là tội, sao vẫn làm?" "Chuyện này...do tình huống nguy cấp""Và giao cho thường dân giải quyết? Cậu thấy bình thường à?""Tôi tin cậu ấy làm được và sự thật là như vậy""Chỉ vì tin tưởng liền giao trọng trách lớn cho người lạ? Nếu tôi lôi tên ất ơ nào đó ngoài đường rồi bảo tôi tin cậu ta làm tốt hơn cậu, cậu chấp nhận nhường vị trí Đội trưởng này không?" - Sở trưởng Quý lên giọng - "Làm việc vô trách nhiệm!"Anh cắn răng cúi người thật thấp, quả thật anh không kịp nghĩ đến đại cục, giao cả nhiệm vụ quan trọng của Sở cảnh sát cho một người mới quen, lời trách mắng này đều rất đúng."Tôi không phải tên ất ơ nào cả" Thành đột nhiên lên tiếng liền bị hai người kia trừng mắt nhìn chằm chằm, nhưng hắn không quan tâm cũng chẳng tỏ ra sợ hãi."Hây da, gà con đã muốn gáy rồi sao, hahaha" - Sở trưởng cười vang - "Nào, vậy cậu là tên nào đây?""Tôi có tên đầy đủ, Kiều Trấn Thành, từng tốt nghiệp ngành An toàn thông tin, xét về kinh nghiệm có thể tôi không bằng bọn họ nhưng về chuyên môn không thua kém bất kì ai" "Cậu lôi đến một tên có chí khí đấy Đội trưởng Giang, hahaha" - ông ta đứng lên khẽ nghiêng về phía trước - "Vậy cậu thanh niên tài giỏi đây đang làm ở công ty nổi tiếng nào vậy?"Thành im bặt không nói nên lời, nắm tay siết chặt thành quyền, đôi mắt ngay lập tức tối sầm."Tôi...không đi làm" Câu trả lời khiến cả căn phòng cũng rơi vào yên tĩnh."Đúng thật chẳng có tí kinh nghiệm nào, chắc vừa mới ra trường hả? Sao không lo mà kiếm việc đi? Hay muốn ăn bám gia đình" - ông ta lại nhàn nhã ngồi xuống"Sở trưởng..." - Giang thì thầm ra hiệu"Vừa kết thúc 2 năm nghĩa vụ quân sự" - hắn mặc kệ lời khinh bỉ kia"Nhưng học đại học có thể hoãn nghĩa vụ quân sự mà" - đến lượt Giang thắc mắc"Là tôi tự nguyện"Nếu như không phải vì tên đó thì mình làm gì chật vật đến thế, nếu không vì tên đó có lẽ bây giờ mình đã có việc làm dư giả cuộc sống bình ổn, nếu không vì bị dồn vào đường cùng làm sao mình phải tư nguyện đi chịu khổ làm gì. Tất cả là tại tên khốn đó!"Được, coi như có tinh thần phục vụ đất nước, nhưng chuyện này không vì vậy mà bỏ qua được. Mặc kệ quá khứ cậu ra sao, bây giờ phải chịu trách nhiệm mình gây ra" - ông hít một hơi - "Can thiệp vào công việc nội bộ nhà nước, tự ý xâm phạm phòng an ninh mạng, gây rối văn phòng cảnh sát. Cậu phải chịu hình phạt tạm giam điều tra trong thời gian nhất định""Nhưng mà Sở trưởng, cậu ấy làm theo lệnh của tôi, không tính là tự ý" - Giang bắt đầu lo lắng"Còn cậu Giang, lạm dụng chức quyền, bao che tội phạm. Đáng lẽ phải tịch thu chức vụ, sa thải khỏi ngành. Xét cậu có nhiều công lao, tạm giữ chức vụ, theo dõi các nhiệm vụ tiếp theo rồi xét xử sau"Lời nói đanh thép khiến không khí thêm trầm mặc, không ai dám phản bác gì thêm."Tôi thừa nhận mình tự ý đột nhập phòng an ninh, tự ý xâm nhập hệ thống an ninh là được chứ gì, Đội trưởng Giang không liên quan" - hắn nghiêm túc đối chất với Sở trưởng"Không thể, chuyện này cậu có công lớn, hơn nữa chỉ là bị cắt chức, tôi còn bù đắp được. Cậu vào tù rồi còn có tương lai sao? Để tôi tự chịu" - anh nhanh chóng phản bác "Chỉ là cắt chức? Anh nghĩ lại xem vất vả thế nào mới lên được tận đây. Tương lai của tôi? Ngay từ đầu tôi đã không có tương lai rồi, ai mà thèm quan tâm chứ?" - hắn quay phắt lại đôi co gay gắt"TÔI QUAN TÂM" - anh hét lớnThành sững sờ, tương lai là thứ hắn không bao giờ quan tâm, đối với hắn tương lai chỉ toàn màu đen tối, có làm gì cũng không thoát ra được. Nhưng hôm nay lại có người vì tương lai của hắn mà vứt bỏ hiện tại của bản thân."Tôi không tin người giỏi như cậu lại không có tương lai, tôi tin tưởng tài năng của cậu, càng tin tưởng vào mắt nhìn của tôi hơn" Hai người đứng đó đối mắt thật lâu, người thì hoảng hốt không tin vào mắt mình, người lại hết sức bảo vệ niềm tin của bản thân. "Đủ rồi" - Sở trưởng Quý quan sát một trận náo nhiệt không khỏi buồn cười - "Ngồi xuống nghe cả đây"Không ai dám trái lệnh, nhưng vẫn không ngừng chiến tranh bằng mắt với nhau."Các cậu chọn cách chỉ 1 người chịu tôi đúng chứ" "Phải, tôi xin chịu" - "Ừ, để tôi" "Được rồi, nhưng tôi không đồng ý cách này...tôi muốn cả 2 đều phải chịu tội""Sở trưởng..." - "Này ông kia..." "Không được ngắt lời" - ông cau mày uy quyền - "Cậu Thành đúng chứ? Tôi muốn cậu trở thành thực tập sinh đội An ninh mạng trong thời gian 6 tháng, đồng thời trong thời gian này Đội trưởng Giang phải giám sát và chịu trách nhiệm với thực tập sinh này"Thành và Giang kinh ngạc nhìn nhau, rồi lại chau mày khó hiểu nhìn vị Sở trưởng như sợ nghe lầm."Trách phạt cả 2 đều rất đáng tiếc. Coi như lấy công chuộc tội đi" - ông chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh Thành, đặt tay lên vai hắn - "Năng lực của cậu cả Sở cảnh sát đều đã chứng kiến, 6 tháng này cứ trau dồi kinh nghiệm, về phần thủ tục nhập ngành chúng tôi tự có cách cũng mong cậu hợp tác" "Cảm ơn...nhưng làm việc ở Sở cảnh sát có hơi vô lí không?" - hắn mù mờ không hiểu"Nếu chỉ vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự thì vẫn có khả năng huấn luyện lên cao, sau 6 tháng thực tập sẽ cho cậu tham gia kì thi tuyển dụng thực sự. Chẳng phải chưa có việc làm sao? Vậy cứ làm ở đây đi" - chỉ tay vào Giang - "Còn cậu, có chịu giám sát cậu ta không?""Có...có chứ, cảm ơn Sở trưởng" Bọn họ ở lại thêm một lúc nữa để nghe cụ thể kế hoạch nhiệm vụ được giao. Bước ra khỏi phòng cũng đã là giờ nghỉ trưa."Tôi trông chờ vào kết quả sắp tới" - vỗ vai 2 người - "Tôi tạm tin con mắt nhà nghề của Đội trưởng Giang lần này, nhưng tuyệt không có lần sau""Rõ Sở trưởng!" - anh hô toHọ nhanh chóng quay lại văn phòng đội Hình sự 1."Tên cậu là Kiều Trấn Thành nhỉ? Tài năng của cậu chắc chắn sẽ hữu dụng...sẽ có tương lai...chắc chắn sẽ có tương lai...tương lai tươi sáng hơn..." - giọng anh nhỏ dần đi gần như là thì thầm"Giang này" - hắn dừng chân nhìn sang anh - "Cảm ơn anh đã quan tâm tương lai của tôi, tôi sẽ cố gắng hơn vì tương lai...cũng vì niềm tin của anh"Ánh Mặt Trời ban trưa rất chói, nhưng trong mắt hắn giờ đây có người còn tỏa sáng hơn thế. Hình như trên con đường tăm tối phía trước hắn nhìn thấy...một tia sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me