LoveTruyen.Me

[Thành-Giang] Góc nhỏ của tôi ( Oneshot )

"Bạn Thân" ( 🔞 nhẹ thôiiii)

MHT_TG

"Tôi và Thành là đôi bạn rất thân từ khi chỉ là những đứa trẻ. Thành là con của một gia đình giàu có còn tôi thì hoàn toàn trái ngược. Từ bé, khi quen biết Thành tôi luôn bị nói là kẻ đeo bám, thích nịnh bợ, những lời ra tiếng vào dần dần cũng chay sạn khi Thành luôn là người đứng ra bảo vệ tôi trước những lời nói khó nghe đó. Lớn lên, Thành muốn tự lập nên đã dọn ra ở riêng, còn tôi thì vẫn lay hoay tìm kiếm việc làm, nhưng một bí mật mà tôi không muốn cho bạn bè biết đó là tôi và Thành đang sống chung với nhau. Chúng tôi là đôi bạn thân"

* Buổi hợp lớp*

- 1.2.3 cạn ly

- Phải hết đó, coi chừng nó lại lén đổ đi

- Nào nào

Chiếc bàn hơn 10 con người đang hát ca say xỉn, bia rượu cứ thế mà chuyền tay từ người này sang người nọ, buổi hợp lớp năm nào cũng náo nhiệt như vậy. Trong khi bọn con gái đang mê mẫn chụp ảnh cho nhau thì đám con trai lại tụm vào trêu ghẹo, không khí không một chút nào tĩnh lặng.

Ngoài cửa, chiếc xe hơi đen lăn bánh đến gần quán rượu thì dừng lại. Thành mở cửa bước xuống, ngó nghiêng lại thấy người còn lại vẫn ngồi im trên xe

- Cậu không xuống sao?

- Thành vào trước đi, lát sao tôi sẽ vào

- Giang sợ gì chứ, mau vào đi

Giang bước xuống, rục rè đi về phía Thành. Nếu chọn ra 1 ngày mà Giang cho là tồi tệ nhất thì chắc là ngày mà lớp đã chọn để tụ tập với nhau, vì Giang vốn không thuộc về nơi này.

- Xem ai đến kìa, thiếu gia họ Huỳnh và còn.....

- Đứa ăn bám ( một người không ngại mà nói thắng)

Không khí bị chùn xuống một chút, Giang nghe thấy nhưng cố tình phớt lờ đi. Một cậu bạn tiến lại khoác vào vai Giang:

- Bao nhiêu năm vẫn vậy, mày vẫn là cái đuôi bám lấy người khác không buông

- Bản chất nó đã là như vậy rồi mà

Cả đám cười hả hê. Thành nghe thấy thì đôi lông mày chau lại, đi đến bên Giang và gạt tên tên kia ra. Giọng Thành trầm và tỏ vẻ không vui:

- Hôm nay tôi bao, giờ Giang không được khỏe tôi đưa cậu ấy về

- Cậu không ở lại chơi thêm tí nữa sao

- Không, không khí ở đây dơ bẩn lắm

- Mày nói gì hả!!!

Nói dứt lời Thành nắm cánh tay Giang và lôi đi. Đáng lí ra Thành phải tinh ý hơn khi biết tâm trạng khó xử của Giang lúc bên ngoài, năm nay may nắm là có Thành nhưng những năm trước thì Giang đã phải chịu bao nhiêu lời xỉ nhục đến từ họ. Nghĩ lại càng thêm tức giận, Thành đấm mạnh vào vô lăng:

- Tôi không sao, mình mau về đi, tôi thấy hơi đói bụng

- Xin lỗi cậu, tại tôi mà cậu phải nghe mấy câu khó nghe đó

- Đã nói là không sao, ngày mai tôi còn đi xin việc nữa, cậu cứ xin lỗi thì tối muộn mất. Tới đó thì tôi sẽ giận cậu thật đấy

- Xin việc, cậu tìm được việc rồi sao

- Ừm, ngày mai là thử việc

- Chúc cậu may mắn

Buổi tối cứ vậy mà trôi qua. Sáng hôm sau Giang đã chuẩn bị đầy đủ để đến công ty. Đây là một chi nhánh nhỏ, đồng nghiệp cũng khá thân thiết, vì là buổi đầu nên Giang được phân công mấy chuyện nhỏ như photo giấy, mua đồ, chạy giao hồ sơ....nói chung là bị đì vì mang danh ma mới. Cả ngày chạy ngược xui, Giang mệt lả người, ngồi xuống chiếc ghế nghỉ tạm.

- Trưởng phòng kêu cậu vào phòng có việc

- Dạ vâng

Anh đi vào trong theo lời gọi. Trưởng phòng còn khá trẻ, tầm độ 30, chỉ tay vào chiếc ghế bảo Giang ngồi xuống đó:

- Hôm nay làm việc thế nào

- Dạ tôi thấy rất tốt

- Thấy cậu là nhân viên mới nên hôm nay có cuộc hợp với đối tác, cậu đi với tôi

- Tôi được đi sao

- Tất nhiên

- Cảm ơn trưởng phòng

Giang ra ngoài để lại tin nhắn cho Thành rằng tối nay sẽ về muộn. Thành nhận được thì rất vui vì nghĩ đó là buổi liên hoan mừng nhân viên mới.

Khách sạn Xxx. Giang ngạc nhiên vì nơi đến lại là khách sạn. Giang ngồi đối diện với một đối tác, cả buổi ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Giang không ngừng. Trưởng phòng liên tục nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:

- Cậu Giang ở lại đi tiếp ông chủ, tôi có việc

- Nhưng tôi

- Không sao tôi rất thích làm việc với người mới

Một lúc sao trong phòng chỉ còn hai người. Giang lo lắng cả buổi chẵng nói được câu nào. Người kia thì liên tục nhìn Giang không sót một điểm:

- Cậu Giang đây có làn da trắng thật, đôi mắt cũng rất là có hồn, nếu cậu cười lên thì sẽ đẹp hơn

Vừa nói vừa đưa tay chạm vào má Giang. Bị làm cho sợ hãi, Giang hất tay hắn ra và chạy về phía cửa, đột nhiên hai chân anh tê cứng không tự chủ được mà ngã xuống, cả người cũng bắt đầu mất sức dần, anh biết mình đã bị hại, cố sức lê thân ra ngoài nhưng bất thành.

- Nếu hôm nay cậu phục vụ tốt cho tôi thì tôi sẽ cho cậu rất nhiều tiền

- Tránh ra tên biến thái

Giang bị ghì xuống đầu óc trở nên trống rỗng, nhưng bộ dạng kinh tởm của tên đó làm Giang càng muốn buồn nôn. Dùng sức lực cuối cùng, Giang tung một gối vào hạ bộ của hắn sau đó chạy thoát thân.

Ngồi trên một chiếc taxi trở về nhà, người Giang ngày càng nóng hơn, bụng dưới đau nhói mà không tự chủ được. Vừa đến nhà, Giang chạy vội vào trong vì không biết chậm một chút thì mình sẽ làm ra trò đáng xấu hổ gì. Cửa vừa mở, không kịp cỡi giày, Giang khụy gối xuống, một tay chống trước mặt, tay còn lại đưa xuống dưới chạm vào cậu nhỏ đang cương cứng, khóa quần kéo xuống sâu, Giang chạm vào vật đang rỉ nước ướt cả lớp quần trong mà giải tỏa cho bản thân. Người Giang lúc này bí bách khó chịu vô cùng, chuyển động thì càng làm cho cơ thể thêm mệt hơn, đôi mắt Giang ướt đẫm, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của bản thân càng khiến Giang thêm xấu hổ. Tiếng động trong nhà làm sự tập trung của Giang dồn vào nó.

- Giang. Cậu bị sao vậy?

- Thành....

Giang ngước lên, hai hàng nước mắt chảy xuống, còn sự sỉ nhục nào bằng khi để người bạn thân nhất của mình thấy bản thân đang đồi bại như vậy. Môi Giang mất tự chủ rung lên, tay siết chặt lấy bên dưới, anh đau nhói, nắm tịt mắt lại liên tục lắc đầu, nói không thành tiếng:

- Không phải như Thành thấy  đâu....không phải đâu

Thành ngồi khụy xuống, hai tay nâng má Giang lên, giọng nhẹ nhàng ấm áp

- Tôi không nghĩ cậu là hạng người đó đâu. Cậu bình tĩnh lại, thả lỏng người ra nào

Nhìn đôi mắt long lanh của Thành làm tâm trạng Giang thêm phần nhẹ nhõng, anh thả tay ra, cả người mất sức gục xuống nhưng may mắn được vòng tay của Thành đở lại. Thành để lưng Giang tựa vào lòng ngực của mình, môi Thành chạm nhẹ vào sau cổ của Giang, mùi hương quá đổi quen thuộc, nó khiến Thành càng thích thú muốn cắn mạnh vào. Thành nhẹ nhàng cằm lấy phần nhạy cảm bên dưới của Giang để giúp anh bắn ra. Tay Thành to, động tác điêu luyện, chạm đến đâu thì người Giang rung rẫy và thoải mái đến đó, miệng bật ra tiếng rên nhỏ nhưng bị kiềm lại. Động tác Thành ngày một nhanh hơn, tay Giang siết chặt tay Thành, eo anh cong lên và bắn lên tay cậu.

Lần này khiến anh vô cùng mệt mỏi, nếu nhắm mắt lại thì anh có thể sẽ ngủ tại đây cũng được. Nhưng hình như có điều gì đó lạ. Giang quay lại nhìn Thành, bên dưới của Thành đã nhô cao, Giang xấu hổ quay đi, Giang không thể nói là "tôi có thể giúp cậu", vì ngay cả anh cũng không biết nên làm gì với tình huống này. Thành nhận ra sự lúng túng của Giang, môi Thành nhếch nhẹ, kéo Giang lại gần hơn.

- Lúc nãy cậu xuất vẫn chưa đủ phải không???

- Thành nói gì vậy???

Thành kéo hong Giang lại gần hơn, cả người Giang lọt hỏm trong lòng Thành. Thành nắm lại dương vật cả hai cọ vào nhau, vì vừa mới xuất nên bên dưới Giang có chút nhạy cảm, người giật nảy liên tục tránh né.

- Đợi đợi một chút đi Thành, không thể.....ư

Cả người Giang đỏ ửng như người say rượu. Thành tựa mặt vào ngực Giang, dùng lưỡi chà xát đầu ti bên tromg lớp áo, cắn nhẹ vào nó, rồi lại xoa dịu bằng đầu lưỡi. Mắt Thành vẫn không rời biểu cảm trên mặt Giang, vì giờ cho dù Giang không làm gì thì cũng khiến cậu nứng chết đi được.

- Cậu nghe tôi nói không Thành....không được...rát quá...tôi không được...hức

Anh không ngừng la hét, nước mắt trào ra, cả người phủ một lớp mồ hôi mỏng. Hơi thở cũng ngày càng yếu dần, lúc này Giang chỉ nghe thấy tiếng đập mạnh trong lồng ngực đang dồn dập đấm vào lỗ tai mình. Tay Thành ép chặt bên dưới của cả hai lại mà ma sát không ngừng, tinh dịch chảy xuống làm cho Thành cũng khá chật vật. Người anh bắt đầu căng cứng, dưới tác động của bên dưới, anh chỉ kịp "ư" lên một tiếng, bao nhiêu thứ ồ ặt được bắn ra.

Nhưng khi Giang đã  lên đỉnh còn Thành vẫn chưa, Thành dường như bị ma lực của Giang kéo vào, tay vẫn đang thỏa mãn bản thân mà mắt thì cứ nhìn vào anh.

Chịu không được nữa, Giang choàng tay ra sau cổ Thành, tiếng khóc của anh ngày một lớn hơn, tìm đến môi Thành mà đặt vào đó một nụ hôn, Thành nhắm mắt, nụ hôn của cả hai càng sâu hơn, không biết qua bao lâu cả hai mới tách rời. Bên dưới Thành bắn ra, Giang nhìn thấy thì không biết nên vui hay  buồn mà gục xuống vai Thành thúc thít. Vừa lúc nãy, Giang còn tưởng mình sẽ chết chỉ vì chuyện này, ngón tay Giang nhấc lên rồi lại đặt xuống, không thể cử động. Thành ôm lấy tấm lưng gầy của anh, hôn vào vai Giang, vòng tay Thành vững chắc, bế anh trở về phòng.

Sáng mai có thể Thành sẽ phải nói cho Giang biết về mối quan hệ "mới" của cả hai vì Thành không muốn tự bản thân mình chấp nhận nó suốt gần 10 mấy năm nay.
_________________________________________
Lâu rồi không viết H, tự nhiên thấy ngại ghê hihi🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me