LoveTruyen.Me

Thanh Pho Noi Xa Catnipz



Mỗi lần gặp nhau dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi, đều là điều mà Mẫn Trí và Hải Lân quý trọng vô cùng. Nhưng chính những lúc không gặp nhau khi khoảng cách trở thành rào cản, lại là lúc những cảm xúc lẫn lộn bắt đầu xuất hiện. Khoảng cách không chỉ khiến tình yêu của họ thêm phần mơ hồ, mà đôi khi còn làm nổi bật những sự thiếu thốn, những khúc mắc chưa bao giờ được giải quyết.

Mẫn Trí đã bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong những cuộc trò chuyện của cả hai. Nàng không còn nhận được những tin nhắn dài lê thê như trước, những câu hỏi quan tâm ngày một ít đi. Hải Lân dường như bận rộn hơn và đó là điều khiến Mẫn Trí cảm thấy bứt rứt.

Một buổi tối khi chiếc điện thoại vẫn không rung lên dù đã lâu, và Mẫn Trí không thể kìm lòng. Nàng đã cố gắng nhắn một tin hỏi thăm Hải Lân, nhưng đợi mãi cũng không có hồi âm. Trong lòng Kim Mẫn Trí sự thất vọng dần dâng lên, nhưng cũng không thể làm gì ngoài việc im lặng chờ đợi.

Cảm giác bất an như một bóng ma lởn vởn trong tâm trí nàng, những lo lắng về việc Hải Lân sẽ rời xa mình hay thậm chí là không còn quan tâm đến nàng nữa. Những nghi ngờ không có căn cứ bắt đầu xuất hiện.

Đến tận sáng hôm sau khi Mẫn Trí đang ngồi ở quán cà phê gần trường, chiếc điện thoại của nàng cuối cùng cũng rung lên. Là một tin nhắn từ Hải Lân. Nhưng trái với những gì nàng mong đợi, tin nhắn chỉ đơn giản là một câu "Xin lỗi, hôm qua em bận". Không có thêm lời giải thích, không có sự quan tâm nào nữa.

Mẫn Trí không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Nàng cảm thấy như mọi thứ mà họ đã cùng xây dựng bỗng chốc đổ vỡ trong một phút giây. Đâu đó trong lòng nàng, có một tiếng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở rằng có thể Hải Lân chỉ thật sự bận, nhưng có lẽ chính nàng cũng không thể chịu đựng được việc mình bị bỏ rơi trong im lặng quá lâu.

Cơn giận bắt đầu dâng lên.

Mẫn Trí mở điện thoại, gõ một dòng tin nhắn ngắn gọn đầy cảm xúc.

"Em có thể bận cả ngày, nhưng ít nhất em cũng có thể dành một chút thời gian để trả lời tin nhắn của chị chứ?"

Mẫn Trí nhấn gửi đi rồi lại cảm thấy lòng quặn thắt. Nhưng cảm giác khó chịu ấy không thể dừng lại. Những điều chưa nói ra những bức xúc tích tụ dần dần trở thành nỗi buồn lẫn trong cơn giận dữ.

Không lâu sau điện thoại lại rung lên. Là Hải Lân.

"Chị, em xin lỗi, em không có ý làm chị giận đâu. Thật sự em rất bận với việc học, mà hôm qua còn có một số chuyện phải giải quyết nữa." Giọng Hải Lân qua tin nhắn có vẻ ngập ngừng, như thể không biết làm thế nào để giải thích cho hợp lý.

Mẫn Trí ngồi đó, đọc đi đọc lại từng chữ một, nghe đi nghe lại từng câu thoại cảm giác cơn giận này vẫn không thể tan đi ngay lập tức.

"Lần nào cũng là việc học, việc này, việc kia. Em có bao giờ nghĩ đến chị không?"

Mẫn Trí nhắn lại, càng lúc càng cảm thấy bản thân mình đang trở nên yếu đuối trong mối quan hệ này.

Và rồi cả hai đều im lặng.

Mẫn Trí ngồi trong quán cà phê một mình, cảm giác cô đơn bỗng chốc ùa về. Nàng nhìn xung quanh, thấy bao nhiêu người xung quanh mình cũng đang bận rộn với công việc học tập và cảm thấy sự tách biệt của mình ngày một rõ ràng hơn. Mẫn Trí không muốn mình trở thành người luôn chờ đợi, nhưng không thể ngừng mong đợi Hải Lân. Khi đó nàng mới hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng đôi khi, sự im lặng và thiếu đi sự quan tâm lại khiến người ta cảm thấy như đang lạc lõng trong mối quan hệ ấy.

Cuối cùng khi đêm xuống Hải Lân chủ động gọi điện. Giọng em dịu dàng, nhưng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói.

"Chị à, em biết mình đã làm sai. Em thật sự không có ý làm chị giận, nhưng dạo gần đây công việc và học tập của em quá căng thẳng. Em chỉ muốn mọi thứ xong xuôi rồi mới có thể dành thời gian cho chị."

Mẫn Trí nghe những lời nói này nhưng chẳng thể nào cảm thấy an lòng. Nàng không thể hiểu nổi vì sao Hải Lân không thể dành cho nàng một chút thời gian, dù chỉ là một cuộc gọi ngắn hay một tin nhắn đơn giản.

- Em nghĩ việc đó quan trọng hơn chị à?

Mẫn Trí không kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Câu hỏi này đã bật ra từ miệng nàng mà nàng cũng không hề nghĩ trước rằng mình sẽ nói như thế.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Hải Lân khẽ thở dài. "Chị... em không nghĩ là em đối xử với chị như vậy. Em không nghĩ là chị sẽ cảm thấy bị bỏ rơi như thế này."

Mẫn Trí không muốn tiếp tục cãi vã, nhưng sự tổn thương trong lòng nàng lại khiến mọi câu nói đều không thể kiềm chế được.

- Nếu em thực sự quan tâm đến chị, thì em sẽ không để chị phải chờ đợi lâu như vậy. Em sẽ không khiến chị cảm thấy mình là người thừa thải trong tim em.

Cơn giận của Mẫn Trí vẫn chưa nguôi, nhưng những lời nói của Hải Lân như những giọt nước làm dịu đi phần nào. Nàng biết mình không thể tiếp tục giữ cơn giận này mãi, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cảm giác bị tổn thương.

Cuối cùng sau một hồi im lặng Hải Lân nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi. Em hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nó nhé!"

Mẫn Trí im lặng, không trả lời ngay lập tức. Nàng cảm thấy trong lòng có một sự mâu thuẫn lớn. Nàng không muốn rời đi, nhưng cũng không muốn tiếp tục làm người chịu thiệt thòi trong mối quan hệ này. Nhìn vào trái tim mình Mẫn Trí hiểu rằng tình yêu của nàng dành cho Hải Lân vẫn còn, dù có những khoảnh khắc khó khăn thì tình yêu ấy vẫn đủ để nàng giữ lại.

- Em không cần phải hứa quá nhiều. Chỉ cần em nhớ rằng mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn từ em đều có ý nghĩa với chị.

Mẫn Trí cuối cùng cũng thở phào, nhẹ nhàng nói.

"Em hiểu rồi." Hải Lân đáp, giọng có phần nhẹ nhõm hơn. "Chị đừng giận nữa, nhé?"

- Chị không giận.

Mẫn Trí nói, giọng hơi nghẹn lại:

- Chỉ là... đừng để chị cảm thấy mình bị bỏ rơi nữa.

"Em hứa."

Hải Lân nhẹ nhàng nói, và Mẫn Trí có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của em.

Cuối cùng cuộc gọi kết thúc. Mẫn Trí nằm xuống giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà, tự hỏi liệu những khoảnh khắc giận hờn này có thật sự là dấu hiệu của sự trưởng thành trong tình yêu này hay không. Nàng chỉ biết rằng mặc dù tình yêu giữa họ vẫn còn nhiều thử thách, nhưng những lần giận hờn dù đau đớn, vẫn là một phần không thể thiếu trong hành trình mà họ đang cùng nhau đi qua.

Mẫn Trí nằm tựa vào gối, nhắm mắt lại và mỉm cười nhẹ cảm nhận trái tim mình dần bình yên trong tâm trí. Tình yêu này có thể chưa hoàn hảo nhưng với mỗi lần gặp, mỗi lần chia sẻ, cả hai đang dần xây dựng một tình cảm bền vững, dù có khó khăn họ vẫn sẽ tiếp tục đi cùng nhau.

---

Và mùa hè thêm lần nữa sắp đến, nhưng đối với Mẫn Trí và Hải Lân những ngày tháng này cứ lướt qua trong sự vội vã và không thể nào nắm bắt kịp trong đôi tay mỏng manh của mình. Mỗi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mỗi lần trao nhau ánh mắt, mỗi lời hẹn đều chứa đựng những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác của họ bây giờ giống như một cuốn sách dở dang, không thể dự đoán được điều gì sẽ xảy ra ở những trang tiếp theo của đời mình.

Mẫn Trí ngồi trong phòng của mình, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ mang theo một cảm giác bình yên lạ thường. Nàng đang cầm một cuốn sổ tay ghi lại những cảm xúc của mình, những kỷ niệm nhỏ bé với Hải Lân, những dòng chữ mà nàng chỉ viết cho riêng mình. Nhưng hôm nay, cuốn sổ ấy lại có một ý nghĩa đặc biệt.

Hải Lân đã gửi cho nàng một món quà. Không phải thứ gì quá to tát hay sang trọng, chỉ là một bức ảnh chụp chung của cả hai trong một lần gặp gỡ gần đây. Bức ảnh ấy, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống nhưng đối với Mẫn Trí lại là một điều quý giá vô cùng. Thế nhưng bức ảnh ấy không được gửi trực tiếp cho nàng, mà được đặt vào một nơi đặc biệt.

Bức ảnh ấy nằm im lặng sau cuốn sổ tay của Mẫn Trí. Nàng chưa từng nhận món quà nào từ Hải Lân như thế. Một món quà không phải là vật chất, mà là một thứ tượng trưng cho tình cảm mà họ đã xây dựng, một lời nhắc nhở rằng dù khoảng cách có xa cả hai vẫn có thể tìm thấy những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc sống.

Cảm giác đầu tiên khi Mẫn Trí nhận bức ảnh là một sự ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng. Nàng nhẹ nhàng mở cuốn sổ, thấy bức ảnh nhỏ xíu được gấp lại cẩn thận nằm lặng lẽ ở trang sau cùng. Hải Lân đã không viết gì thêm không có lời nhắn nào chỉ là bức ảnh ấy. Nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến Mẫn Trí cảm thấy càng thêm quý trọng.

Mẫn Trí cầm bức ảnh lên, ngắm nhìn khuôn mặt của Hải Lân trong đó. Nụ cười của Hải Lân trong bức ảnh ấy như ánh sáng ấm áp trong lòng nàng, khiến nàng không thể nào rời mắt. Trong bức ảnh Hải Lân đang đứng cạnh Mẫn Trí, đôi mắt của cả hai cùng nhìn về phía trước như thể họ đang cùng nhau bước vào một tương lai tươi sáng. Nhưng trong lòng Mẫn Trí biết rằng tương lai đó không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Cảm giác bứt rứt lại bắt đầu quay lại. Mẫn Trí tự hỏi liệu Hải Lân có thực sự hiểu rõ trong lòng nàng không, liệu họ có thể vượt qua những thử thách mà tình yêu này phải đối mặt không. Có phải Hải Lân đang chỉ đơn giản là cho nàng một bức ảnh như một lời nhắc nhở về những gì họ đã có, hay thật sự đó là một phần của những gì Hải Lân mong muốn?

Kim Mẫn Trí lắc đầu cố gắng xua tan những suy nghĩ không rõ ràng. Bức ảnh chỉ là một khoảnh khắc một lời nhắn nhủ im lặng mà thôi. Nhưng tại sao, nhìn vào bức ảnh ấy Mẫn Trí lại cảm thấy một nỗi nhớ vô hình đang dâng lên trong lòng.

Mẫn Trí cẩn thận dán bức ảnh vào trang sau của cuốn sổ tay, nơi nàng thường ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Nàng để lại một khoảng trống, như thể không muốn bức ảnh làm vướng bận những dòng chữ của mình. Và trong khoảng trống ấy, nàng viết:

"Dù cho bao lâu nữa chị cũng sẽ luôn nhớ về những khoảnh khắc này."

Với những dòng chữ đó, Mẫn Trí cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình đã dịu lại. Tình yêu của Mẫn Trí dành cho Hải Lân không phải là thứ gì có thể dễ dàng biến mất. Dù khoảng cách có lớn đến đâu, dù có bao nhiêu thử thách phía trước, Mẫn Trí biết rằng Hải Lân là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong không khí im lặng và đôi khi là sự hồi hộp đợi chờ nhau. Mẫn Trí và Hải Lân tiếp tục duy trì mối quan hệ khó khăn này, nhưng mỗi lần gặp mặt mỗi lần nhắn tin đều đầy ắp sự lúng túng và không chắc chắn. Mỗi người đều có những áp lực riêng, những lo lắng không thể bày tỏ hết với người kia.

Một ngày nọ Mẫn Trí lại ngồi trong căn phòng của mình vừa xem lại cuốn sổ tay, vừa nghĩ về Hải Lân. Nàng nhìn lại bức ảnh mà Hải Lân đã gửi cho mình, vẫn cảm thấy một chút ngượng ngùng khi nghĩ về những gì đã xảy ra giữa họ.

Cảm giác ấy không phải là sự bất an hay nghi ngờ mà là sự nhẹ nhàng ấm áp. Mẫn Trí hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng cần phải ồn ào hay đầy ắp lời nói. Đôi khi một hành động đơn giản như việc gửi cho nhau một bức ảnh, đã là đủ để làm trái tim người ta ấm áp.

Nhưng có một điều mà Mẫn Trí vẫn chưa thể giải quyết. Nàng biết những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ không thể là tất cả. Nàng không thể sống mãi trong một mối quan hệ chỉ có những tin nhắn, những bức ảnh gửi qua lại và phải ngồi tàu điện sáu tiếng để đến bên nhau. Nàng muốn có sự gần gũi muốn có những khoảnh khắc thực sự bên nhau, nơi không có khoảng cách nào nữa.

Và điều đó càng khiến nàng trăn trở nhiều hơn. Liệu Hải Lân có muốn như vậy không? Liệu nàng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi một tương lai mà cả hai cùng có thể xây dựng?

Một buổi ráng chiều muộn, khi Mẫn Trí đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, Hải Lân gọi điện đến. Giọng nói của Hải Lân trong điện thoại lần này không còn vẻ vội vàng hay bận rộn như trước. Em có vẻ bình tĩnh hơn như thể đã tìm được sự cân bằng trong cuộc sống.

"Chị à, em muốn gặp chị. Chúng ta có thể cùng nhau làm gì đó, dù chỉ là một buổi chiều ngắn ngủi thôi cũng được."

Nghe những lời này, Mẫn Trí cảm thấy lòng mình chùng xuống như thể bao nhiêu lo lắng bao nhiêu suy nghĩ mệt mỏi bấy lâu nay đã được tháo gỡ. Nàng biết rằng dù có thể họ cũng sẽ chẳng bao giờ có được những gì mình mong muốn một cách dễ dàng. Nhưng ít nhất họ vẫn có thể tiếp tục đi bên nhau dù không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Mẫn Trí mỉm cười.

- Em muốn làm gì nào?

"Đi ăn kem."
Hải Lân cười nhẹ trả lời. "Và sau đó chúng ta sẽ cùng ngắm hoàng hôn."

Mẫn Trí cười theo cảm nhận sự bình yên trong lòng mình. Hóa ra đôi khi tình yêu không phải là những thứ đầy trắc trở, mà là những khoảnh khắc giản dị như thế này.

Mẫn Trí gật đầu nhẹ nhàng nói:

- Vậy thì, hẹn em nhé.

Kim Mẫn Trí không biết điều gì sẽ xảy ra sau buổi gặp này nhưng ít nhất nàng biết rằng nàng đã sẵn sàng tiếp tục bước đi bên cạnh Khương Hải Lân.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me