LoveTruyen.Me

Thanh xuân và tương lai của anh chính là em!-Ngôn tình học đường-

Chương 120: Sự thật?

Ynhi_97

<Trên đường về>
-Ủa mà anh đang chạy xe đi đâu vậy Minh Thành??
Chưa kịp trả lời thì Thiên Đăng đã ngắt ngang:

-Thì đưa em về nhà!!

-Không cần đâuu... Hai người cứ đi làm đi. Tự tôi về cũng được mà..

-Sao được chứ???? Mấy nay em mệt rồi!!

Cô lo lắng, nét mặt sốt sắng lo âu hỏi:

-Anh biết gì sao?!

-Ừm. Anh biết hết rồi.

-Sao anh biết..??

-Chuyện gì anh muốn biết thì sẽ biết thôi. Em không phải giấu.

-Tôi chỉ không muốn phiền đến anh...

Anh quay sang, anh mắt dỗi hờn cô một xíu, tay anh kí vào trán cô một cái nhẹ:

-Ngốc lắm. Em nghĩ tự em có thể giải quyết được à??

Cô bần thần, nghĩ cũng vui nhưng bên cạnh đó cũng buồn và khó chịu... Vì suy nghĩ của cô vẫn nghĩ Hy An là người yêu hiện tại của Thiên Đăng nên anh ấy biết cũng là điều hiển nhiên.. Nhưng tại sao anh lại nói vậy, rốt cuộc anh đứng về phía ai??? Cô nói ra lời nói có chút thẳng thừng:

-Anh thì giải quyết được gì?? Chẳng phải hai người có mối quan hệ với nhau sao... ?

-Ai..?? Ý em là Hy An?? Anh và em ấy chỉ là anh em...

Anh điềm tĩnh trả lời và vẫn không hiểu tại sao cô lại quả quyết mối quan hệ giữa anh và Hy An đến như vậy.. Cô bất mãn:

-Anh nói dối.... Bản thân anh làm gì anh không biết sao??

Anh càng khó hiểu, không hiểu cô đang nói đến là điều gì:

-Em sao vậy Thanh?? Em muốn hỏi anh điều gì cứ nói, hôm nay anh nhất định phải làm rõ chuyện với suy nghĩ của em.

-Anh tự biết....

-Anh không biết em đang nói gì cả. Em cứ như vậy!!!! Thì anh không cần thiết hỏi nữa.

-Ừ... Tôi vậy đó.. Chuyện của tôi mai mốt cũng không cần anh xen vào.

Hậm hực rồi hai người lại gây nhau, Thiên Đăng cũng vì phần mệt mỏi nên cũng không muốn cãi với con người vô lý này.. Anh quát to với Mthành:

-Cậu lái xe về nhà tôi đi.

-Nhưng...

-Tôi ra lệnh. Không ý kiến.

Mthành lập tức làm theo. Không dám cãi nửa lời. Đan Thanh nhìn sang anh nét mặt khó hiểu:

-Vậy anh nói Mthành cho tôi xuống xe đii, tôi tự về nhà.

-Em NGỒI YÊN ĐÓ ĐI.

Lạnh lùng rồi anh quay mặt đi, không để cho cô ý kiến thêm bất kì điều gì.. ?? Anh đang bị sao thế. Tại sao lại đòi về nhà anh cơ chứ???.. Thật khó hiểu..

Đến đoạn, hai người lại không nói chuyện với nhau, cô thì vùng vằng đòi xuống xe nhưng với tốc độ của MThành như vậy thì làm sao xuống được chứ, hơn nữa anh cũng đâu để trưng, chắc chắn là anh không để cô tìm cách xuống xe rồi. Nét mặt anh sắc lạnh như băng nhìn về phía trước không nói không rằng.. Anh không hiểu tại sao mỗi lần bên cô thì cũng có chuyện để cãi nhau cả. Anh không hiểu thực sự cô đang nghĩ anh là gì?? Là một thằng luôn lừa dối cô chăng???.. Tại sao không bao giờ cô lắng nghe anh nói.. .. Anh vẫn đợi. Anh vẫn muốn chứng minh là bản thân thực sự luôn muốn bảo vệ và thật lòng, chân thành với cô.. Thế nhưng cô lại vô tình gạt bỏ.. Làm anh cảm thấy tổn thương vô cùng ..với cách làm của anh thì anh luôn hành động vì anh biết có nói thì cô cũng chưa bao giờ tin anh..

----------------------------------------------------------------------------------------

<Đến nhà anh>

-Xuống xe, vào nhà anh..

-Không... Tôi muốn về nhà..

Dứt khoát.. Anh không nói nữa, tự tay bế cô nhấc bỗng ra khỏi xe một cách thoăn thoắt.. Đi thẳng vào nhà với cánh cửa thiết kế tự động mở cửa cho anh. MThành cũng biết ý lui đi chỗ khác. Anh bế cô vào mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào, đánh anh ra sao.. Tay cô cứ thế đấm vào anh nhưng không nỡ đánh mạnh vì cô còn ý thức được vết thương trên người anh là do cô mà ra, cô chỉ đánh nhẹ và nói những lời chống cự:

-Anh buông tôi ra coi anh làm sao vậy chứ?!! Anh muốn gì....

-Em cứ như vậy!! Còn hỏi anh muốn gì?? Anh mới nên hỏi em câu đó!!!!! EM MUỐN GÌ?????

Lần đầu cô thấy anh nổi giận và quát cô lớn tiếng như vậy từ lúc anh và cô gặp lại đến giờ. Sự quát cô lần này không phải vì lo lắng hay quan tâm nữa mà như sự mệt mỏi đang bị trào dâng vậy.. Cô cảm nhận anh đang rất giận, giận đến mức có thể đập vỡ tất cả cái gì trước mặt. Vậy nên.. Cô không đánh anh nữa.. Mà yên lặng nằm yên trong vòng tay anh. Anh thấy cô yên lặng như vậy, cũng nguôi giận một phần, anh hạ người, khụy gối thả cô xuống, phần thân người anh có chút ê ẩm vì vết thương thực sự chưa lành.. Anh nhăn mặt. Đưa tay lên đầu rồi lại chạm lên ngực, cả chân nữa.. Người anh tựa vào tường.. Cô cũng thấy anh cảm thấy đau cũng chạy nhanh đến đỡ anh, lo lắng:

-Anh có sao không vậy???? Đau lắm hay saoo??

-Không sao cả. Em tránh ra đi. Anh tự đi được.

Cô cũng không dám nói gì thêm khi không khí đang ngột ngạt đến như vậy! Thêm thần sắc trên khuôn mặt anh bây giờ trở thành lạnh lùng nghiêm nghị. Thật sự cô không biết nên làm gì.. Không hiểu vì sao hiện tại cô lại sợ anh đến như vậy!!!

Anh ráng gồng mình đứng thẳng lại. Lạnh lùng đi thẳng từng bước vào phòng mình đồng thời cũng nắm tay cô dẫn vào bên trong.. Xong, anh bật đèn phòng.. quay lưng về phía cô, buông lời nhỏ nhẹ:

-Rốt cuộc mọi chuyện em nghĩ là như thế nào? em nói đi. Là tôi đã làm gì khiến em phải nói như vậy??

Cô cũng biết anh đang thực sự nghiêm túc muốn nghe chứ không phải giả bộ không biết nữa. Cô cảm thấy bản thân mình như yếu đuối hẳn đi:

-Là hôm trước tôi có qua tìm anh. Nhưng tôi thấy người mở cửa là Hy An.. Cô ấy.. Có nói là....

-Nói gì?!_anh gắt gỏng.

-Nói là...Hai người đã ........ như vậy với nhau rồi.. Còn xin lỗi tôi khi để tôi thấy ....

Anh cũng bất ngờ khi những lời nói đó Hy An lại nói lệch lạc cho Đan Thanh nghe, anh cũng không tỏ vẻ lo lắng cho lắm, vì bản thân không làm thì anh không việc gì phải sợ. Anh không nói gì cả... Anh đi chậm rãi đến laptop của mình. Tay anh ấn thoăn thoắt vào mục gì đấy, bật vào đúng ngày hôm anh say xỉn cùng Hy An. Click vào rồi quay máy sang. Đưa tay hướng chỉ vào máy, cho cô xem. Cô quay lại nhìn chăm chú vào lap. Là camera, phòng anh có gắn để phòng hờ có kẻ gian vào phòng, may thay nó cũng là minh chứng giúp anh ở hiện tại.

Cô xem hết cả.. Xem được Hy An chủ động dìu anh vào phòng. Rồi hôn anh.. Cởi núc áo anh cho đến lúc cô vào phòng rồi chứng kiến cảnh như vậy... Cô bất giác nhìn anh... Cảm thấy bản thân thật có lỗi khi đã không nghe anh giải thích.. Hai dòng nước mắt tự chảy xuống khiến cô cũng không hiểu tại sao lại rơi như vậy?? Hạnh phúc à?? Vui mừng khi anh không phải là con người như cô nghĩ à??? Anh thấy cô đứng đó nhìn anh. Anh vẫn còn giận cô lắm..:

-Em đã hài lòng chưa?? Còn gì cho em thắc mắc nữa không??

Cô không nói.. Mà chủ động chạy lại ôm vào eo của anh.. Đây là lần đầu mà cô xúc động và chủ động ôm anh đến như vậy. Anh cứ ngỡ đây là mơ, cứ ngỡ cô đang say nhưng không phải. Là thật.. Là cô đang ôm anh.

-Tôi xin lỗi..

Anh nghe được lời cô nói, tay anh cầm lấy tay cô, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng:

-Vì??

-Vì đã không tin anh....

Anh bắt đầu thả lỏng lòng mình hơn, tay cầm lấy tay cô nhẹ nhàng buông ra, nâng mặt cô về phía anh:

-Em có biết mỗi lần em như vậy. Anh khó chịu đến cỡ nào không??

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô.. Nhẹ nhàng nói:

-Lần sau có gì em cứ nói thẳng. Anh không làm thì chắc chắn anh sẽ không nói dối em.

-Vậy tại sao lúc đi ăn anh còn bảo do say nên anh và Hy An mới.....

-Anh chỉ tưởng là em thấy tụi anh choàng tay nhau thôi, vì trong lúc say.. Anh có hôn Hy An.. nhưng..nhưng vì.. tưởng em ấy là em.

Cô có hơi buồn nhưng không hiểu sao lời anh nói lúc này lại sưởi ấm tim cô đến lạ, cô không nói gì cả, chỉ cúi mặt xuống không nhìn anh. Cô biết giữa cô và anh hiện tại cũng chẳng là gì cả..

Anh lại nghĩ ra điều gì đó.. Cất lời:

-Vậy ra em ghen à??

Cô như bị trúng tim đen, ngẩng mặt lên nhìn anh:

-Không.. Không có... Ai mà ghen với anh chứ??

-Ghen mới mắng anh nhiều cái vô lý như vậy?!! Không phải saooo??..._nụ cười trêu chọc của anh hiện lên sau những giọt nước mắt ướt át từ nãy đến giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me