Thanh Xuan Va Tuong Lai Cua Anh Chinh La Em Ngon Tinh Hoc Duong
-Cậu làm vậy chi? Không phải mất khách lắm sao? -Không sao? Tôi cần yên tĩnh để nói chuyện với người của tôiGiọng nói anh đầy bí hiểm nhìn thẳng vào cô.-Thôi tôi xem món uống đây!!!!_Đan Thanh cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào thực đơn.Trời đất khủng thế.... toàn là giá 80k trở lên...không những có món uống mà ở đây còn có cả đồ ăn trưa lẫn tối, toàn những món cao quý ..thượng hạng... đúng là quán "xịn" có khác... hic kiểu này cô nghèo mất thôi.-Không dám gọi à? Làm gì nhìn chằm chằm thế!_Anh vẫn chăm chú vào cô nãy giờ-Tôi...uống trà đá....-Cái gì ????? TRÀ ĐÁÁÁÁÁ??_Anh như hét lớn vào mặt cô rồi tiếp lời:-Cậu khinh thường tay nghề tôi thế nên gọi trà đá thôi à ? Cậu sợ tôi làm mấy món khác không ngon?-Không phải..Đăng cậu nghe tôi nói.... Là do tôi đem không đủ tiền mà....Anh lúc này mới phì cười....cô vẫn nghĩ anh dẫn cô đến bắt cô trả tiền... -Chẳng phải tôi đã mua giờ buổi sáng cho cậu ở đây rồi à? Thế cậu nghĩ tôi còn lấy tiền cậu uống nước hay ăn uống sao? Hoàn toàn miễn phí thưa cô hai!!!!!Trước giờ anh chưa hề giải thích với ai bao giờ, có lẽ vì cô quá là ngây thơ chăng? Cô giờ mới để ý đến lời anh nói như có ý đồ gì? Tại sao phải mua giờ cho cô đến, chẳng phải khi cô có mặt thì mọi người vẫn có thể ăn uống bình thường cơ mà? Đều là vì anh muốn yên tĩnh chứ không phải do cô. Cô cứ nghĩ thế đấy.Cô gọi nước thôi, một tách cà phê sữa nóng... còn anh thì dĩ nhiên là cafe đen đá. Anh vội đi xuống làm nước cho cô , trước khi đi không quên bảo: -Sách trên kệ, thích nào cứ lấy tự nhiên, cấm mang về đấy nhé!-Nè nè tôi không phải loại người ham của! Mà có lấy thì cậu cũng biết ngay thôi !"Thông minh đấy Đan Thanh, lại dám trả treo với tôi rồi" Anh nhoẻn miệng cười bảo: -Thế thì tốt! _nói xong rồi đi xuống làm nước cho cả hai. Cô nhìn một hàng sách, nào là tiểu thuyết, khoa học viễn tưởng, nghiên cứu thời trang....đủ kiểu nhưng cô muốn đọc về ngôn tình và văn học cơ, thì ở đây lại hiếm những loại sách ấy, thỉnh thoảng cô cũng lướt được 3,4 cuốn thôi! À thậm chí còn có sách truyện doraemon, conan...chắc anh chuẩn bị cho những đứa trẻ khi có phụ huynh đưa đến rồi! "Thiên Đăng cậu cũng thật là chu đáo, khác xa tôi nghĩ" Cô ngó nhìn xung quanh đều rất hài lòng, ngắm cảm xong rồi cô xuống xem anh làm nước, có hai ly cafe mà lâu đến vậy.... cô đi xuống thì thấy anh đang trang trí tỉ mỉ tách cafe cho cô... Thật sao chứ? Một tách cafe thôi mà lại đẹp mắt đến như vậy, khiến cô nuốt nước miếng ừng ực... trên tay anh còn có đĩa bánh capuchino nữa chứ! Sao anh lại khéo đến như vậy? Đẹp thật... trên người anh đang mặc một chiếc tạp dề màu nâu sữa... nhìn như một nam thần hoàn hảo vậy! Nhìn chốc lát đã làm cô thấy si mê ngây dại... thảo nào anh lại nói món ăn cô làm còn thua xa anh nhiều lắm....giờ cô đã tận mắt tin.. còn đối với tách cà phê của anh thì anh lại trang trí thô sơ vốn không muốn mất thời gian. Nhưng nhìn qua cũng rất là đẹp rồi do cái ly tinh xảo kia đấy! -Ngắm tôi đủ chưa?_Anh ngước lên nhìn cô khi thấy cô nãy giờ đứng cứ say sưa nhìn mình.-Tôi...đâu có!-Không có mà lén lén lút lút đứng đó à! Đừng tưởng không lên tiếng thì tôi không biết! Có camera hẳn ở đây!-Tôi nói không có mà....!!! Tại thấy lâu quá nên tôi xuống xem thôi!-Lâu sao? Xin lỗi cậu lâu rồi không đến đây nên quên mất dụng cụ để đâu!"Ủa Thiên Đăng mà cũng biết xin lỗi???, mình có nghe lầm không ta?" cô chợt nghĩ....sao anh lại nhẹ nhàng đến mê người như vậy? Không không không được dính thính nào nào Đan Thanh....-Đan Thanh.....!!!!!_Anh hét to khi anh gọi cô nãy giờ 3,4 lần không lên tiếng.-Cậu để não cậu đâu đấy?_Đăng tiếp lời, tay sắp xếp món vào trong khay đẹp mắt.-Tôi nghe mà!! Cậu nói tôi hơi quá đáng rồi nha!_Thanh hậm hực quay mặt đi-Thế hả? Vậy xin lỗi nha!_Nói rồi anh một tay cầm khay đem lên phòng, một tay nắm tay cô lay lay xin lỗi.Nhìn trong camera trông hai người dễ thương chết được. Cô cũng xiêu lòng lời nói xin lỗi của Đăng mất tiêu. <Lên lại căn phòng VIP> Cả hai ngồi xuống thưởng thức thức uống.-Ủa cậu làm thêm bánh capuchino hả?-Ừ chứ uống không thì không thú vị!-Vậy cậu làm cho tôi hả??_Mắt Thanh bỗng sáng rực-Xin đi rồi cho.-Thiên Đăng cho tôi cái bánh nha!_Gương mặt Thanh phúng phính lên, mắt chớp chớp nhìn Đăng-Xì...nay còn thả thính ngược lại tôi. Cậu gan rồi!-Có đâu chứ! Tôi xin thật lòng không thả thính!-Ừ đây đây, cho đó!Thanh bỗng nhìn Đăng cười sáng rực, có lẽ trước giờ hai người chưa dành cho nhau một nụ cười hay một lời nói gì nghe lọt tai như lúc này cả. Giờ đây giây phút tận hưởng này chẳng khác gì không gian riêng của hai người. Thanh thưởng thức tách cafe sữa, cảm giác uống khi mình pha và Đăng pha thực sự khác, của Đăng đậm đà vị đắng và ngọt hòa lẫn rất khác biệt. "Biết chừng nào mới bằng nhỉ?" Quả thật Đăng rất giỏi. Đúng là chủ quán cafe có khác. Quay sang chiếc bánh capuchino bắt mắt từ nãy giờ không thể nhịn được nữa, lấy muỗng sắn nhẹ một miếng..."Ôiii xĩuuuuu" ngon ơi là ngon không gì tả được. Mùi thơm capuchino nồng nàn quyện cùng vị béo của bơ sữa, cốt bánh mềm mịn đầy quyến rũ . Đăng thấy cô ăn mà không nói câu nào, bất giác hỏi:-Có ngon không?-Ngon ngon lắm!-Cũng biết khen?_Đăng nhướng mắt nhìn.-Tôi không giống cậu!-À chuyện tối qua....tôi...."Trời sao tự nhiên đang vui mà nhắc chuyện tối qua làm ngại chết được, giờ sao đây?" -À ừ tôi đang đợi cậu nói đây!_Đan Thanh vẫn chăm chú vào cái bánh.-Tôi xin lỗi chuyện hôm qua! Lỡ ôm cậu. Hành động vậy không đúng!-Chưa hết! Cậu say sỉn rồi còn ngã vào người tôi, còn hành tôi đưa lên phòng lau người cho cậu, pha nước cậu uống, rồi các thứ nữa đó.... tôi phải cực lắm cậu biết không?Anh cười...không ngờ cô lại kể công như thế, đúng là muốn nói chuyện nhỏ nhẹ cũng không được với cô gái này.-Tôi biết chứ! Kể công nữa à! Tuần trước....vụ làm cậu ngất! Tôi...x.i.n..l.ỗ.i...!!-Quên đi tôi quên rồi!-À tôi còn chưa trách sao cậu chạy ra mưa..-Tại....người yêu cậu bôi nhọ tôi, cậu còn để cho cậu ta nói!-Ai người yêu cơ? Quỳnh á !!! Không có nhá... Tôi có chấn chỉnh rồi mà cậu không nghe còn chạy ra mưa! Khiến tôi phải kiếm khắp nơi nữa! Còn không chịu về!! Hmmm-Sao không để tôi đi luôn đi ...!-Cậu tưởng vào nhà tôi được rồi muốn đi là đi à, giao kèo vẫn còn nhá!-Đồ ép người! Xì... Nói xong thì cô lại kệ sách, không thèm nói chuyện với anh nữa, cô đứng tựa vào kệ, lật một cuốn sách đứng đọc, anh thấy khung cảnh đẹp....còn hòa vào người cô nữa thì thật là tuyệt vời! Lấy chiếc máy ảnh dự phòng để ở tủ gần giá sách ra chụp, chủ yếu anh cũng có ý chụp hình để trang trí thêm ở đây, anh chụp mấy tấm cho cô, Thanh thì say sưa đọc quá mà quên luôn ở đó có ai đang hướng máy ảnh về chụp "tách...tách" rất đẹp,..tấm nào ra tấm nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me