Biết là đùa nhưng mà đáng iu🤡
Đôi khi dùng những lời nói đùa để nói ra lời thật trong lòng, nhưng mà người đó còn hùa theo nữa... 🥹
Thật buồn cười khi vốn biết rõ người đó không hề thích bạn, vậy mà bạn lại chẳng có cách nào để ngừng thích họ được... mình vốn không thể nhớ bất cứ điều gì lâu, nhưng vài ba lời nói vu vơ của người đó lại luôn nằm trong đầu mình, khiến mình nhớ rất lâu...Mình đã gặp được một người ở tuổi mười bảy, mười tám vô cùng rực rỡ. Người ấy đôi khi như mặt trời ngày hạ, vô cùng ấm áp, đôi lúc lại như những đêm đông. Làm cho tôi không cách nào từ bỏ hy vọng của mình với người đó được.Mình từng nghĩ rằng mình thực sự đặc biệt trong mắt người đó, theo một cách nào đó. Nhưng rồi mình thấy người đó đối với ai cũng y như vậy, và rồi mình hiểu:
Oh
Được rồi..Nếu cũng thích mình sao lại không nói cho mình nghe rằng người đó rất thích mình?
Còn nếu không thích mình sao lại cho mình cảm giác rằng người đó cũng rất thích mình...Biết rằng không có cơ hội nhưng vẫn cố chấp giữ người đó trong lòng, mình tin đến 1 lúc nào đó, người đó sẽ tự bước ra, mình sẽ không thích người đó nữa, sẽ không còn những cảm giác như thế này nữa... thích 1 ai đó phải mất bao lâu mới có thể dừng lại được nhỉ... khi người đó không còn xuất hiện xung quanh cuộc sống thường ngày của mình chăng...?Người đó dạy mình quá nhiều thứ. Dạy mình và đồng hành cùng mình trải qua nhiều thứ, suy cho cùng nỗi sợ vẫn ở đó nhưng dần dần bị chai sạn. Không còn lo lắng, bồn chồn như lúc đầu trải qua. Người đó đã dạy mình mình phải mạnh mẽ hơn để vượt qua nỗi sợ của bản thân...Tôi từng đọc ở đâu đó:" Dù bạn gặp gỡ ai, thì họ cũng là người bắt buộc phải xuất hiện trong cuộc đời bạn, chứ không phải tình cờ.
Chắn chắn họ sẽ dạy cho bạn một điều gì đó, vậy nên tôi tin rằng, dù ở nơi đâu thì đó cũng chính là nơi mà tôi nên ở, trải nghiệm những điều tôi cần phải biết, và gặp gỡ người mà tôi nên gặp."Nhìn lại thì cũng đúng mà nhỉ...:))
Thật buồn cười khi vốn biết rõ người đó không hề thích bạn, vậy mà bạn lại chẳng có cách nào để ngừng thích họ được... mình vốn không thể nhớ bất cứ điều gì lâu, nhưng vài ba lời nói vu vơ của người đó lại luôn nằm trong đầu mình, khiến mình nhớ rất lâu...Mình đã gặp được một người ở tuổi mười bảy, mười tám vô cùng rực rỡ. Người ấy đôi khi như mặt trời ngày hạ, vô cùng ấm áp, đôi lúc lại như những đêm đông. Làm cho tôi không cách nào từ bỏ hy vọng của mình với người đó được.Mình từng nghĩ rằng mình thực sự đặc biệt trong mắt người đó, theo một cách nào đó. Nhưng rồi mình thấy người đó đối với ai cũng y như vậy, và rồi mình hiểu:
Oh
Được rồi..Nếu cũng thích mình sao lại không nói cho mình nghe rằng người đó rất thích mình?
Còn nếu không thích mình sao lại cho mình cảm giác rằng người đó cũng rất thích mình...Biết rằng không có cơ hội nhưng vẫn cố chấp giữ người đó trong lòng, mình tin đến 1 lúc nào đó, người đó sẽ tự bước ra, mình sẽ không thích người đó nữa, sẽ không còn những cảm giác như thế này nữa... thích 1 ai đó phải mất bao lâu mới có thể dừng lại được nhỉ... khi người đó không còn xuất hiện xung quanh cuộc sống thường ngày của mình chăng...?Người đó dạy mình quá nhiều thứ. Dạy mình và đồng hành cùng mình trải qua nhiều thứ, suy cho cùng nỗi sợ vẫn ở đó nhưng dần dần bị chai sạn. Không còn lo lắng, bồn chồn như lúc đầu trải qua. Người đó đã dạy mình mình phải mạnh mẽ hơn để vượt qua nỗi sợ của bản thân...Tôi từng đọc ở đâu đó:" Dù bạn gặp gỡ ai, thì họ cũng là người bắt buộc phải xuất hiện trong cuộc đời bạn, chứ không phải tình cờ.
Chắn chắn họ sẽ dạy cho bạn một điều gì đó, vậy nên tôi tin rằng, dù ở nơi đâu thì đó cũng chính là nơi mà tôi nên ở, trải nghiệm những điều tôi cần phải biết, và gặp gỡ người mà tôi nên gặp."Nhìn lại thì cũng đúng mà nhỉ...:))
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me