Thanhgiang Cam Cung
Mưa mùa xuân, lạnh thấm tận xương tủy, mưa phùn lất phất liên miên hạ suốt mười ngày vẫn chưa ngừng, tiếng thở dài phả hơi khí nháy mắt đã biến mất trong làn mưa băng lạnh.
Trường Giang là một người hộ vệ, nhưng không phải một hộ vệ tầm thường, anh là một cái trung tâm hộ vệ nho nhỏ nơi cung điện hùng vĩ xa hoa này.
Người phân ba bảy loại, tại cấm thành nghiêm cấm người thường xuất nhập này, cũng phân chia cấp bậc rõ ràng. Quan viên phân cấp phân phẩm, thái giám phân cấp phân phẩm, cung nữ phân cấp phân phẩm, mà ngay cả thị vệ thấp nhất cũng phải phân cấp phân phẩm.
Thượng cấp quản lý hạ cấp, thị vệ quản lý hộ vệ, đội trưởng đội hộ vệ lại quản lý đám tiểu binh. Trong hoàng cung rộng lớn, càng là tiếp cận nơi Hoàng đế ngụ thì phẩm hàm càng cao, mà nho nhỏ hộ vệ tất nhiên chủ yếu đảm đương nhiệm vụ thủ vệ cùng tuần tra tường thành.
Năm hai mươi lăm tuổi, Trường Giang được nhận vào làm hộ vệ hoàng cung, tám năm sau, anh vẫn chỉ là một gã hộ vệ bình thường. Chỉ là, chức trách của anh chuyển từ tuần tra tường thành sang gác cửa cung mà thôi. Đó cũng không phải là thay đổi đáng phải để ý, trên thực tế, anh cũng đã thăng chức.
Việc canh gác cửa cung không phải ai cũng làm được, bởi vì xuất nhập nơi này không chỉ là cung nhân ra ngoài mua hàng, còn có cả mệnh quan triều đình, các đặc phái viên của nước khác tới triều cống, hậu cung phi tử được ân chuẩn về thăm nhà, thậm chí còn có Hoàng Đế.
Trường Giang có thể vào cung làm việc, là do năm đó cha anh sau khi biết được hoàng cung muốn tuyển chọn hộ vệ, dốc hết của cải trong nhà, nhờ cậy khắp nơi mới xin được cho anh. Hoàng cung hàng năm tuyển hộ vệ yêu cầu cực cao, chẳng những phải có gia thế trong sạch, còn phải có người có chức vị giới thiệu mới có thể được nhận. Võ gia bao đời là thường dân, cha anh trăm phương ngàn kế mới xin được cho anh vào cung làm việc, nguyên nhân là vì dẫu cho trong hoàng cung địa vị có thấp thế nào, đối bên ngoài tốt xấu gì vẫn là một viên quan.
Nói thế nào cũng là hộ vệ trong cung, một người làm quan cả họ được nhờ, nếu có người định gây khó dễ, chí ít cũng sẽ vì chức vị của anh mà kiêng kị ba phần.
Dẫu sao đánh chó phải ngó mặt chủ, làm hộ vệ của bậc chí tôn thiên hạ, người bình thường cũng phải nhượng bộ vài phần.
Ngày Trường Giang được chuyển sang làm thủ vệ cửa cung, cha anh biết được tin tức, bảo nương anh giết con gà mái nấu nồi cháo cho anh ăn, mà muội muội mười sáu tuổi của anh, không lâu liền có vài người tìm đến cầu hôn. Cha anh ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng chọn được một người gia cảnh không tồi, nở mày nở mặt mà gả muội muội đi.
Đối với công việc có thể cải thiện cảnh quẫn bách của gia đình này, Trường Giang rất là quý trọng.
Hàng năm vừa vào xuân, tiết trời đều rét lạnh như thế, Trường Giang với hơn trăm người một đội hộ vệ đứng gác cửa cung nguy nga suốt ba canh giờ, thân thể sớm đã đông lạnh cứng ngắc. Mặc dù mỗi người mặc không ít quần áo, nhưng ban đêm mưa rơi lạnh buốt tận xương, cộng thêm gió lạnh thỉnh thoảng lướt qua, quần áo dày đến đâu cũng thành vô dụng.
Môi Trường Giang đã chuyển thành tím tái, nếu không phải có lệnh cấm nghiêm ngặt, anh thật muốn nhúc nhích một chút, dậm chân vài cái cho đỡ tê dại cũng tốt, cứ đứng nghiêm dưới trời mưa như vậy, anh thực hoài nghi mình có thể bị đông cứng thành cột băng.
Đương tiếng trống báo canh dần đi xa, rốt cục có một đội hộ vệ tới giao ca, cả đội của Trường Giang đều nhanh nhanh chạy về phòng nghỉ. Ban đêm hạ mưa lạnh như vầy, cho dù là hộ vệ đã vài năm cũng không quen nổi. Cũng may thời gian canh gác mặc dù là mười hai canh giờ không nghỉ, nhưng lại ba ngày đổi một lần, thay phiên trực đêm. Hôm nay là ngày thứ ba Trường Giang phải trực đêm, qua sáng mai, anh có thể nghỉ ngơi cả ngày, ngày mai đổi thành canh gác buổi sáng. Mấy trăm hộ vệ luân phiên, tiếp qua một tháng mới lại đến lượt Trường Giang trực đêm, đến lúc đó, thời tiết hẳn là sẽ ấm lên nhiều.
Trường Giang một bên chờ mong như thế, một bên nện bước nối theo đội ngũ phía sau. Vừa mới động chân một cái quả nhiên là vừa đau vừa tê, thời tiết chết tiệt này, thực mong sớm sớm kết thúc đi. Trường Giang thầm rủa trong lòng. Lúc này, phía trước đội truyền đến tiếng huyên náo, Trường Giang cẩn thận nghe, nguyên lai là doanh trại đội hộ vệ có chuẩn bị canh nóng, hộ vệ thay ca đều có thể đi húp một bát ấm bụng.
Tin tức này làm cho bọn thủ vệ lạnh cóng canh gác một buổi phấn khích gào to, trong nháy mắt hướng hộ vệ doanh chạy sạch không còn một mống, chỉ còn mình Trường Giang rơi lại phía sau. Anh kỳ thực cũng rất muốn chạy đi húp một bát thật đã cho ấm người, chẳng qua vì chân quá đau, mỗi lần bước đi cũng giống như bị vạn kim châm vào, đau đến mức anh phải nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay chịu lạnh cũng không phải do nhà Trường Giang quá nghèo không mua nổi quần áo, mà bởi vì khi anh vào cung, trên đường đi gặp một tên khất cái co ro gục ngã ven đường, bèn cởi áo bông cho y mặc. Lúc đó chỉ nghĩ bản thân mình thanh niên trai tráng, chịu lạnh một chút cũng không sao, chỉ cần qua đêm nay là được rồi, hiện tại mới biết đúng là suy nghĩ quá đơn giản. Bất quá, cho dù bây giờ gặp phải tình huống đó, anh vẫn sẽ không do dự hành động tương tự.
Người quen biết đều nói Trường Giang ngu ngốc, nói dễ nghe một chút chính là quá thành thật. Đích xác, đồng dạng là cùng một đợt vào cung làm hộ vệ, người khác cho tới giờ cái cao nhất cũng đã lên đến tam đẳng thị vệ thủ hộ nội viện hoàng cung, mà anh vẫn là hộ vệ canh gác đại môn như xưa, chung quy lại, thực sự là quá ngốc nghếch, chân thật.
Khi người khác tìm đủ cách nịnh nọt thượng cấp mưu cầu thăng chức, anh vẫn đang cẩn trọng tuần tra tường thành. Người khác tại những ngày lễ, tết, đến dâng tặng lễ vật cho thượng cấp, vâng vâng dạ dạ nhận cha nhận nương, anh vẫn đang thật chăm chỉ canh gác cửa cung. Anh thực quá thành thật, tất cả mọi người đều nghĩ như thế, nhưng anh cũng không xem đó là vấn đề, chí ít mỗi một ngày của anh trôi qua rất an bình.
"Là Giang hộ vệ phải không?"
Trường Giang khó khăn bước từng bước, đột nhiên có thanh âm truyền đến từ phía sau. Anh tưởng là người quen, không suy nghĩ nhiều liền quay đầu lại nhìn. Thực ra cũng khó tránh anh sẽ không hoài nghi, nói cho cùng nơi đây cũng là trung tâm của một quốc gia, được cả ngàn vạn binh sĩ bảo vệ, là nơi mà cấp bậc địa vị được phân định rõ ràng nhất, đi sai một bước đều có thể tan xương nát thịt. Người không có chức vụ nhất định không thể tùy tiện ra vào, đạo tặc cũng không dám đột nhập. Nếu ở nơi này còn phải nơm nớp lo sợ, vậy thế gian còn nơi nào có thể an tâm đây?
Chủ quan sẽ khiến người lơ là mất cảnh giác, tại hoàng cung đương hộ vệ đã tám năm, Trường Giang chưa từng gặp qua kẻ nào chán sống dám đột nhập vào hoàng cung trộm đồ của vua, do đó mới không hề cảnh giác mà quay đầu lại, anh chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen chớp hiện trước mắt, ngay tức khắc bản thân đã chìm vào vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me