Thap Nien 60 Cam Nham Kich Ban Nu Phu Lam Giau
Triệu Uyển Thanh mỉm cười thân thiện với bà, đặt chiếc hộp nhỏ bằng gỗ phủ vải xuống đất. Mẹ Lâm cười nói: "Chị dâu, đừng ghen tị với em. Không phải Thiệu Tùng năm nay sẽ gả con dâu cho chị sao?" Mấy năm trước vợ bác cả nhờ người giới thiệu đối tượng cho cậu hai, cũng là một cô gái ở làng Hoàng Thổ. Hai người trẻ tuổi khá hợp nhau, hai gia đình cũng môn đăng hộ đối, và nếu không có chuyện gì xảy ra thì năm nay sẽ có một đám cưới được tổ chức. Hai người vừa nói vừa đùa giỡn, Triệu Uyển Thanh bày đồ ăn ra nhưng lại không nói gì. Trong mắt những người lớn tuổi, họ cho rằng cô rất hiểu chuyện. Những người lớn tuổi đang trò chuyện, trong khi những người trẻ hơn đang chuẩn bị bữa ăn. Không có người lớn tuổi nào không thích cuộc sống hàng ngày như thế này. Em tư đến đưa đồ ăn cho nhà bác cả, còn em năm và em sáu đến đưa đồ ăn cho nhà bác hai. Mặc dù ba gia đình ngồi gần nhau nhưng mỗi người đều có bữa ăn riêng. "Đây là bánh xuân mà con nói đến sao?" Mẹ Lâm nhìn thấy món ăn bà bày ra, mắt sáng lên. Có cả thịt và rau, đủ màu vàng, đỏ, trắng, xanh, nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Cách đây mấy hôm, con dâu nói muốn ăn giá đỗ, lúc đó bà tưởng chỉ xào giá để thỏa cơn thèm nhưng không ngờ con dâu lại như vậy, muốn lấy giá đỗ làm món ăn kèm cho bánh xuân. Triệu Uyển Thanh gắp một miếng bánh trải ra trên tay, cô đặt một đôi đũa, thịt lợn xé với sốt Bắc Kinh, rau xào và dưa chuột thái nhỏ, sau đó gói bánh thành từng cuộn và đưa cho mẹ Lâm cái đầu tiên: "Mẹ, mẹ thử trước đi." Tiểu Lâm ngồi sang một bên quan sát quá trình, sau đó cầm một miếng bánh bắt đầu ăn. Thịt mềm, rau thanh mát, giá đỗ giòn giòn cùng với bánh dai dai ngon đến không thể tả. Mẹ Lâm nghĩ đây là món ngon nhất bà từng ăn trong đời. Bà ăn hết một chiếc bánh xuân nhỏ mà không nhận ra. Bà bất giác liếm môi và vẫn thưởng thức nó, trong khi tiểu Lâm bên cạnh bà đã bắt đầu cuộn chiếc thứ hai. Hai gia đình ngồi cạnh bà hôm nay cũng đang ăn trưa. Hôm nay nhà bác cả đặc biệt làm món thịt xông khói chiên, và nhà bác hai cũng làm món thịt. Nhưng món thịt vốn dĩ là ngon miệng nhất này hôm nay không hiểu sao lại không thơm ngon đến như vậy. Có trách thì chỉ có thể trách đồ ăn của nhà chú út quá hấp dẫn! Bác cả và bác hai đều nghĩ vậy và kết thúc bữa ăn với sự thưởng thức mùi thơm từ bánh xuân của nhà bên cạnh. Em tư và Triệu Uyển Thanh có mối quan hệ tốt. Cô ấy cầm một cái bát trên tay chạy tới và nói: "Chị dâu, chị đang ăn gì ở đây vậy? Tiểu Lâm nheo mắt và mỉm cười, và lớn tiếng nói: "Bánh xuân! Chị dâu làm bánh xèo mùa xuân! Ai ngửi thấy mùi thơm ngoài đồng đều biết là họ đang ăn bánh xuân... Dù không biết đó là bánh gì, họ biết chúng rất ngon! Triệu Uyển Thanh sờ sờ đầu tiểu Lâm, dặn cậu đừng có dùng ánh mắt kiêu ngạo, cô quay đầu nhìn em tư nói: "Chỉ cần bày ra mấy cái bánh xèo, xào chút rau củ, cho rau vào bánh xèo ăn chung. không khó đâu chị tư, chị có thể thử nếu có thời gian."Em tư học được công thức, vui vẻ trở về. Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh đút cho cô một tô lớn canh tôm khô rong biển, "Chị đã nấu rất nhiều canh này, mang về cho ba mẹ em ăn thử. " "Cảm ơn chị dâu!" Bên kia em sáu vỗ cánh tay em năm, "Chị, chúng ta cũng đi nhìn xem, chị tư vừa đi ngang qua" Em năm tức giận nói: "Cái gì?" Em định làm sao?! Họ không đưa cho chúng ta nên em muốn tới đòi à?" Em sáu thản nhiên nói: "Chị tư vừa mới mang một bát đồ về..." "Chúng ta cũng đi thôi." !" Em năm lập tức đứng dậy. Em tư đi trước, em năm và em sáu đi sau. Triệu Uyển Thanh cũng không keo kiệt, bưng một bát lớn đổ đầy cho bọn họ mang về. Em sáu nhận lấy canh và cảm ơn Triệu Uyển Thanh một cách ngọt ngào., còn vẻ mặt của em năm giống như đây là người khác đang thiếu cô chứ không phải là cô cần, vẻ mặt rất khinh người. Triệu Uyển Thanh cũng không để vào mắt, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.Hai chị em của nhà bác hai đều là loại con gái có chút suy nghĩ, hoàn toàn khác với người em thứ tư chính trực và hào phóng của gia đình bác cả.Tuy nhiên, không phải cô gái có tâm tư nào cũng khiến người khác khó chịu. Những cô gái như em sáu, họ chỉ nói với bạn những gì họ muốn, sẽ biết ơn khi họ nhận được nó, và không quá quan tâm nếu họ không nhận được nó, trong khi em Năm, người luôn âm dương quái khí, cầm đồ người ta cho còn bĩu môi chê ít, thái độ như vẫ không làm người ta ghét mới lạ. Em tư cầm canh trở về nhà ăn, mỗi người chia nhau nửa bát canh. "Đây là loại canh gì? Tại sao lại ngon như vậy?" Bác cả hỏi vợ mình.Vợ bác cả lắc đầu. Bà chưa bao giờ thấy loại canh như vậy trước đây. "Là tôm và rau rừng" cậu hai tự tin nói. Huyện Cao Điền nằm ở phía tây bắc Trung Quốc, một khu vực nội địa thực sự trong thời đại nguồn cung khan hiếm, việc không biết rong biển và tôm khô là điều bình thường. Em tư liếm đáy bát: "Thật ngon..." Bác hai và gia đình ông cũng đang chia nhau món canh. Em năm mím môi sau khi uống súp, mở miệng nói vài lời, sau đó, cô nhìn thấy cha mình ở đối diện. Ông cởi giày, véo đế giày rồi ngước nhìn cô. Em năm lập tức ngậm miệng lại. Em sáu cười khúc khích và nói với cậu ba: "Anh ba, sau này anh phải cưới một người giỏi nấu nướng như chị dâu, như vậy em liền có lộc ăn."Vợ của bác hai , người đang ngồi một bên, thầm nghĩ, chẳng phải mình không chỉ muốn cưới một cô con dâu giỏi bếp núc sao? Không những vậy, gia đình con dâu nhất định phải khá giả! Tốt nhất nên so sánh với Triệu Uyển Thanh của nhà chú út ngay khi kết hôn! Khi bà nhìn thấy gia đình chú út sống một cuộc sống thoải mái, bà thực sự tức muốn chết! Thời gian ăn trưa ở đồng ruộng trôi qua rất nhanh, trước khi rời đi còn sót lại một ít canh rong biển, Triệu Uyển Thanh lười lấy về, đành chia làm hai phần. Một phần cô sẽ đưa cho Đổng Hiểu Hà, phần còn lại cô nhờ tiểu Lâm đứa đến chỗ Đổng Hiểu Phương.Đổng Hiểu Hà bưng canh về chia cho bố mẹ và các em, tuy mỗi người chỉ ăn được vài miếng nhưng ai cũng khen ngon. Đổng Hiểu Phương mang canh về chia cho em trai, hai người ăn xong, buổi chiều lại gánh một gánh củi cho Triệu Uyển Thanh, cô nghĩ ngợi, cũng không từ chối. Lại một đợt gà được thu thập trong không gian, điểm của Triệu Uyển Thanh tăng lên rất nhiều. Cô lại vào thành phố để giao gà cho khách hàng cũ, bà Trần thực sự đã thu hút được một vài khách hàng mới đến với cô, nhưng Triệu Uyển Thanh tạm thời từ chối tất cả. Hiện tại cô không thể dư nhiều gà như vậy để bán trong thị trấn, vì vậy điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm đủ điểm để mua viên thuốc trợ sản thần kỳ cứu mạng. Sau khi từ thị trấn trở về, Triệu Uyển Thanh đi tìm Đổng Hiểu Phương giặt quần áo. Bây giờ thời tiết dần dần ấm lên, nước sông cũng không lạnh lắm, nhưng bụng cô ngày càng lớn, việc ra sông giặt quần áo thực sự không tiện, nên cô vẫn nhờ Đổng Hiểu Phương giặt quần áo cho mình. Đổng Hiểu Phương biết ơn cô và làm việc rất chăm chỉ, mỗi lần giặt xong quần áo, cô ấy cũng thường xuyên dọn dẹp sân nhà Lâm, thỉnh thoảng lại nhờ em trai Đổng Hiểu Binh gửi củi cho nhà họ Lâm. "Hôm nay lấy hai nắm cơm chị làm ở nhà ra ăn thử." Triệu Uyển Thanh gói hai cuộn cơm đưa cho Đổng Hiểu Phương, hôm qua cô ấy đang sắp xếp đồ dùng nhìn thấy khuôn làm cơm cuộn, hôm nay liền lấy ra làm cơm cuộn. Mẹ Lâm và tiểu Lâm đều khen ngon. "Chị Thanh, chuyện này..." "Em hai" Đổng Hiểu Phương đang muốn từ chối, lại nghe thấy có người hét lên từ phía sau. Triệu Uyển Thanh nhìn qua, liền thấy cậu cả Triệu ở đây, trên lưng cõng một cái gói hàng. "Đừng xấu hổ, nhanh chóng cầm lấy đi." Cô đẩy Đổng Hiểu Phương về nhà, lại đón cậu cả Triệu vào. Đổng Hiểu Phương đành phải cầm cơm cuộn rồi về nhà. "Sao anh lại tới đây?" Triệu Uyển Thanh dời ghế cho anh trai.Cậu cả mở gói ra nói: "Mẹ ở nhà làm một ít quần áo nhỏ, bảo em mang đến cho em." "Quần áo nhỏ à?" Triệu Uyển Thanh cầm lấy xem qua, thì ra là quần áo cho đứa bé trong bụng cô ấy. Có một cái đai bụng màu xanh, một cái đai bụng màu hồng, còn lại là quần áo và quần vải nguyên chất. Chất liệu đều tốt, nhưng tay nghề có một chút sai sót. Triệu Uyển Thanh tự nghĩ rằng nguồn gốc kỹ năng may vá kém của nguyên chủ đã được tìm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me