Thap Nien 70 Tien Si Dai Lao Doan Sung Hang Ngay
Lăng Vệ Gia vẻ mặt hớn mở cửa phòng, trừng mắt trước một đống củ cải.
"Nhỏ tiếng chút, em gái còn đang ngủ đấy, cẩn thận đánh thức em thúc đánh các ngươi đấy."
Mấy đứa bưng kín miệng mình, "Tứ thúc, chúng con muốn nhìn muội muội một chút, chúng con sẽ không ầm ĩ."Lăng Kha ôm lấy chân Lăng Vệ Gia : "Đúng vậy, ba ba chúng con cam đoan không lên tiếng, ba liền nhường chúng đi xem đi."
Lăng Vệ Gia nhìn con trai mình bình thường yêu thương có thừa cũng bắt đầu không vừa mắt, vẫn là con gái đáng yêu .
"Đi đi đi, ba phải đi bưng cơm cho mẹ con , chờ ba trở lại rồi nói."
Lăng Vệ Gia đến phòng bếp bưng một chén cháo đặc dành riêng cho vợ mình còn có trứng gà, lúc trở về mấy đứa trẻ đang ghé vào khe cửa nhìn lén, thấy Lăng Vệ Gia quay lại nhanh nhẹn chạy đi.Trong phòng, Trần Bội Dung cũng đã tỉnh, đang ôm Linh Nguyệt đút sữa.Em bé không mở mắt ra, mơ mơ màng màng, cái miệng nhỏ nhắn mút đầy sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, ngũ quan đã nhìn ra được vô cùng đẹp đẽ.Lăng Vệ Gia nhìn em bé say sưa, khuôn mặt si ngốc cười."Vợ, con gái chúng ta thật là xinh đẹp, giống em.""Chỉ anh biết nói chuyện, miệng lưỡi trơn tru." Trần Bội Dung xấu hổ liếc mắt nhìn Lăng Vệ Gia."Không biết nói chuyện làm sao cưới được vợ xinh đẹp.""Ba ơi, con muốn nhìn em gái." Chẳng biết Lăng Kha chạy vào lúc nào, nói xong cũng nhón chân lên nhìn trên giường.Lăng Vệ Gia vội vàng đè con trai lại, Trần Bội Dung cảm nhận được con gái đã không bú sữa nữa, vội kéo quần áo xuống.Em bé uống sữa xong hít thở đều đều ngủ."Ba ơi, cho con nhìn em gái.""Không được ồn ào." Lăng Vệ Gia nhìn con trai ầm ĩ rất bất mãn."Qua đây xem đi." Trần Bội Dung đặt em bé xuống, để con trai của mình nhìn.Lăng Kha nhón chân lên: "Em gái thật nhỏ nha."Miệng nhỏ, mũi nhỏ, lỗ tai nhỏ, nhưng thật là đáng yêu."Được rồi, nhìn xong thì đi ra ngoài." Lăng Vệ Gia kéo người con trai ra ngoài.Sau khi Lăng Kha ra ngoài thì cùng các anh em balabara nói đến em gái.Sau buổi trưa, Trần Tú Uyển quấn em bé chặt chẽ, ôm đến phòng trong đại sảnh.Linh Nguyệt lúc này đã ăn ngủ no, đang mở to đôi mắt như nước trong veo nhìn người."Ông nó, nhìn xem, dáng vẻ cháu gái tôi lanh lợi."Lăng Hằng Nghị nhìn đôi mắt to tròn màu đen của cháu gái, lộ ra nụ cười thật lớn."Đúng vậy, cháu gái tôi thật đẹp, vừa nhìn đã biết thông minh."Mấy tiểu tử bên cạnh thấy bà nội ôm em gái đi ra, cũng đến gần nhìn, Trần Tú Uyển thấy Lăng Đường níu quần của bà, chỉ có thể ngồi xổm xuống đưa cho bọn cậu bé nhìn."Bà nội, em gái thật xinh đẹp, đúng là thơm, không giống em gái nhà Chiêu Đệ, hôi thối." Tiểu Lăng Đường hít một hơi thật sâu mùi sữa thơm trên người em gái.Linh Nguyệt nhìn bé trai, anh trai nhà mình cũng nhiều lắm."Tú Uyển, chúng ta mau đến nhà thờ tổ đi, tôi đi gọi ông chú Hai đến thêm gia phả cho cháu gái tôi.""Được, cháu gái tôi tên là gì?""Đúng đúng, tên gì? Hoa à Thảo à, quá thô tục, không xứng với cháu gái tôi. Tú Uyển, nếu không bà tới bắt đầu đi, tôi đây có ít trí thức, bà cũng biết, nếu không phải cha bà, tôi bây giờ phải gọi là Lăng Đại Ngưu."Trần Tú Uyển suy nghĩ một hồi, nghĩ ra một cái tên."Gọi là Lăng Nguyệt đi, Nguyệt, cũng là thần châu, đây là Tiểu Minh Châu ông trời ban tặng chúng ta."Lăng Hằng Nghị không chậm trễ chút nào phụ họa nói: "Đúng đúng, Tiểu Minh Châu của chúng ta, ha ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng có cháu gái. Đi, đến nhà thờ tổ."Linh Nguyệt trợn tròn mắt nhìn bầu trời, cảm nhận được thân thể ấm áp Trần Tú Uyển, từ này về sau Linh Nguyệt chính là Lăng Nguyệt.Nửa tháng sau, Lăng Nguyệt nằm trên chiếu trong nhà chính, Lăng Đường bên cạnh a a a muốn chọc cô cười, Trần Bội Dung đi nấu cơm, chờ mọi người trong nhà tan làm có cơm ăn.Cuối tháng bảy, chính là thời gian vụ thu hoạch hè, toàn bộ đại đội đều đang bận rộn nhiều việc. Mấy đứa trẻ choai choai cũng muốn xuống ruộng hỗ trợ, toàn bộ trong nhà chỉ có Trần Bội Dung ở cữ và em bé bú sữa Lăng Nguyệt còn có Lăng Đường ba tuổi ở nhà.Trong ruộng lúa vàng rực, thím Ba gái Lý Hồng Mai của Lăng Nguyệt đang ở trong ruộng cắt lúa nước."Hồng Mai, sao không thấy em dâu Tư nhà cô bắt đầu làm việc thế?" Người phụ nữ gầy gò xương gò má cao, vợ Lăng Hữu Phúc không ý tốt hỏi."Thím Hữu Phúc, em dâu của tôi đang ở cữ." Lý Hồng Mai nhàn nhạt trả lời, trong lòng vô cùng khinh thường người phụ nữ này. Cắt, đồ cụ già trọng nam khinh nữ, trong đại đội chỉ có nhà bà ta là giày vò con dâu, ngày thứ hai sinh con đã xuống giường làm việc, ông chủ cũng không bóc lột lợi hại như bà ta."Em dâu nhà cô không phải sinh đồ lỗ vốn sao, làm bảo bối gì chứ."Trần Tú Uyển nghe cụ già nói cháu gái bảo bối mình như thế, lập tức bùng nổ: "Nhà Hữu Phúc, nhà bà chính là đồ lỗ vốn tôi không xen vào, nhà tôi coi là bảo bối thì sao, mắc mớ gì tới bà, còn nói cháu gái nhỏ nhà tôi, cẩn thận tôi xé rách miệng bà.""Đúng vậy, thím Hữu Phúc, nhà chúng tôi chính là đem con gái thành bảo bối, không yêu thích con trai." Trong lòng Lý Hồng Mai sáng tỏ, mẹ chồng nhà mình thật là mẹ chồng tốt nhất trong đại đội, mỗi con dâu sinh con, đều đều cho một tháng ở cữ, công bằng.Thím Hữu Phúc nhìn hai mẹ chồng con dâu nhất trí đối đáp, kinh hãi, quay đầu đánh một cái thật mạnh lên lưng con dâu nhà mình."Cô cái đồ lỗ vốn này, bụng không chịu tranh giành, sinh ba đứa đều là đồ lỗ vốn, nếu không sinh được một đứa con trai, xem tôi gọt cô như thế nào."Con dâu thím Hữu Phúc là Lý Hồng Liên đã mang thai bốn tháng, cô ta yên lặng chịu đựng mẹ chồng mình đánh chửi, trong lòng đau khổ vô cùng. Chỉ hy vọng mình có thể sinh được một đứa con trai, để mẹ chồng thỏa mãn, bản thân thực sự hâm mộ Lý Hồng Mai.Tháng tám bận rộn cày cấy, Trần Bội Dung ra cử cũng phải vội vàng đi làm giúp đỡ. Chi thư đại đội phân cho cô ấy việc phơi lúa trông lúa, công việc này so với xuống ruộng cấy mạ mà nói dễ hơn rất nhiều, trong đội đều dành cho người già yếu.Ngoại trừ thím Hữu Phúc cả ngày la hét chi thư đại đội thiên vị nhà đại đội trưởng, công việc tốt phân cho Trần Bội Dung, tất cả mọi người không có ý kiến gì. Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, thím Hữu Phúc không phải là không nỡ bỏ công điểm buộc Lý Hồng Liên mang thai ưỡn bụng đi cấy mạ sao, việc phơi lúa chỉ có 6 công điểm, cấy mạ tối đa một ngày có thể kiếm 10 công điểm, bây giờ ồn ào cái gì. Trần Bội Dung vừa ra cử hơn nữa còn là giáo viên tiểu học trong đại đội, vốn không phải là tay làm việc tốt, làm công việc này vừa vặn.
"Nhỏ tiếng chút, em gái còn đang ngủ đấy, cẩn thận đánh thức em thúc đánh các ngươi đấy."
Mấy đứa bưng kín miệng mình, "Tứ thúc, chúng con muốn nhìn muội muội một chút, chúng con sẽ không ầm ĩ."Lăng Kha ôm lấy chân Lăng Vệ Gia : "Đúng vậy, ba ba chúng con cam đoan không lên tiếng, ba liền nhường chúng đi xem đi."
Lăng Vệ Gia nhìn con trai mình bình thường yêu thương có thừa cũng bắt đầu không vừa mắt, vẫn là con gái đáng yêu .
"Đi đi đi, ba phải đi bưng cơm cho mẹ con , chờ ba trở lại rồi nói."
Lăng Vệ Gia đến phòng bếp bưng một chén cháo đặc dành riêng cho vợ mình còn có trứng gà, lúc trở về mấy đứa trẻ đang ghé vào khe cửa nhìn lén, thấy Lăng Vệ Gia quay lại nhanh nhẹn chạy đi.Trong phòng, Trần Bội Dung cũng đã tỉnh, đang ôm Linh Nguyệt đút sữa.Em bé không mở mắt ra, mơ mơ màng màng, cái miệng nhỏ nhắn mút đầy sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, ngũ quan đã nhìn ra được vô cùng đẹp đẽ.Lăng Vệ Gia nhìn em bé say sưa, khuôn mặt si ngốc cười."Vợ, con gái chúng ta thật là xinh đẹp, giống em.""Chỉ anh biết nói chuyện, miệng lưỡi trơn tru." Trần Bội Dung xấu hổ liếc mắt nhìn Lăng Vệ Gia."Không biết nói chuyện làm sao cưới được vợ xinh đẹp.""Ba ơi, con muốn nhìn em gái." Chẳng biết Lăng Kha chạy vào lúc nào, nói xong cũng nhón chân lên nhìn trên giường.Lăng Vệ Gia vội vàng đè con trai lại, Trần Bội Dung cảm nhận được con gái đã không bú sữa nữa, vội kéo quần áo xuống.Em bé uống sữa xong hít thở đều đều ngủ."Ba ơi, cho con nhìn em gái.""Không được ồn ào." Lăng Vệ Gia nhìn con trai ầm ĩ rất bất mãn."Qua đây xem đi." Trần Bội Dung đặt em bé xuống, để con trai của mình nhìn.Lăng Kha nhón chân lên: "Em gái thật nhỏ nha."Miệng nhỏ, mũi nhỏ, lỗ tai nhỏ, nhưng thật là đáng yêu."Được rồi, nhìn xong thì đi ra ngoài." Lăng Vệ Gia kéo người con trai ra ngoài.Sau khi Lăng Kha ra ngoài thì cùng các anh em balabara nói đến em gái.Sau buổi trưa, Trần Tú Uyển quấn em bé chặt chẽ, ôm đến phòng trong đại sảnh.Linh Nguyệt lúc này đã ăn ngủ no, đang mở to đôi mắt như nước trong veo nhìn người."Ông nó, nhìn xem, dáng vẻ cháu gái tôi lanh lợi."Lăng Hằng Nghị nhìn đôi mắt to tròn màu đen của cháu gái, lộ ra nụ cười thật lớn."Đúng vậy, cháu gái tôi thật đẹp, vừa nhìn đã biết thông minh."Mấy tiểu tử bên cạnh thấy bà nội ôm em gái đi ra, cũng đến gần nhìn, Trần Tú Uyển thấy Lăng Đường níu quần của bà, chỉ có thể ngồi xổm xuống đưa cho bọn cậu bé nhìn."Bà nội, em gái thật xinh đẹp, đúng là thơm, không giống em gái nhà Chiêu Đệ, hôi thối." Tiểu Lăng Đường hít một hơi thật sâu mùi sữa thơm trên người em gái.Linh Nguyệt nhìn bé trai, anh trai nhà mình cũng nhiều lắm."Tú Uyển, chúng ta mau đến nhà thờ tổ đi, tôi đi gọi ông chú Hai đến thêm gia phả cho cháu gái tôi.""Được, cháu gái tôi tên là gì?""Đúng đúng, tên gì? Hoa à Thảo à, quá thô tục, không xứng với cháu gái tôi. Tú Uyển, nếu không bà tới bắt đầu đi, tôi đây có ít trí thức, bà cũng biết, nếu không phải cha bà, tôi bây giờ phải gọi là Lăng Đại Ngưu."Trần Tú Uyển suy nghĩ một hồi, nghĩ ra một cái tên."Gọi là Lăng Nguyệt đi, Nguyệt, cũng là thần châu, đây là Tiểu Minh Châu ông trời ban tặng chúng ta."Lăng Hằng Nghị không chậm trễ chút nào phụ họa nói: "Đúng đúng, Tiểu Minh Châu của chúng ta, ha ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng có cháu gái. Đi, đến nhà thờ tổ."Linh Nguyệt trợn tròn mắt nhìn bầu trời, cảm nhận được thân thể ấm áp Trần Tú Uyển, từ này về sau Linh Nguyệt chính là Lăng Nguyệt.Nửa tháng sau, Lăng Nguyệt nằm trên chiếu trong nhà chính, Lăng Đường bên cạnh a a a muốn chọc cô cười, Trần Bội Dung đi nấu cơm, chờ mọi người trong nhà tan làm có cơm ăn.Cuối tháng bảy, chính là thời gian vụ thu hoạch hè, toàn bộ đại đội đều đang bận rộn nhiều việc. Mấy đứa trẻ choai choai cũng muốn xuống ruộng hỗ trợ, toàn bộ trong nhà chỉ có Trần Bội Dung ở cữ và em bé bú sữa Lăng Nguyệt còn có Lăng Đường ba tuổi ở nhà.Trong ruộng lúa vàng rực, thím Ba gái Lý Hồng Mai của Lăng Nguyệt đang ở trong ruộng cắt lúa nước."Hồng Mai, sao không thấy em dâu Tư nhà cô bắt đầu làm việc thế?" Người phụ nữ gầy gò xương gò má cao, vợ Lăng Hữu Phúc không ý tốt hỏi."Thím Hữu Phúc, em dâu của tôi đang ở cữ." Lý Hồng Mai nhàn nhạt trả lời, trong lòng vô cùng khinh thường người phụ nữ này. Cắt, đồ cụ già trọng nam khinh nữ, trong đại đội chỉ có nhà bà ta là giày vò con dâu, ngày thứ hai sinh con đã xuống giường làm việc, ông chủ cũng không bóc lột lợi hại như bà ta."Em dâu nhà cô không phải sinh đồ lỗ vốn sao, làm bảo bối gì chứ."Trần Tú Uyển nghe cụ già nói cháu gái bảo bối mình như thế, lập tức bùng nổ: "Nhà Hữu Phúc, nhà bà chính là đồ lỗ vốn tôi không xen vào, nhà tôi coi là bảo bối thì sao, mắc mớ gì tới bà, còn nói cháu gái nhỏ nhà tôi, cẩn thận tôi xé rách miệng bà.""Đúng vậy, thím Hữu Phúc, nhà chúng tôi chính là đem con gái thành bảo bối, không yêu thích con trai." Trong lòng Lý Hồng Mai sáng tỏ, mẹ chồng nhà mình thật là mẹ chồng tốt nhất trong đại đội, mỗi con dâu sinh con, đều đều cho một tháng ở cữ, công bằng.Thím Hữu Phúc nhìn hai mẹ chồng con dâu nhất trí đối đáp, kinh hãi, quay đầu đánh một cái thật mạnh lên lưng con dâu nhà mình."Cô cái đồ lỗ vốn này, bụng không chịu tranh giành, sinh ba đứa đều là đồ lỗ vốn, nếu không sinh được một đứa con trai, xem tôi gọt cô như thế nào."Con dâu thím Hữu Phúc là Lý Hồng Liên đã mang thai bốn tháng, cô ta yên lặng chịu đựng mẹ chồng mình đánh chửi, trong lòng đau khổ vô cùng. Chỉ hy vọng mình có thể sinh được một đứa con trai, để mẹ chồng thỏa mãn, bản thân thực sự hâm mộ Lý Hồng Mai.Tháng tám bận rộn cày cấy, Trần Bội Dung ra cử cũng phải vội vàng đi làm giúp đỡ. Chi thư đại đội phân cho cô ấy việc phơi lúa trông lúa, công việc này so với xuống ruộng cấy mạ mà nói dễ hơn rất nhiều, trong đội đều dành cho người già yếu.Ngoại trừ thím Hữu Phúc cả ngày la hét chi thư đại đội thiên vị nhà đại đội trưởng, công việc tốt phân cho Trần Bội Dung, tất cả mọi người không có ý kiến gì. Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, thím Hữu Phúc không phải là không nỡ bỏ công điểm buộc Lý Hồng Liên mang thai ưỡn bụng đi cấy mạ sao, việc phơi lúa chỉ có 6 công điểm, cấy mạ tối đa một ngày có thể kiếm 10 công điểm, bây giờ ồn ào cái gì. Trần Bội Dung vừa ra cử hơn nữa còn là giáo viên tiểu học trong đại đội, vốn không phải là tay làm việc tốt, làm công việc này vừa vặn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me