The Best Gift Dn Harry Potter
Chợt một cánh tay đưa ra, hoàn thành thứ nó định làm chỉ bằng một lần thử, thứ mà nó không chắc chắn là kẻ kia biết dựa theo đôi móng tay màu đen, của Luke một và duy nhất. Aurora có móng tay màu hồng với hoa anh đào và bà là người thứ hai sơn móng tay trong cả nhà. Khi nó ngưởng lên, suy nghĩ của chính bản thân đã không khiến nó thất vọng, đó đúng thật là Luke OakWark, nhưng nụ cười trên mặt ông... nhìn là lạ
"Sao thế?" Annora là người đầu tiên bắt đầu cuộc nói chuyện, không đề cập đến điều nó vừa thấy để phân tâm ông "MaediRose gọi à?" Nhưng ông ta không trả lời, chỉ có một nụ cười khốn nạn hiện trên môi. Dường như biết được điều đó, một thứ gì đó đã khiến cho miếng bông sen quay theo chiều ngược kim đồng hồ, tự đẩy tấm chân dung của Isabella ra
"Đừng tin ông ta! Ta xin cô!!"
Luke nhanh chóng yểm một bùa chú im lặng và đóng chặt vào thứ đó, cửa phòng cô. Ông đưa đôi mắt thèm khát nhìn nó, nhẹ nhàng khúc khích cười trước hình ảnh nó cầm chiếc đũa trong tay. Ngón tay của ông đặt trên đầu lưỡi chính mình, đôi mắt xanh lá giờ đã sáng ngời ngợi
"Mi có biết là bản thân đáng yêu đáng yêu đến mức nào không?"
"Có, cảm ơn vì lời khen."
Fuck, wrong words
Luke chỉ cười nhẹ, tiến gần đến nó hơn, Annora ngay lập tức giơ đũa phép. Cả hai bắt đầu khai hỏa, trong khi Luke thiên về tấn công thì Annora lại cố để phòng thủ nhất có thể, nhưng nó nhanh chóng thấy dược là Luke nghiêng về phần thắng hơn nó. Trước sự chật vật để đem thắng lợi về bên mình, kẻ đứng trước nó chỉ có thể mỉm cười một cách hạnh phúc trước khi ra một đòn kết liễu. Annora ngay lập tức ngã xuống đất, không cảm nhận được gì thuộc về cơ thể mình
"Hm," Hắn ngân nga "Các đòn đánh đó thuộc về Severus hay Remus nhỉ? Có thể là cả hai hoặc cha mẹ mi." Luke tiến đến gần, chạm đầu đũa vào mặt mình. Mái tóc đen dài của ông liền chuyển thành một màu nâu đuôi đỏ đậm, khuôn mặt thon lại và đôi mắt dài ra. Một bùa chú nữa lại được khai hỏa, khiến cho những gì ở trên người Annora bị xé tang ra thành từng mảnh, vô hồn nằm trên nền vải đỏ. Thứ duy nhất để lại là áo ngực quần lót màu hồng, tất dài màu trắng mà giày đen đế thấp
Một nụ cười man rợ hiện trên mặt ông trong lúc ông cúi xuống, nâng chân nó lên và kéo một phần quần lót xuống "Thật sự không đợi để thấy nhóc bị xé rách ra bởi ta." Tay ông xoa lấy đùi nó, tiếp tục cười một cách sợ hãi khi nó kêu nhẹ lên vì đau đớn (do ông ta cấu mạnh vào đùi). Đầu đũa của ông chạm vào làn da trần trụi, ấn mạnh vào phần da đỏ cố để khiến cho vết thương mở ra
Người đàn ông đó chợt nhớ ra điều gì đó "Đúng rồi! Ta quên chưa giới thiệu bản thân rồi nhỉ." Ngón tay Luke ấn vào má người dưới mình, bắt Annora phải nhìn vào đôi mắt đen của ông — thứ ông chia sẻ cùng Mikan "Ta là Avery, ông nội của Miaiko, đồng thời là kẻ đã giết Isa kia kìa."
Avery chỉ tay về phía người được nói trên. Chị đặt tay trên bề mặt tranh, mồm chữ 'o' và mắt mở to, không thể làm gì ngoại trừ việc nhìn. Trước ánh nhìn khó hiểu của nó, ông chỉ nở một nụ cười
"Dù sao thì nhóc cũng sắp là vợ hai của ta rồi thì sao phải ngại ngùng đúng không? Ta là người đã giết cụ ông nhóc, yểm bùa bắt Aurora nghe theo ta và bắt nhốt Luke thật lại. Tất nhiên là cùng với Selena OakWark rồi! Đấy là má ta mà!" Ông ta tiếp tục cười "Hử, không hiểu hả? Aah, nhóc đúng là đáng yêu mà. Để ta giải thích, ta là một tín đồ tin cậy của Chúa Tể, ngài đã sai ta đến để yểm bùa Aurora rồi giả cái chết của mình. Cái thứ mà bà ta chém vào năm đó không phải ta, mà là một tên Muggle nào đó. Nhưng Isabella kia thì đã phát hiện ra kế hoạch của ta, thề non hẹn biển rằng nó sẽ diệt trừ nhà Avery
Nhỏ đó quyết định giết cháu ta và em trai yêu quý của ta. Nó giả vờ gả làm vợ em rồi đâm dao qua tim thằng bé, khốn khổ lắm, rồi dẫn cháu ta đến cái chết bằng những lời lẽ đen tối của nó. Nhưng ta đã ngăn con bé lại, dùng bù Imperio mà bắt nó tự tử. Ta muốn giết chết lũ nhà nhóc lắm, nhưng má lại không cho, rằng phải chờ thời cơ thích hợp. Và cuối cùng nó cũng đến! Nhóc xuất hiện, Luke — thằng em chia sẻ nửa dòng máu cùng ta định đi đón nhóc về thì ta đã nhốt nó lại. Ta giả làm nó, ta đưa nhóc lên ngôi và ta giúp nhóc. Không có ta, nhóc chẳng là gì. Bây giờ ta nghĩ chúng ta lên tiếp tục công chuyện."
Nhưng trước khi Luke có thể kéo quần lót của nó xuống, một con trăn đã lao thẳng đến, đôi răng nanh trắng nhọn của nó cặp vào cổ Avery đè hắn xuống, cơ thể màu xanh đậm đốm đen vòng quanh người hắn khoá chặt lại. Một bóng hình liền chạy đến, đâm cây giáo vào chính giữa vai hắn, mạnh hơn khi kẻ nằm dưới mình để lọt ra một tiếng kêu đau đớn. Tô An thọc mạnh hơn, dùng hết sức để rút thẳng cây giáo dài ra. Không phải bằng cách anh đã đâm ông, mà là cách để làm một mảnh da của ông bay tung toé
Một bàn tay che lấy đôi mắt nó và giải bùa cho. Annora cảm nhận được một vật gì đó được đặt bên trên mình và đôi tay rắn chắc ôm lấy bản thân. Theo phản xạ, nó liền bấu chặt vào người đàn ông mình, quá sợ để xem xem đó là kẻ thù hay đồng bọn. Tô An ném cây giáo qua bên cạnh, đen mặt nhìn người đang quằn quại nằm trên đất — cầu xin tha thứ. Anh cúi xuống, nắm lấy mái tóc nâu
"Thằng chó này, mày nghĩ là mày được cho qua à?" Mỗi từ anh thốt lên là kèm theo nọc độc "Mày tưởng tao đéo thấy mày làm gì với em gái tao à? Ai cho mày quyền để đưa đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào em tao? Mẹ mày, mẹ mày, tao phải chặt tay mày, phải chặt tay mày, phải chặt tay mày!!! Không chặt tao đéo là Tô An Adrian Soryu!!!"
"Bình tĩnh đi Tô An." Anh ngước mặt lên để nhìn người đàn ông tóc nâu đang ôm chặt lấy đứa em của anh — run rẩy và bấu chặt vào người như thể đó là cơ hội sống cuối cùng. Remus đưa đôi mắt màu hổ phách đại diện cho con vật trong ông nhìn Tô An đến kẻ đang rên rỉ "Nó sẽ chẳng gọi là tra tấn nếu hắn chết đâu. Hãy đưa hắn đến tầng hầm và cho gọi một cuộc họp diện rộng. Còn ta sẽ lo cho con bé." Nói đến đó, ông càng ôm chặt lấy con gái đỡ đầu trước khi nói câu cuối:
"Cho gọi cả Severus nữa."
. . .
Làn sương khói phôi phai phát ra mọi nơi, nặng mùi đến nỗi Tô An (một tín đồ yêu thuốc lá) cũng muốn ngừng thở
"Hamidaki, giáo sư, thầy hút loại thuốc gì mà nặng vậy?"
Ông không trả lời, thay vào đó đặt những gì còn lại của cây thuốc lá xuống vai kẻ đó, nâng đầu đôi ủng lên để ấn mạnh gạt cần xuống. Một tia sáng nhỏ nhe gọi là ngạc nhiên hiện trong mắt ông khi kẻ kia lọt ra một tiếng đau đớn, ông càng ấn mạnh hơn
"Mày nghĩ là mày có thể kêu khi mày đã làm thế với con gái tao à?" Severus hạ chân xuống rồi lại nâng lên để tặng cho Avery một cú đá. Đôi ủng của ông tiếp giáp với mặt tên kia qua những cú đạp mạnh đến nỗi bắn ra máu, thứ mà Tô An không hiểu sao lại có thể diễn ra. Severus tiếp tục đạp vào mọi nơi mà da của tên kia phơi ra. Mỗi lần mà Avery kêu là ông lại đạp mạnh hơn, đến nỗi đôi ủng combat đã nhanh chóng nhuốm đầy máu, nhưng Severus không quan tâm. Thứ duy nhất mà ông quan tâm ngay bây giờ là kẻ này đã làm gì với cô bé của ông. Sau cùng, không có kẻ nào sẽ ra đi an toàn sau khi đánh Annora
Chợt một đôi tay được đặt lên vai ông, chất giọng nghiêm túc đến lạ kì vang lên:
"Đủ rồi Sev." Snape nhận rõ sự đe dọa trong câu nói đó, đặc biệt nhất là khi nó được phát ra từ Achilles — một người dễ gần và dễ chơi nhất. Severus bỏ chân khỏi Avery, quay lại để nhìn thấy thằng bạn của mình đã mặc một bộ cổ phục, không áo khoác không áo phông, chỉ một bộ cổ phục. Tầng hầm của căn phủ này nổi tiếng là rét đến lạ kì, đến cả ông cũng phải mặc áo khoác mà tên này chỉ mặc mỗi bộ đó
Đấy là cho đến khi ông nhận ra hắn ta chắc chắn dùng bùa giữ ấm
"Sao?" Achilles nâng mày, tay vẫn không đặt khỏi vai bạn mình. Severus lắc đầu, đưa đầu qua hướng khác và để mặc mái tóc đen đầy dầu che đi mặt mình, chỉ hỏi một câu "Con bé thế nào rồi?"
Achilles nhanh chóng trả lời "Không sao, không có thương tích gì trên người trừ phần má và đùi bị cấu mạnh." Severus ngay tức khắc rút một miếng gỗ gẫy, thấy được thằng bạn mình sắp tái hiện lại những gì đã xảy đến với cha của riêng ông, Achilles đã ngăn lại ngay bằng một thứ khác "Ơ, cậu đi đôi ủng mà bọn tôi mua cho à?" Severus hạ miếng gỗ xuống, quay ra nhìn rằng thằng bạn, trên mặt viết rõ 'mày cuối cùng cũng phát điên rồi à'
"Ý thằng bé là cậu nên đi thăm Annora, bọn tôi sẽ lo chuyện này." Rosemary bước vào, tiếng gậy chạm đất vang lên rõ ràng trong bóng tối. Sau khi Avery bị tống xuống đây, con gái ruột thịt duy nhất đã phải dưỡng bệnh trên giường, chẳng đủ khả năng để ngồi dậy. Severus nhận thấy bà ta hiện đang mặc một thứ mà chắc chắn Dumbledore cũng phải xin làm đồ đệ bà. Qua đôi mắt nhắm chặt, ông có thấy rõ đôi đồng tử Violet sáng ngời ngợi đang quét qua kẻ nằm dưới đất "Cậu đã làm gì với hắn ta rồi?"
"Tôi lỡ lấy cái ghế để bẻ và đánh chân hắn, rồi đâm vài cái miếng gỗ gẫy vào đùi, rạch má hắn, đốt đuôi tóc, tổn thương của quý, đặt gạt cần lên người." Severus nói, trong một cái giọng mà ai nhìn cũng sẽ không tin, vì nó quá là ngây thơ. Như thể những gì vừa xảy ra chỉ là trò trẻ con "Đó đúng là trò trẻ con thật." Snape đáp, quay ra một Tô An đang cố gắng để che đi sự thật là mình đang ôm cậu bé của mình. Ông có thể thấy rõ một giọt nước đang chảy dài trên má Tô An vì điều đó, và Severus tự hào vô cùng. Còn Tô An thì đang cảm ơn mọi vị thần cậu biết vì đã không chọc con dơi già đó
"Woah, không để lại cho bạn cậu sao? Thật là tuyệt." Achilles rít, tiện thể đá Avery một cái, vì Annora và vì quán quân của ông. Achilles đã cố gắng để cải tạo bản thân tốt hơn, trở thành một người cha tốt vì các con. Sau cùng, chúng chỉ là trẻ con — vừa nhìn thấy mẹ mình ngã gục và không biết khi nào mới mở mắt ra, còn ông là một người lớn. Ông đã và sẽ không để sự 'ra đi' của vợ mình mà vướng vào con đường nuôi dạy con. Nhưng rồi tên này đến, phá hủy đi một hi vọng của ông và cười lên những giọt nước mắt. Còn bây giờ là lúc Achilles trả thù cho con gái yêu quý rồi
"Bình tĩnh đi Achilles, cháu vẫn còn phần mà." Rosemary thốt ra từ đằng sau, quay ra Severus "Giờ cậu về với Annora đi. Bọn tôi sẽ tra khảo hắn tiếp." Snape không nói gì, chỉ thầm nghĩ là dưới đây có phòng tắm hay không. Ông có thể dễ dàng dọn đống máu ấy ra khỏi người mình, khổ nỗi là thuốc lá nặng mùi. Đến người mũi không thính cũng đã phát hiện ra ngay khi ông bước vào phòng, chứ chưa nói đến Annora — người với cái tính sáng nắng chiều mưa
"Dưới kia có một cái phòng tắm, dùng nó mà rửa hết mùi đi."
Thằng bạn ông xoay vai và cổ rồi bẻ tay "Còn lại cứ để hết cho tôi." Những gì Severus thấy được trước khi đi khỏi cửa là tấm lưng Achilles cúi xuống — tung ra cú đấm đầu tiên
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me