LoveTruyen.Me

The Gioi Co Noi Nao Cho Em

cửa đóng rồi. mọi thứ tối đen như mực.

tôi lê bước trên con đường bình thường tôi vẫn về, chiếc điện thoại trong tay nhấp nháy, nhưng tôi còn chẳng thèm liếc nó đến nửa giây.

có ai đó gọi cho tôi này, giữa con đường tăm tối đến một ánh đèn hiu hắt còn không có. giữa trời đông, tôi chỉ mặc trên người đúng một chiếc quần dài mỏng và chiếc áo phông nhạt màu ngắn tay. tôi sợ lạnh, nhưng mà sao hôm nay lại chỉ thấy hơi thở nặng nề và phập phồng khi cả người nóng ran.

mái tóc xoã sau lưng, tôi cứ vô định như thế này.

sông hàn hôm nay nhiều gió thật. ít khi trăng sáng thế này, tựa hồ còn thấy thêm cơ số những mảnh sao lấp lánh xung quanh.

thế giới xoay chuyển mà nhỉ, tôi còn chẳng là gì giữa tám tỉ người.

tôi không về nhà. tôi không thấy muốn đi đến một nơi nào nhất định nữa, vì tôi cảm tưởng bây giờ tôi chỉ cần dừng bước, tôi sẽ ngồi thụp xuống và khóc như một đứa trẻ lên ba.

tôi không muốn nước mắt rửa trôi hết những gì tôi cố gắng vẽ lên, tôi lớn rồi, khác xưa, tôi có một đống thứ đợi chờ và một tá trách nhiệm cho tương lai của mình.

chiếc điện thoại lại chớp sáng thêm một lần nữa. giữa thinh không, nó lặng lẽ mở cho tôi bài hát tôi viết cho em vào một buổi tờ mờ sáng. tôi không giỏi viết nhạc hay gì đâu, tôi chỉ đơn giản là yêu em đến mức muốn làm mọi thứ để lưu giữ từng phút giây, trước khi thứ tình đơn phương này chết trong quên lãng.

em này, em có biết một vòng đời của hoa trông như thế nào không?

em mua một hạt giống về, gieo nó xuống đất. em chôn vùi vẻ đẹp nguyên thuỷ nhất của nó để đợi chờ những lộng lẫy sau này.

em tưới nước, rồi nó đâm chồi, mọc lên thành một nhánh cây.

em chẳng biết bao giờ hoa sẽ nở. sự ước lượng mãi mãi chỉ là một loại thước đo. rất có thể nó sẽ trổ hoa đúng ngày em dự đoán, rồi em sẽ bất ngờ thốt lên rằng mình đoán giỏi thật. hoặc đơn giản là một ngày nào đó, em thức giấc và thấy trong phòng mình có một bông hoa.

tôi đã nói đến cả tỉ lần, tôi không thích hoa như nhiều người khác. không có lý do gì đặc biệt. không thích chỉ đơn giản là không thích. nhưng sau này tôi mới thấy những bông hoa cũng không tệ như tôi vẫn tưởng, khi chúng xuất hiện nhiều hơn trong những lời ca tôi viết, những con chữ tôi hoạ lên đủ hình đủ dạng.

"này, dường như chúng ta đang dần cách xa nhau.

điều cần làm bây giờ có lẽ là chúng ta phải giữ chặt lấy nhau

và điều tôi cần làm nhất có lẽ là đi đến nắm lấy tay em.

dù biết là thế, nhưng mà em à,

lúc nào lời nói cũng dễ hơn hành động."

nhỉ, em có thấy thế không? ngay khi tôi trở nên hèn nhát, nỗi sợ bủa vây đến nỗi tôi còn tự đẩy mình cách xa em.

"nếu có cơ hội được quay lại."

10 giờ tối. gió sông hàn tạt vào mặt tôi mạnh và buốt đến nỗi tôi còn không biết mình khóc từ lúc nào. đầu tôi mông lung những suy nghĩ chồng chất như một phép toán rối rắm không tìm ra cách giải.

những con số chạy qua đầu tôi và chẳng thèm để tôi bắt lấy. rồi dừng lại và hét lên rằng mớ hỗn độn này đều là tại tôi.

tôi thế này được bao lâu rồi nhỉ. cả năm chăng?

rằng tôi tự ôm lấy mình và nói rồi sẽ ổn thôi, cái gì rồi cũng sẽ qua ngay ấy mà.

tôi đã nói "không sao" bao nhiêu lần rồi nhỉ?

có lần bố chở tôi đến lớp học thêm trước thềm kì thi csat của tôi. xe đổ, bố tôi ở phía trước không hề hấn gì, tôi thấy may vì điều đó, mà còn không để ý chân tôi chảy máu ròng ròng, một miếng da bị đứt chỉ còn liền một chút với cẳng chân vốn cũng không đầy đặn gì, cho đến mãi khi có người ra giúp và kêu lên, tôi nhìn xuống và chỉ thấy.

nhói.

không nhiều, một chút thôi. thậm chí ngay sau đó tôi còn liên tưởng đến nick suýt mất đầu trong mấy cuốn harry potter mà tôi thích.

hôm đó tôi đến lớp với mảnh da chân rách, miệng thì vẫn cười, ai hỏi cũng nói không sao. tôi một mình chịu đau, một mình bóc urgo dán lên chân, một mình nhìn chân mình lên sẹo.

vết sẹo vẫn còn nguyên ở đầu gối trái dù đã trải qua cả mấy năm, đến giờ mẹ tôi vẫn cằn nhằn mãi, tôi là con gái mà chẳng biết giữ gìn vẻ bề ngoài, chân như thế mặc váy xấu thì sao.

đi làm. tôi nhận ra thế giới của tôi vẫn là một vòng nhàm chán kì quặc. những lời nói không sao xuất hiện nhiều hơn, đơn giản hơn khiến tôi thậm chí còn quen với nó hơn cả những lời chào hỏi thường ngày, nhiều ngang ngửa mấy cái cúi gập người để cảm ơn và xin lỗi.

những ngày đi học của tôi cũng thế.

tôi che đi sự ích kỉ của mình, đánh đổi lấy sự vui vẻ của người ngoài và những mối quan hệ dè chừng lẫn nhau, thứ mà cách đây nhiều năm tôi có nói với bạn bè, này mày biết không, ai mà chả cần mấy mối quan hệ xã giao để mà tồn tại.

càng lớn, điều đó càng đúng.

tôi lớn lên với những đủ đầy về vật chất nhưng thiếu thốn về tinh thần. tôi vẫn hay đùa rằng, tao chết từ những năm mười mấy hai mươi, chết từ trong tâm chết ra rồi.

mấy câu không sao trở thành câu cửa miệng.

mà tôi ước gì, nó chỉ thành quen thuộc với bạn bè và công việc, chứ không phải dùng để lừa dối chính mình.

tôi làm sai rồi, tôi dùng nó để an ủi bản thân mình thật.

mãi mới thấy cuộc đời ai cũng giống một bộ phim của charlie chaplin.

những vết thương lòng tôi không kịp vá, tôi đắp lên đó mấy miếng băng dính mỏng manh, đề bên ngoài là tôi ổn. rồi tôi cũng tưởng thế thật. mà chẳng biết là những mảnh băng dính đó đơn giản là mãi mãi không thể vá chỗ rách hộ tôi, thậm chí còn khiến chúng đớn đau hơn nữa.

nhưng mà, tôi vẫn biết trên đời có những thứ nên từ bỏ.

khi những vết thương có vá chục lần cũng không lành lại. có những tổn thương mà dù tôi có giả khùng giả điên quên đi hết, nó vẫn sẽ quay lại quấy rầy tôi khi cơn đau tràn về vào một đêm đông bên sông hàn trăng vằng vặc sáng.

này, tôi có thể dùng "không sao" thêm một lần nữa trong hôm nay không?

rằng

chỉ là một người thôi mà.

không sao cả.

tôi sẽ ổn thôi.

liệu tôi có ổn không?

tôi có thể, vá hết những chỗ rách tươm đó không?

có thể vá được cả quá khứ, nỗi nhớ và nỗi đau không?

hay đơn giản chỉ là.

dù tôi biết đó là điều nên từ bỏ, tôi có thể thực sự quên đi không?

để không còn nuối tiếc.

.
.
.
.

her heart raced when she decided to face her fear.

and her head was hurt. she couldnt even breathe.

she was afraid.

and she's still afraid.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me