the infamous love spell | hswt
02. OCULUS REPAIRO
Tiệm Ollivanders là cửa tiệm đầu tiên ở Hẻm Xéo mà Minjeong bước chân vào từ khi đến Scotland. Đó là một cửa tiệm sạch sẽ và khang trang, với những hộp đựng đũa thần được xếp ngay ngắn trên kệ phía sau quầy thu ngân và trên những giá sách phủ kín tường, một chiếc thang được kê dựa vào những kệ đũa thần ngăn nắp bên tay trái từ cửa bước vào. Tiệm Ollivanders vào những năm đầu thập niên 2010 vẫn giữ nguyên việc sử dụng nến và ánh sáng ban ngày, để tìm đồ thì Ollivander vẫn sẽ dùng Lumos thay vì đèn pin. Việc Phù thuỷ ít khi sử dụng phát minh của Muggle cũng không phải chuyện hiếm gặp, chẳng mấy ai thích dùng thứ ma thuật kỳ lạ mà Muggle gọi là "công nghệ" đó cả, nhưng cô cho rằng chúng cũng khá là hữu ích trong cuộc sống hàng ngày của mình. Minjeong vẫn còn nhớ y nguyên khi cây đũa thần chọn cô là chủ nhân của mình, đó là lần đầu tiên cô gặp Heeseung.Heeseung, cô không biết nên bắt đầu kể về tên hợm hĩnh đó như thế nào, chắc hẳn từ lúc cô đang thử đũa thần và hắn lân la đến làm quen. Hắn có mùi của táo xanh và gỗ phong, một gương mặt non choẹt và chiều cao phát triển quá mức cho phép, hắn bằng tuổi cô mà khi đó hắn đã cao hơn cô non nửa cái đầu rồi. Heeseung chẳng nói chẳng rằng, chĩa đũa thần về phía cô và "Oculus Repairo!", cặp kính lỏng quá khổ của cô đã được chỉnh lại để vừa với mặt cô hơn."Bồ nên đeo kính vừa với mặt hơn." Hắn nói thế, đó là câu đầu tiên hắn nói với cô sau câu thần chú sửa kính. Heeseung nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ hứng thú như thể hắn đã tìm thấy thứ gì đó vô cùng thú vị. Minjeong dĩ nhiên để ý đến ánh nhìn kỳ lạ đó nhưng cô chỉ đáp lại một câu cảm ơn và không thèm đếm xỉa đến sự nhiệt tình của đối phương."Mình tên Heeseung, Lee Heeseung. Bạn bè mình gọi là Ethan, còn bồ?""Mình là Minjeong, Kim Minjeong. Rất vui được gặp bồ."Cô đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra của Heeseung, tay Heeseung lớn hơn cô một chút, hắn khi nắm lấy tay cô sẽ có xu hướng hơi kéo xuống một chút và không lắc mà sẽ chỉ giữ nguyên như vậy rồi buông ra.Hai người từ dạo đó đến tận khi tốt nghiệp đều gần như không tương tác quá nhiều, chủ yếu là vì hai người được phân vào hai nhà khác nhau và cũng có nhiều mối quan hệ bạn bè bên ngoài thân thiết hơn, chỉ là nếu gặp nhau sẽ chào hỏi và đi tiếp. Đến năm thứ Hai thì cô chơi Quidditch, trùng hợp thì Heeseung cũng thế, cô làm Thủ Môn còn hắn hồi đó làm Cầu Thủ, nên không ít lần cả hai đã đối đầu nhau trên sân. Tuy nhiên thì Heeseung đánh bóng rất tệ, còn Minjeong thì là Thủ Môn đáng gờm của Ravenclaw, thành ra hắn chả mấy khi ghi điểm khi làm Cầu Thủ, cứ vậy được một năm thì hắn đổi lên vị trí Tầm Thủ. Minjeong phải công nhận tên đó tuy đánh bóng không tốt nhưng lại là một Tầm Thủ rất cừ, đến nỗi Heeseung gần như không thua bao giờ. Sang năm thứ năm thì Heeseung thi Tam Pháp thuật và hắn thường vắng mặt, còn cô vì chấn thương nên đã nghỉ chơi Quidditch, cả hai gần như không học chung giờ bao giờ cả. Đến năm thứ bảy thì có vài buổi Độc dược của giáo sư Slughorn - khi hắn không tập Quidditch, nhưng điều đáng nói là bất cứ khi nào có mặt hắn thì y như rằng Minjeong hoặc sẽ bị cướp vị trí đầu lớp, hoặc sẽ phải chung nhóm với Heeseung (với lý do là Minjeong sẽ có thể kèm cặp một cá nhân hay nghỉ học như Heeseung, nhưng cô nghĩ với tên có mặt trong câu lạc bộ Slug và thành tích đứng đầu, hơn nữa lại còn là Phù thuỷ thuần chủng như hắn thì không cần một phù thuỷ gốc Muggle như cô để hướng dẫn). Cô không phủ nhận chung nhóm với Heeseung rất tốt nhưng cô không thích việc người khác mách nhỏ cho cô cách chiết nguyên liệu - mà "người khác" cụ thể là Heeseung.Tua nhanh khoảng vài năm sau đó, từ hai cô cậu Phù thuỷ sinh năm nhất gặp nhau ở tiệm Ollivanders với hai cây đũa thần mới toanh của mình, Minjeong giờ đang ngồi nguyền rủa Heeseung và tìm cách mang hắn về với Bộ Pháp thuật rồi cầm 100.000 Galleons đổi ra 500.000 bảng Anh rồi mua một căn hộ ở London. Giờ cô đã nghĩ đến việc nghỉ quách ở Bộ Pháp thuật và mở một tiệm bánh nhỏ ở Hẻm Xéo với con trai Meonji béo mầm của mình, nhưng Minjeong không có đủ khả năng để chi trả cho việc bắt đầu kinh doanh (ngân hàng Gringotts đang trong thời kỳ khắc phục hậu quả của Heeseung nên lũ yêu tinh đó khó như ma), vậy nên cô vẫn đang mục xác bên bàn làm việc để tìm kiếm cách thuyết phục được Quý-ngài-sao-không-tống-anh-ta-vào-Azkaban về Bộ làm Cố vấn."Trông bồ có vẻ căng thẳng." Chaeryeong đặt một tách cà phê xuống bàn làm việc của Minjeong, nàng vươn tay định xoa trán Minjeong thì cô rụt đầu lại. "Mình cảm ơn.""Bồ có thể chia sẻ với mình mà."Nhưng Minjeong im lặng, cô vẫn đang mải suy nghĩ về việc nắm đầu Lee Heeseung về Bộ mà không gây thêm bất cứ một hậu quả gì nữa. Đối thủ của cô không phải một tên dễ chơi, đã không ít Thần sáng phải bỏ cuộc và giờ họ giao việc như vậy cho một cô phù thuỷ bàn giấy ở tầng Năm. Cô sẽ bao biện cho cấp trên của cô rằng vì Thần sáng quá nổi bật và quá dễ cho Heeseung để nắm bắt thông tin và đánh bại, nên giao phó công việc cho một cô phù thuỷ vô danh tiểu tốt đến thuyết phục hắn xem chừng không phải là một ý tưởng tồi. Chẳng nhẽ Heeseung lại muốn xuống tay với một cô gái chứ?Ai mà biết được."Này, bồ có tình cờ biết wolfs-""Sao bồ hứng thú với wolfsbane vậy?"Chaeryeong ngắt lời Minjeong. Cô tỏ ra bối rối và ấp úng với bạn mình, nhưng Minjeong không nói gì nhiều hơn, cô không nghĩ ra được lý do gì hợp lý để biện minh cả."Nhưng mà tớ sẽ kể bồ nghe một bí mật." Chaeryeong cúi người, nhỏ giọng kể chuyện với Minjeong."Thực ra lời nguyền của Husselhoff là để không một bông hoa wolfsbane tươi nào có thể tiếp tục sống, điều đó không áp dụng với những bông đã héo.""Hả?""Bồ thi thoảng cứ đần thối ấy nhỉ?" Chaeryeong cao giọng trách móc, cô kéo vai Minjeong vào gần với mình, "Tức là nếu những bông wolfsbane khô và đã được héo sẵn trước khi Husselhoff chết sẽ vẫn còn khả năng lưu lại.""Nhưng đã một nghìn năm rồi mà."Chaeryeong cốc nhẹ vào đầu Minjeong, rồi khẽ trách: "Rowena Ravenclaw sao lại nhận đồ ngốc như bồ nhỉ?". Minjeong bĩu môi rồi xoa đầu mình: "Bồ là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!""Minjeong của mình ơi," Chaeryeong xoa đầu cô: "Bồ không nghĩ họ sẽ sử dụng bùa chú để gia tăng số lượng của wolfsbane khô sao? Bản thân wolfsbane là loại thảo dược, là một nguyên liệu quan trọng với hầu hết các loại độc dược được truyền lại, bồ nghĩ nó sẽ bị tiêu huỷ dễ dàng vậy sao? Tuy nhiên vì nó gắn với lời nguyền của Husselhoff cũng như lịch sử đen tối của Liebesfecilis, nên Bộ đã ra luật cấm tuyệt đối việc sử dụng và tàng trữ wolfsbane.""Sao bồ biết?""Thì mình làm ở Ban Kiếm soát và điều hoà Sinh vật Pháp thuật mà." Chaeryeong nghiêng người về phía sau: "Giờ bồ đi tìm wolfsbane ngang ngửa với thách thức Bộ Pháp thuật đấy, nên tốt nhất đừng hứng thú với wolfsbane nữa. Mình cảnh cáo bồ rồi đó, wolfsbane nguy hiểm lắm.""Gì vậy?" Minjeong cau mày. "Sao bồ lại nghĩ mình sẽ muốn sở hữu wolfsbane?""Mình không biết." Chaeryeong nhún vai. "Mình linh cảm vậy." Nàng dựa hông vào bàn làm việc của Minjeong, vỗ vai cô một cái thật nhẹ rồi nói tiếp: "Nhớ lời mình nhé, đừng có động đến Pháp thuật cấm."Vừa hay điều Chaeryeong nói đánh trúng vào ý đồ của Minjeong, cô chỉ ấp úng hai tiếng "Biết rồi" rồi đẩy nàng đi.Minjeong thi thoảng nghĩ Chaeryeong đã tiên tri thấy điều gì đó, đó là lý do nàng mới tìm cách thử phản ứng của cô như vậy. Cô biết rõ mình đã tỏ ra hứng thú thế nào khi Chaeryeong nói về việc thứ hoa khô này còn tồn tại, nhưng Minjeong cho rằng Chaeryeong chắc hẳn sẽ không tìm cách kiểm soát kể cả khi nàng có đọc thấu được tâm can cô. Nhưng chuyện biết wolfsbane có tồn tại cũng không nan giải bằng việc sẽ kiếm chúng ở đâu ra. Chẳng có gì mình không thể tìm thấy ở Hẻm Xéo, nhưng với Pháp thuật cấm thì Minjeong chỉ có thể tìm thấy ở khu ổ chuột, nơi đó thì thật sự quá đáng sợ, cô chưa bao giờ bén mảng quanh khu đó từ ngày đầu tiên. Minjeong đã nghe cả tá điều điên rồ về khu ổ chuột ở Hẻm Xéo, Tử thần Thực tử hay loanh quanh ở đó và mấy tay giang hồ cũng chả thiếu, cô nghe tháng trước ở khu đèn đỏ cạnh đó có xô xát, một ông quan chức nào đó ăn đã hứng trọn Avada Kevdavra từ một gã bảo kê khi tính giở trò đồi bại với tú bà của một nhà thổ gần đó. Chẳng nhẽ giờ vì một tên phù thuỷ nào đó mà cô lại đâm đầu vào nơi nguy hiểm như thế sao?Đúng vậy đấy.Minjeong đứng dậy, cầm theo áo khoác của mình rồi bước ra ngoài, cô sẽ cần đến Hẻm Xéo một chuyến. Cô đường đường là người của Bộ Pháp thuật, hẳn trong mắt của lũ người khu ổ chuột kia cũng xem như có chút giá trị, hẳn họ sẽ để cô yên ổn mà hoàn thành nhiệm vụ thôi.Dù sao mạo hiểm như vậy cũng không phải là một điều tốt, Minjeong hoàn toàn có thể bỏ qua số tiền 100.000 Galleons này và tiếp tục sống cuộc đời yên bình của mình, nhưng cô không nghĩ thế. Cô không thích những điều rủi ro và quá mức mạo hiểm, nhưng có gì đó thôi thúc Minjeong cứ thế mà đi thôi. Cô như thể đang bị thôi miên dưới cảm giác rằng mọi chuyện sẽ được hoàn thành, cô sẽ có tiền thưởng và Meonji sẽ có một nơi ở mới khang trang hơn là cái căn hộ nhỏ tí ở ngoại ô London với ba mươi phút đi làm (10 giây nếu bạn dùng phép thuật). Minjeong cho rằng cô đang quá lạc quan, rằng người cô đang đối đầu chính là người đã đâm thủng Bộ Pháp thuật và tẩu thoát khỏi tay những vị Thần sáng mạnh nhất Bộ một cách không-thể-nào-ngoạn-mục-hơn, Lee Heeseung. Nhưng tên đó thì sao chứ? Cô chẳng nhẽ lại sợ một tên điên như Heeseung sao? Dẫu sao thì cô cũng từng đối đầu với hắn ở trường vài năm trước, ít nhất cô cũng sẽ hiểu Heeseung hơn bọn Thần Sáng tối ngày chỉ đi lại trong Bộ và càm ràm về cái nóc thủng.Đúng vậy, Minjeong tự nhủ, cô sẽ làm được điều tất cả những tên đàn ông hợm hĩnh kia đã không làm được. Cô sẽ khiến Lee Heeseung si mê mình như điếu đổ, sẽ khiến hắn có vì cô mà chết cũng sẽ cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me