LoveTruyen.Me

The Sunset Milklove

Hừm...

Dạo này, chị tôi, kì lạ quá.

Đại luật sư Milk Pansa, trụ cột kéo công ty luật ML đi từ đáy vực thẳm lên thành một trong năm công ty luật có tỉ lệ thắng kiện cao nhất, một bông hồng đầy đầy cuốn hút, nhưng mang trên mình chiếc áo khoác gai khiến bất cứ ai cũng phải e dè không dám lại gần. Nói chung là đại mỹ nhân lạnh lùng vô đối. Nhưng mà dạo này, chị ta cứ...phởn thế nào ấy?

Thật ra không nên dùng từ ấy với Milk vì nghe không hợp với phong cách cao ngạo của chị chút nào. Nhưng dạo này Milk cứ như một con người khác vậy, chị vui vẻ, nói chuyện nhiều hơn, hôm trước chị còn mang một hộp bánh tart trứng đến chia cho tất cả mọi người trong văn phòng. Thậm chí con cú đêm này còn tan làm đúng giờ, chẳng ăn ở chùa ở công ty nữa, 6 giờ chiều đã thấy chị mất hút như một cơn gió. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đến cả người sếp già dặn, trầm tĩnh của chúng tôi cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.

-"Milk dạo này đang yêu đương sao?"

Sếp đột nhiên hỏi tôi.

-"Em cũng không biết, dạo này chị ta cứ là lạ sao ấy"

Ông ấy im lặng, cầm nắp trà xoay vài vòng, lượng trà thừa theo miệng nắp chảy xuống chiếc đĩa nhỏ sâu lòng, như dòng thác nước xanh tràn xuống.

-"Thú chơi trà cần sự kiên nhẫn, người thưởng trà cần sự điềm tĩnh. Không phải như thú người Tây, ly trà trong mắt họ chỉ như mảnh sứ được đánh bóng cho đẹp dùng để đựng tí lá cỏ chan nước sôi. Phàm là người chơi cái thú của cổ nhân này đều là người yên ả như nước. Nếu để khiến họ vui hứng, chỉ có thể là tìm được trà ngon, hoặc tìm lại được thứ trà lâu rồi không được dùng"

Nói rồi sếp cầm cốc trà quay vào phòng riêng. Tôi trầm ngâm, Milk cũng vô cùng thích uống trà. Chẳng lẽ Milk thực sự yêu đương, tìm được người yêu mới rồi? Tôi tò mò khôn xiết, vốn định qua văn phòng chị dò hỏi chút thì đã thấy văn phòng đã tắt điện trống không. Nhìn đồng hồ mới 5:58 chiều, còn sớm hơn cả hôm qua nữa. Tôi thở dài, thôi đành để mai. Tôi cũng đi về, vừa xuống sảnh định gọi taxi thì tôi thấy xe Milk đậu bên kia đường, chị đang mua bánh ở cửa hàng bánh bên đó. Tôi đã dụi mắt hai lần để dám chắc mình không nhìn lầm người chị ghét đồ ngọt một cách cay đắng của mình đang mua bánh ngọt. Tôi lén sang đường, muốn hù chị chơi thì thấy có một người phụ nữ cùng một đứa trẻ tầm tuổi vị thành niên tiến đến cạnh chị, chào hỏi và khoác tay vô cùng thân thiết. Ban đầu tôi nghĩ đấy là người quen của Milk, có vẻ là có mối quan hệ rất thân thiết mới đụng được vào người chị, bình thường Milk không thích người khác chạm vào người đâu, tôi là số ít được chị cho đụng đấy. Trong lúc đang hếch mũi lên trời, thầm dương dương tự đắc thì tôi nghe đứa trẻ kia nói.

-"Yay, mẹ Milk mua bánh cho con. Vẫn là mẹ thương con nhất"

-"Ôi chao đứa bé này, nói thế không sợ...buồn sao?"

Giọng Milk vốn khá trầm, lại còn nói nhỏ, một phần tôi đang đứng cách một đoạn nên tôi không nghe rõ cái tên chị nói phía sau là ai. Nhưng Milk có con gái từ khi nào vậy? Milk luôn độc thân mà? Còn người phụ nữ kia là ai? Dùng hết kiến thức 4 năm học luật cùng 7 năm đi làm của mình để suy luận, tôi cũng ra được một cái tên. Nhưng mà thật sự tôi không dám chắc, trên đời này có chuyện tốt đẹp đến thế sao? Thật khó tin quá. Vốn sáng mai đánh úp Milk để hỏi chuyện hôm qua cho ra lẽ thì tôi nhận tin chị đi công tác đột xuất 2 tuần, tôi ngậm ngùi đành chờ thêm hai tuần nữa.

Đến sáng ngày chị về lại Bangkok, tôi đi làm từ sớm để chờ Milk, tôi tò mò không chịu nổi nữa rồi. Tôi định sẽ ngồi luôn trong phòng riêng của chị để chờ, vậy mà vừa bước vào tôi đã thấy chị đang ngồi sắp xếp tài liệu.

-"Á à, bắt quả tang có ai đi mua bánh ngọt nhá"

-"Lúc nào?"

-"Hai tuần trước đó, trước hôm chị đi công tác luôn"

-"Chị thì không được ăn bánh ngọt à?"

Milk cười xòa, tay vẫn thoăn thoắt phân chia tài liệu thành từng chồng riêng biệt.

-"Huhu buồn quá đi"

Tôi giả vờ mếu máo.

-"Gì nữa đây? Chưa quên tình cũ à?"

-"Không. Do đại luật sư của chúng ta không phải của chúng ta nữa rồi"

-"Em nói vậy là sao?"

-"Chị đừng có mà đánh trống lảng. Sao nào? Có tình mới rồi à?"

-"Chà, bị phát hiện sớm vậy sao? Chị cũng định nói với em đây, tất nhiên chị sẽ công khai cho tất cả mọi người, nhưng chị muốn nói với em trước. Có hai điều"

-"Ôi trời, thật vinh hạnh cho em quá. Mời đại luật sư nói ạ"

Tôi cố tình pha trò, tôi cũng vui cho chị thật, cuối cùng chị tôi cũng có bến đỗ rồi.

-"Ừm, đầu tiên là tuần sau chị cưới. Mong em đến chung vui"

Nói rồi chị đưa cho tôi một tấm thiệp trắng, thiết kế rất đơn giản và trang nhã. Tôi mở tấm thiệp ra, nhìn tên người ấy được viết ngay cạnh chị. Đúng như tôi dự đoán, tôi ngước lên nhìn chị, rồi lại nhìn xuống tấm thiệp thật lâu. Tỉ lệ bao nhiêu để hai con người hoàn toàn xa lạ và cách biệt yêu nhau, là 0,000049%. Vậy tỉ lệ bao nhiêu để hai người tìm đến nhau, chia thành hai ngả, rồi lại về bên nhau thêm lần nữa sau những tháng năm dài đằng đẵng, thậm chí còn thấp hơn thế. Tôi đã từng đọc ở đâu đó, có một nhà triết học cho rằng "Toàn bộ sự thật sẽ xuất hiện vào 129600 vạn năm nữa", nghĩa là nếu chúng ta bỏ lỡ nhau, ta sẽ phải đợi hơn 12 vạn năm sau để cùng gặp lại nhau, cùng một nơi, cùng một thời điểm. Nhưng chị tôi, ở một khía cạnh nào đó, đã chứng minh học thuyết này không hoàn toàn chính xác. Ngày một người mặc váy cưới đi lấy chồng, người ở lại tan nát, lặng thinh, tưởng chừng đã là dấu chấm hết cho một cuộc tình thành hoa mà chưa kịp kết trái. Giờ đây hai linh hồn, ở hai bán cầu khác nhau, sống hai cuộc sống riêng biệt mang theo tất cả những cái tinh túy và tình yêu chân thành nhất để chắp bút viết tiếp chuyện tình khó tin này. Tôi vui lắm, tôi mừng cho Milk vô cùng. Cuối cùng ánh dương cũng đã quay lại, chiếu sáng mảnh đất cằn cỗi đã lâu trong lòng chị.

-"Còn điều thứ hai là gì ạ?"

-"Chị sẽ nghỉ việc"

-"Hả!!??"

-"Chị đã cân nhắc rất kĩ và đã nói với sếp, cũng như bàn giao công việc cho người mới, chị gần 50 rồi, sức khỏe không đảm bảo nữa, chị cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Chị định sẽ bán hết nhà cửa và chuyển nhượng của hàng bánh ở Bangkok để chuyển về Phuket sống. Em ấy thích biển lắm, về đấy nhiều bãi biển đẹp"

Tôi kinh ngạc, lòng mang mác buồn. Như thể đọc được lòng tôi, chị tiếp lời.

-"Mình vẫn sẽ giữ liên lạc, được chứ? Thỉnh thoảng nhớ đến Phuket thăm chị nhé. Nói ra hơi xấu hổ nhưng chị sẽ nhớ em lắm đấy"

Tôi òa khóc như một đứa trẻ ôm lấy Milk. Huhu, vậy ai sẽ nghe mấy câu chuyện nhảm nhí của tôi mỗi ngày đây, tôi sẽ không được gặp Milk thường xuyên nữa. Milk không chỉ là bạn, mà còn là một người thầy hết lòng chỉ bảo, truyền đạt kinh nghiệm và nâng đỡ tôi trong công việc. Mừng thì mừng thật nhưng mà tôi sẽ nhớ người chị thân thiết này vô cùng. Milk ôm lấy tôi mà vỗ lưng an ủi. Cũng ngay chiều đấy chị thông báo với công ty rằng chị sẽ nghỉ việc, khỏi phải nói, ai cũng bất ngờ đến bật ngửa, mọi người quyết định cùng tan làm sớm đi ăn tiệc chia tay Milk. Milk đã uống rất nhiều thành ra say khướt, tôi toan đỡ chị đi về thì chị hất tay tôi ra, lèm bèm

-"Bỏ ra, tôi có vợ rồi đấy nhá. Tôi cuối cùng cũng có vợ rồi, hehe. Chị yêu Love Pattranite nhất trên đời"

Milk cười lớn, làm tất cả đều nín lặng mà ngạc nhiên. Ối giời, hay lắm, giờ thì cả công ty không chỉ biết chị có vợ, mà biết vợ chị là ai luôn rồi nhé.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một chap nữa là end rồi
Hãy vote cho tớ với nhé

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me