Thich Anh Taebin
Soobin ngồi trên giường, lâu lắm rồi mới có cảm giác lo lắng nhiều như vậy.Lúc chiều tập vũ đạo, Taehyun có lỡ trúng ngón tay út vào lưng của anh. Cả hai đều đau nhưng anh biết em ấy đau hơi nặng, vì lúc sau em còn không cử động ngón tay được cơ mà.Ban đầu, anh cảm thấy buồn cười vì biểu cảm của em ấy quá đỗi dễ thương nhưng khi về nhà nhìn thấy em lâu lâu lại nhăn mày như vậy anh lại thấy hơi có lỗi. Dù lỗi là ở cả hai và Taehyun chưa có câu nào là trách hờn anh hết.Ôm một bụng lo lắng bật dậy, mấy tấm ảnh tự chụp định đăng cũng bỏ qua luôn, anh muốn hỏi thăm em ấy nhưng chẳng biết làm sao.Tiếng lạch cạch từ bàn phím lọt vào tai, Beomgyu ngồi ở bàn chơi game nhanh tay nhấn kết liễu tên địch cuối cùng sau đó ăn Pentakill và chiến thắng."Aaaaa ~ đã quá! Lâu rồi mới được một ván sướng như thế. Soobin hyung, vào làm ván nữa đi?" - Beomgyu vươn vai, tay cởi chiếc tai nghe màu đỏ đặt xuống, quay ghế qua đã thấy anh mặt bí xị liền cảm thấy...?Miệng định hỏi thì não đã trả lời, Beomgyu cười mỉm như bâng quơ hỏi."Anh có chuyện gì hả? Mặt cứ như bánh bao chiều từ hồi về đây đến giờ." - Miệng thì hỏi nhưng tay đã ấn chấp nhận vào ván mới."Thì hồi chiều đó... em nói xem có nên qua xem em ấy thế nào không?" - Soobin liếc mắt qua phần chọn tướng trên màn hình, lúc chiều cũng định khi nào rảnh sẽ chơi vài ván giữ hạng, nhưng việc xảy ra nhanh quá khiến lo lắng lấn át hết cả. Bây giờ anh chẳng còn hứng thú chơi."Anh xem cả lúc xong cả lúc trên xe, rồi cả lúc vừa về nữa chưa đủ hay sao?" - Beomgyu quay lưng lại với anh, tay nhấn nhấn không rõ."Lúc mới bị thì Taehyun còn cử động được, giờ về đây anh thấy em ấy không làm gì được nữa rồi. Mệt như thế mà cầm ly nước để uống còn không vững..." - Soobin chạm hai ngón trỏ vào nhau, khuôn mặt nhìn vào là thấy áy náy ngập tràn.Beomgyu không nhìn cũng biết diễn biến tâm trạng của anh, thừa lúc game đang load xoay ghế trở lại."Lỗi không hoàn toàn do ai, nhưng tay em ấy không thể cử động còn đau như vậy, em nói xem khi trình diễn thì phải làm sao bây giờ?""Anh lo lắng hơi thoái hoá rồi, thật ra đó chỉ là sơ suất thôi và em ấy sẽ cử động lại tay thôi mà. Vấn đề ở đây là..." - Beomgyu ra vẻ đăm chiêu, ánh mắt quét một lượt Soobin từ trên xuống dưới."Là gì?""Thôi đi" - Beomgyu thấy đã vào trận liền quên luôn những gì định nói, khoát tay - "Anh cũng nên qua thăm em ấy đi để khỏi lo lắng dù em thấy nó chẳng có gì cả đâu. Cho em hỏi thăm với nhé, cứ tự nhiên vì anh Jun và Kai đã đi ăn tối bên ngoài rồi.""À, nhớ khoá cửa giúp em."Soobin hít một hơi giúp ổn định tâm trí rồi quyết tâm đứng lên đi ra ngoài.Tay gõ cửa phòng mà tâm thì dậy sóng, nhận được câu ai vậy ạ của người kia anh lại thêm bồn chồn."Là anh, Soobin"Taehyun trong phòng khẩn trương, đứng lên bật đèn ra mở cửa.Phòng nhỏ có một giường hai tầng cùng một cái bàn để đồ, không rộng lắm nhưng đủ ngồi trò chuyện.Soobin ngồi xuống ghế, quá quen thuộc chiếc giường đầy ắp gấu bông của HueningKai và chiếc giường ngăn nắp của Taehyun. Nhưng bây giờ anh chẳng còn nghĩ được gì nữa.Taehyun cố tỏ ra bình thường ngồi lại giường, chăn gối vì bị cậu xốc mà hơi nhăn một chút."Anh muốn nói gì với em sao ạ?" - Taehyun hỏi, gương mặt tò mò nghiêng nghiêng theo thói quen."À chỉ muốn hỏi em có sao không?" - Soobin dùng hết can đảm mới nói được một câu nhạt nhẽo như thế. Anh đương nhiên biết bị thương ngón út nhỏ như vậy cũng không có gì lắm, cũng biết rõ mình từ lúc lên xe đã hỏi em ấy rất nhiều lần rồi, lần nào cũng nhận câu em không sao nhưng chẳng hiểu vì gì vẫn cứ là lo lắng.Taehyun nghe câu hỏi lần thứ 39 kể từ khi về đến kí túc xá, vẫn kiên nhẫn câu em không sao mà đáp lại nhưng lần này phụ hoạ thêm ba chữ anh đừng lo."Thật chứ?" - Soobin lại lặp lại kịch bản cũ từ chiều, mắt liếc qua chiếc ngón út thon nhỏ."Thật mà, ngày mai sẽ khỏi thôi." - Cố gắng chạm mắt với anh một lần, nở nụ cười không vui không buồn nhìn anh. Nhìn hai vết nhăn trên chiếc quần đen của anh, cậu đoán anh đã nắm tay lại rất nhiều lần. Soobin lo lắng cho cậu, cậu cũng cảm thấy vui lắm."Vậy thì tốt rồi. Ừm... lúc ấy anh có hơi thất thố, cười trên nỗi đau của em... thật sự xin lỗi." - Soobin chẳng biết từ khi nào mặt đã cúi xuống gần một gang.Taehyun cười khì trấn an, cũng đâu phải là anh cố tình va trúng hay tổn hại gì lớn, cậu không hiểu nổi vì sao anh lại cảm thấy có lỗi với mình như thế."Không có gì, anh đừng lo em sẽ giận. Lúc đó đâu phải mình em đau? Chỉ là em phản ứng hơi quá một chút (dù đau thật) thôi, em cũng thấy vui mà, dễ thương nữa"Taehyun bỗng nhiên xoa phần tóc phồng lên sau gáy anh, xúc cảm mềm mại cùng hơi ấm khiến Taehyun hơi có chút mơ hồ.Soobin ngẩng đầu lên, chạm mắt với Taehyun khiến anh có phần lúng túng, hơi ấm bàn tay hãy vẫn còn khiến anh hơi gượng gạo."Nói chung là em không giận gì anh cả, đừng quá lo lắng. Lưng của anh có sao không?" - Taehyun cật lực giải thích, không quên hỏi lại."Đau một chút, anh không sao hết."Nhìn đôi má phính của người lớn hơn không nhanh không chậm to dần, Taehyun khó có lần nào bạo gan như thế, dùng tay không bị đau nhéo má anh.Soobin giật mình mà Taehyun cũng giật mình, cậu rối rít xin lỗi."A... tại má anh hơi bị dễ thương, xin lỗi nếu anh không thích nhé"Soobin bỗng bật mode mặt đỏ lựng, đơ đơ cứng cứng mà lắc lắc đầu."Anh thích... à không phải anh không ghét nó lắm..." - Càng nói càng cảm thấy chệch hướng, mặt anh triệt để cúi gằm xuống."Nếu thích thì phải ngước lên chứ" - Không ngại liền nói ra như thế, Taehyun nâng cằm anh lên liền thấy khuôn mặt kia đã đỏ lại càng đỏ, đến mang tai cũng rục rịch hồng lựng cả lên.Taehyun chầm chậm di chuyển bàn tay từ cằm lên hai má, da mặt mềm mịn tiếp xúc với những ngón tay khiến Taehyun từ mơ hồ biến thành mất đi quyền kiểm soát.Lặng lẽ lắng lẽ, môi đặt lên môi. Cảm giác lạ lẫm khiến cả hai run lên, tim hẫng một nhịp cũng không chú ý, cứ thế từ từ tiến sâu không quan tâm bên ngoài.Sau khi kết thúc còn vương vấn cánh môi mềm, Taehyun nhẹ cắn một cái bên phía trái môi dưới của anh.Máu nổi li ti nhưng không chảy ra ngoài, Soobin đau đến tỉnh lại nhìn Taehyun."Em không chỉ thích xoa đầu, không chỉ thích nựng má anh, mà bỗng nhiên dạo gần đây em thấy mình còn thích anh. Mà... ngày mai em có thể đến thăm cánh môi của anh được không?"Taehyun kề sát môi vào tai thì thầm, cảm nhận hơi thở gấp gáp của anh, cảm nhận cái gật đầu khe khẽ.Dù cậu nói mai tay sẽ khỏi nhưng cậu lỡ làm anh bị thương mất rồi, ngày mai phải lo lắng đến hỏi thăm anh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me