LoveTruyen.Me

Thien Nghich Thoi Khong


Sau khi thu lại tiểu Hắc, chính là một trong năm trứng thú, mà trước đây hắn từng thu của Ô Bích Mãng Xà.

Hiện tại, chỉ có một trứng trong số bốn trứng là nở. Sau đó, hắn chạy nhanh về phía khuê phòng của Qui Khả Huân.

Nhìn thấy Huỳnh Chánh Thần, vẫn còn đang đứng tức giận, chuyện của nhi tử. Vương Trung liền nói ra, để kích thích sự tức giận của y.

Không đợi, đối phương phản ứng! Hắn lấy ra linh kiếm, đâm về phía ngực, phía sau đối phương.

Huỳnh Chánh Thần nhìn về phía ngực, đang bị xuyên thủng. Rồi lại nhìn về phía Vương Trung trợn mắt, nói:
"Ngươi... Ngươi!"

Không đợi hắn nói thêm, Vương Trung rút kiếm ra, lại chém về phía cổ đối phương.

Rồi sau đó, nhìn về phía Huỳnh Chánh Liệt, nói:
"Huỳnh thiếu gia! Ngươi muốn.., kết cục ra sao?"

"Đại nhân! Xin tha mạng!" Hắn hoảng sợ, dập đầu, khóc to nhìn về phía Vương Trung, nói:

Vương Trung huy kiếm trong tay, nhìn hắn, gằn từng chữ nói:
"Phàm.. nhân..thì..sống..!"

Nói xong, hắn đâm kiếm về phía đan điền đối phương. Sau đó, ra hiệu với Qui Khả Huân ra ngoài.

Hai ngày sau, Qui Khả Huân huy động Huỳnh phủ, kêu gọi người dân phía Nam thành, đến quảng trường lớn.

Nàng được lệnh, bán tất cả tài sản, phân phát cho người dân. Tổng tài sản, cả Huỳnh gia hơn ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm. Nếu nói, không tiếc thì tự lừa gạt mình.

Nhưng vì cần sự hậu thuẫn, từ Vương Trung. Nàng cắn răng, kêu gọi phân phát.
Lượng người tham gia, gần như chiếm hơn chín phần của thành Nam.

Có nhiều cụ ông, cụ bà lớn tuổi, không đến được, cũng được con, cháu đến nhận hộ.

Sau khi, chia sạch tài sản của Huỳnh gia. Nàng bước chân, về phía Lý gia, hội hợp với y.

Nhận được thư gửi tín gửi tông môn và lễ vật dâng lên, Vương Trung dắt Qui Khả Huân ra Lý phủ, rời khỏi Giang Khu Thành.

Trong lúc đó, ở Trái Đất, Giáo sư Robert đang chủ trì thiết bị cung cấp điện năng. Nhưng, một rắc rối lớn, đã xảy ra. Khiến nguồn điện bị cắt, cánh cửa thời không cũng bị nổ, hư hỏng nặng.

"Chết tiệt! Tại sao, nguồn điện lại bị cắt ngang!" Ông hét lên, một tiếng:

Robert làm sao biết được, Việt Nam là nước, có tỷ lệ mất điện rất cao. Hằng năm, ít nhất sẽ có mười lần, mất điện đột ngột như trên.

Bất lực, thở dài! Ông nhìn về phía cánh cửa, lắc đầu suy nghĩ:
"Bọn họ, phải tự cầu phúc rồi!"

Nhưng một điều, ông không ngờ được. Sau lần này, dự án đã bị chính phủ Mỹ, đóng lại. Khi tháo gỡ ra, rất khó có thể, lắp đặt cánh cửa về vị trí cũ được.

Trong hầm không gian, A Kiệt xoay qua A Tú, hỏi:
"Anh trai, không biết chúng ta có đến được phía bên kia không?"

A Tú liếc nhìn hắn, miệng quát nhẹ:
"Mày yên tâm! Giáo sư đã nói, có dòng điện cao thế duy trì, không gian rất ổn định."

Hắn vừa dứt lời, hư đạo không gian đột nhiên, run rẩy. Những vết nứt, lan tràn khắp mọi nơi.

Cả hai gần lại, nắm lấy tay nhau, xem tình hình xung quanh. Đột nhiên, một luồng sức hút mạnh, kéo tách hai người bọn họ.

Bay ở trên không trung, nhưng bọn họ gán giữ, chặt tay. Khi đã, thể chịu đựng được lực hút, cả hai đành phải buông tay, đối phương.

A Kiệt văng ra, hét lớn:
"Anh hai!"

A Tú cũng nhìn đối phương, gào thét:
"A Kiệt...!"

Trong một động phủ, A Tú rơi xuống, xung quanh là một tổ rơm lớn, y như tổ chim.

Cùng lúc đó, A Kiệt rơi xuống một gốc cây đại thụ to, bất tỉnh nhân sự. Hắn không biết có một vị cô nương mũm mĩm, cứu hắn. Đang ngắm nhìn, từ trên xuống dưới đối phương.

"Nếu, sách vẽ là đúng! Hắn chính là, một cái nam nhân a!" Cô nương lấy tay, chọc chọc vào, đáy quần của hắn, lẩm bẩm:

Thiên Nguyên Vực, trong một sơn cốc nhỏ. Vương Trung đang ngồi đả toạ suy nghĩ, tay thì vẫn đặt lên đầu Qui Khả Huân, đang cúi xuống luận đạo với tiểu đệ hắn.

"Haizz! Đã qua hai tháng hơn, mà vẫn không thể nào đột phá Khí Tông Cảnh!"

"Không biết, ta phải làm sao đây!"

Hai ngày sau, hai người lên đường, hướng về Thất Cấm Sơn, mà đi. Khi đến một ngọn núi, hình thù bảy ổ khóa. Vương Trung thở dài, tiến lên nhìn phong cảnh xung quanh.

Rồi tìm một hang động lớn, có dây leo, cây cối rậm rạp, bao phủ xung quanh. Hắn nhìn về phía Qui Khả Huân, nói:
"Ngươi, ở ngoài chờ ta!"

"Có thể, nhanh thì một, hai ngày, lâu thì nửa tháng, một tháng ta sẽ đi ra."

Ừm! Nàng gật đầu, cũng không dám hỏi nhiều, đã quyết định sau này theo hắn, thì bản thân cũng phải biết. Có những điều, không nên hỏi, thì đừng hỏi.

Vương Trung cất bước, vào bên trong. Một cấm chế hiện ra, trước mặt hắn. Làm hắn nhớ, vài tháng trước, từng bước ra từ nơi này. Tìm kiếm, con đường của cường giả.

Vận linh lực 'Thánh Linh Chân Kinh' truyền vào trong cấm chế. Bề mặt cấm chế, dường như kích hoạt một điểm thần bí nào đó. Khi các điểm sáng, trên cấm chế hội tụ, một lỗ hỏng bằng một thân người, mở ra.

Hắn nhanh chân, bước vào! Nhìn về phía con suối nước trong veo, quan cảnh xung quanh. Và cả bốn cái xác khổng lồ, vẫn còn nằm ở đó. Dường như, thời gian cũng không thể hủy hoại, thối rữa chúng.

Sau đó, hắn nhìn về phía một hang động, chấp tay, nói:
"Tiền bối! Ta đã trở về!"

Hang động đang yên tĩnh, bỗng nhiên một luồng uy áp, như chấn vỡ không gian, phát ra. Một thân ảnh to lớn, gần chục trượng xuất hiện, trên đầu của hắn.

"Ngươi, đã trở về!"

Vương Trung nhìn lên, cũng không cảm thấy có điều gì bất thường. Đối phương, dù sao cũng đưa hắn, vào thế giới tu luyện này.

Công ơn tái tạo, không khác gì đấng sinh thành của hắn. Nếu không có Hỏa Kỳ Lân, thì hiện tại hắn cũng đã gần 40 tuổi.

Ở cái nơi, cá lớn nuốt cá bé này. Nếu như là một phàm nhân, thì không khác gì nô lệ ở thời phong kiến cổ xưa. Mạng không khác gì, cỏ rác.

Hoả Kỳ Lân từ trên cao, nhìn xuống hắn:
"Nhân tộc đa phần đều là giảo hoạt, xảo trá! Không ngờ, ngươi lại nằm trong trường hợp còn lại!"

Vương Trung không hiểu lắm, hỏi:
"Ý tiền bối là..?"

Nó cười to, nhưng nghe như tiếng gầm của sấm, trong lúc trời mưa, bão, nói:
"Ta đặt trong thần hồn ngươi, một ấn ký. Nếu như, ngươi không trở về như dự định."

"Thì ta sẽ kích phát nó, khiến ngươi thần hồn câu diệt!"

Nghe đối phương nói xong, hắn cảm giác sống lưng lạnh toát, nếu như mình về không sớm, hoặc còn chần chừ ở lại tông môn. Rất có thể, hiện tại hắn chỉ là một cái xác không hồn.

Vương Trung nhìn về phía nó, chấp tay, nói:
"Tiền bối, ta đã làm theo ước định! Không biết..?"

Không đợi hắn nói xong, Hoả Kỳ Lân lẩm bẩm trong miệng, thu pháp ấn ký trong cơ thể hắn, bay về phía bản thân.



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me