Chương 29: Nụ hôn dài 5 phút, em có muốn hay không...? (2)
Cảm giác mềm mại trên ngón tay làm cho thân thể Phó Hàn cứng đờ, anh mím môi nói: "Ngủ trước đi, có gì ngày mai nói sau."
Nói xong anh muốn rút tay ra liền bị nắm chặt hơn."Không được, phải là ngày hôm nay. "Giang Yêu Yêu ngồi thẳng trên giường, nhìn Phó Hàn.Phó Hàn nhìn chiếc chăn trượt xuống trên người cô, áo ngủ rộng thùng thình lỏng lẻo, theo động tác của cô mơ hồ phác họa ra đường cong cơ thể. Yết hầu anh trượt một cái, dời tầm mắt sang chỗ khác xoay người kéo chăn lên cho cô một lần nữa, đắp kỹ.
"Em ngủ trước đi đã."
Anh rút tay mình ra, giây sau vạt áo lại bị túm lấy."Anh còn chưa hôn em mà, nụ hôn năm phút của em đâu?" Giang Yêu Yêu ngước nhìn anh, rất có tư thế nếu như hôm nay anh không hôn, em sẽ không để cho anh yên đâu.Phó Hàn nhìn cô một lát, anh đưa tay kéo ngón tay trên áo sơ mi xuống.
Mắt của cô lập tức cụp xuống."Làm sao mà để anh hôn em lại khó như...... " Giang Yêu Yêu bĩu môi, giọng nói ủy khuất.
Vừa nói được một nửa, trước mắt cô bỗng tối sầm lại, một hơi thở nam tính bức lại gần.Cô giật mình, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Một cái chạm nhẹ nhàng ấm áp đáp trên trán cô, mang theo hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua làn da.Không chờ cô kịp phản ứng, người bên giường đã đứng thẳng lên.
"Ngoan, em ngủ đi."Phó Hàn nhìn cô, bật đèn ngủ lên.
Giang Yêu Yêu nuốt khan một cái, mặt bắt đầu nóng lên, ngẩng đầu nhìn anh sau đó chớp mắt hỏi: "Anh có thể hôn em một lần nữa không?"Ánh mắt Phó Hàn đảo qua gò má ửng đỏ của cô, nghiêm túc trả lời: "Ngoan nào, sẽ có lúc khác."
Nghe vậy, hai cong mắt cô lên, "Không ai ngoan ngoãn nghe lời hơn em.""Em ngủ trước đi nhé."Phó Hàn xoay người đi tới cửa, tắt đèn phòng, chuẩn bị rời khỏi phòng. Đang chuẩn bị đi đóng cửa, anh dừng lại chút, nhìn người trên giường, cô nhắm mắt lại, anh mới nhẹ nhàng đóng cửa.—"Gọi điện thoại cho Giang Yêu Yêu, dùng danh nghĩa của cô hẹn cô ấy đến phòng trà Hoa Vũ vào 6 giờ tối nay."
Bên tai Hứa Kim Kim truyền đến thanh âm đè nén tức giận.Kim Kim lắc lắc cây gậy dẫn đường trong tay, "Tôi không"
"Cô dám nói không?"Người đang nói là mợ Lý Bình của Hứa Kim Kim. Từ sáng đến giờ, bà ta đã dùng đủ loại lời nói để thuyết phục Hứa Kim Kim, nhưng kết quả cho dù bà nói gì thì cô cũng không chịu gọi.
Gia đình cô và Cố Phóng đang bàn bạc về một chuyện hợp tác quan trọng, lần này giúp anh ta, việc làm ăn cũng ổn thỏa hơn. Nghe nói thiên kim nhà họ Giang vốn là bạn gái của Cố Phóng, hiện tại hai người họ đang có nhiều mâu thuẫn. Nếu có thể giúp hai người họ hòa hợp với nhau, nói không chừng nhà bà ta cũng có thể có chút quan hệ với nhà họ Giang."Nhanh chóng gọi cho cô ấy đi" Lý Bình tiến lên một bước, giọng nói cao hơn.
Hứa Kim Kim không nói gì, cầm gậy mù chuẩn bị rời khỏi căn phòng này. Vừa định rời đi, cô đã ai đó đụng phải, thân thể lui về phía sau một bước, "bụp" một tiếng, âm thanh của vật gì đó rơi xuống vang lên.Mặt cô biến sắc, chợt nghe thấy giọng nói hưng phấn của Lý Bình: "Thì ra cô còn giấu một chiếc điện thoại di động khác"
"Bà mau trả lại cho tôi."Hứa Kim Kim muốn đưa tay ra lấy, nhưng cô không thể thấy gì, đưa tay ra cũng chỉ là quơ quào loạng xạ.Đây là chiếc điện thoại di động dành cho người mù mà cô đặc biệt giữ lại sau khi cha mẹ qua đời. Chỉ có một số người biết đến số điện thoại này, trước nay vẫn giấu tốt, nhưng hôm nay chưa kịp cất kỹ đi thì bị Lý Bình chặn ở trong phòng ngủ.
Lý Bình cầm điện thoại, đắc ý cười, "Đủ rồi, cô không làm thì cũng không sao."
"Mau trả lại đây", Hứa Kim Kim vừa muốn tiến lên, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa.Đợi đến khi cô mò đến, muốn mở cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa chặt.
Cô gấp gáp lấy tay đập cửa, "Mở cửa, thả tôi ra. Sức khỏe của Yêu Yêu vẫn chưa tốt, không được để Cố Phóng kích thích cô ấy."Lý Bình nghe thấy giọng nói nức nở ở sau, xoay người cười lạnh nói: "Cặp đôi người ta có chút mâu thuẫn nhỏ, cô làm bạn mà không đi giúp đỡ hòa giải, không thấy kỳ cục sao?"
Nói xong cũng không có thèm để ý tới giọng nói phía sau, xoay người xuống lầu.—Bốn giờ chiều, Giang Yêu Yêu luyện ở phòng vẽ tranh xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Cô đang định gọi điện thoại cho Phó Hàn bảo anh không cần đến đón mình, cô sẽ trực tiếp đi đến bệnh viện chờ anh tan làm.Mới vừa lấy điện thoại ra thì nó liền rung hai cái.
Sau khi mở khóa màn hình, nhìn thấy tin nhắn wechat trên đó, cô mở ra. Tin nhắn của "Bảo bối Kim Kim"[Yêu Yêu, 6 giờ tối nay ở phòng bao số 1 Hoa Vũ, tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu. Tớ gửi vị trí cho cậu, nhất định phải tới nhé.]
Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm những chữ này, theo như cô nhớ, từ sau khi Kim Kim gặp vấn đề về mắt, hầu như hai người chưa bao giờ nhắn tin mà chỉ gọi.Cô suy nghĩ một chút rồi bấm gọi điện thoại cho Hứa Kim Kim, nhưng chỉ "tít" một tiếng rồi bị cúp máy, điện thoại lại rung lên trong tay.
[Hiện tại tớ không tiện nghe điện thoại. Khi nào cậu đến thì nhắn tớ, tớ đã ở đây rồi.]Giang Yêu Yêu nhìn những chữ này càng thêm nghi hoặc. Nghĩ đến trước đó vài ngày Kim Kim có nói gặp phải chuyện phiền toái, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời trên Wechat.
[Được rồi, tớ sẽ qua ngay.]Yêu Yêu gửi xong, rời khỏi giao diện Wechat, gọi điện thoại cho Phó Hàn. Không có người kết nối, nhìn màn hình, cô nhớ anh có nói buổi chiều sẽ có ca phẫu thuật. Cô lại gửi cho anh một tin Wechat.
[Hôm nay Kim Kim có hẹn em bảo có chút việc, em sẽ gọi lại cho anh sau khi gặp cô ấy.]Nhấn tắt màn hình, đặt điện thoại xuống, ánh mắt cô quét đến trên bàn trước mặt cô. Phía trên rải rác mấy cây bút, ánh mắt cô dừng ở ngòi bút sắc bén nhất, đưa tay cầm lên.
Dưới ánh sáng trong phòng, ngòi bút đen ánh lên sáng bóng, "sắc" theo đúng nghĩa đen. Cô nghĩ một chút, đem cây bút này bỏ vào trong túi xách.—
Ở bệnh viện, lúc Phó Hàn phẫu thuật xong đã là 5 giờ rưỡi. Anh thay xong quần áo, cầm điện thoại ra, mới vừa mở màn hình thì thấy hai tin nhắn trên wechat.Anh lập tức trả lời, "Được rồi, bên anh xong rồi. Em gửi địa chỉ đi, anh sẽ qua đón em."
Gửi tin nhắn xong, anh xoa xoa lông mày, đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, sau đó lấy áo khoác treo trên giá áo, chuẩn bị rời khỏi phòng.Vừa lấy áo khoác xuống, điện thoại lại rung lên.
Điện thoại hiển thị có cuộc gọi tới, là số lạ, anh khựng chút rồi nhấn kết nối."Phó Hàn, mau đến phòng trà Hoa Vũ tìm Yêu Yêu, mợ tôi dùng điện thoại của tôi thay Cố Phóng lừa gặp cô ấy..."
Giọng nói trong ống nghe khiến mặt Phó Hàn biến sắc, tay cầm điện thoại run lên, anh không kịp mặc áo khoác mà ngay lập tức rời khỏi phòng trực ban.—
Giang Yêu Yêu đến Hoa Vũ, vừa mới hơn năm giờ. Sau khi đi vào, phát hiện bên trong vắng vẻ lạ thường, một người khách cũng không có. Cô nhìn người phục vụ đang đi tới với ánh mắt kỳ lạ.Là một anh chàng khoảng hơn 20 tuổi, sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt lóe lên chút khách khí, lịch sự hỏi: "Xin hỏi tiểu thư là khách của phòng số 1 sao?"
Giang Yêu Yêu ngẩn ra, cũng không có lập tức trả lời, ánh mắt cô dừng lại trên mặt của người phục vụ, hỏi lại:"Làm sao anh biết?"Người phục vụ cười đáp: "Là tiểu thư Hứa Kim Kim dặn dò, cô ấy đang ở trên lầu chờ cô, mời đi theo tôi."
Giang Yêu Yêu cũng không nói gì nữa, đi theo lên lầu."Mời vào", người phục vụ mở cửa và lịch sự nói.
Trước cửa có rèm châu, không thấy rõ trong phòng, Giang Yêu Yêu do dự một chút, đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me