LoveTruyen.Me

Thien Thu Khai Huyen

Cơn gió lạnh của đêm tối khiến Tartaglia không thể rời mắt khỏi Eusebia. Khoảnh khắc ấy kéo dài như vô tận, không gian im ắng đến lạ kỳ, chỉ có âm thanh của gió thổi qua những ngọn cây và tiếng thở của chính anh. Cảm giác kỳ lạ như đang lạc vào một cơn mộng, nơi tất cả những gì anh biết, những gì anh nghĩ, đều trở nên mơ hồ và xa lạ.

Eusebia không nói gì thêm, chỉ đứng đó với ánh mắt không hề rời khỏi anh. Một chút ánh sáng từ đèn đường phản chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp siêu thực của cô. Mái tóc đen dài, uốn lượn như dòng sông thẫm, khuôn mặt thanh thoát, sắc sảo như được chạm khắc từ ngọc. Cô đẹp đến mức như một ảo ảnh, khiến Tartaglia không thể phân biệt được giữa thực tại và giấc mơ.

Chưa bao giờ, anh cảm thấy mình lại dễ dàng bị cuốn vào một khoảnh khắc như vậy. Đối với Tartaglia, những cuộc chiến, những trận đấu, hay những mưu đồ chính trị là thứ anh luôn làm chủ. Nhưng trước Eusebia, tất cả những điều ấy đều trở nên không quan trọng. Cô là một cơn sóng mạnh mẽ, cuốn anh vào vũ điệu của riêng mình.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng dài, Tartaglia không thể kiềm chế được nữa. Anh bước thêm một bước về phía cô, giọng nói anh vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sức hút và một chút đùa cợt.

"Eusebia," anh gọi tên cô, không giấu nổi vẻ tò mò trong ánh mắt, nhưng cũng có chút gì đó lấp lánh của sự hứng thú. "Cô đứng đây trong bóng tối, giữa đêm khuya, chẳng phải có gì đó... bí ẩn sao?"

Eusebia vẫn không thay đổi vẻ mặt, nhưng ánh mắt cô như xuyên thấu vào anh. Cô chỉ nhìn anh, không vội trả lời, khiến Tartaglia càng thêm bồn chồn.

"Cô chẳng nói gì, nhưng tôi lại có cảm giác cô đang chờ ai đó," Tartaglia tiếp tục, không thể cưỡng lại được sự mê hoặc từ cô. Lời nói của anh bắt đầu mang chút mỉa mai, như thể anh đã bắt đầu cảm nhận được rằng Eusebia cũng không phải là một người dễ dàng bị hiểu thấu.

Eusebia không vội đáp lại, cô quay đầu nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng qua một chút sắc lạnh. "Chờ ai đó?" Cô lặp lại câu nói của anh, giọng nói trầm và đều, nhưng lại có một chút mỉm cười nhạt, không rõ là thật hay giả. "Cũng có thể là vậy, nhưng có lẽ là không phải là người mà anh nghĩ."

Tartaglia không thể không cảm thấy một chút phấn khích trong lòng. Câu nói của cô như một lời mời gọi, một sự thách thức đầy lôi cuốn mà anh không thể bỏ qua. Dẫu cho anh không hiểu hết mọi thứ về cô, nhưng ngay lúc này, trong khoảnh khắc này, mọi suy nghĩ của anh đều bị cuốn theo cô, bị lôi kéo vào trong một thế giới chỉ có hai người.

Anh tiến thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn một vài bước chân, đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau. Tartaglia cười nhẹ, một nụ cười mang đầy sự tự tin, nhưng cũng không thiếu chút đùa bỡn.

"Chắc hẳn cô rất ít khi gặp ai có thể làm cô phải chờ đợi như vậy, đúng không?" anh nói, đôi mắt sáng rực lên trong đêm. "Nhưng đừng lo, tôi sẽ không để cô phải đợi lâu đâu. Cô không phải lo lắng."

Eusebia không nói gì ngay lập tức, chỉ nhìn anh chằm chằm như thể muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theo. Tartaglia có thể cảm nhận được sự tò mò trong ánh mắt ấy, và một cảm giác hưng phấn dâng lên trong anh. Anh biết cô đang thử thách anh, giống như một vũ khí sắc bén mà chỉ có những người đủ kiên nhẫn và tinh tế mới có thể nắm bắt.

"Anh luôn tự tin như vậy, Tartaglia?" Eusebia lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sức mạnh tiềm ẩn. "Liệu có phải anh đang tự hỏi, tại sao một người như tôi lại đứng ở đây, cùng anh trong đêm tối này?"

Tartaglia mỉm cười, không chút ngần ngại. "Tôi nghĩ rằng, có lẽ cô đang thử thách tôi, đúng không? Nhưng tôi thích những thử thách này. Nó khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn." Anh bước lại gần một chút nữa, đủ để những ngón tay gần chạm vào vạt áo của cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách, như thể đang kiềm chế bản thân.

Eusebia khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô. "Thú vị sao? Anh thật sự nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng để anh thử thách mình?"

Tartaglia chỉ cười khẽ, ánh mắt anh không rời khỏi cô, thâm trầm và đầy ẩn ý. "Tôi không nghĩ vậy, Eusebia. Cô quá thông minh để dễ dàng bị thử thách. Nhưng chính vì thế, tôi lại càng muốn biết thêm về cô." Anh nghiêng đầu, như thể suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, "Cô là một câu đố mà tôi muốn giải mã."

Eusebia không vội trả lời, ánh mắt cô vẫn nhìn anh, nhưng có vẻ như cô đang cân nhắc điều gì đó. Khoảng không gian giữa họ có vẻ như đang nở rộng ra một cách kỳ lạ, nhưng cũng đồng thời như đang thu hẹp lại, làm cho sự căng thẳng trong không khí trở nên dày đặc hơn.

Tartaglia cảm thấy một nụ cười đang nở trên môi mình, nhưng đó không phải là một nụ cười hứng thú đơn thuần. Đó là một nụ cười đầy ẩn ý, như thể anh đã tìm ra được một con đường mới, một mục tiêu mới trong hành trình đầy thử thách của mình. Và mục tiêu đó chính là Eusebia. Cô là một phép thử mà anh không thể bỏ qua, một bí mật mà anh phải khám phá.

"Cô có biết không?" Tartaglia khẽ nói, gần như thì thầm, "Cô chính là người duy nhất làm tôi phải mất kiên nhẫn đến như vậy."

Cô mỉm cười, nhưng lần này, nụ cười của cô không có sự lạnh lẽo mà anh từng thấy trước đó. Nó như một cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua bờ, đủ để làm trái tim anh đập mạnh hơn.

"Tartaglia, anh thật sự không hiểu được đâu," Eusebia nhẹ nhàng đáp, đôi mắt cô nhìn sâu vào anh, như thể muốn anh đọc thấu tâm tư của cô. "Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ dễ dàng bị cuốn vào trò chơi này."

"Vậy sao?" Tartaglia hỏi, đôi mắt anh sáng lên trong ánh sáng mờ ảo của đêm tối. Anh không thể nào dứt ra khỏi sự cuốn hút của cô. "Cô có vẻ khá kiên quyết đấy. Nhưng đừng lo, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Mà cô, cô có chắc mình không muốn thử thách tôi lần nữa không?"

Cả hai lại đứng im lặng, như thể thời gian đã ngừng trôi. Trong không gian tối tĩnh mịch của Fontaine, những câu nói nhẹ nhàng, đầy sự lôi kéo và thách thức này như một ván bài mà cả hai đều chưa hề muốn kết thúc.

Không khí giữa Tartaglia và Eusebia lúc này đã khác hẳn. Một thứ gì đó bí ẩn, khó nắm bắt, như những sợi tơ vô hình vương vãi trong không gian mờ ảo. Tartaglia không còn giữ vẻ điềm tĩnh như trước nữa. Mắt anh ánh lên sự háo hức, như thể đã quyết tâm giành lấy điều gì đó mà anh không thể ngừng khao khát. Không phải là chiến thắng trong một trận chiến, mà là sự thu hút không thể cưỡng lại từ Eusebia.

Anh bước thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ giờ đây thật gần. Mùi hương nhẹ nhàng của cô quẩn quanh trong không khí, một thứ mùi khó định hình nhưng lại khiến anh không thể dứt ra được. Từ khi gặp cô lần đầu, anh đã cảm nhận được một thứ gì đó đặc biệt, một điều gì đó mà cả lý trí lẫn bản năng đều thúc giục anh phải tìm hiểu, phải khám phá. Và bây giờ, khi cô đứng trước mặt anh, anh không thể kìm chế nổi bản thân.

"Cô biết không," Tartaglia bắt đầu, giọng nói của anh lộ ra vẻ trêu chọc, đầy ẩn ý. "Tôi đã nghĩ rằng mình khá giỏi trong việc đọc người khác, nhưng đến khi gặp cô... tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc."

Anh mỉm cười, cặp mắt sắc bén vẫn nhìn cô, như thể muốn làm rõ điều mình vừa nói. Eusebia không trả lời ngay, chỉ nhướng mày nhìn anh, đôi môi cô khẽ mím lại trong một nụ cười nhẹ. Cô vẫn chưa lên tiếng, nhưng một phần của Tartaglia cảm nhận được sự dao động trong ánh mắt ấy. Có lẽ cô cũng cảm nhận được sự khác biệt trong cách anh nhìn cô.

"Cô không cần phải giả vờ lạnh lùng nữa đâu," Tartaglia tiếp tục, tự tin bước thêm một bước về phía cô, khiến không gian giữa hai người dường như càng trở nên ngột ngạt. "Cô là người duy nhất có thể khiến tôi không thể dừng lại. Không phải vì cô quá khó để nắm bắt, mà vì cô... quyến rũ hơn bất kỳ ai tôi từng gặp."

Anh nói, nhưng trong giọng nói của mình có một chút ngọt ngào, như thể muốn thử thách cô xem liệu cô có thực sự hiểu được sự trêu đùa trong đó hay không. Tartaglia không hề chậm trễ, anh bước lại gần hơn, nhìn vào đôi mắt Eusebia, đôi mắt sâu thẳm như vũ trụ mà anh vẫn chưa thể giải mã.

Eusebia vẫn không thay đổi biểu cảm. Cô đứng đó, không di chuyển, chỉ nhìn anh với ánh mắt không thể đoán trước, như thể cô đang xem anh diễn một vở kịch mà cô không hề quan tâm đến. Tartaglia biết rằng cô đã nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu và thái độ của anh. Và điều đó khiến anh càng thêm hứng thú. Anh không phải là kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, đặc biệt là khi có một thử thách như Eusebia trước mặt.

"Cô không nói gì à?" Tartaglia trêu chọc, một nụ cười lặng lẽ nở trên môi anh. "Có phải cô đang mải suy nghĩ về tôi không? Hay là cô đang tính toán làm thế nào để giữ được vẻ lạnh lùng đó lâu hơn?"

Lần này, Eusebia không trả lời, nhưng ánh mắt cô lại bừng lên một tia sáng sắc bén, như thể đang cảnh báo anh không được đi quá xa. Tartaglia không bỏ cuộc, đôi mắt anh trở nên sắc bén hơn, như thể anh đang chuẩn bị chiến đấu, nhưng không phải bằng sức mạnh mà bằng lời nói.

"Thật ra, cô biết không?" anh nói, giọng điệu có chút nhấn mạnh vào từng từ. "Cô đẹp đến mức tôi không thể dừng lại được. Mỗi lần nhìn cô, tôi cảm giác mình như lạc vào một cơn mê, một vòng xoáy không lối thoát. Và... tôi thích cảm giác này."

Một khoảng lặng ngắn xuất hiện giữa hai người. Eusebia vẫn không phản ứng ngay lập tức, nhưng Tartaglia cảm thấy rõ ràng rằng sự im lặng này không phải là sự né tránh. Nó giống như một cơn sóng ngầm, âm thầm cuộn trào phía dưới bề mặt.

Tartaglia không thể không mỉm cười. Anh không thể cưỡng lại được sự lôi cuốn mạnh mẽ từ cô. Mỗi lần cô giữ im lặng, mỗi lần cô không trả lời, nó lại khiến anh thêm phần quyết tâm.

"Cô có biết rằng sự im lặng của cô thực sự quyến rũ không?" anh tiếp tục, không hề ngừng trêu chọc. "Cô khiến tôi không thể không suy nghĩ về những gì mình muốn nói. Cô khiến tôi muốn phá vỡ mọi rào cản chỉ để nghe cô nói một lời."

Câu nói đó khiến Eusebia hơi khựng lại, nhưng cô vẫn không trả lời ngay. Tartaglia có thể nhận ra sự xao động trong ánh mắt cô, nhưng anh không muốn dừng lại. Anh muốn thấy cô bị đánh bại bởi chính cảm xúc của mình.

"Có lẽ... tôi sẽ thử một lần," Tartaglia mỉm cười, bước lại gần cô thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài centimet. Anh thì thầm, như thể muốn lôi kéo cô vào một ván bài không thể rút lui. "Cô sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?"

Eusebia lúc này đã mỉm cười nhìn Tartaglia, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý, một nụ cười quyến rũ đến mức có thể khiến trái tim anh thổn thức. Nó gợi lên một cảm giác kỳ lạ trong anh, như thể vừa chạm phải một tia lửa nóng bỏng. Tartaglia không thể cưỡng lại, ánh mắt anh đổ dồn vào cô, không thể rời khỏi vẻ đẹp chết người đó.

Một dòng suy nghĩ loé lên trong tâm trí anh: "Cô ấy như một tội lỗi chết người đến từ thiên đường." Ý nghĩ đó vừa vụt qua nhanh chóng, nhưng nó cũng đủ để làm anh chấn động. Một cảm giác bất ngờ dâng lên trong cơ thể anh, một sự khao khát mà anh chưa từng biết mình có. Cảm giác nóng ran như đang đứng giữa sa mạc Sumeru, nơi nhiệt độ luôn thiêu đốt, như thể cô chính là một ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu đốt tâm trí anh từng ngày.

Cô ấy không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước. Những ánh mắt, những nụ cười ấy không chỉ là sự thách thức nữa, mà là một thứ gì đó phức tạp hơn, đầy quyến rũ và thách thức khôn cùng. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ, một ánh nhìn tinh tế, nhưng mỗi động tác của cô đều khiến anh càng thêm bối rối, càng thêm tò mò về cô.

Eusebia đứng trước anh, đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao, và giọng nói của cô, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần gợi cảm, vang lên trong không gian như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.

"Anh biết không, Tartaglia," cô nói, từng từ một được thốt ra đầy ngọt ngào, "Tôi thừa nhận có chút thích anh."

Câu nói ấy như một cú tát nhẹ vào tâm trí anh, khiến lòng anh đập mạnh một nhịp. Anh đứng yên, không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể nhìn cô, cảm nhận từng nhịp thở, từng giây phút khi cô đang ở rất gần anh. Thế giới xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt. Cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn khi cô tiếp tục nói, giọng nói như một làn gió mềm mại mà cũng đầy mời gọi.

"Tất cả những cuộc gặp gỡ này, có lẽ đều không phải là vô tình." Cô nhẹ nhàng cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. "Anh đã đi khắp nơi, tìm hiểu về tôi, phải không?"

Tartaglia cảm nhận được sự thách thức trong lời nói của cô. Mỗi câu từ như một nhịp điệu, dẫn dắt anh tiến gần hơn đến một cơn bão không thể cưỡng lại. Cảm giác này khiến anh không thể lùi bước, và chính anh cũng không biết mình có muốn lùi lại hay không. Cô như một cơn sóng cuốn anh vào, và anh đã hoàn toàn bị cuốn theo.

Eusebia nhìn anh một lúc lâu, rồi cuối cùng, ánh mắt cô trở nên có phần dịu dàng hơn, đầy ẩn ý. "Nếu anh muốn biết thêm về tôi," cô thì thầm, "thì nguồn đáng tin cậy nhất chính là tôi."

Lời nói ấy không hề giống như một lời mời, mà là một lời khẳng định không thể chối cãi. Tartaglia không thể hiểu hết được những gì đang xảy ra, nhưng anh biết một điều chắc chắn: Eusebia đang chơi một trò chơi với anh, và anh không thể nào không tham gia.

Anh cười khẩy, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. "Vậy thì, tôi sẽ phải đến tìm cô nhiều hơn rồi. Cho tôi một đêm." và anh cười, một cách đầy tự tin và mời gọi. " Một đêm, và tất cả về cô tôi sẽ nắm thấu trong bàn tay."

Tartaglia tiến lại gần, đôi mắt anh giờ không còn là sự tò mò đơn thuần mà đã là một sự quyết tâm. Anh muốn chinh phục, muốn hiểu rõ hơn về cô. Cả cơ thể anh như bùng cháy trong cảm giác phấn khích, không phải vì chiến thắng mà vì cái sự quyến rũ chết người mà cô đang tạo ra. Eusebia có thể khiến anh đánh mất lý trí, nhưng anh lại không cảm thấy sợ hãi. Cảm giác này, anh đón nhận nó.

Eusebia nhìn anh một lúc lâu, không nói gì. Nhưng trong ánh mắt cô, Tartaglia có thể thấy một sự khẳng định, một sự chấp nhận những gì anh vừa nói. Một sự đồng điệu lạ thường giữa họ. Không ai trong hai người muốn dừng lại, vì trò chơi này mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me