Thieu Gia Ac Ma Dung Hon Toi Cam Ha Mat Quyen 2
"Ách..." An Sơ Hạ trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì rồi.
Ba Tát Lệ rời khỏi hàn gia...
"Làm sao vậy? Tiểu Sơ Hạ, con không phải nhẫn tâm như vậy chứ, mẹ nhớ con muốn chết đi được. Mẹ đã trông cho cô ta đi khỏi đây, để con có thể trở về, con không phải là không muốn về chứ? Con chẳng lẽ muốn bỏ lại mẹ sao?Tiểu Sơ Hạ bảo bối, con không cần phải nhẫn tâm như vậy..."
Ở bên này An Sơ Hạ còn chưa biết nên nói cái gì thì bên kia Khương Viên Viên đã kích động, giọng nói có vẻ kiên quyết nhưng lại vẫn mang theo tiếng khóc nức nở.
Nói thật ra, giả trang hù dọa Ba Tát Lệ lần này chỉ là để trả thù cô ta và chỉ là để cho cô ta biết, cô không phải là người dễ chọc, An Sơ Hạ là hoàn toàn thật không ngờ, cô ta sợ tới mức rời khỏi Hàn gia...
Cô ta rời khỏi Hàn gia, như thế chính mình liền phải đi về sao?
Vấn đề này, có vẻ như cực kỳ xoắn xuýt.
"Mẹ à con không phải, cái kia..."
"Tiểu Sơ Hạ, mặc kệ, con nhất định phải trở về, nhất định! hôm nay tan học mẹ liền muốn đi Lăng gia đón con trở về, con là con dâu bảo bối của mẹ, nên phải quay lại, Hàn gia mới đúng nhà của con!" Khương Viên Viên kiên định nói!
Phải biết rằng, không có tiểu Sơ Hạ ở nhà ngày, thật sự rất khổ sở a.
Mà còn, Khương Viên Viên ngay từ đầu cũng chỉ nhận định tiểu Sơ Hạ là của bà con dâu, những người khác, có muốn cũng không thể nào.
Nhà...?
Nghe thấy từ này, An Sơ Hạ ngây ngẩn cả người.
Từ sau khi mẹ cô mất, đâu mới là nhà của cô?
Tại Hàn gia, Khương Viên Viên đúng là rất tốt rất rất yêu thương cô, đúng là, nhưng chung quy không phải nhà của mình a.
Nhà... Khái niệm nó là gì?
Đột nhiên, cô rất nhớ mẹ mình, rất nhớ rất nhớ.
Cái mũi như thế nào có chút ê ẩm a? Ngẩng đầu, cô kiên cường đem dấu nỗi buồn của mình đi.
"Vâng. Mẹ, ngày mai con sẽ thu dọn tất cả đồ đạc quay trở về." An Sơ Hạ khẳng định nói.
Kỳ thật... Trong lòng cô, cô cũng muốn trở về, không phải sao?
Cô cũng rất nhớ Khương Viên Viên, rất nhớ rất nhớ.
"Ngày mai? Tại sao lại là ngày mai?" Bên kia Khương Viên Viên trực tiếp kêu lên.
Tối nay liền trở về, không thể đợi đến mai, một chút cũng không thể.
"Đúng là... Mẹ, con hôm nay tan học đã khuya mới có thể trở về." An Sơ Hạ bất đắc dĩ nói.
Đây là ít nhiều cũng nghĩ đến đứa con trai bảo bối của Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục!!
Đi Mĩ, vẫn còn sao bảo cô, để cho cô làm cái gì quản lí đội bóng rổ, kết quả hôm nay bọn họ tìm cô, nói cô phải quản lí việc... Dọn dẹp phòng nghỉ chuyên dụng của câu lạc bộ bóng rổ!
Dựa vào cái gì!
Quả là, một đám cầm thú!
"Vì cái gì!? Không có việc gì, mẹ đi Lăng gia chờ con, chở con trở về, cứ như vậy quyết định a, tạm biệt ~~" nói xong, lập tức liền cắt đứt điện thoại hoàn toàn không cho An Sơ Hạ cơ hội để viện cớ.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ nhìn điện thoại, sau đó, nghĩ đến chuyện kia, cô liền nổi giận!
Hàn Thất Lụcchết tiệt, tôi nguyền rủa anh! Nghĩ đến, tan học phải dọn phòng nghỉ kia, An Sơ Hạ cũng rất đau đầu!
Một người như cô thì làm sao có thể dọn được căn phòng nghỉ lớn như vậy, đúng là ngược đãi người ta mà!
"Manh Tiểu Nam đồng chí, hiện tại đảng trung ương có một nhiệm vụ gian khổ cần phải giao cho cô!" An Sơ Hạ vỗ vai Mạnh Tiểu Nam, khẩu khí có phần nghiêm túc.
Manh Tiểu Nam trừng lớn mắt, cô hiện tại chỉ có một ý nghĩ, đó chính là... Chạy a!!!
"Cậu trở lại cho tớ, nếu cậu dám chạy, tớ liền đạp chết cậu!" An Sơ Hạ tóm lấy Manh Tiểu Nam đang có ý định muốn chạy kia.
Cô còn chưa nói cái gì,sao lại chạy?
Ba Tát Lệ rời khỏi hàn gia...
"Làm sao vậy? Tiểu Sơ Hạ, con không phải nhẫn tâm như vậy chứ, mẹ nhớ con muốn chết đi được. Mẹ đã trông cho cô ta đi khỏi đây, để con có thể trở về, con không phải là không muốn về chứ? Con chẳng lẽ muốn bỏ lại mẹ sao?Tiểu Sơ Hạ bảo bối, con không cần phải nhẫn tâm như vậy..."
Ở bên này An Sơ Hạ còn chưa biết nên nói cái gì thì bên kia Khương Viên Viên đã kích động, giọng nói có vẻ kiên quyết nhưng lại vẫn mang theo tiếng khóc nức nở.
Nói thật ra, giả trang hù dọa Ba Tát Lệ lần này chỉ là để trả thù cô ta và chỉ là để cho cô ta biết, cô không phải là người dễ chọc, An Sơ Hạ là hoàn toàn thật không ngờ, cô ta sợ tới mức rời khỏi Hàn gia...
Cô ta rời khỏi Hàn gia, như thế chính mình liền phải đi về sao?
Vấn đề này, có vẻ như cực kỳ xoắn xuýt.
"Mẹ à con không phải, cái kia..."
"Tiểu Sơ Hạ, mặc kệ, con nhất định phải trở về, nhất định! hôm nay tan học mẹ liền muốn đi Lăng gia đón con trở về, con là con dâu bảo bối của mẹ, nên phải quay lại, Hàn gia mới đúng nhà của con!" Khương Viên Viên kiên định nói!
Phải biết rằng, không có tiểu Sơ Hạ ở nhà ngày, thật sự rất khổ sở a.
Mà còn, Khương Viên Viên ngay từ đầu cũng chỉ nhận định tiểu Sơ Hạ là của bà con dâu, những người khác, có muốn cũng không thể nào.
Nhà...?
Nghe thấy từ này, An Sơ Hạ ngây ngẩn cả người.
Từ sau khi mẹ cô mất, đâu mới là nhà của cô?
Tại Hàn gia, Khương Viên Viên đúng là rất tốt rất rất yêu thương cô, đúng là, nhưng chung quy không phải nhà của mình a.
Nhà... Khái niệm nó là gì?
Đột nhiên, cô rất nhớ mẹ mình, rất nhớ rất nhớ.
Cái mũi như thế nào có chút ê ẩm a? Ngẩng đầu, cô kiên cường đem dấu nỗi buồn của mình đi.
"Vâng. Mẹ, ngày mai con sẽ thu dọn tất cả đồ đạc quay trở về." An Sơ Hạ khẳng định nói.
Kỳ thật... Trong lòng cô, cô cũng muốn trở về, không phải sao?
Cô cũng rất nhớ Khương Viên Viên, rất nhớ rất nhớ.
"Ngày mai? Tại sao lại là ngày mai?" Bên kia Khương Viên Viên trực tiếp kêu lên.
Tối nay liền trở về, không thể đợi đến mai, một chút cũng không thể.
"Đúng là... Mẹ, con hôm nay tan học đã khuya mới có thể trở về." An Sơ Hạ bất đắc dĩ nói.
Đây là ít nhiều cũng nghĩ đến đứa con trai bảo bối của Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục!!
Đi Mĩ, vẫn còn sao bảo cô, để cho cô làm cái gì quản lí đội bóng rổ, kết quả hôm nay bọn họ tìm cô, nói cô phải quản lí việc... Dọn dẹp phòng nghỉ chuyên dụng của câu lạc bộ bóng rổ!
Dựa vào cái gì!
Quả là, một đám cầm thú!
"Vì cái gì!? Không có việc gì, mẹ đi Lăng gia chờ con, chở con trở về, cứ như vậy quyết định a, tạm biệt ~~" nói xong, lập tức liền cắt đứt điện thoại hoàn toàn không cho An Sơ Hạ cơ hội để viện cớ.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ nhìn điện thoại, sau đó, nghĩ đến chuyện kia, cô liền nổi giận!
Hàn Thất Lụcchết tiệt, tôi nguyền rủa anh! Nghĩ đến, tan học phải dọn phòng nghỉ kia, An Sơ Hạ cũng rất đau đầu!
Một người như cô thì làm sao có thể dọn được căn phòng nghỉ lớn như vậy, đúng là ngược đãi người ta mà!
"Manh Tiểu Nam đồng chí, hiện tại đảng trung ương có một nhiệm vụ gian khổ cần phải giao cho cô!" An Sơ Hạ vỗ vai Mạnh Tiểu Nam, khẩu khí có phần nghiêm túc.
Manh Tiểu Nam trừng lớn mắt, cô hiện tại chỉ có một ý nghĩ, đó chính là... Chạy a!!!
"Cậu trở lại cho tớ, nếu cậu dám chạy, tớ liền đạp chết cậu!" An Sơ Hạ tóm lấy Manh Tiểu Nam đang có ý định muốn chạy kia.
Cô còn chưa nói cái gì,sao lại chạy?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me