Thinh The Dich Phi Phuong Khinh
Chương 90: Phòng ngự Vĩnh LâmTrong đại sảnh bởi vì tạm thời thiết trí mà lộ ra có chút đơn sơ, Hạ Thù tao nhã nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo đen thoải mái ngồi dò xét đại sảnh trước mắt, còn có bốn gã kỵ sĩ đứng ở bên cạnh hắn hộ vệ, "Vị công tử này, hiện tại nói gì đi? Còn nữa thỉnh giáo lai lịch của công tử và các vị?" Diệp Ly nhìn nhìn hai người, bật cười lớn nói: "Khó trách tướng quân Mộ Dung phái hai vị đến đóng ở thành Vĩnh Lâm. Vân giáo úy vũ dũng, Hạ giáo úy cẩn thận, xác thực là tổ hợp khó được." Hạ Thù nhàn nhạt cười khổ, "Hôm nay nếu không có công tử và các vị đuổi tới, chỉ sợ Hạ Thù và Vân Đình cũng chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội." Ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào Diệp Ly, hắn sẽ không quên thiếu niên ở trước mắt còn chưa nói ra thân phận của mình.Diệp Ly bất đắc dĩ, đưa tay kéo búi tóc trên đầu xuống, mặc kệ một đầu tóc đen trợt xuống đầu vai, nhàn nhạt cười nói: "Ta là Định Quốc Vương phi."Định Quốc Vương phi? Vân Đình và Hạ Thù hai mặt nhìn nhau. Trước mắt tình hình mặc dù tại ngoài ý liệu nhưng hình như lại hợp tình hợp lý. Ngoại trừ Định Vương chỉ có Định Quốc Vương phi có thể điều động nhiều Hắc Vân kỵ như vậy, nhưng nghe đồn Định Quốc Vương phi đã mất tích sao lại đột nhiên xuất hiện tại Toái Tuyết quan, thậm chí còn mang theo Hắc Vân kỵ tới cứu viện binh thành Vĩnh Lâm? Hơn nữa. . . Nghe nói Định Quốc Vương phi là thiên kim đương triều Thượng thư, ngoại tôn nữ Thanh Vân tiên sinh, tiểu thư khuê nũng nịu sao lại... Vân Đình cảm giác mình choáng luôn, đứng ở một bên cũng không nói chuyện giao hết thảy cho Hạ Thù bình tĩnh hơn mình xử trí. Hạ Thù cũng bị dọa không nhẹ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần rồi mới nói: "Vương phi. . . Tại sao ngài lại ở chỗ này?"Diệp Ly cười nói: "Đúng là thực tế không ở chỗ này, nghe thấy tin tức Toái Tuyết quan bị vây nên mới chạy tới, may mắn đến kịp rồi. Nếu như hai vị không tin thân phận của ta . . . tiểu thư Mộ Dung thiên kim của tướng quân Mộ Dung còn tại Toái Tuyết chứ?" Sắc mặt Hạ Thù biến hóa, hơi lúng túng nói: "Tại hạ cũng không phải là không tin thân phận Vương phi, dù sao Hắc Vân kỵ chính là chứng cớ tốt nhất. Chỉ là..." Diệp Ly gật đầu, "Ta hiểu ý tứ của Hạ giáo úy, không cần khẩn trương. Hai vị, mời ngồi đi."Hạ Thù và Vân Đình liếc mắt nhìn, từng người tạ ơn rồi ngồi xuống. Nguyên bản Hắc Vân kỵ chạy đến cứu viện thì trong lòng bọn họ tràn đầy vui mừng, nhưng hiện tại phát hiện dẫn đầu Hắc Vân kỵ lại là Định Quốc Vương phi thì hai người lập tức có chút không biết biểu lộ như thế nào, tâm tình gì. Thế nhân đều biết hiện tại Định Vương đi lại không tốt, nếu như muốn điều động Hắc Vân kỵ xác thực không phải Định Quốc Vương phi thì không thể. Nhưng nếu nói là một nữ tử mảnh mai như vậy thật sự có bổn sự chỉ huy quân đội cường hãn như vậy hơn nữa lãnh đạo bọn hắn đối kháng hơn mười vạn phản quân của Lê Vương. Trong lòng hai người kỳ thật đều không tin đấy."Thuộc hạ cầu kiến Vương phi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ám Nhị Ám Tam. Hạ Thù và Vân Đình đều khẽ giật mình, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa. Mấy người nam tử mặc quần áo trang sức quân tốt bình thường đi đến, tuy không khác quần áo và phục sức binh sĩ Đại Sở là bao, nhưng Hạ Thù liếc nhìn ra đồ huy bên trên y phục những người này hiển nhiên đều là thủ hạ binh mã Linh Châu của Lê Vương. Hiển nhiên mấy người không phải thủ thành tướng sĩ dẫn dụ đến."Khổ cực, chuyện làm được ra sao?"Ám Nhị tiến lên một bước nói: "Cẩn tuân lệnh của Vương phi, đã hành quyết Thái Thú Vĩnh Châu. Chỉ tiếc có nhiều người của Lê Vương nên thuộc hạ không thể mang thủ cấp Thái Thú Vĩnh Châu về. Thỉnh Vương phi thứ tội." Diệp Ly đưa tay, "Không sao, các ngươi làm rất khá. Đi xuống trước nghỉ ngơi đi." Mọi người lĩnh mệnh cáo lui, Vân Đình cả kinh nói: "Ngài. . . Các ngươi giết Thái Thú Vĩnh Châu? !""Vân Đình, không được vô lễ." Hạ Thù trầm giọng nói, đã có thể xác định cô gái trước mắt thực đúng là Định Quốc Vương phi, như vậy tạm thời trước bất luận nàng ta có năng lực thống lĩnh Hắc Vân kỵ và binh mã Vĩnh Lâm hay không, cũng không phải là đối tượng mà bọn hắn có thể vô lễ. Mặc dù tin tức vừa mới nghe được mà nói thì trong lòng của hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Diệp Ly nhàn nhạt gật đầu, nói: " Thái Thú Vĩnh Châu không biết báo đáp quốc gia mà lại đầu hàng binh mã Lê Vương. Nếu không hành quyết hắn để răn đe, chỉ sợ quan viên nơi khác bị hắn nói động cũng đi theo hắn." Hạ Thù gật đầu nói: "Vương phi nói đúng. Nếu không phải Thái Thú Vĩnh Châu đào ngũ Lê Vương, thì Vĩnh Lâm cũng lâm vào cảnh nguy hiểm."Vân Đình nhìn xem Hạ Thù, nhìn nhìn lại Diệp Ly, đột nhiên hỏi: "Vương phi, viện quân lúc nào mới có thể đến?"Diệp Ly trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết. Lúc trước ta ở tại Nam Chiếu, sau khi nghe được tin tức Toái Tuyết quan mới đêm tối gấp trở về đấy. Chỉ là. . . Ung Châu Tổng binh Ngô đại nhân tại sông Vân Lan lọt vào phục kích, chỉ sợ mấy ngày gần đây không có viện binh rồi."Toàn bộ phía nam sông Vân Lan có thể tự bảo vệ mình cũng không tệ rồi, căn bản không cần vọng tưởng có viện binh. Mà phía bắc con sông chỉ có Ung Châu gần Vĩnh Châu nhất, binh mã Ung Châu lọt vào phục kích, binh mã địa phương khác lại không nhận được chiếu lệnh của triều đình, rất có thể sẽ không ra binh. Vân Đình và Hạ Thù là người chỉ huy quân thủ vệ thành Vĩnh Lâm mà không phải binh sĩ bình thường, cho nên Diệp Ly cũng không cần lừa gạt bọn hắn. Nếu như người lãnh binh không thể nhìn rõ tình huống trước mắt thì mấy chuyện khác đều không cần phải nói."Chết tiệt!" Vân Đình thấp giọng mắng. Dù cho tăng thêm 2000 Hắc Vân kỵ, hiện tại nhân mã bọn hắn cũng chưa đủ hai vạn, cho dù bọn hắn không sợ chết, nhưng nếu như toàn bộ chiến sự bọn hắn có thể thủ được Vĩnh Lâm mà nói... thì hắn tình nguyện lập tức chết trận nơi sa trường.Hạ Thù hít vào một hơi, dẹp loạn hơi thở của mình rồi mới hỏi: "Đã như vầy, kính xin Vương phi mau rời khỏi Vĩnh Lâm trở lại kinh thành.""Rời đi?" Diệp Ly khiêu mi hỏi.Hạ Thù cười khổ nói: "Không dối gạt Vương phi, tuy hai người mạt tướng tại Mộ Dung tướng quân trước mặt lập được quân lệnh trạng. Nhưng là Vĩnh Lâm. . . bọn ta cũng chỉ có thể cố gắng thủ đến đâu hay đến đó mà thôi. Vương phi có ân oán cùng với Lê Vương, trước kia tại hạ cũng từng nghe nói qua một ít. Vạn nhất đến lúc đó. . . Cho nên kính xin Vương phi mau rời khỏi thì tốt hơn." Diệp Ly nhoẻn miệng cười, "Hạ giáo úy, ngươi cho rằng Bản phi đến Vĩnh Lâm là ý định ở chỗ này làm một vòng sau đó nghênh ngang rời đi sao? Huống chi. . . nếu Bản phi đi rồi, cho dù lưu Hắc Vân kỵ cho ngươi thì ngươi chỉ huy được bọn hắn không?"Hạ Thù hơi hổ thẹn nhìn xem Diệp Ly, đúng là hắn hi vọng Định Vương phi có thể lưu Hắc Vân kỵ lại hiệp trợ thủ thành. Nhưng Định Vương phi nói cũng đúng, nếu như ngay cả lịch đại Hoàng đế cũng không thể nhúng chàm Hắc Vân kỵ, như vậy bằng hắn chính là một giáo úy có làm sao có thể chỉ huy được? Diệp Ly nhướn mày nhìn xem hắn xoắn xuýt cười nói: "Như thế nào? Bản phi thủ thành cùng các ngươi là khiến các ngươi mất thể diện sao?""Cái này. . ." Hạ Thù tức cười, ngược lại Vân Đình nhanh mồm nhanh miệng nói: "Vương phi, trên chiến trường quá nguy hiểm, thân phận của ngài quý trọng lại là cô nương gia sao có thể để ngài thủ thành với chúng ta. Nếu không ngài nói qua huynh đệ Hắc Vân kỵ lưu lại giúp chúng ta thủ thành là được rồi. Như vậy ngài cũng an toàn, chúng ta thủ thành cũng thêm vài phần nắm chắc." Diệp Ly phụt một tiếng cười che miệng nói: "Vân giáo úy, vừa rồi ta tự mình cưỡi ngựa vào chứ không phải ngồi ở trong kiệu để cho người ta đưa vào?" Vân Đình ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới vừa mới trong loạn quân như vậy , xác thực không có thấy có người cố ý che chở ai đấy, cho nên nữ tử cao vẫn chưa bả vai mình trước mắt dĩ nhiên đồng dạng tự mình đi theo tất cả Hắc Vân kỵ ở trong thiên quân vạn mã giết đi ra hay sao? !Hạ Thù ho nhẹ một tiếng, đối với Diệp Ly chắp tay nói: "Mạt tướng thất lễ. Tướng quân Mộ Dung đóng ngay tại Toái Tuyết, không bằng thỉnh Vương phi đi trước bái kiến tướng quân Mộ Dung rồi bàn bạc sau?" Diệp Ly ngưng lông mày trầm tư một lát gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, phản quân hai ngày này liên tục gặp ngăn trở, hiện tại đã rời khỏi hai mươi dặm bên ngoài. Trước Mặc Cảnh Lê không có tra rõ ràng thì chắc hẳn sẽ không tùy tiện tấn công. Ta đã đến rồi thì cũng không thể không đi bái kiến tướng quân Mộ Dung. Trước hết đi Toái Tuyết quan một chuyến." Vân Đình xung phong nhận việc mà nói: "Ta tiễn đưa Vương phi đi qua!" Hạ Thù giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Vân Đình, phảng phất như hiểu tính toán nhỏ nhặt trong lòng của hắn, bao dung cười nói: "Ta lưu lại thủ vệ Vĩnh Lâm." Diệp Ly gật đầu, "Vậy làm phiền Hạ giáo úy rồi. Ta sẽ lưu lại Hắc Vân kỵ hiệp trợ Hạ giáo úy tăng cường phòng ngự tường thành."Hạ Thù rất vui, thế nhân đều biết Hắc Vân kỵ am hiểu công thành, nhưng đồng dạng người am hiểu công kích tất nhiên biết nhược điểm phòng ngự ở chỗ nào. Có thể trong khoảng cách gần quan sát Hắc Vân kỵ là vinh hạnh của mỗi một người lính. Nghe vậy, Vân Đình lại có chút xoắn xuýt, rốt cuộc đưa Định Vương phi gặp tướng quân Mộ Dung có lợi nhất hay lưu lại xem Hắc Vân kỵ? Nhìn nhìn Diệp Ly đã đứng dậy, giáo úy Vân Đình nắm tay. Trước nịnh nọt Định Vương phi rất quan trọng, nếu như lần này đánh giặc xong hắn có thể cầu Định Vương phi mang hắn vào Hắc Vân kỵ, cho dù làm tên lính quèn thì hắn cũng nguyện ý!Toái Tuyết quanMáu đen toàn thân Mộ Dung Thận long hành hổ bộ đi tới lều lớn. Phảng phất biết rõ phản quân Lê Vương đến gần, hôm nay dưới thành người Nam Chiếu tấn công cũng càng phát ra kịch liệt. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Thận tự mình dẫn người ra khỏi thành một hồi chém giết mới đưa người giết trở về. Lúc này rốt cục có thể giải tỏa tức giận, Mộ Dung Thận ngay cả quần áo cũng không kịp đổi rồi vội vàng trở về lều lớn, nghe chiến báo thành Vĩnh Lâm, "Tướng quân, sáng sớm hôm nay đích thân Lê Vương thống soái mười lăm vạn binh mã đã đến dưới thành Vĩnh Lâm."Mộ Dung Thận vung tay lên, nói: "Vớ vẩn! Bên ngoài thành Vĩnh Lâm nhỏ bé như vậy thì mười lăm vạn binh mã của hắn bày chỗ nào?"Thủ hạ một gã tướng lãnh đứng lên nói: " Chỉ sợ mười lăm vạn binh mã chuẩn bị cho Toái Tuyết quan chúng ta đấy. Ngày hôm qua hai tên tiểu tử Vân Đình và Hạ Thù giết binh mã tiên phong của Lê Vương, còn chém Thủ lĩnh quân tiên phong. Chắc hiện tại hai tên tiểu tử sống không tốt lắm." Mộ Dung Thận gật đầu nói: "Vân Đình và Hạ Thù lần này đánh khá tốt.""Tướng quân, không bằng thuộc hạ dẫn người đi Vĩnh Lâm nhìn xem. Hai tên tiểu tử hiện tại chắc không chịu được." Một người phó tướng trung niên có chút lo lắng mà nói. Mộ Dung Thận trầm trọng lắc đầu, " Binh mã Nam Chiếu tùy thời đột kích, huống chi chúng ta căn bản không thể rút binh lực ra trợ giúp bọn hắn được." Các tướng lĩnh trầm mặc, theo Toái Tuyết quan rút người, chẳng khác nào tự mình phóng người Nam Chiếu nhập Toái Tuyết quan. Không cứu trợ thì hai vạn nhân mã trong thành Vĩnh Lâm sớm muộn gì cũng sẽ bị hơn mười vạn đại quân của Lê Vương ăn tươi, đến lúc đó hai bên vây kín thì Toái Tuyết quan cũng không thủ được. Cùng thật đáng buồn chính là. . .Ngay cả phá vòng vây bọn hắn đều làm không được, bởi vì bọn hắn trấn thủ chính là Toái Tuyết quan, thủ hộ biên giới Đại Sở. Trừ phi tướng sĩ Toái Tuyết quan chết hết nếu không tuyệt đối không thể để cho ngoại tộc bước vào một bước. Đây là Thủ Hộ Giả các đời Toái Tuyết quan mấy trăm năm qua dùng tánh mạng cùng với máu tươi đúc ghi tín niệm."Mẹ nó! Lê Vương rõ ràng cấu kết với người Nam Chiếu !" Các tướng lĩnh có tính khí táo bạo không nhịn được mà mắng. Có chuyện gì có thể so được ngươi ở gió tanh mưa máu phía trước liều chết liều sống, lại bị người một nhà từ phía sau cho một đao? Đường đường Vương gia hoàng gia, em ruột Hoàng đế cấu kết ngoại tộc, chuyện chết tiệt gì vậy?"Khởi bẩm tướng quân, chiến báo thành Vĩnh Lâm!""Nhanh truyền!" Trong đại trướng âm thanh tức giận mắng im bặt mà dừng, tất cả mọi người nghiêm nghị nhìn qua binh sĩ tiến tới báo tin, sợ từ trong miệng hắn nghe được tin tức không tốt."Khởi bẩm tướng quân, sáng nay phản quân Lê Vương công thành, trước sau một canh giờ. Vào lúc giữa trưa phản quân đã bị giết lùi. Hạ giáo úy thỉnh tướng quân yên tâm, chỉ cần Vĩnh Lâm còn có người thì tuyệt sẽ không lại để cho phản quân lướt qua thành Vĩnh Lâm." Binh sĩ cao giọng bẩm báo nói."Thật tốt, quả nhiên hai tên tiểu tử này không tệ." Mộ Dung Thận rất vui mừng, kỳ thật trước khi phái Vân Đình và Hạ Thù đi Vĩnh Lâm thì trong lòng của ông còn hơi thấp thỏm không yên, dù sao hai người đều còn rất trẻ tuổi, nhưng Toái Tuyết quan thật sự không còn người có thể phái. Không nghĩ tới hai tên tên tiểu tử này vậy mà hai ngày liền chiến thắng liên tiếp. Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Thận có chút nghi hoặc hỏi: "Lê Vương có hơn mười vạn đại quân đều đã đến, sao Vân Đình và Hạ Thù giết lùi được bọn hắn?"Báo tin binh sĩ cũng không có giấu diếm, "Vốn là chúng ta gần như không duy trì được nhưng đột nhiên không biết từ chỗ nào có rất nhiều kỵ binh áo đen giết lùi địch nhân. Mặt khác, Thái Thú Vĩnh Châu tại trong quân Lê Vương cũng bị người giết chết."Mộ Dung Thận sững sờ, không rõ thân phận những kỵ sĩ áo đen lắm nhưng Vĩnh Châu Thái Thú bị giết lại là một chuyện tốt, "Giết hay! Trở về lại tra tin tức về những kỵ binh kia, tận nhanh chóng ôm đến.""Vâng!""Khởi bẩm tướng quân, giáo úy Vân Đình cầu kiến.""Vân Đình?Sao hắn lại tới đây? Cho hắn tiến đến!" Mộ Dung Thận chau mày, phất tay phân phó nói.Không bao lâu, Vân Đình kích động đi đến, mới vừa vào cửa đối với Mộ Dung Thận kêu lên: "Tướng quân, ngài xem đây là ai!" Mộ Dung Thận đang muốn răn dạy Vân Đình táo bạo, ngẫng đầu lại cả buổi nói không ra lời. Tuy nhiên lúc ở kinh thành thì Mộ Dung Thận cũng không hay giao tiếp xã giao, Diệp Ly cũng thế không thích ra cửa. Nhưng Mộ Dung Đình và Diệp Ly đúng là hảo hữu chí giao. Cho nên thân là ái nữ như mệnh tướng quân Mộ Dung vẫn bái kiến vị Định Vương phi nổi tiếng kinh thành này mấy lần đấy. Tuy nhiên lúc này đối phương một thân áo đen, lại là trang phục nam tử nhưng dung nhan thanh lệ còn có thong dong bình tĩnh mỉm cười không hề biến lại làm cho Mộ Dung Thận ấn tượng rất sâu, "Vương..." Mộ Dung Thận kiệt lực nuốt chữ sau cùng vào, chỉ nghe Diệp Ly chắp tay cười nói: " Tướng quân Mộ Dung, kinh thành từ biệt từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Mộ Dung Thận rốt cuộc cũng là tướng quân chinh chiến nửa đời, rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo, đồng dạng chắp tay đáp lễ cười nói: "Làm phiền công tử nhớ thương, Bổn tướng quân cũng muốn đa tạ công tử tương trợ giải Vĩnh Lâm chi nguy." Kỵ binh áo đen, lúc này đột nhiên xuất hiện Định Quốc Vương phi, nếu như Mộ Dung Thận đoán không ra người đến Vĩnh Lâm giải nguy là người nào, thì ông cũng không phải là Mộ Dung Thận từng đi theo Mặc Lưu Danh đánh giặc rồi.Các tướng lĩnh ở Toái Tuyết quan tuy cũng không biết thiếu niên mặc áo đen giải nguy thành Vĩnh Lâm đi theo Vân Đình đến là ai, nhưng lại rõ ràng phát giác được Mộ Dung tướng quân biết người này, liền cũng buông lỏng đề phòng tò mò nhìn Diệp Ly. Mộ Dung Thận nhìn nhìn mọi người, phất tay lại để cho người lui xuống trước đi, mới thỉnh Diệp Ly ngồi xuống. Diệp Ly cũng không khách khí, sau khi tạ ơn rồi đi qua một bên ngồi xuống, "Tướng quân, Toái Tuyết quan có thể thủ được không?" Diệp Ly rất hiểu tính tình Mộ Dung Thận, cũng không muốn vòng vo với ông làm lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi.Mộ Dung Thận liếc nhìn thật sâu Diệp Ly, sau nửa ngày mới thở dài nói: "Lão phu ta cũng không gạt Vương phi, nếu là sau người không có hơn mười vạn nhân mã của Lê Vương kia thì Mộ Dung Thận dám cam đoan tuyệt đối sẽ không để cho người Nam Cương bước vào Toái Tuyết quan nửa bước. Nhưng . . . Một khi thành Vĩnh Lâm phá. . . Hắc hắc, Toái Tuyết quan chỉ sợ ngay cả nửa ngày cũng không thủ được." Giữa Toái Tuyết quan và thành Vĩnh Lâm cũng không bình chướng, một khi phản quân đã qua thành Vĩnh Lâm chẳng khác nào sau lưng gác quân đưa cho phản quân đánh, đến lúc đó hai mặt giáp công không cần người Nam Chiếu cố sức thì quân thủ vệ Toái Tuyết quan bị giết hết.Diệp Ly cũng hiểu Mộ Dung Thận nói đều là sự thật, cau mày nói: "Dùng ý kiến của tướng quân, viện quân cần mấy ngày có thể đến?"Mộ Dung Thận nở tươi cười đắng chát, "Nếu là. . . Tối đa hai ngày viện quân là đến. Chỉ là hiện tại. . . chỉ sợ trong vòng mười ngày cũng chả nhìn thẩy bóng dáng quân tiếp viện."Diệp Ly khiêu mi, "Như vậy tướng quân nói là Toái Tuyết quan không thủ được?"Mộ Dung Thận cắn răng nói: "Thủ không được cũng muốn thủ. Chỉ cần Mộ Dung Thận còn có một hơi thì người Nam Chiếu đừng mơ tưởng bước qua Toái Tuyết quan." Diệp Ly đã trầm mặc một lát, ngẩng đầu hỏi: "Tướng quân dự tính còn có thể thủ mấy ngày?" Mộ Dung Thận trầm giọng nói: "Cái kia muốn xem Vĩnh Lâm còn có thể kiên trì đến lúc nào. Không biết lần này Vương phi dẫn theo bao nhiêu Hắc Vân kỵ đến?"Diệp Ly thở dài, "Lần này hoàn toàn trùng hợp, Hắc Vân kỵ chỉ có 2000 người. Tướng quân. . . Nếu như thủ không được Toái Tuyết quan, phải chăng có thể. . . Lui xuống phía sông Vân Lan?" Mộ Dung Thận vung tay lên, kiên định mà nói: "Người khác có thể lui, Mộ Dung Thận không thể lui! Hoàng Thượng đã phái Mộ Dung Thận trấn thủ Toái Tuyết quan, chỉ có thể tồn vong cùng với Toái Tuyết quan!" Diệp Ly cau mày nói: "Như vậy, tướng quân có thể có nghĩ qua, nếu sau khi Toái Tuyết quan phá thì người Nam Cương thừa cơ xua quân lên phía bắc sẽ như thế nào? Hai vạn quân thủ vệ Ung Châu xuất sư thất bại, đã toàn quân bị diệt trên sông Vân Lan, lúc này không chỉ có Vĩnh Châu nguy hiểm, Ung Châu cũng không có binh mã trấn thủ."Mộ Dung Thận ha ha cười cười, ngạo nghễ nói: "Vương phi yên tâm, sau khi thu được tin tức Ngô Tổng binh bỏ mình thì Bổn tướng quân đã nghĩ đến điểm này rồi. Cho nên đã sớm sai người ngày đêm giám thị cầu Hằng Huy trên sông Vân Lan, nếu như viện quân tới trước thì cũng thôi đi. Một khi Toái Tuyết quan phá mà viện quân chưa đến, người ở lại nơi đó sẽ không tiếc bất cứ giá nào hủy cầu vượt sông. Vô luận người Nam Chiếu muốn trùng tu cầu hay muốn đi thuyền vượt sông, hoặc đi đường vòng thì hành trình ít nhất cũng muốn kéo dài hơn nửa. Đến lúc đó. . . Viện quân của triều đình cũng nên đến rồi. Ngược lại là Vương phi, lần này đa tạ Vương phi trượng nghĩa viện thủ, kính xin Vương phi mau rời khỏi Vĩnh Châu để an toàn."Diệp Ly đứng dậy, khâm phục Mộ Dung Thận chắp tay nói: "Ý tướng quân tâm đã quyết, như vậy. . . thành Vĩnh Lâm giao cho ta nhé?""Vương phi?" Mộ Dung Thận kinh ngạc nhìn nàng, Diệp Ly cười nói: "Ta đã thân là Định Quốc Vương phi, Vĩnh Châu nguy cấp há có thể chính mình đi đầu rời đi. Diệp Ly đồng dạng nguyện tồn vong cùng với thành Vĩnh Lâm, sẽ không phụ danh tiếng Định Quốc Vương phủ. Đúng không?"Mộ Dung Thận đã trầm mặc hồi lâu, mới rốt cục nói: "Khó trách..." Khó trách Hắc Vân kỵ sẽ nghe theo Định Vương phi chỉ huy, quả nhiên không phải khuê tú tầm thường có thể so được. Thế nhân đều cho rằng chỉ có Định Vương và Định Vương phi có thể chỉ huy Hắc Vân kỵ, nhưng lại không biết, cho dù là lịch đại Định Vương phi chính thức có thể khống chế Hắc Vân kỵ lại cũng không quá hai, ba người. Định Vương phi tiền nhiệm cũng không cần nói, dù cho mẹ đẻ Định Vương, năm đó cùng Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh kiêm điệp tình thâm nhưng Vương phi kia cũng chưa từng có đạt được quyền lợi chỉ huy Hắc Vân kỵ.Diệp Ly khiêu mi, chờ Mộ Dung Thận nói câu kế tiếp. Nhưng Mộ Dung Thận chỉ là lắc đầu cũng không có nói tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Ly nói: "Như thế, Vĩnh Lâm phó thác cho Vương phi rồi. Bổn tướng quân không thể cho Vương phi bất kỳ trợ giúp gì, chỉ có thể lại gẩy một vạn nhân mã cho Vương phi." Một vạn nhân mã này vốn định đợi đến lúc Vân Đình và Hạ Thù thật sự không thể thủ nổi được nữa thì sẽ phái đi tiếp viện bọn hắn đấy. Đó nhân mã mà ông có thể điều đi.Diệp Ly gật đầu, "Đa tạ Tướng quân tín nhiệm."Tiếp binh phù từ Mộ Dung Thận, Diệp Ly cũng không chậm trễ nữa đứng dậy chuẩn bị quay về thành Vĩnh Lâm. Mộ Dung Thận là sa trường lão tướng, nếu không là lần này sự tình đột nhiên lại thật sự là binh lực cách xa căn bản sẽ không giật gấu vá vai như thế. Phòng ngự Toái Tuyết quan tự nhiên cũng không cần Diệp Ly nhúng tay vào. Ra quân doanh vừa hay nhìn thấy Mộ Dung Đình mang kiếm bước nhanh đến trước mặt, "Đình nhi?""Ồ? !" Mộ Dung Đình vốn vội vã muốn đi tìm phụ thân, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vội vàng phanh lại bước chân. Trừng mắt nhìn người quen thuộc lại lạ lẫm sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại chỉa về phía nàng, "Ngươi. . . Ngươi ngươi...""Làm càn!" Mộ Dung Thận phía sau đi ra, trừng Mộ Dung Đình nói: "Con nha đầu kia sao lại vô lễ với Từ công tử như thế?""Từ công tử? !" Mộ Dung Đình thét lên. Diệp Ly nhoẻn miệng cười, đối với Mộ Dung Đình khiêu mi, "Tại hạ Từ Thanh Lưu bái kiến tiểu thư Mộ Dung."Mộ Dung Đình mặt đỏ lên, vội vàng trốn sau lưng Mộ Dung Thận. Oán trách trừng liếc Diệp Ly. Thật sự không thể trách nàng đột nhiên trở nên ngại ngùng, chỉ trách Diệp Ly mang bộ dáng nam tử thật quá giống, dù cho không có trang điểm cải biến bộ dáng, nhìn về thiếu niên tuấn tú lại hơi ngây thơ tuấn mỹ, không có nửa điểm nữ nhi đáng yêu. Mộ Dung Đình gần đây tự xưng là tính cách phóng khoáng, tư thế hiên ngang, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, coi như mình mặc nam trang thì cũng sẽ không giống nam tử như người trước mắt. Dù cho biết rõ Diệp Ly là nữ tử hàng thật giá thật, nhưng nhìn thấy thiếu niên còn mang theo một ít ngây thơ tuấn mỹ thì trong lòng Mộ Dung Đình có hơi chút quẫn bách đấy.Nhìn xem Mộ Dung Đình khó được bộ dáng xấu hổ, Diệp Ly không nhịn được cười cười với nàng. Dưới ánh mặt trời thiếu niên tuấn tú mà ưu nhã, một thân áo đen cũng không thể che hết cái thanh thuần ngây thơ kia. Mộ Dung Đình chỉ có thể mở to con mắt, trong lòng thầm mắng: "Yêu nghiệt!""Tướng quân, tại hạ cáo từ." Không trêu chọc Mộ Dung Đình nữa, Diệp Ly quay người cáo biệt Mộ Dung Thận. Mộ Dung Thận gật đầu, thận trọng mà nói: "Như thế thành Vĩnh Lâm làm phiền công tử rồi.""Nhất định không cô phụ tướng quân nhờ vả." Diệp Ly cười nói.Mộ Dung Đình nhìn nhìn Diệp Ly, nhãn châu xoay động, "Cha, A. . . Từ công tử muốn đi Vĩnh Lâm làm cái gì?"Mộ Dung Thận cau mày nói: "Từ công tử tiến đến hiệp trợ Vân Đình và Hạ Thù thủ thành." Mộ Dung Đình vội vàng nói: "Con cũng muốn đi.""Chớ có ẩu tả, Từ công tử đi làm chuyện chính sự, con đi theo xem náo nhiệt cái gì?"Mộ Dung Đình tức giận tới mức dậm chân, trước khi nói mình là nữ nhi gia không thể lên trên chiến trường, hiện tại còn không phải lại để cho A Ly đi chiến trường sao?"Con mặc kệ, con cũng muốn đi hỗ trợ thủ thành! Con là con gái của phụ thân, không phải chỉ ở trong quân doanh đi ăn chùa phế vật! A. . . Từ công tử, dẫn ta đi cùng có được không?" Một khi kích động, Mộ Dung Đình cũng đã quên mất Diệp Ly còn đang mặc nam trang trực tiếp bổ nhào vào trên người nàng cầm lấy ống tay áo lay động..., dẫn tới lui tới binh sĩ nhao nhao ghé mắt. Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, kéo ra tay của nàng rồi cười nói: "Mộ Dung. . . Nam nữ hữu biệt."Mộ Dung Đình lúc này mới chú ý tới bốn phía binh sĩ qua lại với ánh mắt quỷ dị, vội vàng buông tay ra rồi tặng Diệp Ly cái mặt quỷ. Quay đầu lại đi lôi kéo phụ thân làm nũng, "Phụ thân. . . để cho Đình nhi đi mà, con gái tuyệt đối sẽ không cho người thêm phiền toái đấy."Mộ Dung Thận bị nàng quấn quít lấy không có cách, chỉ phải nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu cười nói: "Nếu như tướng quân yên tâm thì hãy để cho Mộ Dung đi cùng ta cũng được." Mộ Dung Thận thở dài, hiện nay tình thế nguy cấp, ở lại Toái Tuyết quan hay đi thành Vĩnh Lâm thật sự không khác nhau nhiều lắm. Cho dù ở lại Toái Tuyết quan đợi đến lúc giao chiến đến thì mình cũng không chiếu cố được con bé, "Mà thôi, nha đầu kia liền làm phiền Từ công tử. Nếu con bé dám tùy hứng ẩu tả, Từ công tử có thể quân pháp xử trí không cần hạ thủ lưu tình!""Cảm ơn cha!" Mộ Dung Đình vui mừng, hoàn toàn không để ý phụ thân nói quân pháp xử trí. Như vậy ít nhất nói rõ phụ thân đã coi nàng trở thành một tên binh lính mà không phải một tiểu cô nương không hiểu chuyện?Cáo từ Mộ Dung Thận, đoàn người Diệp Ly tại Toái Tuyết quan chưa tới một canh giờ lại bắt đầu trở về. Mộ Dung Đình cưỡi trên lưng ngựa hâm mộ nhìn xem tuấn mã của Diệp Ly cùng với vài tên Hắc Vân kỵ sĩ binh ở sau lưng nàng. Đây mới chỉ mấy người mà thôi mà có khí thế như vậy, nếu như thật toàn bộ Hắc Vân kỵ đứng ở trước mắt, sẽ là cảnh tượng tráng lệ thế nào nữa. Chỉ suy nghĩ một chút thôi đã làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, "A. . . Ah, Từ công tử, sao ngươi đến Toái Tuyết quan? Cha ta rất yên tâm về ngươi, ta nói như thế nào thì cha cũng không chịu lại để cho ta lên chiến trường, nhưng ngươi mới đến đã giao phòng ngự Vĩnh Lâm cho ngươi." Nghĩ đến đây, Mộ Dung Đình không biết là trong lòng có điểm ê ẩm đấy, cha có phải có cảm giác mình rất vô dụng hay không cho nên mới không chịu để cho mình ra chiến trường?Diệp Ly cười nói: "Đi Nam Cương làm ít chuyện, trùng hợp gặp được.""Vương gia chịu để cho một mình ngươi đến Nam Cương làm việc? Vương gia đúng là người tốt. Không giống cha ta, cả ngày bên tai ta lải nhải nữ hài tử sắp thành thân phải ngoan ngoãn trong nhà lo liệu nội trợ, phải hiền lương thục đức. . . Ta mới không cần ngoan ngoãn ở lại nhà đâu." Mộ Dung Đình bất mãn nhẹ giọng phàn nàn lấy, câu cuối cùng như là thì thầm rồi. Nhưng ở đây đều là người có thính lực rất tốt, đương nhiên đều nghe rõ ràng. Vân Đình cười nói: " Tiểu thư Mộ Dung, ngươi nói như vậy thì Lãnh công tử sẽ khóc đấy." Mộ Dung Đình nhe răng, hừ một tiếng với Vân Đình thúc ngựa chạy đến phía trước đi. Diệp Ly mỉm cười đi theo, cười nói: " Tướng quân Mộ Dung thương ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm.""Ta biết rõ mà, thế nhưng phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta, ta cũng muốn phụ thân vì ta mà kiêu ngạo nha. Hơn nữa ta cũng không phải đứa bé rồi, sẽ không xúc động làm việc đâu. Phụ thân không cho phép ta lên chiến trường, ta sốt ruột như thế nào cũng không thể vụng trộm sau lưng ông mà chạy đi."Diệp Ly gật đầu, tuy Mộ Dung Đình ngẫu nhiên có hơi tùy hứng, kỳ thật lại vô cùng biết chừng mực sẽ không để cho người ta lo lắng cho nàng.Chương 91: Tập kích ban đêmTrở lại thành Vĩnh Lâm, quả nhiên Hạ Thù đã đi theo mấy thống lĩnh Hắc Vân kỵ đang bận rộn gia cố vòng phòng ngự thành Vĩnh Lâm, Vân Đình thấy vậy, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, vừa về tới trong thành liền nói với Diệp Ly một tiếng, rồi cũng bất chấp chưa chào hỏi Định Quốc Vương phi cũng liền chạy đi theo. Mộ Dung Đình thì không có hứng thú với việc Diệp Ly ngồi trong thư phòng thấy một đống lớn sổ sách và địa đồ, chớp mắt một cái liền chạy vào trong thành đi tìm ít thanh niên trẻ tuổi cường tráng và phụ nữ tay chân nhanh nhẹn, chuẩn bị tập hợp bọn họ lại, đợi đến thời điểm đánh giặc, mặc dù không có biện pháp đi theo ra chiến trường, nhưng giúp đỡ chiếu cố một ít thương binh, xử lý một chút phương diện hậu cần là không thành vấn đề. Diệp Ly rất đồng ý với ý nghĩ của nàng, bị Mộ Dung Thận trói buộc đã lâu nên Mộ Dung Đình lại càng vui mừng, vẻ mặt tươi cười đi làm việc.Diệp Ly ngồi ở trong thư phòng, nhìn địa đồ đang mở ra ở trước mắt mà cau chặt mày lại. Hiển nhiên nàng không phải là một thiên tài, ít nhất trên phương diện chỉ huy tác chiến quy mô lớn thật không phải là một thiên tài. Kiếp trước thân là lính đặc công, nàng am hiểu hơn chính là tác chiến nhóm nhỏ, tấn công địch ở nơi yếu hại. Mà bây giờ, dưới tình huống không chiếm được thiên thời, thậm chí địa lợi cũng không chiếm được, muốn đối mặt với mười mấy vạn binh mã vây công, đừng nói là chuyển bại thành thắng, có thể thuận lợi trấn thủ đến khi viện binh đến đã là cả một vấn đề rồi. Mà mấy trăm năm qua, ngoại tộc chẳng bao giờ qua được Toái Tuyết Quan, hiển nhiên đã cho thành Vĩnh Lâm một cảm giác cực kỳ an toàn, vì vậy, năng lực phòng ngự của Vĩnh Lâm căn bản là không có, lại càng không cần nói đến phòng ngự bên trong thành. Người nào sẽ nghĩ tới các tướng sĩ đóng ở Toái Tuyết Quan sẽ có ngày đối mặt với công kích đến từ bên trong Đại Sở?"Bái kiến Vương Phi." Đám người Hạ Thù, Vân Đình dắt tay nhau mà đến, đứng ở trước cửa hành lễ với Diệp Ly."Vào đi, thế nào?" Diệp Ly đầu cũng không ngẩng lên, ngoắt ngoắt tay, nói."Làm phiền huynh đệ Hắc Vân kỵ hỗ trợ, chúng ta đã gia cố được vòng phòng thủ của thành một chút." Vân Đình tính cách ngay thẳng nhất cười nói." Căn cơ của thành Vĩnh Lâm quá kém, cho dù chúng ta làm lại cái khác thêm mạnh một chút, chỉ sợ vẫn không chống chịu được bao lâu." Thống lĩnh Hắc Vân kỵ cùng đến đây lắc đầu nói. Đợt tiến công ngày hôm qua chỉ có thể coi là dò xét thử, đợi đến đợt tiến công tiếp theo bắt đầu chỉ sợ không dễ dàng ngừng như vậy.Diệp Ly ngẩng đầu lên, đôi mi thanh tú cau lại: "Hai ngày này quân phản loạn có lẽ sẽ không tiến công, nhưng cũng không thể không đề phòng. Các ngươi cẩn thận một chút." Ngày hôm qua bọn họ bố trí nghi trận lừa gạt Mặc Cảnh Lê, ở thời điểm Mặc Cảnh Lê chưa rõ ràng bọn họ có bao nhiêu người thì sẽ không dễ dàng tiến công. Nhưng xiếc gạt người thì dù sao cũng không được lâu dài, một khi Mặc Cảnh Lê phát hiện ra chân tướng, nghênh đón họ sẽ là thế công mãnh liệt hơn. "Vân Đình, Hạ Thù, các ngươi quen thuộc vùng phụ cận này, sang đây xem địa đồ này."Vân Đình và Hạ Thù hơi ngạc nhiên mà tiến lên, trên thư án mở ra trước mặt Diệp Ly chính là một địa đồ diện rộng. Phía trên viết một hàng chữ thanh tú xinh đẹp "Vĩnh Lâm địa hình mưu đồ". Vân Đình và Hạ Thù rất nhanh phát hiện ra, bức mưu đồ này không chỉ có địa hình thành Vĩnh Lâm mà còn bao gồm địa hình của tất cả địa phương phụ cận gần trăm dặm xung quanh. Trong đó còn bao gồm cả Toái Tuyết quan cùng với khu vực Nam Chiếu. Quan trọng nhất là, bức bản đồ này hiển nhiên là mới vừa vẽ ra. Vân Đình không giải thích được, nói: "Vương Phi cần địa đồ sao? Chúng ta nơi này còn mấy tấm bản đồ, Toái Tuyết Quan cũng có bản đồ toàn bộ Vĩnh Châu."Diệp Ly lắc đầu, vô luận là nàng hay là Hắc Vân kỵ đều không quen thuộc địa hình Vĩnh Châu. Mà ở trong chiến tranh chưa quen thuộc địa hình hiển nhiên chính là tối kỵ. Cho nên nàng ngay từ thời điểm lúc còn đang ở Nam Chiếu cũng đã truyền tin để cho Hắc Vân kỵ đi thu thập tài liệu địa hình phụ cận Vĩnh Lâm, cho đến tối ngày hôm qua mới đối chiếu với bản đồ vốn có rồi đưa cho bọn họ vẽ ra. Nhưng là bởi vì phần lớn khu vực cũng không phải chính nàng đi thăm dò tận mắt, cho nên để cho bức mưu đồ này có thêm tính chính xác, nên nàng mới muốn cho hai người Vân Đình và Hạ Thù quen thuộc bản địa này nhìn một chút.Hạ Thù nghiêm túc nhìn chằm chằm bản vẽ một hồi lâu, trong mắt để lộ ra tia sáng cuồng nhiệt, nhẹ giọng thở dài nói "Đây là Vương Phi tự mình vẽ sao?".Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, nói."Mặc dù ta tin tưởng binh sĩ Hắc Vân kỵ, nhưng dù sao cũng không thể ra thực địa xem xét, các ngươi xem một chút mưu đồ này có cái chỗ gì không đúng không?""Nơi này... Nếu như con sông này vẽ xa hơn ngọn núi này một chút mà nói..., đại khái sẽ không có vấn đề gì." Hạ Thù nhìn hồi lâu, chỉ vào nơi nào đó trên bản đồ có đánh dấu một con sông, rồi nói."Con sông này cách ngọn núi bao xa?" Diệp Ly một lần nữa cầm bút lên hỏi."Ước chừng ba dặm." Hạ Thù cúi đầu tính nhẩm một chút nói.Diệp Ly nhướng mày, chênh lệch quả thật có chút xa, bản đồ này, lạc hướng một chút xíu, chính là đi ngàn dặm. Nàng cầm bút lên sửa lại bản đồ. Hạ Thù nhìn thấy vậy, ở trong mắt than thở không dứt, lại càng bội phục vị Định Quốc Vương phi trước mắt từ đáy lòng. Những thứ khác không nói, bản đồ này, coi như là tự mình đi qua tất cả địa phương, cũng chưa chắc vẽ ra được, huống chi Định Quốc Vương phi chẳng qua là nghe người ta nói, lại có thể miêu tả gần như không sai lệch chút nào. Bản đồ này có còn rõ ràng hơn bản đồ hiện tại của bọn họ, cặn kẽ hơn không chỉ ít gấp mười lần. Đánh giặc là dựa vào cái gì? Trừ binh pháp, mưu kế thì không phải là thiên thời địa lợi sao? Nhưng lại cũng không phải mỗi người lãnh binh đều có thể vừa muốn đánh trận, lại vừa tìm hiểu địa hình. Trên căn bản, có tấm bản đồ này, vùng phụ cận trăm dặm xung quanh Vĩnh Lâm có thể nói là vừa nhìn liền hiểu ngay."Vương Phi, chúng ta cứ như vậy chờ quân phản loạn tới công thành sao?" Vân Đình có chút gấp gáp hỏi."Tại sao các ngươi lại suy nghĩ như vậy?" Diệp Ly lại cười nói.Vân Đình có chút quẫn bách, thật sự bọn hắn chỉ có thể chờ quân phản loạn tới công thành. Không phải bọn họ nguyện ý như vậy mà là binh lực có hạn không có biện pháp nào khác. Nhưng bây giờ không phải là có hai nghìn Hắc Vân kỵ sao? Hắc Vân kỵ am hiểu nhất cũng không phải là thủ thành, mà là công kích, không phải sao? Dĩ nhiên, chính hắn cũng không thích thủ thành." Phụ cận Vĩnh Lâm đều là rừng núi, năng lực kỵ binh bị hạn chế lớn căn bản không thể thi triển được." Hạ Thù cau mày nói, lần đầu tiên trong đời thấy trên bản đồ kia có nhiều rừng núi mà phiền lòng. Nếu là vùng đất bằng phẳng điều Hắc Vân kỵ có thể làm hiện tại cũng không chỉ là những thứ này. Nhưng hắn cũng biết, nếu là vùng đất bằng phẳng thì toàn bộ mười mấy vạn nhân mã quân phản loạn đã bao vây tứ phía, vậy thì càng không có biện pháp nào." Mặc dù Hắc Vân kỵ được xưng kỵ binh, am hiểu nhất cũng không chỉ là thuật cưỡi ngựa cùng tài bắn cung." Thống lĩnh Hắc Vân kỵ cười nhạo nói. Kỵ binh chủ yếu là dùng để đối phó quân đội Bắc quốc, nhưng vó ngựa Đại Sở không thể sánh bằng vó ngựa Bắc Nhung quốc. Hắc Vân kỵ cũng tinh nhuệ, nhưng muốn kia cứng đối cứng với thiết kỵ Bắc Nhung quốc là tuyệt đối không thể.Hạ Thù nhìn một chút thần sắc ngạo nghễ của thống lĩnh Hắc Vân kỵ cùng với Ám Nhị, Ám Tam vẫn đứng ở một bên trầm mặc không nói, do dự nói: "Chúng ta là có thể ra tay trước hay không, làm loạn kế hoạch của bọn họ?"Diệp Ly nhướng mày, "Nói nghe một chút."Hạ Thù cầm lấy bút than trên bàn, vừa đánh một dấu hiệu lên bản đồ, vừa nói: "Quân phản loạn hiện nay đóng ở mười hai dặm ngoài Vĩnh Lâm, nếu như chúng ta dùng kỵ binh tập kích hẳn là có thể làm bọn họ không ứng phó kịp."" Động tĩnh của Kỵ binh quá lớn, nếu như tốc độ không đủ chỉ sợ còn không có nhích tới gần đại doanh thì đã bị phát hiện. Hơn nữa... Lấy hai ngàn nhân mã đánh lén đại doanh mười mấy vạn binh mã?" Ám Nhị nói. Chân chính lâm vào trong thiên quân vạn mã, Hắc Vân kỵ cũng không nhất định có thể toàn thân trở lui.Hạ Thù lắc đầu nói."Chúng ta không cần đánh lén đại doanh bọn họ. Với địa thế Vĩnh Lâm nhất định bọn họ tuyệt đối sẽ không thể trú đóng tất cả binh mã ở một chỗ. Nếu như đại doanh quân phản loạn ở chỗ này mà nói..., như vậy chỗ này, còn có chỗ này cũng nhất định sẽ trú đóng một nhóm nhân mã tạo thành một góc, cũng có thể bảo vệ xung quanh đại doanh. Hai chỗ này trú đóng hẳn là cũng sẽ không vượt qua một vạn binh mã. Có lẽ... Có thể chế tạo ra một chút hỗn loạn?""Tần Phong?" Diệp Ly nhướng mày hỏi thống lĩnh Hắc Vân kỵ.Tần Phong cau mày nói."Nếu quả thật nói đúng như vậy, chúng ta trước đó cắt đứt cánh quân bên trái con đường đi thông tới đại doanh, hoàn toàn có thể có toàn diệt một đôi nhân mã này. Cho dù không thể, sơn đạo này không quá rộng rãi, viện binh của đối phương cũng sẽ không tới kịp, chúng ta cũng có thời gian toàn thân trở lui. Chỉ là làm như vậy, đối phương cũng có thể sẽ hoài nghi quân chủ lực của Hắc Vân kỵ căn bản không có ở Vĩnh Châu.""Nếu như, cánh quân trái phải đều bị diệt thì sao đây?" Diệp Ly trừng mắt nhìn, cười hỏi.Trong thư phòng ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Diệp Ly, toàn diệt một bên nhân mã cũng đã rất khó khăn, đồng thời toàn diệt hai bên làm sao có thể?"Ám Nhị, Ám Tam, mau sớm thu thập hết thảy tình báo của quân doanh Mặc Cảnh Lê." Diệp Ly hạ lệnh.Ám Nhị, Ám Tam gật đầu đáp ứng, xoay người ra khỏi thư phòng.Liên tục hai ngày, bởi vì không thể nhận được tin tức Hắc Vân kỵ, Mặc Cảnh Lê chỉ có thể án binh bất động. Mỗi lần xa xa nhìn thấy trên thành Vĩnh Lâm kia cũng không có bao nhiêu Hắc Vân kỵ, trong lòng Mặc Cảnh Lê cũng nghi ngờ rằng thật ra thì Vĩnh Châu cũng không có bao nhiêu Hắc Vân kỵ, Mặc Tu Nghiêu cũng không có ở Vĩnh Châu. Nhưng thời điểm hắn muốn hạ quyết tâm tiến công lại cảm thấy rất có thể đây là mưu kế của Mặc Tu Nghiêu để lừa hắn dẫn quân vào tròng. Mặc Tu Nghiêu xưa nay quỷ kế đa đoan để cho hắn không thể không phòng. Cho nên, cho dù người Nam Chiếu bên kia đã sớm thúc giục hắn tiến công nhưng hắn lại như cũ chỉ có thể mang theo mười mấy vạn nhân mã giằng co ở thành Vĩnh Lâm nho nhỏ này."Vương gia, Nam Chiếu bên kia đã thúc giục nhiều lần, ngày mai chúng ta sẽ tấn công Vĩnh Lâm hay không?" Trong đại trướng, quân sư là một nam tử trung niên lên tiếng hỏi."Gấp cái gì? Bọn họ gấp như vậy làm sao không tự mình công phá Toái Tuyết Quan xem một chút? Đánh nhiều ngày như vậy ngay cả một chút da nhỏ của Mộ Dung Thận cũng không trầy xước!" Mặc Cảnh lê cau mày nói." Tường thành Toái Tuyết Quan rất chắc chắn, từ xưa đã khó công phá. Bọn họ tấn công lâu như vậy mà vẫn không được cũng hợp tình hợp lý." Quân sư bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu nói."Để người Nam Chiếu đi vào. . . Thật sự có tác dụng sao?" Mặc Cảnh Lê hơi do dự, mày kiếm nhíu chặt nhìn quân sư hỏi."Vương gia có ý tứ là...?" Quân sư liền giật mình, không giải thích được ý của hắn, nói."Chúng ta quét ngang Vĩnh Châu cũng không dùng qua nửa điểm bản lĩnh của người Nam Chiếu. Một khi Toái Tuyết quan để cho người Nam Chiếu đi vào, chỉ sợ. . . mời thần thì dễ tiễn thần thì khó." Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng nói. Mặc dù Người Nam Chiếu hợp tác cùng với hắn, nhưng hắn vẫn biết bọn họ cũng không có thành thật như vậy. Một khi Thần thoại Toái Tuyết Quan trăm năm bất khả xâm phạm bị tiêu diệt, chỉ sợ sau này những người này thường xuyên khiêu chiến Toái Tuyết quan, xâm phạm ranh giới Đại Sở ."Vương gia, tên đã khai cung không thể không bắn." Quân sư khuyên nhủ, "Một khi chúng ta bội ước, chỉ sợ Nam Chiếu sẽ lập tức rút binh. Đến lúc đó, Mộ Dung Thận sẽ quay đầu lại đối phó chúng ta. Đợi đến khi viện binh của triều đình tới. . . Hậu quả thiết nghĩ sẽ không chịu nổi. Cho nên, Vương gia vẫn tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn."Mặc Cảnh Lê gật đầu, làm sao hắn không rõ đạo lý này, "Ngươi nói. . . Tại sao Hắc Vân kỵ lại tới nhanh như vậy?"Quân sư hơn khó xử mà nói: "Định Vương xưa nay mưu tính sâu xa, hai ngày nay chúng ta vẫn không có tra được tung tích trước đó của Hắc Vân kỵ. Chỉ sợ là Định Vương trước kia đã ám cọc ở chỗ này." Nghĩ đến đây, quân sư không khỏi bóp cổ tay, nếu không phải là nhóm Hắc Vân kỵ này thì hiện tại thành Vĩnh Lâm đã sớm là vật trong túi bọn hắn. Nói không chừng Toái Tuyết quan đều đã bị công phá."Ngươi là nói Mặc Tu Nghiêu đã sớm dự liệu được Nam Chiếu sẽ khởi chiến?" Sắc mặt Mặc Cảnh Lê khó coi hỏi.Quân sư nào dám thừa nhận, chẳng qua là nói: "Có lẽ cũng chỉ là Định Vương lưu lại dự phòng Nam Chiếu. Dù sao năm đó Định Vương đánh trận ở Nam Chiếu hết sức lợi hại." Nếu không phải hoàng gia lúc đó lo lắng Thiếu tướng quân Định Vương Phủ danh tiếng quá hiển hách, chiến công quá cao, mạnh mẽ ra lệnh lui binh. Chỉ sợ hiện tại Nam Chiếu đã sớm không tồn tại rồi. Cừu hận của Nam Chiếu đối với Định Vương đương nhiên không cần phải nói, Định Vương chỉ sợ cũng nhìn Nam chiếu hiện nay tro tàn lại cháy như cái đinh trong mắt.Mặc Cảnh Lê khinh thường bĩu môi, "Mặc Tu Nghiêu tự xưng dụng binh như thần, đánh một năm cũng không thể bình định Nam Chiếu. Bổn vương dùng thời gian không quá nửa tháng liền quét ngang Vĩnh Châu. Nhiều nhất lại dùng nửa năm bình định thì cả phía Nam sông Vân Lan ở trong tầm tay!""Vương gia anh minh." Quân sư cười nói, vừa không để lại dấu vết lau mồ hôi. Lần này có thể thuận lợi như vậy tuyệt đối do ông trời cũng đang giúp bọn họ. Kể từ sau khi Mộ Dung Thận trấn thủ Toái Tuyết quan, Hoàng đế đã dùng các loại biện pháp tiêu giảm binh lực Vĩnh Châu, Thái thú Vĩnh Châu lại càng không biết mệt luôn tìm Mộ Dung Thận phiền toái. Cho nên mới đưa đến phòng ngự Vĩnh Châu trống không. Mà bọn họ lần này lại càng xuất kỳ bất ý (ra tay bất ngờ) đột nhiên xuất thủ lúc này mới một đường thuận lợi. Sau này đợi đến triều đình kịp phản ứng, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy. Nhưng Vương gia nói không sai, chỉ cần diệt Mộ Dung Thận, Toái Tuyết quan, phía Nam sông Vân Lan quả thật sẽ trở thành vật trong túi bọn họ."Khởi bẩm Vương gia! Quân đội phía tây gặp tập kích!" Ngoài trướng, binh sĩ cuống quít cao giọng bẩm báo.Mặc Cảnh Lê ngẩn ra, chợt đứng dậy đi ra ngoài trướng hướng nơi xa nhìn lại, quả nhiên thấy phía tây một mảnh ánh lửa ngất trời, "Vô liêm sỉ! Làm sao thành Vĩnh Lâm có thể còn binh lực để rút ra đánh lén?"Quân sư ở phía sau đi theo ra ngoài, thấy tình hình phía tây cũng là sửng sờ, vội vàng nhắc nhở: "Vương gia..."Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: "Phái người đi qua tiếp viện!""Vương gia, nhìn bên!" Các tướng lĩnh vội vã chạy tới la hoảng lên, phía đông đại doanh cũng đồng thời sáng lên ánh lửa, một người sợ hãi nói: "Đông Doanh*(doanh trại ở phía đông) cũng gặp tập kích rồi!"Quân sư ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói: "Vương gia! Thành Vĩnh Lâm căn bản không có bao nhiêu binh mã. Nếu như muốn đồng thời tập kích hai cánh như vậy trong thành nhất định trống không, nếu như bây giờ chúng ta nhân cơ hội công thành. . . . . ."Mặc Cảnh Lê chợt xoay người lại nhìn hắn, "Ngươi cảm thấy hai tiểu tử thành Vĩnh Lâm kia có lá gan này, bỏ không Vĩnh Lâm tới đây tập kích ban đêm?" Hắn không quen Vân Đình và Hạ Thù nhưng cũng không coi là xa lạ, nghe nói là hai Giáo Úy trẻ tuổi nhất – thủ hạ của Mộ Dung Thận. Hai Giáo Úy mới có hai mươi tuổi, cứ cho bọn hắn có lá gan lớn cũng không dám bất kể Vĩnh Lâm mà bí quá hoá liều. Huống chi, chỉ cần không phải ngu ngốc cũng biết, cho dù tập kích ban đêm thành công cũng căn bản không thể nào đánh lui mười mấy vạn đại quân, ngược lại mất không binh lực trấn thủ thành Vĩnh Lâm." Ý tứ của Vương gia là......" Quân sư cau mày nói."Phái thám tử đi thăm dò! Trương tướng quân, Lý tướng quân, tăng viện Đông Doanh và Tây Doanh!""Dạ! Vương gia."Trên một ngọn núi cách đại doanh Lê Vương không xa, Diệp Ly cúi đầu mãn ý nhìn khói lửa sáng rực dưới chân núi, tiếng chém giết từng trận từng trận vang lên. Hạ Thù và Ám Nhị, Ám Tam cùng nhau đi theo bên cạnh Diệp Ly, nhìn một màn dưới chân núi."Viện quân tới!" Một ngón tay Hạ Thù chỉ một đống nhân mã trên con đường dưới chân núi đang nhanh chóng đi về phía Tây Doanh.Diệp Ly bộ dạng thuận theo, cười yếu ớt: "Phía Tây Doanh sắp kết thúc chưa? Cho người dẫn bọn họ xoay vài vòng."Hạ Thù cười nói: "Dĩ nhiên, nếu bàn về địa hình, vẫn là người địa phương chúng ta hàng năm đóng ở đây quen thuộc hơn một chút. Phía Đông Doanh bên kia chỉ sợ cũng sắp không chống đỡ được rồi."Diệp Ly nói: "Người bên kia giao cho bọn họ tự mình giải quyết. Để cho ám vệ chuẩn bị, ta không muốn Mặc Cảnh Lê lại có thể phân ra nhân mã để tới tăng viện." Ăn nhiều là sẽ bị mắc nghẹn chết.Ám Tam cười nói: "Vương Phi yên tâm, ám vệ đánh giặc không được nhưng quấy rối tuyệt đối là thành thạo!""Quân phản loạn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, sẽ có người từ phía sau giết tới." Trời tối đen như mực rất thích hợp để ám sát, nhân tiện cho chó cắn chó, liều một lần ngươi sống ta chết đi. Phải cảm tạ Lê Vương còn chưa kịp thay hình đổi dạng, quân phản loạn không chỉ có binh khí ngay cả trang phục đều không khác quân trấn thủ Vĩnh Lâm lắm. Về phần trong sơn cốc đen thui kia có thể hay không thấy kí hiệu của đất phong Lê Vương, vậy thì phải xem vận khí của bọn hắn rồi.Diệp Ly thỏa mãn gật đầu, "Đi thôi, chúng ta đi qua xem một chút."Bốn người lên tuấn mã ở cách đó không xa, trong đêm tối lặng yên không một tiếng động hướng một chỗ khác của đỉnh núi chạy đi. Có thể đoán được nơi đó sẽ diễn ra một cuộc chiến càng vô cùng đặc sắc hơn nữa.Một đêm này không người nào ngủ được, cho đến sắc trời dần tỏ rạng chiến đấu mới dần dần ngừng nghỉ. Kết quả để cho sắc mặt Mặc Cảnh Lê vốn âm trầm lại càng thêm đen như mực. Hai cánh quân cộng thêm nhân mã phái đi tăng viện gần ba vạn chết và tổn thương gần bảy tám phần. Còn thi thể đối phương lưu lại vẫn chưa tới ba nghìn. Về phần Đông Doanh ở phía sau trong sơn cốc cơ hồ hoàn toàn là người của mình. Nếu như còn đoán không ra xảy ra chuyện gì thì hắn chính là ngu ngốc! Một buổi tối hao binh tổn tướng hơn hai vạn, chủ tướng hai Doanh còn có hai vị tướng quân phái đi tăng viện đều bỏ mình, đây đối với quân đội Lê Vương vốn là sĩ khí dâng cao quả thực là đả kích kinh người. Chẳng biết lúc nào, trong quân đội Lê Vương quân thế nhưng lặng lẽ truyền lưu lên tin tức Định Vương cùng Hắc Vân kỵ của hắn đang ở thành Vĩnh Lâm. Gần như tất cả binh lính đều sợ hãi . Định Quốc Vương phủ và Hắc Vân kỵ tuyệt đối ở trong lòng từng người lính đều có lực uy hiếp vĩnh viễn cũng không thể dao động.Mà lúc này thành Vĩnh Lâm quả thật một mảnh vui sướng, lần đại thắng này để cho Vân Đình liền bước đi cũng vui vẻ."Đừng cao hứng quá sớm, đợi đến khi Mặc Cảnh Lê làm rõ ràng sự thật, đến lúc đó chỉ sợ ai cũng không ngăn được đại quân của hắn." Diệp Ly bất đắc dĩ nói."Nếu không chúng ta đánh lén mấy lần nữa?" Vân Đình hưng phấn nói."Ngươi cho rằng thủ hạ Lê Vương đều ngu ngốc sao, bị đánh lén một lần thì lần sau còn có thể để đắc thủ nữa à? Nói không chừng người ta hiện tại đang chờ ngươi đi tự chui đầu vào lưới đấy." Hạ Thù tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái.Diệp Ly gật đầu nói: "Hạ Thù nói đúng. Lần này chúng ta đúng là binh hành hiểm chiêu (hành quân đầy nguy hiểm). Vạn nhất Mặc Cảnh Lê kịp phản ứng trực tiếp tập kích bất ngờ Vĩnh Lâm, đến lúc đó cho dù chúng ta có thể giết hai ba vạn quân phản loạn đi nữa cũng cái được không bù nổi cái mất."Vân Đình cũng dần dần từ trong hưng phấn phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng cắn đầu ngón tay, "Vậy phải làm thế nào? Chết tiệt, viện quân của triều đình rốt cuộc lúc nào mới có thể đến a?""Vương Phi." Ám Tam cầm lấy một bức thư hàm đi vào, Diệp Ly gật đầu đối với hai người nói: "Các ngươi lui ra trước đi."Vân Đình, Hạ Thù hai người lên tiếng cáo lui, Diệp Ly từ trong tay Ám Tam nhận lấy phong thư mở ra, vừa nhìn, đầu tiên là vui mừng, rất nhanh sau đó sắc mặt xụ xuống. Ám Tam có chút kỳ quái nhìn thần sắc Diệp Ly biến hóa, không biết trong đó viết cái gì để cho Vương Phi luôn luôn bình tĩnh khác thường như thế. Qua một hồi lâu, mới thấy Diệp Ly đập thư lên trên bàn, nói: "Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay toàn quân đề phòng!""Vương Phi, tại sao?"Diệp Ly nói: "Mặc Cảnh Lê rất có thể ở trong vòng hai ngày này mạnh mẽ tấn công Vĩnh Lâm."Ám Tam không giải thích được, dựa theo dự tính của bọn hắn, mấy ngày gần đây quân phản loạn căn bản sẽ không hành động mới đúng. Diệp Ly nhìn thoáng qua tin tức trên bàn, nói: " Trong vòng ba ngày Viện quân sẽ tới sông Vân Lan, qua không được bao lâu nữa Mặc Cảnh Lê cũng sẽ nhận được tin tức kia. Nếu như hắn không vào lúc này mạnh mẽ tấn công Vĩnh Lâm đợi đến viện quân vừa đến hắn càng không có cơ hội."Ám Tam gật đầu, "Cho nên... Chỉ cần chúng ta sống quá ba ngày nay là tốt rồi......""Chỉ sợ ba ngày nay sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy."Ở bên trong đại quân Lê Vương, Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm mật thư mới vừa đến trong tay dường như muốn trừng nó ra cái lổ thủng. Một hồi lâu mới cả giận nói: "Tốt... Tốt cho một cái Hắc Vân kỵ, Bổn vương cũng muốn biết trong thành Vĩnh Lâm rốt cuộc là cao nhân phương nào!" Trên mật thư viết rõ ràng, Mặc Tu Nghiêu mười ngày trước còn vào cung gặp Mặc Cảnh Kì, cho dù hắn lúc ấy liền rời kinh cũng tuyệt đối không thể ở trong thời gian ngắn như vậy tới Vĩnh Châu. Cho nên mấy ngày nay ngăn cản ở phía trước con đường của hắn căn bản cũng sẽ không phải là Mặc Tu Nghiêu người tàn phế kia. Mà Hắc Vân kỵ... Trừ hai nghìn Hắc Vân kỵ trong thành Vĩnh Lâm kia, cơ hồ lục soát khắp cả Vĩnh Châu cũng không có thấy nửa bóng dáng Hắc Vân kỵ."Vương gia, hiện tại......" Sắc mặt Quân sư ngưng trọng, "Viện quân sẽ mau tới, nhiều nhất qua nữa ba ngày sẽ đi qua sông Vân Lan. Kính xin Vương gia sớm quyết định." Rút quân tiến công hướng đông, hay là tiếp tục công phá Toái Tuyết quan hướng Tây cùng Nam Chiếu quân hội hợp."Không tiếc bất cứ giá nào, công thành!"Chiến tranh lần nữa khai hỏa, lần này so với thế công của mấy ngày trước càng thêm kịch liệt. Mặc Cảnh Lê không tiếc rẻ phái ra binh mã tinh nhuệ nhất điên cuồng công thành. Mặc dù Hắc Vân kỵ đang phụ trợ dưới thành Vĩnh Lâm thì năng lực phòng ngự được đề cao thêm một bước, nhưng như vậy cũng không thể cản được trước thế công điên cuồng, tướng sĩ thủ thành mỏi mệt không chịu nổi, thương vong thảm trọng. Mà một ngày này, cho đến ban đêm quân phản loạn mới dần dần thối lui lại ở chỗ không tới năm dặm như cũ giằng co cùng với thành Vĩnh Lâm. Mà một ngày này, quân trấn thủ Vĩnh Lâm đã chết, bị thương gần nửa. Ngay cả buổi tối cũng không thể an ổn nghỉ ngơi còn phải đề phòng quân phản loạn thừa dịp lúc ban đêm đánh lén. Diệp Ly nhìn tình hình trước mắt cau mày, vung tay lên lệnh cho Hắc Vân kỵ đóng ở trên thành buổi tối, để cho tướng sĩ thủ thành có thể nghỉ ngơi chốc lát."A Ly, chúng ta trấn thủ được thành Vĩnh Lâm sao?" Trong đêm khuya, Mộ Dung Đình đứng ở trên cổng thành nhìn ra xa, nơi xa, quân doanh quân phản loạn đông nghịt một mảnh làm cho lòng người không khỏi ngưng trọng.Diệp Ly bên cạnh nhìn nàng, mỉm cười nói: " Sợ không?"Mộ Dung Đình bẹp miệng, bất mãn nói: "Người nào sợ? Chỉ là... Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều người chết như vậy. Lúc trước phụ thân vốn nói ta trẻ con, hiện tại ta mới biết được ta thật rất trẻ con. Luôn cho là cùng phụ thân ở biên quan ngây người mấy năm thì hiểu biết hơn người khác nhiều lắm. Thật ra thì ta chưa từng ra chiến trường."Diệp Ly nhẹ giọng an ủi: "Ngươi đã làm rất tốt rồi." Ngày hôm nay Mộ Dung Đình cũng bận rộn không ngừng, mang theo đại phu trong thành cùng với quân y cường tráng trợ giúp cứu trị binh sĩ bị thương, giúp đỡ vận chuyển lương thực, mũi tên. Cả người đều gầy đi một vòng, " Tướng quân Mộ Dung nhất định sẽ lấy ngươi làm kiêu ngạo."Mộ Dung Đình có chút ngượng ngùng, cười nói: "Ta mới không có làm cái gì, A Ly mới là lợi hại nhất. Nếu như A Ly là nữ nhi của cha ta, khẳng định cha ta cao hứng đến nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."Diệp Ly thấp giọng cười nói: "Nếu không chúng ta quay lại hỏi Mộ Dung tướng quân có nguyện ý để cho ta với ngươi đổi lại hay không?""Không cần đâu, phụ thân cưng ta nhất."Diệp Ly cười khẽ, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì."Mộ Dung Đình ngẩn ra, thở dài nói: "Ta không sợ, nếu quân phản loạn thật tấn công vào, tới một người bổn cô nương giết một người, tới hai người bổn cô nương giết một đôi!"Nhìn Mộ Dung Đình làm ra vẻ bộ dáng hùng dũng, Diệp Ly cũng không nhịn được nữa cười ra tiếng. Thở dài ngẩng đầu nhìn vầng trăng rằm trên trời, một luồng lo lắng dần dần nhuộm lên dung nhan xinh đẹp của nàng.Tại một góc thành lâu, Hạ Thù và Vân Đình sóng vai mà đứng, ánh mắt cũng rơi vào trên bóng ảnh mảnh khảnh nơi xa kia. Diệp Ly một thân nam trang màu xanh nhạt, một đầu tóc đen cũng không có cài trâm mà là được một sợi tơ màu trắng ngà tùy ý vén lên. Dưới ánh trăng, dung nhan được rắc lên một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt, lộ ra một tia tinh khiết nhưng lại u buồn. Như đóa hoa sen yên tĩnh, hơi thở u nhã như lan, làm cho thiếu nữ áo đỏ như lửa bên cạnh nàng cũng không khỏi nhạt nhòa đi nhiều."Nếu như lần này ta còn sống..., ta nhất định phải gia nhập Hắc Vân kỵ!" Vân Đình kiên định nói, gia nhập Hắc Vân kỵ chính là nguyện vọng của hắn, chẳng qua là hiện tại kiên quyết hơn mà thôi."Ngày mai nếu như thật sự không trấn thủ được, ngươi hộ tống Vương Phi đi trước. Hướng Giang Bắc đi, qua sông Vân Lan rất nhanh hẳn là có thể gặp được viện binh." Hạ Thù nhàn nhạt mở miệng nói.Vân Đình trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Tiểu gia là người lâm trận bỏ chạy sao?"Hạ Thù nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi không biết Vương Phi và Lê Vương có quan hệ như thế nào ư? Nếu ngài ấy rơi vào trong tay Lê Vương sẽ phải có kết quả gì?"Vân Đình sửng sốt, không khỏi nhìn cô gái nơi xa kia đón gió mà đứng, có chút phiền não gãi gãi đầu nói: "Ta lại không có đủ năng lực hộ tống Vương Phi rời đi, vậy thì ngươi đi đi. Ngươi tương đối có thể khuyên người một chút. Vương Phi thoạt nhìn cũng không giống như người có thể bỏ xuống thành Vĩnh Lâm mà một mình rời đi. Lại nói, ta còn thật không có trông thấy Vương Phi như vậy đấy?"Hạ Thù gật đầu tán thành, mặc dù chung sống không có mấy ngày, nhưng vị Định Vương Phi còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn hắn. Bề ngoài nhu nhược nhưng trong lòng còn kiên cường hơn cả nam tử. Còn có tài trí kia làm cho người ta sợ hãi than, quyết định nhạy cảm như tướng quân, thân thủ lại hơn rất nhiều người có thân thủ mạnh mẽ. Hạ Thù cảm thấy ngài ấy không phải là một Vương Phi được nuông chiều từ bé, mà là một người quân nhân đã trải qua trăm trận chiến."Ngươi nói, nếu như chúng ta đều sống sót thì ta sẽ cầu xin Vương Phi thu ta vào Hắc Vân kỵ, Vương Phi có thể đáp ứng hay không?" Vấn đề giải quyết không được trước hết không nên suy nghĩ, cái này là thói quen của Vân Đình, quay đầu, Vân Đình bắt đầu ảo tưởng chính là tương lai tốt đẹp.Hạ Thù suy nghĩ một chút, cười nhạt nói: " Có lẽ ngươi có thể đi hỏi Định Vương Phi một câu: Hắc Vân kỵ còn thu người không?"Ánh mắt Vân Đình sáng lên, nhìn bóng ảnh màu xanh nhạt đang nói chuyện cùng với Mộ Dung Đình cách đó không xa nóng lòng muốn thử. Hạ Thù bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi xuống thành lâu, vừa nói: "Đi về nghỉ ngơi đi, đừng quên ngày mai còn có một tràng ác chiến."Vân Đình mạn bất kinh tâm (không để ý) gật đầu, còn đang do dự là rốt cuộc có muốn hay không nên đi hỏi Định Vương Phi, dù sao không phải là mỗi người đều có cơ hội gặp được chủ nhân Hắc Vân kỵ. Nhìn một chút bóng ảnh nhu hòa kia dưới ánh trăng, Vân Đình xoay người hướng dưới cổng thành đi tới, nếu như ngày mai còn có thể sống sót, cho dù cầu xin cũng phải cầu xin đến khi Định Vương Phi thu hắn vào Hắc Vân kỵ!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me