LoveTruyen.Me

Thu Ky Cua Tieu Tong

Hôm nay Vương Nhất Bác có chút áy náy với Tiểu Khương, lần nào Tiểu Khương cũng phải lặp lại một lần cậu mới nghe rõ.

Cậu chột dạ, đành phải nói dối: "Tín hiệu không tốt lắm."

"Không sao không sao." Tiểu Khương không để tâm, đánh chết cậu ấy thì cậu ấy cũng không nghĩ ra "tín hiệu" mà Vương Nhất Bác nói đứt là đứt là bởi vì ông chủ đang chỉnh lại dây đeo thẻ cho cậu.

Trao đổi công việc xong, cuộc gọi rốt cuộc cũng xong.

Nhịp tim loạn rồi.

Vào lúc Vương Nhất Bác nghe điện thoại còn phải để ý đến chỗ điều khiển, rất sợ tài xế xoay mặt hoặc là nhìn vào kính chiếu hậu. May mà tài xế nghe thấy cậu đang nói chuyện điện thoại, luôn nhìn ra lớp kính chắn ở phía trước, không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Tiêu Chiến đã chỉnh xong dây đeo thẻ cho cậu, ngồi về chỗ cũ.

Vương Nhất Bác khó mà bình phục, sắp đến thời gian lễ khai mạc Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh, không thể chậm trễ, cậu nói với Tiêu Chiến: "Tiêu Tổng, bên em xong rồi."

Tiêu Chiến gật đầu, đẩy cửa đi xuống.

Vương Nhất Bác đi theo sau lưng anh bước vào hội trường, vừa rồi anh cẩn thận sửa sang lại dây đeo thẻ cho cậu, phản ứng đầu tiên trong đầu cậu không còn là ông chủ sửa sang lại thẻ chứng nhận cho cậu, mà là chồng.

Cho nên nhịp tim hoàn toàn rối loạn.

"Tiêu Tổng, đã lâu không gặp." Có người nghênh đón chào hỏi.

Vương Nhất Bác có ấn tượng với người tới, năm ngoái trong nghi thức hội hiệp đàm ký hợp đồng, người này cũng chào hỏi Tiêu Chiến.

"Gần đây bận việc gì thế?" Hiếm khi Tiêu Chiến quan tâm người khác trước.

Lam Ngọc cười nói: "Bận bịu bừa thôi."

Dư quang nhìn lướt Vương Nhất Bác, ngay sau đó thu lại. Năm ngoái anh ấy ở trong nghi thức ký hợp đồng, mượn cớ chào hỏi Tiêu Chiến, sang đó xem thử dáng dấp của Vương Nhất Bác ra sao mà Huy Vũ thổi phồng.

Quả thật là quá đẹp.

Cũng không phải tuýp làm anh ấy rung động.

Nếu kết hôn, anh có thể cân nhắc tìm tuýp giống Vương Nhất Bác.
Đúng lúc ngày nào bác cả cũng lải nhải, anh ấy suy nghĩ vậy thì Vương Nhất Bác đi, dù sao thì kết hôn không cần tình cảm, không cần nói chuyện yêu đương, thích hợp là được.

Cũng rất ít có đối tượng kết hôn khiến anh ấy cảm thấy không tệ.

Kết quả là hỏng rồi.

Tiêu Chiến: "Có rảnh cùng nhau đánh bài."

"Bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh, chờ sau lễ thì đi hội sở tìm anh so tài kỹ thuật đánh bài."

Hai người vừa nói vừa đi đến hàng trước của hội trường.

Chỗ ngồi của Vương Nhất Bác ở hàng thứ sáu, anh ở hàng thứ nhất, cậu đi đến vị trí của mình.

Chỗ ngồi của Lam Ngọc và của Tiêu Chiến không chung một chỗ, còn chưa tới thời gian hội nghị, hàng trước bên trong hội trường đều là người quen đang nói chuyện phiếm với nhau, anh ấy và Tiêu Chiến trò chuyện thêm vài câu.

Tiêu Chiến nhắc đến Huy Vũ: "Cậu có quen biết Huy Vũ không?"

"... Từng gặp, người bên B của hạng mục chúng tôi." Hiện tại Huy Vũ hóa thành tro anh ấy cũng biết.

Người có thể để cho Tiêu Chiến chủ động nhắc đến, không giống như tầm thường.

"Tiêu Tổng cũng biết Huy Vũ?"

Tiêu Chiến chỉ nói: "Em họ của trợ lý tôi."

Lam Ngọc cười cười: "Thì ra đều là người quen."

Tiêu Chiến nói đến đó thì ngừng, anh đã chủ động nhắc tới, sau này Lam Ngọc tự nhiên sẽ chăm sóc Huy Vũ nhiều hơn lúc làm việc.

Suy nghĩ của Lam Ngọc thì tương đối phức tạp, có thể biết em họ của trợ lý đi làm ở đâu, không phải là để tâm trợ lý thì chính là ấn tượng khắc sâu đối với em họ của trợ lý.

Rất có thể Huy Vũ nóng lòng giới thiệu bạn trai cho Vương Nhất Bác sau khi Vương Nhất Bác thất tình, vì vậy quăng lưới rộng rãi, không chỉ là anh ấy, mà còn có Tiêu Chiến.

Hiện tại Vương Nhất Bác đã có bạn trai, anh ấy và Tiêu Chiến cũng bị mắc lừa.

Chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân, Lam Ngọc và Tiêu Chiến còn chưa quen thuộc đến mức cái gì cũng có thể trò chuyện, không tiện hỏi sâu hơn.

Còn hai phút đến chín giờ, Lam Ngọc quay về chỗ ngồi của mình.

Hôm nay Tiêu Chiến là người thứ hai lên sân khấu diễn giảng, trước anh là tiền bối Hướng Thiên trong giới tài chính, Hướng Thiên đã hơn sáu mươi tuổi, từng quát tháo thương trường, lật mặt như cắt.

Ông ta rất ít tham dự hoạt động, bao nhiêu người muốn hẹn ông ta ăn bữa cơm đều khó.

Lúc Tiêu Chiến đi lên, Hướng Thiên vỗ vai anh một cái.

Vương Nhất Bác ngồi dưới sân khấu nhìn lên sân khấu ở đối diện mà chụp hình, không ngờ mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và cá sấu Hướng Thiên giới tài chính tốt như vậy.

Thật ra thì hôm nay không cần Vương Nhất Bác chụp hình, hiện trường đều là súng dài pháo ngắn của các nhà truyền thông lớn kinh tế tài chính.

Cậu nhắm ống kính ngay Tiêu Chiến, chỉ chụp một mình anh, làm mờ bối cảnh bên cạnh.

Cũng đúng dịp, hai năm gần đây Tiêu Chiến không có tiết mục diễn giảng, đúng lúc năm nay có.

Tiêu Chiến sử dụng tổng cộng hai mươi ba phút, Vương Nhất Bác tính giờ cho anh.

Xung quanh là tiếng vỗ tay vang dội của cậu.

Buổi hội nghị nghỉ ngơi giữa chừng, Vương Nhất Bác xem lại hình ảnh vừa chụp, chờ cậu ngẩng đầu nữa, nhìn thấy Bùi Viện đi tìm Tiêu Chiến.

Bùi Viện đưa một điếu thuốc cho Tiêu Chiến: " Tiêu Tổng, đi ra ngoài hút điếu thuốc nhé?"

Tiêu Chiến: "Cai rồi."

Bùi Viên ngượng ngùng để điếu thuốc vào miệng của mình, chỗ này là hội trường, không thể hút thuốc, anh ta chỉ cắn trong miệng.

"Anh còn chưa từ bỏ thu mua Đông Bác?"

Lại nói: "Cần gì chứ. Anh dù là thu mua tất cả công ty khoa học kỹ thuật chữa bệnh cho em ấy, thì cũng chỉ có thể khiến em ấy cảm động."

Tiêu Chiến cười cười, cũng lười đoái hoài.

"Tiêu Tổng, anh không biết em ấy thôi, em ấy chậm nhiệt lại nặng tình, rất khó rung động đối với một người." Một khi rung động thì cũng rất nặng tình, những người khác đều không ở trong mắt cậu nữa.

Bùi Viện còn ôm một tia hi vọng, cho dù là Tiêu Chiến thích cậu bảy năm thì thế nào, cậu sẽ không dễ dàng đón nhận như vậy. Cái gọi là công khai bạn trai trên vòng bạn bè, cái bóng lưng kia bị chỉnh ảnh mà không giống thật, nếu thật muốn đón nhận Tiêu Chiến, thì sẽ không chỉnh ảnh.

"Tôi đi ra ngoài hút thuốc, xin lỗi không tiếp chuyện được."

Vương Nhất Bác nhìn thấy Bùi Viện rời khỏi, không biết anh ta và Tiêu Chiến đã nói cái gì. Điện thoại di động của Tiêu Chiến ở chỗ của cậu, cậu cũng không cách nào hỏi.

Buổi trưa, người đứng ra tổ chức thống nhất sắp xếp dùng cơm, tiệc đứng đơn giản.

Tiêu Chiến và mấy người bạn đi với Hướng Thiên, Vương Nhất Bác không sang đó, cậu ghép bàn mà ăn bữa ăn công việc với người ngồi bên cạnh cậu trong buổi hội nghị.

Vừa ăn xong, bên cạnh bàn có thêm một bóng dáng, Bùi Viện đến tìm cậu.

"Đã lâu không gặp." Anh ta chào hỏi trước.

Hôm nay trong trường hợp này, cậu giữ phong độ nên có: "Bùi Tổng, tôi đúng lúc cũng có lời nói nói với anh. Tiện thì ra ngoài trò chuyện nhé?"

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ăn.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không ở trong cùng một khu dùng cơm, lúc anh đi tìm cậu đúng lúc nhìn thấy cậu và Bùi Viện đi ra bên ngoài, cậu vừa cùng Bùi Viện nói chuyện, vừa cúi đầu mở túi ra, không biết đang tìm cái gì trong túi.

Anh không theo sau.

Vương Nhất Bác và Bùi Viện ra khỏi trung tâm hội nghị, muốn tìm một chỗ không nhiều người, thì một người đi từ đối diện đến, mặc nhãn hàng xa xỉ nào đó, trên cổ cũng đeo thẻ ra vào hội nghị.

Người bình thường nhìn thấy ngay phía trước có người thì cũng sẽ thoáng tránh một chút, dù sao thì đường đi rộng như vậy, không phải cứ phải đi thẳng, song, người đối diện đi thẳng đến.

"Đã lâu không gặp."

Trong một chốc Nhật Cường nhìn Bùi Viện mà không chớp mắt, hắn nhảy sang một công ty có vốn mạo hiểm khác, công ty có danh ngạch tham gia buổi hội nghị, nhưng có hạn, vất vả lắm hắn mới tranh thủ được một cái.

Trong tình huống chính thức, hắn không tìm thấy cơ hội nói chuyện với Bùi Viện, hiện tại nhìn thấy Bùi Viện đi chung với Vương Nhất Bác, hắn không cam tâm.

Từ ánh mắt người nhìn Bùi Viện, Vương Nhất Bác đoán được là ai.

Vương Nhất Bác cũng không hơi sức rảnh rỗi nghe bọn họ chào hỏi, cất bước bỏ đi.

Bùi Viện căn bản không để ý tới Nhật Cường, anh ta quên mất rốt cuộc mình có trả lời Nhật Cường hay không, rồi sải bước đuổi theo Vương Nhất Bác.

Bên này trống trải, không ai đi ngang qua.

Vương Nhất Bác không nói nhảm, trực tiếp lấy giấy hôn thú trong túi cho anh ta xem.

"Sau này đừng lại tìm tôi nữa, đừng cố ý xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."

" Vương Nhất Bác anh..." Bùi Viện nhìn thấy Tiêu Chiến trên giấy chứng nhận, toàn thân chết lặng, không cảm giác được đau, sức lực cả người thoáng chốc cũng bị rút đi hết.

Vốn là tháng chín năm ngoái, bọn họ cũng phải lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Cậu là người chậm nhiệt như vậy, sao đã kết hôn chớp nhoáng rồi.

Nhìn thấy phản ứng của Bùi Viện, Vương Nhất Bác nghĩ đến mình của trước kia.

Vào một khắc biết anh ta lạc lối, cậu đại khái chính là như vậy.

"Trừ nhân viên làm việc của Cục Dân Chính ra, anh là người thứ nhất biết bọn tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Tiêu Chiến đã đáp ứng tôi không nói với bất cứ ai, nếu tôi không cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn, cho dù anh có khiêu khích nữa, thì anh ấy cũng không sẽ lấy chuyện kết hôn ra khoe mẽ. Nhưng tôi không thể để cho anh ấy còn phải kiềm chế nhượng bộ ở trước mặt. anh "

Vương Nhất Bác để giấy chứng nhận vào trong túi: "Đủ loại chuyện đã qua, tôi đã sớm buông xuống rồi, không oán cũng sẽ không hận nữa. Bất kể như thế nào đi nữa, quen biết một trận, cũng hi vọng anh có thể hạnh phúc."

Cậu xoay người quay về hội trường.

Biết hôm nay Bùi Viện cũng tham gia Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh, cũng tính đúng là anh ta chắc chắc sẽ còn tìm cậu, buổi sáng trước khi đến, cậu cố ý đem theo giấy chứng nhận.

Quay lại hội trường, Tiêu Chiến đang nói chuyện với Lam Ngọc.

Vương Nhất Bác ngồi vào chỗ ngồi của mình, vừa ngồi vững vàng, Tiêu Chiến đến tìm cậu: "Đưa điện thoại di động cho anh." Nhỏ giọng nói: "Anh ta lại phiền em?"

"Không! Là em bảo anh ta đi ra ngoài."

Vương Nhất Bác đưa điện thoại di động của anh cho anh, nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý cậu bên này.

Cậu kéo túi ra, để lộ giấy hôn thú: "Em cho anh ta xem cái này."

Vừa nhìn xong, người ngồi bên cạnh đi đến, Vương Nhất Bác như không có chuyện gì xảy ra mà khép túi lại, Tiêu Chiến đánh mấy chữ, trả lại điện thoại di động cho cậu.

Giao diện điện thoại di động là văn bản, phía trên chỉ có hai chữ: Cảm ơn

Buổi tối các nhân vật tiếng tăm của giới tài chính có bữa tiệc, tôm tép như bọn họ không tham gia được, Vương Nhất Bác đã sớm trở về. Hôm nay Huy Vũ đến, đem bánh quy trà xanh tự nướng cho cậu.

- -

Theo không khí lạnh lẽo đến trước thời hạn, một ngày làm việc trước ngày nghỉ cuối cùng cũng kết thúc.

Hôm nay nhiệt độ đột nhiên giảm mười mấy độ, mặc một chiếc áo khoác cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Tiểu Khương tắt máy vi tính, lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp, chuyến đi tự túc của cậu ta và vợ bắt đầu từ tối nay.

Vương Nhất Bác quan tâm một câu: "Tính toán đi đâu chơi?"

"Một đường lái về phía nam, chắc có thể lái xa nhất đến Thượng Hải." Trên đường đi nghỉ kẹt xe, còn phải cân nhắc thời gian của đường về, một đường đi chơi, có thể đi chơi mấy thành phố thì chơi mấy thành phố.

Vương Nhất Bác: "Nếu như đi Tô Châu, thì gọi cho anh, anh dẫn các em đi chơi một ngày."

"Vậy nhất định rồi, cảm ơn anh." Cho dù đi đến Tô Châu, cậu ấy cũng sẽ không làm phiền Vương Nhất Bác, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ, ai cũng có sắp xếp của mình.

Vương Nhất Bác chờ những người khác của Bộ phận Giám đốc đi hết, đi đến phòng làm việc của anh.

Tiêu Chiến đang nghe điện thoại, mấy người bạn hẹn anh ăn cơm, nói đã thật lâu không tụ họp, còn có một người bạn vừa từ nước ngoài quay về.

"Được, gửi địa chỉ cho tôi."

Cúp điện thoại, anh nói với cậu: "Buổi tối anh và bạn bè ăn cơm. Em có đi không? Bọn họ đều biết em."

Vương Nhất Bác: "..."

Rốt cuộc có bao nhiêu người biết anh yêu thầm cậu.

"Em không đi đâu."

Sang đó rồi còn không phải như ngồi bàn chông.

Tiêu Chiến không ép buộc, cái mà sau này có chính là cơ hội cùng nhau ăn cơm. Hiện tại cậu và phu phu nhà Tần Lam ở chung không câu nệ nữa, bạn bè khác của anh còn cần từ từ đến.

Bọn họ cùng rời phòng làm việc.

Tiêu Chiến để cho cậu ở nhà thêm mấy ngày: "Em cũng gần một năm không trở về rồi."

Vương Nhất Bác nói: "Ở ba bốn ngày nữa thì về lại."

Tiêu Chiến cho rằng: "Về lại còn có chuyện khác?"

"Không có."

Tiêu Chiến hiểu rồi, anh nói: "Em không cần về lại, anh đi Tô Châu."

Vương Nhất Bác "Dạ" một tiếng, rất nhẹ nhàng.

Xuống dưới lầu, hai người tách ra.

Vương Nhất Bác lái xe của mình rời khỏi trước, Tiêu Chiến lên xe của mình, có lúc tài xế hoảng hốt, cảm giác bọn họ ở bên nhau rồi, lại cảm thấy vẫn là ý tứ ông chủ đơn phương.

Vương Nhất Bác bắt đầu kế hoạch chờ Tiêu Chiến đi đến Tô Châu, dẫn anh đi nơi nào dạo một chút, đây coi như là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò.

Đoạn đường từ công ty về đến nhà, cậu cũng đang suy nghĩ.

Vừa mở cửa nhà, cuộc gọi của Huỳnh Lâm đi vào.

Lần trước gặp mặt vẫn là mấy tháng trước, gần đây Huỳnh Lâm luôn quay tiết mục, mấy ngày này vừa rảnh rỗi.

Kỳ nghỉ 1/10 hàng năm, Huỳnh Lâm cũng sẽ đi Tô Châu rồi ở lại mấy ngày, cậu ta có nhà ở Tô Châu, năm nay cũng dự định sang đó, nhưng lần này phải đi bán nhà.

Người kia có người muốn kết hôn rồi, cậu ta chờ thêm nữa cũng không có ý nghĩa.

"Kỳ nghỉ cậu về nhà không?"

"Về, vé xe ngày mai." Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu thì sao? Có kỳ nghỉ không?"

"Có. Tớ phải đi Tô Châu mấy ngày, nếu rảnh, tìm cậu ra uống ly cà phê."

Vương Nhất Bác: "Trước ngày bốn đều rảnh." Sau đó là thời gian thuộc về Tiêu Chiến, cậu cũng không chia cho những người khác nữa.

Huỳnh Lâm cũng sang đó trước mấy ngày ngày nghỉ, thời gian đúng lúc kẹt ở đó.

Vương Nhất Bác ăn cơm rồi quét dọn trong nhà một lần, thời gian ở một mình quá vô cùng chậm chạp.

Tắm xong, cậu lại tưới đủ nước cho cây xanh trên ban công.

Điện thoại di động kêu lên, cuộc gọi của Tiêu Chiến.

Anh mới từ nhà hàng ra, hỏi cậu có ở nhà không, qua đây thăm cậu.

"Lúc này mới tám giờ, các anh nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"

"Ừ, đều không uống rượu."

Bởi vì anh nói mình không uống, những người khác đều không uống, phát giác chắc anh có chuyện, vì vậy ăn xong thì giải tán.

Trên người Vương Nhất Bác cúp điện thoại xong, cậu đi phòng ngủ tìm quần áo thay.

Chỗ Tiêu Chiến ăn cơm đến chỗ này là đường xe trái phải nửa tiếng, cậu thay quần áo xong bắt đầu dọn dẹp hành lý ngày mai về nhà, đồ vật cần xách theo không nhiều, không cần hai mười phút đã sửa sang lại hành lý.

Chuyến xe mười giờ sáng ngày mai, không cần dậy quá sớm.

Vừa xách vali đến phòng khách, tiếng gõ cửa vang lên, cho rằng là Tiêu Chiến đến.

"Anh!"

"..."

"Anh?"

"Tới đây." Vương Nhất Bác đi mở cửa, tối nay hẹn hò với anh bị bể kèo.

Huy Vũ xách một túi quà vặt cho cậu: "Kinh ngạc vui mừng không?"

Vương Nhất Bác cười:"Vừa kinh ngạc vừa vui mừng."

"Anh đem theo rồi ăn trên đường đi, ngồi xe một mình nhàm chán."

Huy Vũ để quà vặt trên bàn: "Ngày mai, ông bên A nói không tăng ca, cho chúng em một ngày nghỉ. Tạm thời không dọn nhà, em không có chuyện làm, đưa anh ra trạm. Tối nay phải chiếm đoạt giường của anh."

"Tìm nhà sao rồi?"

"Qua đây chính là nói với anh tin tức tốt này, vận may của em nổ tung, dự định ngày mai mua vé số." Huy Vũ chỉ vào tòa nhà bên cạnh: "Hôm nay môi giới gọi điện thoại cho em, nói 202 của tòa nhà số hai có nhà cho mướn, cuối tháng này đến kỳ, người mướn là một chị gái, hình như là thay đổi công việc, sống ở đây thì đi lại không tiện."

Cậu ấy nằm bò trên ghế Sofa: "Sau này em có thể ngày nào cũng đến với anh rồi." Quyết định mướn nhà ở gần đây chính là muốn ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng nấu cơm cho cậu.

Không chỉ là ước hẹn với anh hôm nay bị bể kèo, sau này tất cả ước hẹn ở trong phòng trọ đại khái cũng sẽ bị bể kèo. Chờ Huy Vũ dọn đến, thì một ngày có thể chạy tới nơi này tám chuyến.

"Ăn cơm chưa?" Vương Nhất Bác hỏi em họ.

"Còn chưa, em kích động rồi vội vàng ngồi xe đến." Trên đường đi lại đi siêu thị mua quà vặt cho cậu, không kịp ăn.

"Anh nấu mì cho em."

"Không cần." Huy Vũ nhìn thấy tóc của cậu nửa khô, xem ra vừa tắm xong: "Em tự nấu."

Kéo lê đôi dép, cậu ấy ngâm nga đi vào nhà bếp.

"Đúng rồi, anh." Huy Vũ vịn vào cánh cửa phòng bếp, thò đầu ra: "Toà nhà này của anh có một người có giá trị nhan sắc nghịch thiên đấy."

"Chưa từng gặp qua."

"Em cũng là lần đầu tiên gặp. Anh ấy còn nhường đường cho em nữa, vốn đi trước mặt em, em chạy chậm lên lầu, thì anh tựa vào bên tường để cho em qua trước."

Vương Nhất Bác đi phòng ngủ lấy điện thoại di động, em họ đột nhiên đến, cậu phải nói với Tiêu Chiến một tiếng.

Không ngờ hai phút trước anh đã gửi tin nhắn cho cậu: [ Huy Vũ chắc hẳn phải ở lại thêm một lát nhỉ? ]

[ Sao anh biết Huy Vũ đến? ]

Vương Nhất Bác phản ứng lại: [ Vừa rồi người Huy Vũ gặp phải ở trên cầu thang là anh? ]

[ Ừ. ]

[ Tối nay em ấy ở đây, ngày mai đưa em ra trạm. ]

Cũng cướp mất chuyện ngày mai anh muốn làm rồi.

Tiêu Chiến: [ Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, anh về trước, kỳ nghỉ gặp. ]

Nếu tối nay là cậu đi biệt thự tìm anh, anh có bạn bè hoặc là thân thích ở nơi đó của anh, anh nhất định sẽ không để cho cậu chờ ở bên ngoài, sẽ không để cho cậu không gặp được anh.

[ Anh khoan hãy đi. ]

[Huy Vũ ở đây cũng không sao, anh lên đi. ]

"Tiểu Vũ, anh có một đồng nghiệp đến, tìm anh có chuyện."

Cậu không kịp mặc áo khoác, thay giày dép rồi ra cửa.

"Nam đồng nghiệp hay là..." Nữ đồng nghiệp?

Huy Vũ đi từ nhà bếp nhỏ ra, lời còn chưa nói hết, "Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, anh họ đã đi xuống lầu.

Cách một cánh cửa, cậu ta cũng có thể nghe thấy giày của cậu vội vã đi xuống lầu.

Tiêu Chiến không kịp xem tin nhắn, đang quay ngược đầu xe.

"Tiêu Tổng!"

Cửa sổ xe không đóng lại, giọng nói rõ ràng lọt vào tai.

Tiêu Chiến nhìn từ cửa sổ xe nhìn thấy cậu, anh dừng xe, nhưng không tắt máy, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun kiểu ngắn màu đen đi ra, anh lấy tây trang trên ghế phụ rồi xuống xe.

"Gọi điện thoại nói là được. Sao em xuống rồi?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh thì không nói chuyện.

Bởi vì bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ để cho cậu nhìn thấy anh.

Cậu cũng muốn cho anh một chút thiên vị.

Có lẽ chút chuyện nhỏ này căn bản không tính là thiên vị.

"Mặc ít như thế, không lạnh à?" Vừa nói xong, anh đưa áo cho cậu.

"Em sợ nóng."

"..."

Tiêu Chiến không cưỡng ép khoác áo cho cậu.

Vương Nhất Bác bảo anh đậu xe ở chỗ đậu xe rồi tắt máy: "Sau này không thể nào không gặp được người quen, không nói là mối quan hệ gì, bọn họ cứ cho rằng còn đang trong giai đoạn theo đuổi."

Tiêu Chiến: "Lần sau lại lên. Anh về nhà còn có việc."

Nếu anh ở đây, các cậu nói chuyện không tiện.

Vương Nhất Bác: "Vậy lái xe chậm một chút."

Tiêu Chiến gật đầu, nhìn cậu, không vội lên xe.

Vương Nhất Bác cho rằng anh còn có lời muốn nói, nửa phút sau anh cũng không lên tiếng, ngón tay cậu bấm bừa nút bên hông của điện thoại di động.

Yên lặng tới rất đột nhiên, ngay sau đó lan tràn ra.

Anh chắc hẳn muốn ôm cậu, lại lo lắng cậu bài xích.

Cậu đi về trước hai bước, cùng anh chỉ có nửa bước xa. Kích thích tố và hơi thở ưu việt trên người anh mê hoặc người ta, cũng chèn ép người ta.

Vương Nhất Bác không nhìn anh, lại nói một lần nữa: "Lái xe chậm một chút."

Tiêu Chiến không biết cậu thật sợ nóng hay là cẩn trọng không muốn mặc quần áo của anh, hiện tại cậu đến gần rồi, vì vậy anh mở áo ra, bao lấy cậu rồi ôm cậu vào trong ngực.

Ôm rất lâu cũng không thả ra.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi thở, hiện tại ngay cả lỗ mũi cũng bị hơi thở của anh xâm nhập.

"Tiêu Tổng."

"..." Nhưng vẫn đáp lại cậu: "Ừm."

Anh lại thêm một điều: "Sau này lúc ôm em cũng đừng kêu Tiêu Tổng."

Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời anh: "Được."

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Vừa rồi gọi anh là chuyện gì?"

"Anh thả tay của em ra khỏi áo đi," Cậu dừng lại, rồi nói: "Em ôm anh một lát."

Có lời nói này của cậu đã đủ rồi, Tiêu Chiến lo lắng cậu bị lạnh mà không thả ra, càng ôm cậu chặt hơn.

Huy Vũ nấu mì xong, ăn xong luôn rồi, cầm chén và nồi rửa sạch sẽ, mà anh họ còn chưa lên. Trên sân thượng không nhìn thấy anh họ ở đâu, cậu ta lười xuống lầu lần nữa.

Nửa tiếng sau, ngoài cửa rốt cuộc cũng vang lên âm thanh mở khóa.

Vương Nhất Bác nói như không có chuyện gì xảy ra: "Ăn xong rồi?"

"Cũng sắp tiêu hóa xong rồi."

"..."

Huy Vũ nằm trên ghế sofa lướt điện thoại di động, nhìn anh họ một ánh mắt, chau mày: "Anh điên rồi sao, mặc ít như thế mà đã đi xuống ư? Sao anh không nói với em một tiếng, em đưa quần áo cho anh."

Vương Nhất Bác không lạnh, bị Tiêu Chiến ôm chặt như vậy, ôm hai mươi mấy phút, hiện tại ở sau lưng đã có một tầng mồ hôi.

Cậu đổi giày đóng cửa, đành nói dối với em họ: "Ở trong xe trao đổi công việc, không lạnh."

"Vậy anh xuống xe cũng lạnh mà, người ta đã mặc áo len rồi, anh thì mặc áo thun." Huy Vũ vứt điện thoại di động, đi rót nước nóng cho cậu: "Vất vả lắm mới được nghỉ, đừng bị cảm đấy."

"Không khát, anh đi tắm."

"Không phải anh tắm rồi sao?"

"... Lạnh, tắm nước nóng."

"Vậy anh chỉnh nước ấm cao hơn một chút, đuổi khí lạnh."

Vương Nhất Bác đi vào phòng vệ sinh, khóa trái cánh cửa, trở tay quạt gió, cọng tóc cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Tắm xong ra, trước tiên nhìn điện thoại di động.

Mấy phút trước Tiêu Chiến nhắn cho cậu: [ Anh về đến nhà rồi, đi ngủ sớm một chút. ]

Vương Nhất Bác một tay cầm khăn lông lau tóc tai, một tay đánh chữ nhắn lại: [ Dạ. Tiêu Tổng ngủ ngon. ]

[ Ngủ ngon. ]

"Ca cười gì thế, có gì chơi vui chia sẻ một chút."

"anh cười rồi?" Vương Nhất Bác thoái khỏi khung trò chuyện.

"Đúng vậy. Cười mỉm thích thú."

"..."

Vương Nhất Bác đành tiếp tục nói dối: "Đang xem bình luận Weibo."

Huy Vũ thỉnh thoảng ngủ lại, để mấy bộ quần áo ở chỗ này, cậu ấy đi phòng ngủ lấy đồ ngủ tắm.

Đơn giản ăn bữa sáng, Vương Nhất Bác và em họ đi ra trạm, lái xe của cậu, một lát em họ lái về.

Trên đường đi hai người nói tới hôn lễ con nhà cô, Huy Vũ hỏi cậu muốn tham gia không.

Mối quan hệ giữa bọn họ và cậu còn cố chịu đựng, lúc nhỏ chơi với nhau không tồi, sau này bởi vì mối quan hệ giữa người lớn mà vô hình trung có ngăn cách.

Thật ra thì cũng không có mâu thuẫn lớn gì, gặp mặt nên trò chuyện thế nào thì vẫn trò chuyện thế nấy, nhưng chính là không thân mật nổi.

Vương Nhất Bác nói: "Đi. Đi với ba mẹ anh."

Đã có thể nhìn thấy trước ngày đó đám người tụ tập với nhau, chắc chắn sẽ ngay trước mặt mẹ, ngoài sáng trong tối chế giễu cậu một phen, lấy cậu và chị họ ra so sánh.

Huy Vũ tiếc nuối: "Đáng tiếc em không trở về, nếu không em đáp trả xem bọn họ có chết không."

Cậu ấy rầu rỉ: "Nếu bọn họ hỏi tới người bạn trai giả trong vòng bạn bè anh, thì anh làm sao? Tốt nhất trước hết nghĩ xem nên đối phó thế nào, đừng để lộ đấy."

Vương Nhất Bác cười: "Ai nói là giả? Thật không thể thật hơn nữa."

Huy Vũ không hiểu cậu cười cái gì, cũng cười theo.

Cậu ấy cho cậu phương pháp: "Thật ra thì giả mới dễ làm, vòng bạn bè lại không lộ gương mặt, tùy anh khoác lác sao cũng được, khoác lác anh ấy thành cự phú cũng được. Nếu anh lớn gan, cứ nói là ông chủ các anh, còn không dọa chết bọn họ sao."

"..."

Huy Vũ lải nhải một đường, cho cậu đủ loại chủ ý.

Đến trạm xe, Vương Nhất Bác không để cho Huy Vũ đi vào, cậu đi xuống xách hành lý, để cho Huy Vũ trực tiếp lái xe đi.

Không giống với đi công tác, mỗi lần đều là ngồi khoang thương vụ, về nhà cậu sẽ giành giật vé thường.

Vương Nhất Bác đẩy hành lý vào trạm, vừa đi mấy bước, có người sau lưng kêu cậu: " Tiểu Bác."

"Sao anh đến rồi?"

"Đã nói hôm nay đến tiễn em."

Tiêu Chiến nhận lấy hành lý từ trong tay cậu.

Hôm nay so sánh với hôm qua còn lạnh hơn, anh mặc thêm một chiếc áo măng tô.

Anh đeo kính râm, người khác cũng không nhận ra anh.

Vương Nhất Bác nhìn thêm một ánh mắt, trước kia không phát hiện anh đeo kính râm có sức hút như vậy.

Trong dòng người tấp nập, anh và cậu chờ xét vé lên xe.

Tiêu Chiến lấy một chiếc nhẫn từ túi áo lớn ra, hộp chiếc nhẫn để ở trên xe.

"Chiếc nhẫn đã xong rồi?" Vương Nhất Bác cho rằng là nhẫn cưới anh đặt đã đến rồi.

Tiêu Chiến nói: "Còn chưa. Tháng sau cũng không nhất định là xong. Trực tiếp mua một chiếc trước."

Anh cầm tay cậu, đeo ở trên ngón giữa của cậu: "Cái này xem như nhẫn đính hôn."

Đã hứa là trước khi công khai không thể tặng món quà quý trọng, anh duy nhất có thể tặng chính là nhẫn, đành phải tặng thêm hai chiếc.

Vương Nhất Bác nhìn ngón tay giữa, chiếc nhẫn này cũng không rẻ.

Nhưng chiếc nhẫn không được với món quà khác, cậu lại không thể không nhận.

Đến Tô Châu, ba mẹ cũng đến đón, giống như quay lại lúc vừa học đại học, cậu được nghỉ rồi quay về từ nước ngoài, ba mẹ cùng đến đón máy bay.

Ba gầy rồi, nhưng tinh thần nhìn qua không tồi, cười vẫy tay với cậu.

"Ba."

Đã quá lâu không gặp nhau, Vương Trí ôm cậu: "Hôm nay ba xuống bếp cho con."

Vương Nhất Bác cười: "Dạ."

Ánh mắt đầu tiên mẹ đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu: "Mua giống thật như vậy, chắc không ít tiền nhỉ. Số tiền này mẹ ra, phí thiết kế một hạng mục lớn trước đó của mẹ đã vào tài khoản rồi."

Ba mẹ biết bạn trai trong vòng bạn bè của cậu là bia đỡ đạn, cho rằng cậu mua nhẫn là qua loa thân thích trong nhà

Vương Nhất Bác cố ý hỏi: "Có thể lấy giả làm loạn thành thật không?"

Mẹ Vương: "Mẹ suýt chút nữa cho rằng là thật." Biết cậu không có nhiều tiền như vậy để mua cái thật, cho nên không nghĩ đến phương diện kia.

Vương Nhất Bác cười cười, hai bàn tay ôm cánh tay của mẹ mà đi.

Mẹ Vương nhìn quần áo trên người cậu, rất đơn giản mỏng manh: "Có lạnh không?"

"Tạm được. Qua hai ngày ấm lại, không mặc dày như vậy nữa."

Mẹ kéo tay cậu, bàn tay lạnh như băng, tới lui mà nắm chặt để ủ ấm bàn tay cậu.

Trong nhà vẫn dáng vẻ trước kia, chật chội nhưng sạch sẽ.

Ghế sofa đã được đổi mới, có thêm mấy cái gối ôm họa tiết nanh sói.

Ga trải giường trên chiếc giường của cậu được đổi mới, hôm nay chăn vừa được phơi.

Trung thu năm nay không đi nhà bác Hai, cả nhà bọn họ ba miệng đơn giản chúc mừng ở nhà.

Bà Tiền hàng xóm đưa cho cậu mấy cái bánh Trung thu thịt tươi mới ra lò, còn hái mấy quả lựu cho cậu.

Buổi tối ăn cơm, cậu lấy cái bánh Trung thu, nói với mẹ: "Mẹ, con đi lên cây cầu đá ngắm trăng, gọi một cuộc điện thoại cho đồng nghiệp của chúng con."

"Đi đi."

Mẹ Vương lại gọi cậu lại: "Con chờ đã."

Lo lắng cậu lạnh, bà bọc khăn choàng lên đầu vai cậu: "Cái này chắn gió."

Mẹ Vương thu dọn xong nhà bếp, mở tivi xem đêm liên hoan với chồng.

Đã thật nhiều năm bọn họ không ung dung như vậy rồi.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: [ Trung thu vui vẻ. ]

Cuộc gọi của Tiêu Chiến nhanh chóng xuất hiện: "Ăn cơm rồi?"

"Vâng." Cậu cắn bánh Trung thu một cái: "Vừa ăn. Đang ăn bánh Trung thu thịt tươi."

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh cậu ăn đồ, lúc trước chuyện này là tuyệt đối không thể nào, cậu sẽ không vừa ăn đồ vật vừa nói chuyện với anh.

"Ở nhà?"

"Không." Cậu nói: "Em ở bên ngoài ngắm trăng."

"Ở đâu ngắm?"

"Trên cầu ở phía đông nhà chúng em. Có lẽ anh không biết."

"Anh biết."

Đi cũng đi qua rồi, còn không chỉ một lần.

Vương Nhất Bác đi lên cầu, tựa vào cột đá trụ cầu, vị trí này ngắm trăng cao nhất.

"Tiêu Tổng, anh đã tới chỗ này của nhà em phải không?"

"Ừ, đi ngang qua."

Trong mảnh sân có mấy gia đình sinh sống, không biết nhà cậu cụ thể là hướng nào.

Vương Nhất Bác: "Chờ sau này em dẫn anh đến, để cho anh thể nghiệm một chút sống ở trên nước là cảm giác gì. Chẳng qua là nhà em rất chật chội, phòng em chỉ có bảy tám mét vuông."

"Không sao, đủ hai người chúng mình sống rồi."

Không biết làm sao mà cứ nói đến sinh sống.

Trong điện thoại đột nhiên lúng túng mấy giây.

Tiêu Chiến chuyển đề tài: "Ở trên cầu không lạnh?"

"Không lạnh, em mặc nhiều." Vương Nhất Bác nói: "Ở trên cầu ngắm trăng ngụ ý tốt."

"Ngụ ý gì?"

"Cầu đá bảo bình an."

Cậu lại thuận miệng nhắc tới: "Bà  hàng xóm nhà em nói đấy, còn nói lúc kết hôn đi qua cây cầu kia thì hôn nhân mỹ mãn, hạnh phúc cả đời. Bất kể có đúng hay không, lấy sự cát lợi mà."

Cậu nói nhiều như vậy chính là dời đi sự lúng túng vừa rồi.

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói của mẹ Tiêu ở đầu kia điện thoại, đánh giá tìm anh có chuyện.

"Tiêu Tổng, vậy em cúp máy đây." Cậu lại nói một lần: "Trung thu vui vẻ."

Mẹ Tiêu không biết anh đang gọi điện thoại, còn cho rằng anh ở trong mảnh sân hút thuốc, kêu anh vào phòng ăn bánh Trung thu.

Tiêu Chiến: "Con gọi điện thoại, một lát ăn."

Mẹ Tiêu cho rằng là gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, bà không làm phiền, xoay người vào phòng.

Tiêu Chiến nhập từng con số vào màn hình, lướt rồi gọi đi.

Đây là nhiều năm qua, lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho ba.

Nhận điện thoại là thư ký, mấy phút sau điện thoại di động mới đến trong tay ba.

Ba Tiêu nghe nói là cuộc gọi của con trai nhỏ, nghi ngờ thư ký nhìn nhầm chú thích.

Con trai lớn và con thứ hai thường xuyên gọi điện thoại, con trai nhỏ tám trăm năm cũng gọi một gọi.

Năm ngoái Tết Trung thu, con trai nhỏ ngoài miệng nói đi nước ngoài công tác, kết quả là quanh minh chính đại tìm người đánh bài ở trong nhóm chat nhà họ Tiêu, năm nay không biết lại nghĩ đến chiêu trò gì làm ông tổn thương.

Ba Tiêu đã chuẩn bị tâm tư, nghe điện thoại.

"Alo, ba, ba ăn tối chưa?"

"... Ăn.. Rồi."

Người bình thường nói năng lưu loát hùng hồn, giờ suýt bị làm cho cà lăm.

Ba Tiêu hắng giọng, "Con có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì. Hôm nay đón tết, gọi điện thoại cho ba thôi."

Ba Tiêu vốn chuẩn bị dạy dỗ nghịch tử, đột nhiên tắt lửa.

"Vậy ba làm việc đi, con cúp máy đây."

Tiêu Chiến bất chấp mà gọi điện thoại cho xong, nếu như không phải mẹ đề xuất muốn mỗi người cố gắng, thì anh không thể nào thỏa hiệp với ba.

- -

Ngày chị họ kết hôn, Vương Nhất Bác không ngủ nướng, tìm quần áo thích hợp để thay.

Mẹ Vương chuẩn bị cho cậu vài món thức ăn, hâm nóng là có thể ăn.

Cửa gian phòng cậu mở ra: "Sao không ngủ thêm một chút?"

Vương Nhất Bác rửa mặt súc miệng: "Con và ba mẹ cùng đi tiệc cưới."

Mẹ Vương vừa muốn để cho người khác nhìn xem trạng thái của cậu rất tốt, lại lo lắng cậu nhìn thấy hôn lễ kia sẽ thương cảm vì bị cảnh vật trước mắt kích thích.

"Con ở nhà, không cần đi."

"Ở nhà không có gì làm."

Vương Nhất Bác đi vào phòng vệ sinh bên cạnh nhà bếp: "Mẹ, mẹ yên tâm, không có gì có thể dính dáng đến con cả. Nếu con muốn kết hôn, con đã sớm kết hôn rồi."

Mẹ Vương không thể cứng rắn ngăn cậu không để cho cậu sang đó: "Hôn lễ là buổi tối, con cũng không cần dậy sớm như vậy."

"Đi dạo phố mua bộ quần áo mới với mẹ."

Mẹ Vương không mua, nhưng không lay chuyển được cậu.

Vương Nhất Bác nói: "Nếu mẹ không đi, con tự xem mà mua, lỡ như mua phải bộ không hợp thì mẹ lại đem đi đổi."

Ba Vương ở bên cạnh hát đệm: "Em cứ đi dạo đi, đúng lúc kỳ nghỉ có hoạt động, mua cũng thoả đáng."

Vương Nhất Bác mua một bộ cho ba và mẹ, chập tối, cậu lái xe của ba chở ba mẹ đi khách sạn tiệc cưới.

Hôm nay chị họ đắm chìm trong hạnh phúc, càng nhiều người đến tham gia hôn lễ thì tất nhiên cô ấy càng vui mừng.

Cô ấy và Vương Nhất Bác hơn nửa năm cũng không liên lạc, Vương Nhất Bác từ hôn, mà bản thân bận bịu hôn lễ, liên lạc ngược lại có hiềm nghi khoe mẽ.

"Chúc chị và anh rể hạnh phúc mỹ mãn thật dài thật lâu."

"Cảm ơn em." Chị họ ôm cậu.

Chị họ còn phải đón khách khách, Vương Nhất Bác và ba mẹ đi vào sảnh tiệc.

Bên trai gái cùng làm hôn lễ, bên tay trái là khách của nhà đàng trai, ngồi bên phải là họ hàng và bạn bè nhà đàn gái.

Vương Nhất Bác được tính là thân thích quan trọng của cô dâu, vị trí xếp ở hàng phía trước, chính là sau bàn chính.

Vương Nhất Bác có thể đến, ai cũng không ngờ.

Bác cả lạnh lùng mà hừ một tiếng, mí mắt cũng không nâng lên.

Ngày đó bị làm nhục, bà ta sẽ nhớ cả đời.

Mấy người cô có tình cảm đặc biệt phức tạp đối với Vương Nhất Bác, ban đầu cậu và Bùi Viện ở chung một chỗ, bọn họ muốn leo lên mối quan hệ với nhà họ Bùi, nhưng đáy lòng lại không hi vọng Vương Nhất Bác sống tốt hơn con cái nhà mình.

Sau này Vương Nhất Bác và Bùi Viện chia tay, mặc dù bọn họ tiếc không thể cậy thế mối quan hệ được nữa, nhưng nghĩ tới Vương Nhất Bác không gả cho Bùi Viện, trong lòng thoải mái một cách khó hiểu.

Một người trên bàn cơ bản đều đang trong danh sách đen của Vương Nhất Bác, đến nay không được thả ra.

Vương Nhất Bác chỉ chào hỏi bác cả và chú thím ba, người khác thì ai cũng không để ý tới.

Thím ba: "Tiểu Vũ ngày nào cũng làm phiền con, con cũng đừng nuông chiều nó."

"Là con làm phiền Tiểu Vũ. Đều là nó chăm sóc con."

"Thôi đi, từ nhỏ nó đã lười muốn chết, thím còn không biết à."

"..."

Đả kích vô tình nhất là tới từ lời mắng của mẹ ruột.

Vương Nhất Bác trò chuyện với thím ba, cầm ly nước lên uống nước.

Cậu quên tay trái còn mang chiếc nhẫn kim cương, chờ nghĩ đến, cậu đã biểu diễn chiếc nhẫn ở toàn góc độ.

Cũng khiến một đám thân thích bị cậu chọc tức cho hỏng mất.

Vốn muốn tố khổ vài câu ở trước mặt mẹ Vương, hiện tại Vương Nhất Bác tự mình đến rồi, bọn họ lo lắng Vương Nhất Bác trở mặt ngay trước mọi người, cũng không dám nói thêm cái gì.

Cô họ không nhịn được: "Tiểu Bác đính hôn rồi à? Cũng không nghe thấy ba mẹ con nói. Khi nào mời khách? Bao lì xì nên cho thì phải cho."

Vương Nhất Bác: "Được, vậy ngày mai để cho ba con làm một bàn thức ăn, đến lúc đó các cô cũng sang đó."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me