LoveTruyen.Me

Thu Tinh Goi Em

Thời gian chờ đợi anh trả lời dài như một năm ròng.

Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề: "Không có dự định gì cả."

Lúc này đầu óc của Vương Nhất Bác mới chậm chạp hoạt động, trong thời gian ngắn không hiểu được ý anh: "Anh có ý gì?"

"Anh còn bận rất nhiều chuyện, không có thời gian để ý đến Công nghiệp Bách Hóa, em cứ đối mặt với Triệu Liên, phía sau có Chiến Thần chống lưng cho em, em thử tự giải quyết xem."

Vương Nhất Bác: "À."

Giọng nói cực nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có chính cậu mới có thể nghe thấy.

Triệu Liên đã đánh giá sức nặng của mình trong lòng Tiêu Chiến quá cao, còn cho rằng anh sẽ dùng siêu thị của cậu làm quân cờ để đối phó với hắn, nhưng lại không biết rằng Tiêu Chiến căn bản không đặt hắn ta vào mắt, chỉ chờ hắn chủ động mò đến cửa, nếu hắn không tìm đến, thì anh cũng lười chẳng muốn quan tâm.

Cậu cũng đã đánh giá quá cao sức nặng của mình trong lòng Tiêu Chiến, cho rằng anh ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến sự hợp tác giữa Siêu thị Vương Nhất Bác và Công nghiệp Bách Hóa.

"Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến đợi hồi lâu, nhưng phía bên cậu lại không có âm thanh nào.

"Vẫn đang nghe. Cảm ơn."

Lời nói ra miệng cũng không biết tại sao lại kèm hai chữ 'cảm ơn' này.

Tiêu Chiến nghe được trong giọng nói của cậu có gì đó không bình thường: "Có phải em đang không vui hay không?"

"Không phải không vui. Trước đây anh chưa từng đề cập đến mối quan hệ giữa Bách Hóa và Triệu Liên. Em còn tưởng là anh không biết." Cậu cũng không nói thêm, cậu muốn tự mình giải quyết, không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Thế mà hoá ra là anh biết, biết xong cũng không để trong lòng.

Tiêu Chiến nói: "Em cần phải tích lũy kinh nghiệm từ từ."

"Ừ, em hiểu mà." Vương Nhất Bác nhìn xuống dưới lầu, trong cảnh phố xá nhộn nhịp tìm kiếm vị trí đại khái của căn hộ nhỏ nhà mình, sau khi tìm được, lại nhìn nhà của bọn họ ở Giang An.

Trước mắt lại không nhìn rõ bất kỳ thứ gì.

"Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng hành động đó của anh đối xử với bạn bè hoặc cấp dưới thì phù hợp, bởi vì bọn họ sẽ không gửi gắm nhiều tình cảm đối với anh, nhưng anh đối với em..."

Cậu đã dừng lại kịp thời.

Nỗi ấm ức tích tụ lâu ngày trong lòng Vương Nhất Bác hôm nay đã bùng lên, cậu dừng lại nhưng không dừng lại được bao lâu, sau đó trút hết ra ngoài.

"Nhiều lúc em không biết nên coi anh là Tiêu tổng lúc ký hợp đồng hay là chồng em nữa."

"Muốn nhắn tin cho anh, em cũng phải do dự nhiều lần, sợ làm phiền anh."

"Thực sự em quá mệt mỏi, em quá nhớ anh đến nỗi không quan tâm đến bất cứ thứ gì."

"Đôi khi em cảm thấy kết hôn đã một năm rồi, có thể anh không còn yêu em như trước nữa. Một người khi yêu thì mỗi ngày đều sẽ muốn liên lạc với đối phương."

"Lúc không liên lạc với em, anh có nhớ đến em không?"

"Nếu như đổi lại em là anh, em nghĩ mình sẽ để ý đến Bách Hóa, dù cho em hi vọng là anh có thể tự mình tích lũy kinh nghiệm nhưng dù cho có như thế cũng không ngăn cản được em âm thầm quan tâm đến anh chứ."

Mãi đến lúc này cậu mới nhận ra mình ấm ức đến bao nhiêu.

Hóa ra anh lại không yêu cậu nhiều đến thế.

"Xin lỗi, hôm nay cảm xúc của em có hơi mất kiểm soát. Em nói nhiều như thế không phải có ý trách anh không giúp em, tự em có thể giải quyết được."

Trong lúc này, Tiêu Chiến vẫn luôn yên lặng lắng nghe.

Anh đang ở bên ngoài phòng họp, trợ lý đã ra ngoài tìm anh một lần, cuộc họp đã bắt đầu, anh đưa mắt ra hiệu cho trợ lý đi vào trước, sau đó với điện thoại: "Nói ra xong có tốt hơn không?"

"Tốt hơn rồi." Vương Nhất Bác quay người đi đến bàn làm việc của mình, rút hai tờ khăn giấy, một lát sau bình tĩnh lại: "Em biết anh đã rất rất chiều ý em, một năm nay anh lui tới Giang Châu nhiều lần như thế cũng không để dàng, là em phải tiến thêm một bước mới đúng. Từ giờ trở đi, vẫn là anh cứ làm thế nào mà bản thân cảm thấy thoải mái là được, 1-2 tuần hoặc 2-3 tuần đến thăm em một lần là được, để cho anh có không gian riêng tư, em cũng làm việc riêng của mình."

Không còn đòi hỏi quá nhiều.

Phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, cậu theo đó mà cúp máy: "Chắc anh cũng bận rồi, có người đang tìm em. Anh..." Dừng một chút: "Tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, cậu cũng không đi mở cửa, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

"Vương tổng?" Là Trần Kỳ.

Vương Nhất Bác hai mắt đỏ hoe, tạm thời không muốn gặp ai nên giả vờ như không nghe thấy tiếng gõ cửa.


Vài phút sau, Đường Bảo tìm cậu: [Cậu sao thế? Trần Kỳ nói cậu đang ở văn phòng nhưng lại không mở cửa.]

Vương Nhất Bác giải thích: [Vừa rồi tôi đang nói chuyện điện thoại, bây giờ thì đang suy nghĩ nên đối phó Triệu Liên như thế nào.]

Văn phòng có một cái máy pha cà phê, cũng có hạt cà phê Gesha.

Sau khi pha được hai cốc, tâm trạng của cậu dần dần bình tĩnh lại.

Cậu gọi điện thoại cho Trần Kỳ, yêu cầu anh ta đến.

Mấu chốt quyết định liệu cậu có thể giành chiến thắng trong trận chiến với Triệu Liên hay không nằm ở Trần Kỳ, nếu anh ta đứng về phía Triệu Liên, cậu chắc chắn sẽ thua.

"Mâu thuẫn giữa Triệu Liên và Tiêu Chiến, hẳn là anh đã biết." Vương Nhất Bác đưa cà phê cho anh ta.

Trần Kỳ gật đầu: "Tôi biết."

Rất nhiều người biết.

Hơn nữa, Mục Địch còn đặc biệt đề cập với anh rằng Công nghiệp Bách Hóa là một công ty do Triệu Liên kiểm soát.

Vương Nhất Bác nhìn anh ta: "Mục Địch muốn anh làm gì?"

Trần Kỳ: "..."

Cà phê bưng đến miệng chợt ngừng lại.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhưng ý cười lại không ở trong đáy mắt.

Anh ta nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười: "Cậu vẫn luôn nghi ngờ tôi đúng không?"

"Ừ." Vương Nhất Bác mở điện thoại ra, tìm trong album ảnh đưa ra bằng chứng để cho anh ta xem.

Trần Kỳ chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục uống cà phê.

Vương Nhất Bác thoát khỏi album ảnh, chứng cứ ở trước mắt, anh ta không thể nào chối cãi được nữa.

Về phần lúc nào cậu có được bằng chứng đương nhiên sẽ không nói thật cho anh ta biết.

"Biết anh là người của Mục Địch, nhưng tôi vẫn cho anh 3% cổ phần."

Trần Kỳ trầm ngâm, có chút không thể hiểu nổi Vương Nhất Bác.

"Mục Địch nắm thóp được anh, nên chắc chắn anh cũng sẽ lo anh ta uy hiếp ngược lại anh. Bây giờ anh có thể yên tâm rồi. Anh ta mua chuộc anh làm gián điệp, còn anh thì lợi dụng địa vị của mình để làm những việc có hại cho lợi ích của công ty, điều này cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ở chỗ tôi, giờ chỉ cần anh ở lại Vương Nhất Bác Bách Hóa, tôi sẽ không bắt anh phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì cả."

Trần Kỳ làm sao có thể không nghe ra trong lời nói của cậu có ý đe dọa rõ ràng như vậy, chỉ cần anh ta rời khỏi công ty hoặc đối với công ty bỏ đá xuống giếng, thì sau này đều bị tính đủ từng chuyện một.

Còn nếu anh ta vì công ty mà tận tâm tận lực làm việc thì cậu sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Vương Nhất Bác hơi nhếch cằm, ra hiệu cho anh ta uống cà phê: "Đợi đến khi Vương Nhất Bác Bách Hóa ra thị trường, anh có thể tính thử giá trị tài sản của mình. Những gì Mục Địch cho anh chẳng là cái gì cả."

Từ những bằng chứng mà Lỗ Châu đưa cho cậu, có thể thấy rằng Mục Địch khá hào phóng, bỏ ra cho Trần Kỳ còn nhiều hơn gấp ba Hạ Trình, không trách Trần Kỳ bí quá hoá liều.

"Đều là lợi dụng nhau, người khác lợi dụng anh xong, khi anh không còn giá trị họ sẽ không cho anh lợi ích nữa. Tôi thì không thế, lợi ích của anh và tôi gắn liền với nhau, không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ với anh được."

Nói xong, cậu bắt đầu uống cà phê, cho anh ta thời gian để đưa ra quyết định. Vừa đấm vừa xoa, phải làm cùng một lúc mới được.

Vương Nhất Bác đã nắm chắc điểm yếu của Trần Kỳ, nhưng cũng không quên cho anh ta lợi ích.

Trần Kỳ im lặng một lúc lâu, đến tận khi cà phê nguội lạnh.

Anh ta lại ngẩng đầu lên: "Tôi đã có tiền án, sự chân thành của tôi cũng đã giảm sút, cậu không lo lắng sao?"

Vương Nhất Bác cười cười: "Cũng không phải tìm bạn trai, tôi cần anh phải chân thành làm gì? Thứ tôi muốn chính là thành tích của công ty."

Cậu lại cho anh ta thêm một số lợi ích: "Bề ngoài anh có thể tiếp tục làm việc cho Mục Địch, anh ta cho anh cái gì anh cứ lấy cái đấy. Toàn bộ xem như là tiền tôi thưởng cho anh."

Trần Kỳ: "..."

Vương Nhất Bác nói đến Mục Địch: "Lần này Triệu Liên tới Giang Châu, chắc chắn anh ta bảo anh đâm sau lưng tôi."

Trần Kỳ không phản bác.

Đây chính là ý của Mục Địch, thần không biết quỷ không hay khiến Vương Nhất Bác hiểu lầm là Triệu Liên làm.

"Anh cũng không thể cứ lấy tiền của Mục Địch mà không làm việc được, sẽ khó mà báo cáo lại với anh ta." Từng câu từng chữ Vương Nhất Bác nói ra đều đã suy tính kỹ càng thay anh ta: "Anh chỉ cần nói tôi nghi ngờ anh là người của Triệu Liên, đang điều tra anh nên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Trần Kỳ: "..."

Anh ta phát hiện ra người thực sự tàn nhẫn chính là Vương Nhất Bác.

Chuyện đã đến nước này, cũng không tới lượt anh ta lựa chọn nữa, Trần Kỳ đặt cốc cà phê xuống: "Tôi quay lại làm việc đây, xem có thể đối phó như nào với Triệu Liên đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Vất vả rồi."

Giải quyết xong tên phiền toái Trần Kỳ này, cậu thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Uống thêm một cốc cà phê nữa rồi tan làm.

Cậu đã quen đỗ xe ở bãi đậu xe ngoài trời của siêu thị, cách tòa nhà văn phòng ba phút đi bộ.

Mẹ vương đang nhàn hạ đứng bên cửa sổ trông về phía xa, thoáng nhìn thấy con mình từ tòa nhà văn phòng đi tới, bà mở cửa sổ vẫy tay xuống lầu: "Tiểu Bác."

Vừa rồi suy nghĩ của Vương Nhất Bác đang bay cao bay xa, đợi cho tới khi sực tỉnh thì mới ngẩng đầu nhìn mẹ mỉm cười.

"Đi thị sát cửa hàng sao?" mẹ hỏi cậu.

Lúc này mới hơn bốn giờ, chưa đến lúc tan làm, mà cậu lại nổi tiếng là cuồng tăng ca, vì không muốn để cho mẹ lo lắng nên cậu đành phải nói dối: "Vâng, chúng ta đến thăm cửa hàng Giang An một chút nhé."

Giữa cậu và Triệu Liên đang cuồn cuộn sóng ngầm, nhưng bên phía mẹ cậu vẫn bình an vô sự. Điều sáng suốt nhất chính là lúc trước đã chuyển văn phòng làm việc của Vương Nhất Bác Bách Hóa.

Mẹ nói cho cậu biết đã đặt hai vé máy bay đến Hải Châu vào đêm giao thừa rồi, buổi sáng chuyến bay sẽ cất cánh đến đó.

"Năm nay mẹ không thể đón giao thừa với con được, con và Tiểu Chiến ở cùng nhau đi."

Vương Nhất Bác vẫn cười cười như cũ: "Vâng."

Kỳ nghỉ đến Hải Châu là do Hạ Trình sắp xếp, giữa mẹ cậu và Hạ Trình chỉ còn thiếu một bước chọc thủng lớp giấy mỏng mà thôi.

Lên xe, cậu gọi điện đặt bàn tại nhà hàng Hoàng Cảnh, tự thưởng cho mình những món ăn ngon.

Đối phương hỏi cậu đến mấy người.

Vương Nhất Bác: "Một người."

"...À, vâng."

Phòng riêng đã được đặt kín, chỉ có phòng ăn bên ngoài là còn chỗ đặt trước, cậu chỉ ăn một mình nên cũng không cần phòng riêng.

Nhà hàng Hoàng Cảnh chuyên về các món ăn kiểu Pháp, mỗi món ăn đều có nét độc đáo riêng.

Thiên Tân tối nay đang ăn tối ở đây với một số người bạn. Ở trước mặt người ngoài, Hắn và Mục Địch tỏ ra luôn hòa thuận, tối nay hắn cũng mang Mục Địch đi cùng.

Hắn trước giờ đi đứng luôn không liếc trái liếc phải, nhưng hôm nay lại liếc nhìn bàn ăn trong đại sảnh, ánh mắt anh ta đang dán chặt vào một bóng lưng quen thuộc.

Khi có chuyện buồn cậu thường ăn cơm một mình.

"Không đi chào hỏi à?" Mục Địch lên tiếng.

Thiên Tân thu lại ánh mắt, bước đến phòng riêng mà không nói gì.

Mục Địch lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, sau đó đi mấy bước mới đuổi kịp Thiên Tân, hắn nói: "Có hối hận vì lúc trước đã không kiên trì chọn cậu ta không?"

Hỏi cũng vô ích thôi.

Hắn chỉ muốn hỏi cho sướng mồm chứ chỉ cần không có ai ở xung quanh, cho dù hắn có nói cái gì thì Thiên Tân cũng sẽ làm ngơ, dùng sự im lặng để trả lời.

Kể từ khi biết đến chiếc đồng hồ đó, hắn chưa bao giờ đeo đồng hồ nữa, dù cho đó có là trường hợp quan trọng đến đâu.

Lúc này điện thoại của Mục Địch vang lên, sau khi xem tên người gọi, hắn dừng lại trước cửa phòng riêng, quay người tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.

Lỗ Châu đã điều tra nửa năm, từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm ra ai trong đội đã bị Vương Nhất Bác mua chuộc, đến nỗi bây giờ nhìn đâu cũng thấy gián điệp, nhìn ai cũng thấy nghi ngờ.

Ở dưới mí mắt của ông ta thế mà dám làm mấy cửa hàng thua lỗ, không điều tra ra được là ai làm sao ông ta có thể yên tâm.

"Chú, có chuyện gì vậy?"

"Con giúp cậu một chuyện nhé." Ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi ngọn nguồn cho hắn nghe, nếu mình điều tra không ra thì phải nhờ người ngoài cuộc như hắn đứng ra để giúp.

Mục Địch không nói gì, là do hắn làm.

"Được rồi, khi nào rảnh con sẽ điều tra giúp chú." Trong lòng cảm thấy có lỗi với chú, nên hắn cung cấp những thông tin có giá trị để đền bù: "Chú này, không phải chú định mở cửa hàng mới à? Đã quyết định xong địa điểm chưa? Chọn chỗ ngay bên cạnh Vương Nhất Bác Bách Hóa đi, bây giờ nội bộ bọn họ đang rối như mớ bòng bong, sau này sẽ còn rối ren hơn nữa, đối với Phúc Lộc mà nói chính là một cơ hội tốt."

"Tin tức có chính xác không đấy?"

"Có mà."

Những gì Trần Kỳ cho hắn biết, chắc chắn không sai được.

...

Dùng cơm xong, Vương Nhất Bác đang ăn trái cây, trước mắt đột nhiên có một bóng đen che khuất ánh sáng, cậu ngẩng đầu thì thấy Triệu Liên ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện cậu.

Hắncởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Tối nay Triệu Liên ăn tối cùng một người bạn ở Giang Châu, người bạn này gọi thêm vài người đến cùng tham gia, trong số những người đến có phu phu Thiên Tân. Hắn không hài lòng nên lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại, tình cờ nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ăn tối ở đây.

Vương Nhất Bác đẩy đĩa trái cây đến trước mặt hắn: "Nếu anh tới đây để uy hiếp tôi chuyển toàn bộ cổ phần của Vương Nhất Bác Bách hóa cho anh thì không cần nói nữa. Còn nếu anh muốn nói đến Tiêu Chiến vậy thì cũng miễn bàn luôn. Là anh tự mình suy nghĩ nhiều chứ anh ấy căn bản không quan tâm đến việc anh và công ty anh làm đâu."

Có vẻ như không chỉ mình hắn ta tự mình suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến cũng giống như không quan tâm đến chồng mình đang làm cái gì vậy.

Tiêu Chiến thậm chí còn không quan tâm hắn diễn như nào, hắn diễn trò một mình cũng cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vốn dĩ ban đầu muốn cướp Trần Kỳ về Công nghiệp Bách hóa nhưng cũng không thể cướp đi được.

Hắn nhìn trúng Trần Kỳ và đội ngũ xây dựng, nhưng cướp người đi không thành, hắn ta độc chiếm Vương Nhất Bác Bách Hóa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vừa có thể kiếm tiền mà vừa khiến Tiêu Chiến không thoải mái không chỉ có một cách là độc chiếm Vương Nhất Bác Bách Hóa.

Triệu Liên cầm cái nĩa xiên một miếng trái cây đưa vào trong miệng: "Cậu muốn dùng tiền của tôi kiếm tiền cho mình, còn nắm giữ hơn một nửa cổ phần, làm gì có chuyện tốt đến thế, chuyển thêm 10% cổ phần của cậu cho tôi. Tôi sẽ không can thiệp vào việc kinh doanh nhưng vẫn tiếp tục hợp tác."

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn hắn ta, còn chưa kịp nói gì, Triệu Liên đã đặt cái nĩa xuống: "Không cần bàn. Nếu được, ngày mai tôi sẽ kêu luật sư tới."

Vương Nhất Bác không chút do dự nói: "Đồng ý."

Cậu sẵn sàng dùng 10% cổ phần để hợp tác lâu dài với Công nghiệp Bách Hóa, sẽ không lỗ vốn. Sở dĩ lúc trước chọn Bách Hóa là vì nó có tổng thực lực mạnh nhất.

[Phiền phức xem như đã được giải quyết.] Cậu nói với Đường Bảo một tiếng.

Đường Bảo kích động gần như đứng dậy khỏi ghế: [Tiêu tổng giúp cậu một tay sao?]

[Tôi không nhờ anh ấy. Tôi đã đổi 10% cổ phần để hợp tác lâu dài với Triệu Liên.]

Đường Bảo cảm thấy tiếc cho 10% cổ phần, nhưng nói sao được bây giờ, dù sao cũng đỡ hơn là mất trắng. Nếu thật sự muốn ngả bài với Triệu Liên, thiệt hại không chỉ dừng lại ở mức 10%.

Vương Nhất Bác: [Cũng may đã giải quyết xong Trần Kỳ, nếu không tôi có lấy ra 20% cổ phần thì Triệu Liên cũng sẽ không đồng ý.]

Cậu chắc chắn Triệu Liên đã tiếp cận Trần Kỳ, có điều là ôm đầu đầy máu mà quay về thôi.

Đường Bảo tìm một biểu tượng cảm xúc pháo hoa nổ gửi sang, Vương Nhất Bác Bách Hóa đã có hy vọng lọt vào top 10, giấc mơ trở thành người giàu có của cậu ấy cuối cùng cũng có thể thành hiện thực rồi.

Cậu ấy nắm giữ một ít cổ phần của Vương Nhất Bác Bách Hóa, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cậu ấy ở nhà diễu võ giương oai.

Vương Nhất Bác chụp lại khung chat của Đường Bảo gửi cho ba, ngày mai còn phải phiền ba kiểm tra điều kiện trong hợp đồng với Công nghiệp Bách Hóa.

Vương Nhất Thiên: [Ba sẽ đến đúng giờ. Con đã dùng bữa chưa?]

Vương Nhất Bác: [Đã ăn rồi ạ.]

Cậu vừa mới ra khỏi nhà hàng Hoàng Cảnh, thời gian vẫn còn sớm, cậu ngồi trên xe một lúc, không có chỗ nào muốn đi nên liền lái xe về căn hộ.

[Tiểu Bác, ba và dì Triệu của con định Tết này đi du lịch nên giao thừa sẽ không ở nhà, khi nào con rảnh thì cùng Nhất Hàm trở về ăn bữa cơm nhé.]

Vương Nhất Bác vừa về đến nhà đã thấy tin nhắn của ba. Năm nay, cậu chỉ về nhà ba mình một lần vào dịp Tết Trung Thu.

Ngồi vào trước bàn làm việc, cậu trả lời ba: [Vâng, con sẽ hỏi xem Hàm ca định hôm nào về.]

Đặt điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế thất thần một lúc, mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc album ảnh ở trên cùng, đó là album ảnh gia đình cuối cùng trước khi ba mẹ ly hôn.

Cậu vừa qua sinh nhật 10 tuổi, bọn họ liền chia tay.

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi xuống nghe điện thoại, cố gắng thế nào cũng không làm ra được giọng điệu nũng nịu, chỉ đành bỏ cuộc: "Alo."

Tiêu Chiến vừa mới xong việc, vẫn đang ở công ty nên hỏi cậu: "Lại tăng ca sao?"

"Không, đã ăn cơm bên ngoài xong về nhà rồi." Cậu cúi xuống, đặt bức ảnh gia đình vào ngăn kéo, nhẹ nhàng đóng lại.

Tiêu Chiến nghe ra được sự lạnh lùng trong giọng nói của cậu, anh thấp giọng nói: "Còn giận anh à?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh giải thích với anh: "Thật sự không tức giận, chắc là anh không đủ hiểu em, em rất ít khi tức giận, chỉ khi có người làm khó em trong công việc thì em mới tức giận mà thôi. Từ đầu em đã nghĩ Bách Hóa là của Triệu Liên rồi, sao có thể giận anh được. Lúc chiều em nói thế là do không khống chế được cảm xúc mà thôi."

Tiêu Chiến không cần phải nhiều lời thêm nữa, anh có thể cảm nhận được sự xa cách trong lời nói của cậu: "Gần đây anh bận, mấy ngày nữa sẽ đến thăm em."

"Không sao đâu, anh cứ bận việc của anh, không cần phải thường xuyên đến Giang Châu. Cứ hai tuần hẵng đến đây một chuyến là được, nếu như bận quá, thì lâu hơn chút nữa cũng không sao cả."

" Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ đành nói: "Triệu Liên giao cho anh giải quyết."

"Không cần, chuyện của em, em tự đã giải quyết xong."

"Giải quyết thế nào?"

"Cho Triệu Liên Thần 10% cổ phần."

Sau khi Vương Nhất Bác trầm mặc mấy giây: "Có lẽ trong mắt anh là em nhượng bộ, nhưng đây là cách duy nhất để em có thể bảo vệ siêu thị Vương Nhất Bác. Thứ mà chúng ta quan tâm đến không giống nhau, em tình nguyện nhượng bộ chứ cũng không muốn khiến cho cửa hàng của mẹ em mất 25 năm gầy dựng bị liên luỵ. Em đã cố gắng hết sức để giảm thiểu tổn thất, kết quả này khiến em hài lòng, không hề lỗ."

Dừng một chút: "Còn có chuyện gì khác không?"

Câu nói này trước đây đều là anh hỏi cậu, hoá ra lại có nghĩa là muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiêu Chiến nói: "Không có."

Vương Nhất Bác không còn bám lấy anh nữa: "Vậy anh ngủ ngon."

Sau khi ký hợp đồng với công nghiệp Bách Hóa và hoàn tất thủ tục chuyển nhượng cổ phần xong Vương Nhất Bác quyết định đến thăm hai nhà cung cấp là bạn của mẹ, lịch trình vẫn giống như năm ngoái, điểm dừng chân cuối cùng vẫn là đến Bắc Kinh để tụ họp cùng với Lâm Thăng.

Năm ngoái Đường Bảo cũng muốn đi cùng với cậu, nhưng lúc đó cậu ấy chỉ là đồng nghiệp cũ, đi cùng thì có chút bất tiện, nhưng năm nay thì khác xem như là đang đi công tác.

Vương Nhất Bác Bách Hóa đã xây dựng thêm hơn 50 cửa hàng mới, lượng mua hàng cũng lớn hơn trước kia rất nhiều, nên việc hợp tác với một số nhà cung cấp vẫn còn phải bàn bạc lại.

"Tôi sẽ đi cùng cậu, nói không chừng đến lúc đó còn có thể giúp cậu ghi lại những phần mà cậu bỏ lỡ trong buổi nói chuyện."

Vương Nhất Bác đang xem lịch để xác định thời gian khởi hành, cậu đáp lại Đường Bảo: "Được rồi, câu mau sắp xếp hành lý đi, chúng ta sẽ đi khoảng một tuần, ít nhất là sáu ngày, nếu như tuyết rơi dày có lẽ sẽ phải ở lại thêm một, hai ngày."

"Thêm vài ngày nữa cũng không có vấn đề gì." Trước kia lúc đi công tác cùng với Mục Địch, mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, Đường Bảo hỏi: "Chúng ta có nên lái chiếc Cullinan của cậu đi không?"

"Sẽ có tài xế lái xe thương vụ của công ty." Vương Nhất Bác giải thích: "Chúng ta đi đường dài, ngồi xe thương vụ của công ty sẽ thoải mái hơn Cullinan."

Không phải tự mình lái xe cũng tốt, đến lúc đó hai người còn có thể cùng nhau trò chuyện trên đường.

Thời gian khởi hành đã được quyết định, hai người sẽ khởi hành vào sáng ngày mốt.

Vương Nhất Bác cũng dặn Tiêu Chiến một tiếng, để tránh việc anh sẽ đến Giang Châu vào lúc cậu không ở đây.

[Hai ngày nữa em sẽ đi công tác, có lẽ là khoảng một tuần.]

Tiêu Chiến đang có cuộc họp nên trả lời ngắn gọn: [Khi nào em quay về Giang Châu thì nói cho anh biết.]

Vương Nhất Bác: [Được.]

Lúc tan họp, Tiêu Chiến bảo trợ lý hủy bỏ lịch trình đi Giang châu vào ngày mốt.

Còn về lý do tại sao thì anh không cần phải giải thích với cấp dưới.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Tiêu Thần bảo thư ký đi của mình về trước, anh có chuyện muốn nói với Tiêu Chiến.

Trong phòng họp chỉ còn lại hai anh em họ và trợ lý, anh mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, vào thẳng vấn đề: "Em và Vương Nhất Bác có chuyện gì vậy?" Ngày mốt cũng không phải là ngày cuối tuần, vé máy bay lại bị hủy bỏ, nhưng giữa hai người lại không có chuyện gì không bình thường.

Tiêu Chiến cũng không giấu diếm: "Có một chút chuyện."

Xem ra chuyện này cũng không nhỏ, nếu không thì anh đã không hủy chuyến bay trở về Giang Châu.

Tiêu Thần thổi ra một làn khói, quay người hỏi: "Bởi vì Triệu Liên?"

Lục An đã nói qua việc siêu thị của Vương Nhất Bác và công nghiệp Bách Hóa đã trở thành đối tác chiến lược, nhưng anh ta chỉ biết sơ qua cũng không tìm hiểu cụ thể chuyện này.

"Chuyện của Triệu Lên vấn đề nằm ở em."

Tiêu Chiến ký văn kiện cuối cùng rồi đưa cho trợ lý.

Trợ lý hoàn toàn không muốn nghe chuyện riêng tư của ông chủ nhà mình, cho nên nhanh chóng cầm lấy văn kiện, bước bốn bước đã ra khỏi phòng họp còn tiện tay đóng cửa lại.

Về chuyện tình cảm, Tiêu Thần chẳng thể đưa ra được lời khuyên nào: "Em có thể hỏi ý kiến của dì, bà ấy rất giỏi trong việc giải quyết mâu thuẫn vợ chồng."

Tiêu Chiến đóng nắp bút lại nói: "Không cần người tư vấn, trước giờ trong bất cứ việc gì thì em cũng cần có sự riêng tư, việc này thì cho dù có là dì cũng không thể giải quyết được vấn đề của em đâu."

Vẫn còn có việc bận cho nên anh rời khỏi phòng họp trước.

[Em muốn anh dỗ dành như thế nào cũng được.]

Anh gửi tin nhắn này cho Vương Nhất Bác.

- -

Buổi sáng ngày thứ năm, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đến Bắc Kinh, cậu hẹn Lâm Thăng cùng ăn trưa.

Trong khi hợp tác cùng với Lee Food, Lâm Thăng đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên cậu có đem theo một phần quà chỉ có ở Vương Nhất Bác Bách Hóa đến cho Lâm Thăng, đây là phần quà đặc biệt vì những đóng góp anh ta.

Lâm Thăng cụng ly chúc mừng cậu: "Vào tháng 5 lúc tôi đến Giang Châu, Vệ Lai Bách Hóa chỉ có ba cửa hàng, hiện giờ đã có 56 cửa hàng, có lẽ tương lai sẽ vượt qua 100."

"Cậu có định mở ở Bắc Kinh không?" Anh ta hỏi.

Vương Nhất Bác uống rượu trước rồi mới trả lời: "Chúng tôi đang lên kế hoạch."

Đội ngũ ở Bắc Kinh đến năm sau mới được thành lập, việc lựa chọn địa điểm xây dựng cửa hàng cũng đang được thực hiện, việc này do Trần Kỳ phụ trách cho nên cậu cũng không quá bận rộn.

Lâm Thăng cười nói: "Vậy sau này muốn ăn bánh mì của siêu thị Vương Nhất Bác thì không cần chạy đến Giang Châu nữa rồi."

Tiệm bánh ở siêu thị Vương Nhất Bác rất ngon, ngay cả đối với người không hay ăn đồ ngọt như anh ta cũng thấy rất ngon miệng.


Vương Nhất Bác cười: "Sau này muốn ăn gì thì tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh."

Vương Nhất Bác và Lâm Thăng trò chuyện đến gần hai giờ rưỡi, tuy rằng ngồi để nói chuyện công việc nhưng giống như bạn bè cũ lâu ngày gặp nhau hơn.

Giữa trưa lúc cậu mời Lâm Thăng thì Đường Bảo đang đi mua sắm một mình.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, cậu bảo tài xế lái xe đến trụ sở tập đoàn Chiến Thần.

Đường Bảo gửi cho cậu một tin nhắn: [Cậu và khách hàng còn chưa nói chuyện xong sao?]

[Vừa xong, cậu cứ thong thả mua sắm đi, tôi còn có chuyện khác phải làm.]

[Có tiện nói không?]

[Đi gặp Tiêu Chiến.]

Đường Bảo gửi tin nhắn thoại cho cậu: "Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng hai người cãi nhau vì chuyện của Triệu Liên, suốt dọc đường đi cũng không dám nhắc tới Tiêu tổng."

Đương nhiên nếu hai người không giận nhau thì sẽ tốt hơn.

"Cậu có muốn mua gì không? Tôi mua giúp cậu."

"Không cần." Hiện tại Vương Nhất Bác không muốn đi mua sắm.

Trước khi đến đây cậu không thông báo trước cho Tiêu Chiến, cũng không gọi cho chú Diêm, nên cậu cũng không biết hiện giờ Tiêu Chiến có đang ở công ty hay không?

Vương Nhất Bác nhìn qua cửa sổ, khung cảnh lướt qua bên ngoài dần trở nên quen thuộc.

Xe đi ngang qua nhà hàng trên mây lướt qua cây cầu mà anh từng dẫn cậu đi, đêm đó tuyết rơi rất dày, phủ trắng xóa khắp nơi.

Ngày hôm nay là một ngày nắng, có vài tia nắng rơi xuống hàng ghế sau.

Khi nhìn thấy logo của cao ốc Chiến Thần, Vương Nhất Bác mới bừng tỉnh gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: [Hiện giờ anh có ở công ty không? Có đang bận gì không?]

Tiêu Chiến: [Anh đang ở bên ngoài, em trở về Giang Châu rồi sao?]

Vương Nhất Bác: [Không, cũng không có chuyện gì, anh bận xong thì gọi điện lại cho em.]

Một lúc sau, Tiêu Chiến gọi điện đến.

"Khoảng hai tiếng nữa anh sẽ xong."

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh, Vương Nhất Bác bỗng không biết nên nói gì, nhưng cậu rất nhớ anh.

Thấy cậu không nói gì, Tiêu Chiến lại hỏi: "Tâm trạng không tốt sao?"

"Không có, em mua quà năm mới cho anh." Vương Nhất Bác cầm theo túi xuống xe: "Em để ở quầy lễ tân, khi nào về anh nhớ lấy."

Tiêu Chiến khựng lại: "Bây giờ em đang ở Bắc Kinh à?"

"Ừ, đến để nói chuyện với Lâm Thăng, tiện thể mời anh ta một bữa." Vương Nhất Bác đi tới bậc thang trên cùng thì dừng lại: "Em sẽ không đợi anh về được đâu, buổi tối em còn phải sang thành phố tiếp theo để hẹn gặp người phụ trách trung tâm thương mại, bàn bạc xong thì sẽ trở về Giang Châu."

Trong điện thoại đột nhiên im ắng một cách lạ thường.

Tiêu Chiến phá vỡ sự im lặng: "Em đến từ khi nào?"

"Buổi sáng."

Thấy anh còn đang bận nói chuyện với ai đó, Vương Nhất Bác định cúp máy: "Nếu anh đang bận thì em sẽ gửi đồ ở đây."

Tiêu Chiến không chút do dự: "Tối nay em ở khách sạn nào? Anh đến gặp em."


"Không cần, tối anh nay còn có buổi tiệc xã giao, còn em cũng không biết khi nào mới xong việc." Vương Nhất Bác nhanh chóng chào tạm biệt rồi cúp máy.

Giống như năm ngoái, năm nay cậu cũng mua một chiếc áo khoác cho Tiêu Chiến.

Còn có một tấm thiệp đính kèm với túi quà.

'Tiêu tổng, chúc mừng năm mới.'

- -
Vương Nhất Bác.

Lúc sáu giờ tối, Tiêu Chiến đã nhận được áo, là chú Diêm đặc biệt đưa anh quay trở lại công ty.

Anh cầm tấm thẻ trên tay, nhìn đi nhìn lại vài lần.

Đã lâu rồi cậu không gọi anh là 'Chiến ca.'

Lục An gọi điện thoại cho anh, hỏi xem hiện giờ anh đang ở đâu.

Giống như lời Vương Nhất Bác nói, quả thật tối nay anh còn có buổi tiệc xã giao, không cách nào từ chối.

Anh nói với Lục An: "Đang ở dưới lầu, các cậu cứ bắt đầu trước đi."

Lục An không nói lên lời: ".....Bữa tiệc lần này là do cậu chủ trì, chủ nhân còn chưa tới thì chúng tôi bắt đầu thế nào?"

Tiêu Chiến cất tấm thẻ vào túi đựng áo, rồi quay trở lại phòng tiệc trên lầu.

Lục An lờ mờ nhận ra tâm trạng của Tiêu Chiến không được vui, trước kia trong những bữa tiệc do anh chủ trì, ngoài nói chuyện hợp tác ra, anh còn nói cười nói vài câu, nhưng tối nay lại còn chẳng cười lấy một cái.

Việc Triệu Liên đến Giang Châu làm cậu ta tưởng rằng công việc nội bộ giữa Vương Nhất Bác và công nghiệp Bách Hóa xảy ra vấn đề, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có chuyện gì.

Còn nghe nói Triệu Liên đã tặng cho Vương Nhất Bác một chiếc xe thương vụ nhãn hiệu Bắc Kinh mà anh ta hay sử dụng trong các chuyến đi thăm công tác quản lý tại Bắc Kinh.

Hiện giờ, siêu thị  Vương Nhất Bác bách Hóa giống như măng mọc sau mưa ở Giang Châu.

May sao mà Triệu Liên không được gọi là Triệu Bách Đa, nếu không thì cậu ta cũng không dám tưởng tượng Tiêu Chiến khi nhìn thấy biển hiệu của siêu thị sẽ có vẻ mặt gì.

Lục An cũng không hiểu Triệu Liên rốt cuộc đang nghĩ cái gì, bởi vì người này thường làm ra những hành động không theo lẽ thường.

"Anh Lục." Có người trên bàn kính rượu cậu ta.

Lục An mỉm cười, nâng ly rượu lên.

"Đã lâu rồi không nhìn thấy cậu."

"Hiện giờ tôi đang ở Giang Châu, một tháng có lẽ ở bên đó đến hơn hai mươi ngày."

"Lại có hạng mục mới sao?"

"Sắp rồi."

Trải qua một năm,Chiến Thần đã hoàn toàn thoát khỏi tập đoàn Tân Minh, sang năm mới có lẽ Tiêu Chiến còn phải đối phó với Tân Minh.

"Tôi còn tưởng đã có dự án nào kéo chân cậu." Đối phương nói: "Giang Châu hấp dẫn như vậy sao?"

"Cũng không phải, chẳng qua Giang Châu rất yên tĩnh, không có người thúc giục kết hôn." Lục An đùa giỡn nói: "Chủ yếu là tôi còn chưa dùng hết phiếu giảm giá tích góp được ở siêu thị."

Anh ta nói xong thì tự mình bật cười.

Sau khi cười xong mới nhận ra Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh liếc nhìn mình.

- -

Lúc này, ở thành phố bên cạnh.

Vương Nhất Bác vừa gặp được người phụ trách trung tâm thương mại, hai bên trò chuyện rất vui vẻ, trước năm mới chỉ có thời gian hoàn thành các thủ tục của hợp đồng, qua Tết là có thể bắt đầu trang trí.

Sự thành công của lần này cũng là nhờ có công nghiệp Bách Hóa, siêu thị Vương Nhất Bác vốn chỉ nổi tiếng ở Giang Châu, còn ở bên ngoài thì chưa có ai nghe qua, nhưng hiện giờ đang cùng hợp tác với Bách Hóa và hơn thế Bách Hóa còn là cổ đông lớn nhất, vậy nên bất kể là đàm phán ở thành phố nào, hay cùng với các nhà cung cấp đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Ra khỏi văn phòng làm việc của người phụ trách, ngay bên cạnh chính là trung tâm mua sắm, Đường Bảo kéo tay cậu: "Cậu có muốn đi mua sắm không?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Hình như tôi chẳng muốn mua thứ gì ấy?"

Nếu là trước kia, Đường Bảo sẽ nói dạo phố không nhất thiết phải mua sắm, nhưng hôm nay cậu ấy lại hùa theo Vương Nhất Bác: "Vậy thì thôi, tôi cũng đã mua hết mọi thứ cần thiết ở Bắc Kinh rồi, về khách sạn thôi."

Mặc dù ngày hôm nay Vương Nhất Bác đã đi gặp Tiêu Chiến nhưng cậu ấy cứ có cảm giác bầu không khí giữa hai bọn họ không đúng lắm.


Cậu ấy và Vương Nhất Bác đều cùng nộp đơn xin việc vào công ty của Mục Địch khi vừa mới tốt nghiệp, hai người cũng bởi vì nhớ gia đình cho nên mới quay trở lại Giang Châu vì thế cũng nhanh chóng trở lên thân thiết, nhưng không ngờ trong công việc cũng rất hợp nhau.. Quen biết mấy năm, mặc dù bên ngoài Vương Nhất Bác không thể hiện cảm xúc gì, nhưng cậu ấy vẫn có cảm giác trong lòng cậu có tâm sự.

Nhưng chuyện tình cảm của người ta, cậu ấy cũng không nên hỏi nhiều.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, tìm kiếm một nhà hàng gần đây: "Không vội, hôm nay tôi mời cậu một bữa."

"Cung kính không bằng tuân mệnh, xin cảm ơn Vương tổng."

Khách sạn của bọn họ nằm ngay bên kia đường, hai người chọn một nhà hàng địa phương cách đó mười phút đi bộ.

Vì để thỏa mãn cơn thèm ăn mà xếp hàng gần một tiếng rưỡi.

Trong lúc chờ gọi số, Vương Nhất Bác xử lý một số báo cáo công việc.

Hình đại diện Wechat của Triệu Nhất Hàm nhảy ra: [Bao giờ em đi công tác về?]

Vương Nhất Bác: [Ngày mai em về, sao biết em đi công tác?]

Buổi tối, Triệu Nhất Hàm có đi ngang qua cửa hàng chính của siêu thị Vương Nhất Bác, cho nên ghé mua một ít đồ Tết tiện thể lên lầu gặp cậu, nhưng khi gõ cửa lại không thấy ai trả lời, hỏi dì Trình mới biết rằng Vương Nhất Bác đã đi công tác gần một tuần rồi.

Anh ấy còn nghe ông chủ nói, mấy hôm trước Triệu Liên có đến Giang Châu, còn cùng bạn bè ăn một bữa cơm, hơn nữa anh ta cũng không hề giấu diếm việc bản thân là cổ đông lớn của công nghiệp Bách Hóa.

Bây giờ rất nhiều người biết Vương Nhất Bác và Triệu Liên cùng mở một siêu thị, quả thực rất bất ngờ.

[Thái độ của Tiêu Chiến như thế nào? anh nhớ trước kia đã nói với em người xúc phạm Tiêu Chiến rồi bị phá sản công ty là Triệu Liên mà.]

Vương Nhất Bác: [Tiêu Chiến không quan tâm.]

Triệu Nhất Hàm không rõ 'không quan tâm' của mình biết và 'không quan tâm của cậu nói' có giống nhau hay không.

[ Không quan tâm là được, trước kia anh còn nói rằng Tiêu Chiến không hợp với em nhưng hiện tại xem ra vẫn khá tốt, em cứ bận tiếp đi.]

Nếu như không đứng trên phương diện tình cảm thì Tiêu Chiến đúng là đối tượng kết hôn hoàn hảo nhất, không có gì sánh nổi.

Theo hợp đồng ở chung giữa hai người bọn họ thì đó sẽ là một cuộc hôn nhất rất thoải mái.

Mấy ngày nay cậu đã hiểu ra và không còn tự đẩy bản thân mình ra xa nữa.

Sau khi thưởng thức đồ ăn ngon, lúc hai người trở về khách sạn thì đã muộn, Vương Nhất Bác đang sấy tóc thì điện thoại di động vang lên.

Đường Bảo nhìn thấy tên của Tiêu Chiến hiện lên trên màn hình liền đưa di động cho Vương Nhất Bác: "Là điện thoại của chồng cậu."

Vương Nhất Bác tắt máy sấy tóc: " Alo, anh bận xong rồi à?"

Tiêu Chiến: "Ừ."

Buổi tiệc đã kết thúc, nhưng những người khác vẫn còn chưa rời đi hết.

Anh hỏi: "Ngày mai mấy giờ em về?"

"Khoảng 7 giờ, tranh thủ về nhà vào buổi tối."

"Vậy em gửi địa chỉ khách sạn cho anh đi, anh sẽ cố gắng đến đó trước 7 giờ."

"Anh còn phải mất vài tiếng mới đến được đây, không cần đâu."

"Anh đến rồi nhưng em vẫn không muốn gặp sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

"Vương Nhất Bác."

"Được, bây giờ em gửi cho anh."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ cho anh.

Cậu đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục sấy tóc.

Cố gắng nhớ lại khoảng thời gian hòa thuận của họ trong suốt quãng thời gian thực hiện hợp đồng.

Đường Bảo đeo tai nghe lên, tìm một bộ phim để xem, cậu ấy tưởng rằng lúc này Vương Nhất Bác không muốn nói chuyện.

Vương Nhất Bác sấy tóc khô rồi thì quay lại giường, nhìn thấy đám bạn đang bàn bạc xem đêm giao thừa sẽ đi đâu.

Năm nayngười bạn dự định cùng chồng đi trượt tuyết, chụp ảnh dải ngân hà, dạo gần đây cậu ấy rất thích chụp ảnh các vì sao: [Chồng tôi nói năm nay sẽ cho tôi một khoảng thời gian tuyệt vời.]

Tư Điền: [Chồng tôi cũng muốn đi trượt tuyết.]

người bạn: [Vậy đi cùng đi.]

Tư Điền: [Nhưng anh ấy sợ tôi lạnh nên bảo tốt nhất là đi Cực Nam.]

Ân Nhạc: [....]

Lại bắt đầu biểu diễn.

Tư Điền tag Vương Nhất Bác: [Cục cưng, cậu và anh Tiêu có kế hoạch gì chưa?]

Vương Nhất Bác: [Chưa có kế hoạch.]

Năm nay, mẹ cậu đón giao thừa ở Hải Châu, rất có thể bà sẽ ăn cơm tất niên một mình

Vương Nhất Bác thoát khỏi group chat và bật chế độ im lặng để đi ngủ.

Sáng hôm sau cậu tỉnh lại mà không cần đến báo thức, nhìn đồng hồ thì mới 6 giờ, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.

Cậu hẹn với tài xế là 7 giờ 30 sẽ xuất phát, 7 giờ cậu và Đường Bảo xuống lầu ăn sáng.

[Em đã dậy chưa?] Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho cậu.

Vương Nhất Bác: [Dậy rồi, đợi em hai phút.]

Cậu nói với Đường Bảo: "Tiêu Chiến ở dưới lầu, cậu cứ ăn sáng trước đi."

"Đi đi, đừng lo lắng cho tôi."

Vương Nhất Bác nhìn một lượt hình ảnh của mình ở trong trong thang máy, chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng một. Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là mười ngày trước, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu rồi.

Tiêu Chiến đang ngồi trong xe bên ngoài khách sạn thì thấy cậu đi ra từ cửa xoay tròn trước khách sạn, anh đẩy cửa xe đi xuống, Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi quần, từng bước đi đến bên cạnh anh không vội vã nhưng cũng không chậm rãi.

Lần này cậu không lao vào trong vòng tay anh. Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy cậu vào lòng như anh vẫn thường làm.  Vương Nhất Bác kìm nén sự tủi thân, hai tay vẫn đút trong túi quần...

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, nghĩ rằng cậu vừa giơ tay ôm anh.

"Áo khoác có hợp không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Rất hợp."

Anh không lên tiếng nữa mà siết chặt vòng tay ôm chặt cậu vào lòng: "Sau năm mới anh sẽ ở bên em khoảng mười ngày. Em cũng sắp xếp công việc, hai chúng ta tìm một ngọn núi phủ tuyết để ngắm sao."

Anh hỏi: "Em muốn đi nước nào? Thụy Sĩ thì sao?" Anh nói tên một vài thị trấn nhỏ.

Vương Nhất Bác: "Em đã đi rồi." Cậu cũng giải thích lý do vì sao mình không muốn đi nữa: "phu phu Ân Nhạc cũng muốn đến đó, em không muốn đi cùng một nơi với hai người họ."

Tiêu Chiến nhìn cậu, anh chắc chắn là do Thiên Tân đã từng đưa Vương Nhất Bác đi cho nên cậu không muốn đến đó nữa.

Anh nói: "Vậy chúng ta đi nơi khác."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me