LoveTruyen.Me

Thuong Anh La Dieu Em Khong The Ngo Kn Sn Meoste

Những ngày sau đó, họ vẫn không gặp được nhau, cố gắng tránh mặt nhất có thể. Nhưng hôm nay, lại vô tình mở cửa cùng một lúc. Anh tính ra ban công hút thuốc, cô thì muốn xuống nhà nấu mì. 

Lần vô tình này khiến cả hai đều lúng túng. 

"Chưa ngủ à.." Anh mở lời, nhìn cô trong bộ đồ ngủ hình con gấu màu cà phê sữa đáng yêu đó, lại khẽ mỉm cười..

Cô lấy hết can đảm, muốn thử xem, có phải anh bị dị ứng như Tú nói "Anh ăn mì không?"

"Sao lúc nào cô cũng ăn mì vậy?" Anh thắc mắc, lần nào cũng thấy cô nấu mì vào đêm khuya.

"Thì thèm, ăn không tui nấu." Cô muốn thử xem, anh thật ăn mì được sao?

"Vậy nấu đi, rồi đem ra kia ăn, cho mát." Anh nói rồi đi về hướng ban công.

"Biết rồi, đợi 10 phút." Cô đi xuống nhà, lại loay hoay.

Một lúc sau, cô bưng lên 2 tô nóng hổi, nhưng chỉ có một là mì, còn lại là phở.

"Sao cô nói nấu mì?" Huy ngạc nhiên, không lẽ cô đã biết chuyện anh không ăn được mì?

"Nhà hết rồi, anh ăn phở đỡ đi." Cô nói dối, vì nghĩ đi nghĩ lại, cũng là không nên chơi dại, rồi đẩy tô phở về phía anh "À mai tui giặt đồ, anh có cần gì không?"

"Ừ, vậy mai cô vào giặt giúp tôi đi." Anh hút thuốc, uống rượu trước mặt cô.

"Bỏ thuốc đi, còn hút thì tui đi vô phòng ăn đây, khó chịu quá." Cô ho sặc sụa. Anh cũng vội dập đi. "Anh còn trẻ mà, cứ uống vậy, chết sớm đó."

"Tôi xin lỗi.. Cô không sao chứ?" Anh đưa khăn giấy cho cô.

Đó giờ, chưa có cô người yêu nào nói vậy với anh, cô đúng là khác người, đúng là luôn làm anh bất ngờ. Hai người cùng nhau ăn, nói vài chuyện trời mây gì đó....

Hình ảnh đó ông bà Nguyễn đều nhìn thấy từ xa.. qua camera giấu kín..

"Ông thấy tui hay chưa?" Bà Nguyễn tâm đắc.

"Bà thì hay rồi." Ông Nguyễn cười, ông cũng rất muốn Như làm con dâu, muốn cô trị cái tính khó chịu của anh, nhưng lúc đầu, chỉ là ông muốn. Không ngờ, cô lại làm được "Nhưng còn Quế Phương, bà không thích con bé à?"

"Không phải là tôi không thích con bé. Nhưng ba mẹ nó, ông cũng biết, cứ như đang ngắm vào gia sản của mình thì có, mấy lần rồi, ông không nhìn ra sao?" Bà Nguyễn nói, sau những phi vụ làm ăn, liên kết, bà luôn nhìn thấy được sự thâm sâu của gia đình Phương.

"Bình thường rảnh, cô hay làm gì?" Anh cũng khó hiểu, sao giờ này, cô chưa ngủ "Mà cô hay thức khuya lắm sao?"

"Tôi đọc truyện, giờ này, mới có cảm hứng.." Cô chăm chăm ăn mì gói..

"Truyện? Truyện gì?" Trong mắt anh lúc này, thì ra cô vẫn còn trẻ con lắm.. "Truyện tranh mà mấy đứa con nít hay đọc?"

"Truyện ngôn tình, fan fic đồ ba ơi, truyện tranh cái zề?" Cô cau có "Nhìn mặt là biết anh chẳng có tuổi trẻ rồi.." Cô uống ly nước lọc bên cạnh rồi giải thích tiếp, trước sự thắc mắc của anh "Là truyện kiểu tình cảm lãng mạn, yêu đương ngọt ngào, nồng nàn cháy bỏng đó." Trong mắt cô lúc này lại ánh lên một sự mơ ước "Ước gì, tui cũng có được tình yêu ngọt ngào bể đường như vậy.."

"Mơ mộng hão huyền." Anh ăn xong, đứng lên, đi về phòng "Ngủ sớm.." 

"Vô duyên." Cô ăn nốt tô của mình, đem đồ xuống rửa, rồi lên phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn, vì phải làm việc nhà. Nhà rộng như vậy mà.... Sang phòng gõ cửa thì anh đã đi đâu rồi.

"Anh nói tui giặt đồ, mà không có nhà, làm sao mở cửa?" Như liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.

"Tôi không có khoá cửa." Anh khẽ cười, dù đang trong cuộc họp, không nghĩ cô ngốc đến vậy.

Mở cửa phòng anh ra, cô đi tìm chỗ để đồ giặt, vô tình, phát hiện mấy lọ thuốc trên bàn. "Thuốc dị ứng" trên đó có ghi. Vậy là anh bị dị ứng thật sao? Cô đứng hình, lên mạng tìm hiểu "Khả năng có thể gây chết người nếu không chữa trị kịp thời.." Trán cô lấm tấm mồ hôi, mãi mới hoàn hồn được, vậy là cô xém là sát nhân thiệt sao..

Đem đồ đi giặt, anh toàn mặc vest với áo sơ mi đắt tiền. Nên cô đành dùng đôi tay ngọc ngà của mình, giặt vậy. Trong lúc giặt, cô phát hiện ra hoá đơn trà sữa hôm trước, là hôm cô ở trên trường, đúng khoảng giờ đó, đúng loại trà sữa đó, đúng 2 ly đó. "Có người mua.." lời Nhi nói làm cô suy nghĩ, không lẽ nào, là của anh thật, như trên ảnh. Mà nếu là thật, sao anh biết cô thèm lúc đó mà mua cho cô. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy, người con trai này, khó hiểu.

"Tối có về ăn cơm không? Tui còn nấu?" Như nhắn tin cho Huy sau khi giặt đồ xong, anh đang đi ra ngoài với đối tác, nhìn thấy tin nhắn của cô, liền mỉm cười một mình.

"Có, nấu gì ngon ngon một chút." Anh nhanh chóng trả lời..

"Vậy tối nay chúng ta đi ăn chứ?" Đối tác ngỏ ý mời.

"Xin lỗi, đành hẹn ông khi khác. Tối nay, tôi có việc rồi." Anh từ chối mọi cuộc vui, chỉ để về nhà ăn cơm cùng cô thôi sao? Hơi lạ rồi đó.

Để bày tỏ lòng cảm ơn, cô đã tự đi siêu thị. Về nhà, nấu rất nhiều món ngon cho anh, còn trang trí đẹp mắt lắm. Nhìn vào, chắc ai cũng nghĩ, họ là đôi vợ chồng mới cưới thật.

"Cô đầu tư quá ha, hay là làm rách cái áo nào của tôi rồi." Lần đầu tiên anh mỉm cười với cô. Lòng anh ấm áp lạ thường khi vừa mệt mỏi về nhà, lại ngửi thấy mùi thơm nức của đồ ăn từ trước cửa, còn nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn.

"Trời, nghĩ sao, tui giặt bằng tay đó, yên tâm, ngon lành." Cô còn khoe đôi tay ngọc ngà với anh, mà không biết nó đã sưng lên từ lúc nào.

"Đợi, tôi tắm rồi ăn." Anh nói.  Rồi nghĩ lại đúng là, cô như con nít, 17 tuổi mà vẫn khờ, nhà anh có máy hấp dành riêng cho đồ vest mà, cần gì cô phải giặt tay.

Ở trên phòng, thật ra anh đã nhìn thấy cảnh cô tất bật nấu ăn trong bếp qua camera từ chiều rồi, còn cảnh cô giặt đồ bằng tay trên sân thượng, rồi cẩn thận, treo từng chiếc áo vest nặng của anh lên dây, một chút thôi, cũng không dám mạnh tay.. lại thấy, cô rất đáng yêu..

Xuống nhà, anh lại mở tủ lấy rượu, lâu rồi mới ăn cơm nhà mà, còn lấy ra hai cái ly. "Cô uống không?"

"Tui mới 17 thôi đó." Như đưa đũa cho anh "Chắc báo công an bắt anh quá."

"Cô dám." Anh không thể lạnh lùng được với cô nữa rồi "Cảm ơn đã nấu cơm.." 

"Khoan, để tui chụp đăng story đã." Như cản anh lại khi thấy anh cầm đũa, tính gắp đồ ăn.

"Các cô bây giờ.." Anh lắc đầu, nhấp một ngụm rượu, nhìn cô làm trò..

Story vừa được đăng lên, cô đã bị tấn công bởi tin nhắn của Nhi và Tú trong group chat

"Nói rồi, vợ chồng rồi." Tú nhắn "Nói rồi cứ chối."

"Quá ghê, "bữa cơm gia đình" luôn rồi. Vợ đảm rồi." Nhi cũng không kém cạnh

Hoá ra, lúc chụp, cô đã vô tình để lộ cánh tay anh và ly rượu, chiếc đồng hồ Rolex phủ kim cương của anh đã tố cáo tất cả. Bên này, Khoa cũng nhìn thấy. Càng như vậy, anh càng muốn trả thù Huy nhiều hơn. Vì lúc đầu, anh cũng chỉ muốn qua đường với cô, nay càng có thêm lý do, để dựa vào cô, trả thù cho Phương, vì Khoa biết chắc giờ đây, chỉ cần cô đau một chút, Huy sẽ đau hơn rất nhiều..

"Rượu có gì ngon mà anh uống hoài vậy?" Cô thắc mắc vì cứ thấy anh uống mỗi ngày..

"Thì thử đi." Anh đưa ly của anh cho cô. Hình như bên cô, anh quên hết quy tắt anh đặt ra rồi, rằng là sẽ chẳng để ai uống cùng ly với mình, kể cả bạn gái lâu năm như Phương.

"Chát vậy." Cô nhăn mặt sau khi nếm thử một ngụm, khiến anh mắc cười, cô gái này..

"Ừ, chát lắm, nên đừng uống với ai khác." Anh nói "Nhất là đàn ông."

"Làm như tôi thèm.." Cô tiếp tục ăn, cảm thấy anh vẫn rất đáng ghét..

Ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp "thôi để tui, anh lên làm việc đi." Cô bưng chén dĩa đến bồn rửa chén, đeo găng tay, chuẩn bị hành trình tắm rửa cho mấy cái đứa sành sứ đắt tiền này.

"Cô bỏ vô đây nè, nhà tui đâu có phải địa chủ bóc lột cô, hay cô không biết dùng?" Anh nhìn cô lọng ngọng, mà mắc cười. Mà hình như anh nói đúng rồi thì phải, đó giờ cô có bao giờ dùng máy rửa chén. Rồi anh hướng dẫn cô dùng, giúp cô bỏ chén dĩa vào.

Xong việc, chẳng hiểu sao lại cùng lên ban công ngắm sao. Cô cứ ôm theo con gấu bông ghiền và hủ kem to đùng.

"Cô chưa no nữa hả?" Anh thắc mắc, đã ăn quá trời, còn lên đây ăn kem. "Tôi tưởng các cô sợ mập lắm chứ."

"Ăn kem không có mập." Câu biện hộ phi lý quen thuộc "Giống anh thôi, uống rượu tối ngày." Trên tay anh lại đang cầm ly whisky khác.

"Tôi quen rồi." Anh thở dài, nói, cô là người đầu tiên, cứ nhằn anh chuyện này mãi. "Mà cô với cậu nhóc đó.. sao rồi?" Tự nhiên buộc miệng nói ra.

"Sao gì, người ta chẳng nói gì với tui hết." Cô tự nhiên trầm mặc, từ hôm mà Khoa biết chuyện cô với Huy ở cùng nhà, rồi chuyện Huy và cô khiến chị gái anh buồn, đã dần lơ cô luôn. "Đàn ông các anh, khó hiểu quá."

"Cô thích cậu ta thật à?" Chẳng hiểu sao, lúc nói ra câu này, anh lại đau trong lòng, tập trung nhìn vào thái độ của cô

"Cũng không biết là thích, hay do ảnh đẹp trai nên vậy nữa." Như ăn kem, tràn đầy sự khó hiểu.

"Mối tình đầu hả?" Anh hay thắc mắc ghê.

"Ờ, mà có quen đâu mà tình đầu hay tình cuối." Cô thở dài "Còn anh sao?"

"Chia tay rồi." Anh lại rót tiếp một ly khác.

"Gì vậy, mới thấy nắm tay mà." Cô ngạc nhiên.

"Thì không hợp thôi." Anh nhẹ nhàng nói "cô còn nhỏ, không hiểu đâu."

"Lúc nào cũng "cô còn nhỏ", "cô còn nhỏ", tháng sau tui 18 rồi." Cô vui vẻ nghĩ đến ngày đó.

"Tháng sau?" Anh nhắc lại.

"Ừ, 16 tháng 3, sinh nhật tui." Cô cười nói, nhưng trong lòng lại có chút buồn, vì năm nay, không còn được ăn cùng ba mẹ nữa.

"Quên, cô đưa tay cô đây." Anh nhìn bàn tay đang sưng phồng, múc từng muỗng kem của cô, không khỏi động lòng.

"Hả?" Cô ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay "biết xem bói hay gì?"

"Không." Anh lấy tuýp kem dưỡng da ra, xoa đều lên tay cô "Cô là con gái, không giữ, mai mốt người ta chê, rồi bảo nhà tôi bóc lột sức lao động của cô."

Hóa ra, ngoài vẻ lạnh lùng vốn có, anh ấm áp quá nhỉ? Cô rụt rè rút tay lại, tiếp tục ăn kem "Cảm ơn.." Đôi má phúng phính của cô đỏ ửng cả lên, trong rất đáng yêu, tin lại đập rất nhanh..

"Mai tôi đưa cô đi học, hay vẫn muốn tự đi?" Anh nhìn sang cô gái đang nhìn ngắm trời mây với gương mặt ửng hồng..

"Tự đi được rồi, phiền lắm, không hay." Cô ngại ngùng nói "Rồi có ăn cơm không? Mai tôi tranh thủ về sớm." 

"Có, cứ nấu đi.." Anh khẽ cười "Ăn xong rồi vào ngủ sớm, ở ngoài này sương xuống, cảm lạnh đó." 

Cứ như vậy, mỗi ngày, anh đều về nhà đúng giờ ăn cơm cùng cô, cũng hạn chế đưa đón nhưng vẫn dõi theo cô từ xa, chẳng hiểu sao, lại cứ cho đó là vì ba mẹ đã giao trọng trách cho anh.. rồi đúng giờ là phải dậy đi theo sau, rồi tới giờ chiều là huỷ họp, huỷ hẹn đối tác, đến trường xem cô tan học sẽ đi đâu, làm gì, với ai, có an toàn không??

Cuối tuần này là sinh nhật Hảo, dù có muốn ở nhà ăn cơm cùng cô, cũng khó nên trong bữa ăn tối, anh đã mở lời.."thứ 7 này tôi đi sinh nhật bạn, cô ở nhà tự ăn, hay là đi chơi với bạn đi."

"Ờ, vậy để tui rủ Nhi với Tú đi ăn." Cô vừa lướt điện thoại, vừa nói "Không phải nấu cơm, khoẻ."

"Bỏ điện thoại xuống." Anh cau mày "Lo ăn đi."

"Biết rồi." Cô khó chịu "Tú nó nhắn tin." Cô nay lại còn nói ra việc mình đang làm..

---------------------------------------------------------------
Nay đăng sớm mọi người đọc rồi học bài đi, mai còn đi học đó.

Mà mấy giờ mọi người được nghỉ tiết sáng? Để canh giờ đăng không lại phiền mọi người học á.

Love you - SaiGon99

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me