LoveTruyen.Me

THƯƠNG ANH, LÀ ĐIỀU EM KHÔNG THỂ NGỜ |KN×SN| MEOSTE

CHƯƠNG 55: Xin lỗi

SecretloveforOTPs

"Anh..." Cô bất lực, làm bác sĩ để làm gì? Học cho nhiều để làm gì? Nghiên cứu nhiều để làm gì? Để rồi giờ đây, thay vì phải nghĩ ra cách để cứu anh, trong đầu cô chỉ đang hiện lên dòng chảy của thuốc trong máu anh, hiện lên đồng hồ đếm ngược sinh mạng của anh... "Anh..."

"Hay quá, chuyện tình đẹp quá." Khoa bóp mặt cô, rất đau "Nếu ngày đó, em để kế hoạch của tôi thành công, chẳng phải giờ đây cảnh này sẽ chẳng xảy ra sao?

"Khốn nạn, tao có chết, cũng sẽ không tha thứ cho mày đâu. Uổng công chị Phương đã rất lo lắng cho mày." Như cắn mạnh vào tay Khoa. 

Huy đã không thể nói được nữa, nhưng ánh mắt ấm áp đấy, vẫn chỉ mãi dành cho cô. Anh tệ lắm, khi mãi không thể bảo vệ được cô gái này, lúc nào cũng để cô ấy chịu tổn thương...

Từ xa, Hảo và mọi người đã biết được tất cả qua camera được giấu trên cài áo của Huy... ai cũng lo lắng không thôi... Bên ngoài, người của Sơn đã âm thầm đến, toàn bộ người của Khoa và Henry đã bị bao vây, xăng trong đám cỏ dại cũng được giải quyết, chỉ cần chờ đúng thời cơ, sẽ có thể cứu cả hai..

"Ây da, nhìn mày bây giờ đi.. khác gì con chó dưới chân tao không?" Khoa đi đến bên Huy, mạnh bạo giáng lên người anh nhiều cú đấm liên tiếp...

Lòng Như đau như bị ai đó cắt.. cô quay mặt đi không muốn nhìn thấy, nhưng luôn bị bọn đàn em, thô bạo giữ mí mắt cô lại, bắt ép cô phải thấy.... cô bấu chặt hai lòng bàn tay bị trói chặt phía sau.. căm phẫn nhìn Henry, cô nguyện với lòng.. nếu Huy không còn nữa, nếu anh có bất cứ mệnh hệ nào.. cô sẽ không nương tay với Henry đâu..sự ra đi Christina năm đó, cô vẫn chưa tính sổ với hắn cơ mà..

"Giỏi thì sủa đi, sủa đi rồi tao tha cho." Khoa cười lớn "Nhìn cho kĩ đi, là mày chết dưới tay tao.." Nói rồi, hắn đi đến bàn thuốc, cầm mũi tiêm thứ hai lên, muốn chính tay mình, kết liễu người đàn ông này..

"Không được." Không uổng công 10 năm qua khổ luyện, Henry có vẻ đã quên mất, trình độ võ thuật của Như đã đạt đến cảnh giới nào rồi đúng không? Cô đã sớm nhìn thấy được kí hiệu của Tuấn trên lưng Khoa, ngầm hiểu được bên ngoài kìa, đã được bao vây cả rồi.. Cô đã tự tháo được dây trói của mình, đã vậy còn nhanh tay quật ngã tên côn đồ bên cạnh.

Đúng lúc này, bên ngoài, mọi người cũng ập vào..

"Khoa, em bỏ cây kim tiêm đó xuống đi, nghe chị, bỏ xuống." Phương đã vô tình nghe được cuộc điện thoại của Tuấn, bằng mọi giá, bắt chồng đưa đến đây... "Chuyện cũ đã qua rồi, anh Huy không hề có ý định hại em, đừng, dừng lại đi."

"Chị đến giây phút này vẫn lo cho hắn sao? Sau bao nhiêu tổn thương hắn ta mang lại cho chị và Long sao?" Khoa biết mình không thể thắng được trận này, mà vốn dĩ hắn cũng nào muốn thắng, cùng lắm là cùng chết thôi..

"Tha cho Huy đi, anh bảo đảm với em, em sẽ rời khỏi đây bình an. Huy và anh đã đích thân sắp xếp chu toàn cho em rồi. Đừng làm vậy.." Toàn đỡ Phương, nhưng vẫn ân cần nói..

"Tôi xin anh, tha cho anh ấy đi.." Như quỳ xuống trước mặt Khoa, nhìn cơ thể cứng đờ của Huy "Tin em, sẽ không sao đâu anh."

"Mẹ kiếp, hắn ta là gì mà ai cũng 5 lần 7 lượt xin tha chết cho hắn cơ chứ.." Khoa cười nhạt....

"Buông bỏ đi Khoa, anh chị sẽ lo cho em, về Anh, chuyện ở đây sẽ không ai biết cả.." Phương khóc rất nhiều, đã sắp sinh rồi, mà còn như thế này... "Nghe chị đi.."

Vừa trải qua cú shock với tai nạn của Long, giờ cô lại phải đối mặt với sự trở lại của em mình, sự trở lại không mấy tốt đẹp..

Dù cô có năn nỉ cách mấy, Khoa cũng có vẻ không chút nào lay động....

Biết Huy không thể đợi lâu hơn, nếu quá 1h mà không được cấp cứu, e rằng anh có khả năng bại liệt suốt đời là nhẹ nhất.. "Phi cơ tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, chuyện đêm nay, sẽ không ai truy cứu, chỉ cần, cậu tha cho Huy. Anh ấy mà chết, cậu cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu." Sơn nói, phía sau, lính đặc nhiệm cũng đã trèo từ cửa sổ vào được nhờ sự đánh lạc hướng của mọi người..

1...
2...
3...

Khoa nhanh chóng bị cái anh lính khóa trái tay từ đằng sau...

"Anh..." Như đến đỡ Huy.. "Có em đây, anh sẽ không sao đâu mà.."

Ngay lập tức, Chủ Tịch đưa được đến bệnh viện, ở đây, ekip giỏi nhất đã sẵn sàng..

Lúc này, Phương cũng đã được đưa đi kiểm tra lại, cô vẫn còn đang rất đau lòng vì đứa em trai ngổ nghịch đó.

Không ngờ, vì hận thù, cả tính mạng của cháu trai, Khoa cũng đã không màn. Sau những chuyện tày trời này, Phương có lẽ không nên bao che cho hắn nữa, đã đến lúc, phải để pháp luật trừng trị hắn thích đáng..

"Tạm thời vẫn chưa tìm ra Henry, Như, trong thời gian này, em đặc biệt phải cẩn thận... anh đã cho người bảo vệ bệnh viện, dinh thự rồi. Tạm thời hai bác Nguyễn vẫn sẽ chưa về nước. Phương lại sắp sinh, chuyện hai đứa nhỏ, đành nhờ em nhé." Tuấn đi đến, nói chuyện cùng Như. Quái lại, Henry trốn đi từ lúc nào được chứ..

"Dạ, chị ổn chứ anh?" Cô vừa được Puka lấy máu, dù rất lo cho Huy, nhưng cô bị mọi người ép đi làm xét nghiệm. Dù sao, thì cô cũng phải khỏe mạnh, đợi anh tỉnh lại rồi mắng cho một trận.

Vì sao mắng...

Quay lại 30 phút trước, trên xe cứu thương..

"Anh, anh thấy sao rồi?" Như nước mắt ngắn dài, cô đau lòng lắm, cứ mong nhanh chóng đến bệnh viện, nhất định, bác Giang sẽ có cách cứu được anh..

"Em xin lỗi.."

"Anh, nhất định không được bỏ em ở lại đâu..."

"Em sai rồi, đáng lý ra năm đó, em không nên rời đi mà một lời cũng không nói."

Lúc này, Hảo đi cùng, mà không nhịn được cười.. "Con bé khóc đến vậy rồi mà mày vẫn không chịu mở miệng đi. Có bị câm đâu mà.."

Như chẳng bận tâm đến lời Hảo nói, cứ khóc thôi.. còn Hảo thì không nhịn được cười..

"Nín đi Như, khóc nhiều quá rồi." Hảo đưa khăn giấy cho cô.

"Anh nói anh thương ảnh, mà giờ ảnh vẫn anh còn cười là sao?" Lúc này thì cô đã tức giận rồi, sao nay Hảo có thể nhởn nhơ nhìn bạn mình bước một chân vào quỷ môn quan như thế chứ..

"Thì nó không câm anh bắt nó nói chuyện chứ sao?" Hảo ngồi khoanh tay xem kịch "Nó nhõng nhẽo với em thôi."

Như giương đôi mắt xoe tròn khó hiểu nhìn Huy, rồi nhìn Hảo..

"Tao thấy mày nên tự thú." Hảo cười..

"Anh không sao." Huy thều thào, nắm lấy tay cô "Đừng khóc.."

Có vẻ như là cô đã bị lừa thì phải??

"Sao có thể???" Trong quá trình đi thực tập, có lần, cô đã phải tận mắt chứng kiến quá trình tử hình phạm nhân bằng thuốc... rõ ràng là sau mũi đầu tiên, chẳng ai có thể cử động hay nói thành lời.. sao anh vẫn có thể..

"Trước khi đến đó, Sơn đã bắt được một tên trong bọn bị Khoa và Henry mua chuộc, nó nói ra hết kế hoạch, nên thằng bạn thân gian xảo này của anh, đã được tiêm thuốc giải trước rồi." Hảo cười khoái chí "Làm trò là giỏi."

Ngay lập tức, một cú đấm thật mạnh rơi từ tay của cô, nhắm đến thẳng cơ thể thể anh "ĐỒ GIAN DỐI". Cô lau nước mắt, quay mặt đi, mặc kệ anh níu áo cô, thều thào gọi cô bao lần đi nữa.

"Anh đi chết đi." Cô lạnh lùng chẳng thèm bận tâm anh nữa.. "Nay thì giỏi rồi. Anh nên đi làm diễn viên thay vì Chủ Tịch đi."

Cô tức giận, dù trong lòng vẫn rất lo.... dù sao, thuốc giải, cũng không phải là thuốc thần.... anh rồi sẽ ổn chứ??

---------------------------------------------------------------
Vì sự đáng yêu đêm qua, em sẽ cho anh còn nói được thêm mấy câu nữa..
Phận số của Chủ Tịch Nguyễn Huy ra sao tùy thuộc vào anh cả đấy Steven à, đừng làm em trì nữa..

Mong "Em bé của" Catcage có chuyến công tác Hạ Long vui vẻ, quẩy hết cỡ cùng RM và anh em thân thiết nhé.

Mong "Bé Mèo của anh" của anh nào đó, coi show xong nhớ nhắn tin cho ảnh, chứ đêm qua ảnh nhắc hoài đó, chắc là trong đầu chỉ có nhiêu đó thôi..

Thương 💙

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me