Thuong Tien Tuu Quyen Ha Say Dien Dao Trong Tieng Cuong Ca
Một năm khép lại, Trung Bắc bị một trận bão tuyết tấn công. Tuyết rơi đột ngột, các châu đều xuất hiện tình hình đường xá nhà cửa đổ sụp, cũng may năm trước khẩn cấp sửa chữa đường qua hai châu Trà Đôn chưa ngăn cách khỏi Tỳ Châu. La mục và đàm đại hổ đem tình hình thương vong trình báo kịp thời, trước bình minh bắt tay vào xử lý, đưa tình hình tai nạn khống chế ở trong phạm vi.Nhóm phụ tá ở trong thư phòng suốt cả ngày đêm, Thẩm Trạch Xuyên cũng không nghỉ ngơi."Đại tuyết năm trước Tỳ Châu chúng ta gặp tai nạn, bởi vậy trước khi tuyết rơi, trong nha môn hết lần này đến lần khác xác nhận tình hình kho lúa dự trữ," Chu Quế lật tập trên bàn, " Đường xá nhà dân gia cố quả thật là một vấn đề, chúng ta không thể hằng năm đều đợi cho sụp xuống rồi mới lên biện pháp được."" Nhưng mà," Khổng Lĩnh ngồi ở đối diện, " Vấn đề chi phí phát sinh này từ đâu đến? năm nay chịu ảnh hưởng của chiến sự, không còn bạc mà cấp phát nữa."Thẩm Trạch Xuyên niết ấn đường đến mức hơi hơi hiện đỏ, y ngổi ở vị trí ghế chủ vị đầu choáng váng não căng ra. Âm tính bàn phím ở cách gian không dừng lại, đều là người làm từ trong cửa hàng của Hà Châu và Quyết Tây được điều đến đây, chuyên phục vụ sổ sách. Mấy ngày gần đây trời lạnh, than trong thư phòng đều cháy sạch, người thì đông, ở lại liên tục mấy canh giờ khó chịu muốn chết." Chiến sự là quan trọng nhất," Thẩm Trạch Xuyên nói, " Quân phí của các châu sẽ không cắt giảm, dùng bạc từ thuế của nhóm thương nhân năm ngoái.""Ngưỡng cửa trước đầu xuân, chỉ cần sống qua ba tháng, tuyết tan rồi sẽ có chuyển biến tốt đẹp." Diêu Ôn Ngọc một chút an ủi, " nhóm thương nhân từ chợ chung bên này bán trà ở cảng vĩnh nghi cũng tốt lắm, năm nay có thể thỏa đáng mà gia tăng thương thuế."" Quặng mỏ đồng ở Quyết Tây vẫn phải tiếp tục khai thác, phải cùng quan bố chính Quyết Tây giao thiệp," Thẩm Trạch Xuyên di chuyển quạt, đẩy chén trà đã lạnh bên tay ra, " Sau đầu xuân năm nay còn có thể thuận lợi như vậy không, còn phải xem Khuých Đô có ý gì nữa."Giang Thanh Sơn tọa trấn Quyết Tây, hắn là người rõ chuyện làm ăn bên trong nhất. Nếu Khuých Đô ép buộc hắn bóp chặt còn đường trà xuyên qua đông bắc này, đối với Tỳ Châu mà bói quả thật là một đả kích."Nghĩ theo hướng tốt," Khổng Lĩnh vỗ đầu gối, " cũng coi như tuyết rơi đúng lúc điềm báo một năm bội thu.""Đối với ba châu mà nói thì quả đúng như vậy, nhưng dân chúng hai châu Phàn Đăng thì gặp phải tai ương." Thẩm Trạch Xuyên mấy ngày nay nghĩ đến Phàn Châu, " năm trước Dực Vương đem kho lúa hai châu chiếm làm của riêng, trước khi tuyết rơi liền không ít người chết đói, ta vì vậy mà trăn trở."" Tháng hai chúng ta dùng binh với Đoan Châu," Chu Quế nói, " Hai châu Phàn Đăng tốt nhất là hiện giờ nên giải quyết luôn."Thủ Bị Quân Tỳ Châu chỉ có hai vạn người, kết hợp với Đôn Châu cũng được tám vạn người, bọn họ tháng hai phải đối mặt với Biên Sa kỵ binh của Đoan Châu, lại phải phân binh lực đối phó với Dực Vương, phòng ngự Tỳ Châu sẽ hỏng, đến khi đó nếu tám đại doanh từ đan thành sờ đến, vậy thì thực sự không có cánh nào để làm điều đó." Trước mắt chiếm Phàn Châu cũng là một thời cơ," Diêu Ôn Ngọc gạt bọt trà, " Dực Vương lòng tham không đáy như vậy, dân chúng bên trong sớm đã oan than dậy đất, hắn làm không được lâu nữa, không bằng do chúng ta phát hịch văn trước."" Hiện giờ Tỳ Châu cùng chiến trường nam bắc đạt được thảo thuận, và tình hình ' tiêu diệt' của năm trước là không giống nhau. Lần này chúng ta phát hịch văn, Dực Vương không chịu đầu hàng, cố ý muốn đánh, vậy Khuých Đô sẽ có lý do xuất binh." Khổng Lĩnh không quá tán thành, hắn luôn lấy " ổn" làm chính." Thành Phong tiên sinh nói có lý, nhưng mà năm trước Phủ Quân đã lập, hiện giờ duy trì mặt ngoài ổn định với Khuých Đô cũng không có ích gì." Diêu Ôn Ngọc chưa uống ngụm trà đến miệng, hắn nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, "theo ý của ta, hiện giờ cho dù Khuých Đô có lý do, cũng không dám xuất binh."Khổng Lĩnh vẫn cho rằng không ổn, hắn nói: " Nếu lúc này tội danh mưu phản được xác định, việc làm ăn năm nay của Quyết Tây nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Cái khác không nói, nếu như Giang Thanh Sơn mượn chyện này cưỡng ép niêm phong tra xét quặng mỏ đồng của Hề gian, chẳng phải mất nhiều hơn được? Phủ Quân, theo thiển ý của ta, lặng lẽ xuát binh đánh Phàn Châu là tốt nhất."Diêu Ôn Ngọc lại nói: " Phủ Quân chiếm giữ Trung Bắc đã là chiều hướng không thể xoay chuyển, cho dù không có hịch văn, Giang Thanh Sơn cũng sẽ nghĩ biện pháp niêm phong tra xét quạng mỏ đồng của hề gia."Ý kiến của bọn họ không nhất trí với nhau, bên nào cũng cho là mình phải.Thẩm Trạch Xuyên đập quạt vào đầu ngón tay, một lát sau nói: " Thần Uy, soạn thảo hịch văn đi."Bọn họ ở trong thư phòng nói chuyện một lúc, lúc này thấy chuyện đã được an bài không sai biệt lắm, Phí Thịnh gọi người mang điểm tâm. Mọi người như vậy tùy ý dùng qua, vội vàng về nghỉ ngơi, buổi tối sẽ tiếp tục bàn chuyện xuất binh.Khi Khổng Lĩnh đứng dậy thấy Diêu Ôn Ngọc muốn ra ngoài, liền nghiêng người thay hắn vén mành. Diêu Ôn Ngọc cúi người hành lễ, Kiều Thiên Nhai liền vào phụ giúp người đi ra. Đợi cho mọi người đã đi hết, Chu Quế dọc đường hành làng chạy chậm, thở hồng hộc mà đuổi theo Khổng Lĩnh." Ai da," Chu Quế môt tay vỗ ngực, một tay với ra phía trước, gọi, " Thành Phong, Thành Phong."Khổng Lĩnh dừng bước chờ hắn, nói: " Ngươi có việc thì thì nói trước với ta, đường hành lang này rất trơn, nếu bất cẩn mà bị ngã, tổn thương gân cốt trăm ngày!"Chu Quế bình ổn thở hổn hển, xua tay cảm khái nói: " Năm kia còn có thể chạy từ đầu ruộng mấy dặm, năm nay thực đã không ổn nữa rồi, đúng là gió tuyết thúc dục người già."" Đuổi gấp như vậy," Khổng Lĩnh giữ chặt cổ áo, chống đỡ gió lạnh, " Vì chuyện vừa rồi sao?"" Ta cùng với ngươi đã mấy ngày không thưởng tuyết," Chu Quế giấu đầu hở đuôi, " gần đây phu nhân rất nghiêm, suốt ngày trong nhà trông cháu, hôm nay vừa lúc."Khổng Lĩnh liền than, sầu nói: " Ngươi không cần học người bên ngoài che che lấp lấp như vậy." hắn co tay lại, tránh gió, tiếp tục nói: " Không cần khuyên ta, ý kiến của ta không thay đổi."Chu Quế đành nói: " nhưng thật ra không cần vì vậy mà cùng Nguyên Trác để lại khúc mắc."" Ngươi cho ta Khổng Thành Phong là tuổi gì?" Khổng Lĩnh cùng hắn sóng vai đi, " Nguyên Trác có thể thẳng thắn, chính là lòng không thẹn. Chính kiến khác nhau không thể tránh được, lên tiếng phụ họa theo mới là tối kỵ. Ta hiểu được, Nguyên Trác hiểu được, Phủ Quân đã không tìm chúng ta đàm riêng, chính là thái độ."Chu Quế vì chuyện Cao Trọng Hùng mà khiển trách nặng chính mình, hiện giờ hành sự chủ yếu hỏi qua Thẩm Trạch Xuyên, không hề tự tiện quyết định. Gần đây trao đổi công vụ, cũng làm cho phụ tá trong trướng không được dương dương tự đắc, lo lắng bọn họ sẽ cùng Diêu Ôn Ngọc xảy ra xung đột.Chu quê thấy liễu trong đình viện đã khô héo gãy cành, bị gió thổ ngã xuống tuyết, thổi tới góc tường. Hắn đi chậm lại, có chút chán nản nói: " Ta chính là sợ xa lạ...""Nước trong thì không có cá," Khổng Lĩnh giơ tay phẩy nhẹ vụn tuyết bám trên tóc mai, thu lại thần sắc, nghiêm túc nói: " Nha môn thiên hạ có thể trong suốt tháy đáy sao? Ngươi đã làm châu phủ của Tỳ Châu lâu năm như vậy, không biết là không chỉ lên trên phức tạp, xuống dưới cũng phức tạp không kém, tham ô nhận hối lộ loại chuyện này, giết không hết, giết cũng không xong. Mấy năm trước ngươi dã quản rất tốt, Phủ Quân không hiểu rõ sao? Phủ Quân từ đầu đến cưới cũng không giận cá chém thớt, giết hai kẻ phụ tá kia, cũng là nhắc cho ngươi tỉnh, không phải cảnh cáo ngươi. Ngươi gần đây cẩn thận như vậy, ngược lại càng làm cho Phủ Quân nhớ kỹ chuyện này."Trị dưới khó, phụng lện cũng khó.Chu Quế đi vào bước, buồn bã nói: "... lúc trước nhạc phụ ta không chịu tiến cử ta nhập đô, cũng là đoán chắc chắn ta không phải là khối liêu kia. Có một số việc, ta không có chừng mực, chặt lỏng đều dựa vào mò mẫm, việc này quá khó khăn."" Nếu đã không làm chuyện khuất tất, làm sao phải sợ hãi?" Khổng Lĩnh thoáng lắc đầu, " Cũng không cần phải cố ý khiêm nhường Nguyên Trác, đều là là người thông minh có tâm, điểm tâm tư ấy của ngươi sao có thể dấu qua được mắt hắn. Lâu dần, đó mới thật sự là xa lạ."Khi Thẩm Trạch Xuyên quay về nhà thì gió rất lớn, Phí Thịnh giơ tay chắn, áo lông cừu vẫn bị gió thổi động.Phí Thịnh nói: " Chủ tử, chúng ta ngồi kiệu đi."Thẩm Trạch Xuyên bị gió thổi gần như không mở được mắt, lạnh đến mức lỗ tay ửng đỏ. Y nói: " Chỉ có vài bước đi bộ, dùng kiệu làm gì."Nhưng mà lạnh quá.Phí Thịnh lo lắng đi bộ vài bước như vậy, sẽ khiến cho Thẩm Trạch Xuyên lại nhiễm phong hàn. Mấy ngày gần đây trong ngoài đều cẩn thận, ngay cả hành lang trong đình viện cũng đều treo rèm rất nặng, người phụng dưỡng ra vào ép mành mệt muốn chết, bên trong long địa vẫn đốt, đặc biệt cẩn thận.Thật vất vả mới vào được cổng chính, Đinh Đào chờ trong phòng lập tức nhảy ra, mang theo Lịch Hùng giốn bức tường chắn trước người Thẩm Trạch Xuyên.Thẩm Trạch Xuyên di chuyển chậm rãi bên trong đầu đau nhức nói: "Đừng cản, tranh thủ đi thôi, ở đây đều là gió lùa, nếu không một lát nữa sẽ ngã mất."Đinh Đào trong khoảng thời gian này lại cao lên, nói: " Chủ tử phân phó phải chắn nghiêm ngặt, hở sẽ đánh ta cho coi." Hắn vỗ Lịch Hùng, ngược gió hô: " Đại Hùng, đi nhanh lên!"Đợi đến khi Thẩm Trạch Xuyên rốt cuộc cũng đã đến hành lang rồi, áo lông cừu đều đã bị ướt sũng, cái che cổ áo ướt sũng không thoải mái, y giơ tay kéo xuống. Phí Thịnh luống cuống không tiếp kịp, gọi thị nữ đem đi hong khô, muốn khoác cho Thẩm Trạch Xuyên áo lông cừu mới, Thẩm Trạch Xuyên cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.Phí Thịnh ở Đôn Châu được chiêu mộ người sai việc mới, trong lòng vui như nở hoa, trở về gặp Kiều Thiên Nhai thấy chỗ nào cũng thuận mắt. Thẩm Trạch Xuyên ở Ly Bắc một thời gian ngắn, hắn ở nhà đi theo Kỷ Cương, vừa luyện kỷ gia quyền, vừa nghe Kỷ Cương kể chuyện. Chờ khi Thẩm Trạch Xuyên trở về, lại giống như người mẹ già, cố gắng chăm sóc Thẩm Trạch Xuyên từng chút một.Hiện tại Hầu gia đang phải chạy chiến trường rồi!Phí Thịnh đi theo sau Thẩm Trạch Xuyên nghĩ trong đầu.Phủ Quân không bị bệnh, Hầu gia cũng rất vui, khi quay về hắn sẽ không phải trộm coi sắc mặt. Mọi người sau này đều là người một nha, hắn cũng không thể mãi bị tiêu trì dã phớt lờ được.Thẩm Trạch Xuyên vào chính đường, khi ngồi xuống, Phí Thịnh nói: "Chủ tử, thuốc đã sắc xong bây giờ uống thôi ạ."Thẩm Trạch Xuyên không muốn uống, y mấy ngày nay không bị ốm, sợ bổ nữa sẽ bị chảy máu cam, hơn nữa trong nhà ngoại trừ Đinh Đào ra thì không ai có kẹo. Y lúc này làm như không nghe thấy gì, giở án vụ ra xem.Phí Thịnh thấy Thẩm Trạch Xuyên không có biểu tình gì, liền chờ ở một bên, sau một lúc lâu, đúng giờ nói: " Chủ tử, thuốc —-."Thẩm Trạch Xuyên nhẫn nhịn ngẩng đầu nhìn hắn.Phí Thịnh làm bộ xem như không hiểu ánh mắt của Thẩm Trạch Xuyên, việc uống thuốc này phía sau không chỉ có Tiêu Trì Dã, còn có Kỷ Cương, người nào Thẩm Trạch Xuyên cũng đắc tội không nổi.Thẩm Trạch Xuyên chỉ có thể nói: " Ngươi lấy đi."Phí Thịnh liền đi xuống, sau một lúc lâu, người vén rèm vào lại là Kiều Thiên Nhai." Nhan Hà Như đến," Kiều Thiên Nhai không buông mành, quay đầu lại nhìn thoáng qua, " Tiểu tử này cứ gào to chạy đến chỗ Nguyên Trác, làm ta phải xách đến đây."Thẩm Trạch Xuyên nhúng mực, nói: " Đưa bạc đến, xử sự khách khí chút."Bọn họ nói còn chưa xong, dưới hiên nhà một người tiến vào. Nhan Hà Như mặc cẩm bào mới tinh, đỏ hồng viền kim, còn thêu kim bảo. Trên cổ hắn treo sợ dây, là một cái bàn tính mới, đè đến mức sau gáy hiện vết đỏ hồng cũng không muốn tháo xuống.Tiểu tử này trên mặt phấn trắng hai mắt cong cong, vui mà nói: " Phủ Quân chúc mừng năm mới! năm mới an lành! Trước muốn đến bái kiến Phủ Quân, kết quả ngươi lại ở Ly Bắc! đây không, ngươi trở lại, ta liền vội đến đây. Lúc này ta không chỉ chuẩn bị cho Hầu gia ngọc châu ngọc bích, còn chuẩn bị cho Phủ Quân một cái xinh—-"Phí Thịnh bê thuốc và Kiều Thiên Nhai ở phía sau cùng cho nhau một ánh nhìn, Kiều Thiên Nhai giơ tay đem Nhan Hà Như ấn xuống.Ly Bắc mới tang, Tỳ Châu năm nay cũng không giăng đèn kết hoa, Thẩm Trạch Xuyên và tiêu trì dã đều mặc màu trắng, trong khoảng thời gian này ngọc châu y cũng tháo xuống, ai mà biết Nhan Hà Như mở miệng là muốn bị đánh chứ.Thẩm Trạch Xuyên trên giấy viết cái "gạch bỏ" , cũng không nhìn Nhan Hà Như lấy một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me