LoveTruyen.Me

Tien Tran Mong

"Ngôn niệm quân tử

Ôn kỳ như ngọc

Tại kỳ bản ốc

Loạn ngã tâm khúc." [1]

--- -----☆--- -----

Năm Vương Dao Dao sáu tuổi, phụ thân bị giáng chức, nàng theo người rời đế đô đến Tô thành, bước vào Giang Nam như thơ như họa.

Rất lâu rất lâu sau này, nhớ lại chuyện cũ, nàng thường nghĩ, nếu năm đó không đến nơi này, phải chăng nàng vẫn sẽ là thiên kim tiểu thư phủ Thượng thư, lớn lên lại gả cho Ôn biểu ca hay Kỳ biểu ca nhà đại cữu cữu, tiếp tục nhàn hạ làm Hầu phủ phu nhân, cứ thế hưởng tận vinh hoa phú quý, yên ổn một đời.

Nhưng cổ kim tạo hóa đố toàn, định mệnh cố tình chẳng cho nàng an nhàn trọn kiếp.

Năm đó, nàng đã đến Cô Tô, cũng đã gặp phải tai kiếp lớn nhất đời mình.

Lần đầu tiên Vương Dao Dao gặp biểu ca, đó là một đêm mùa xuân, Lý phủ thiết yến nghênh đón cha con nàng, mà nàng lại âm thầm trốn khỏi bữa tiệc huyên náo, sau đấy đi lạc tới một góc hoang vắng.

Nơi này cỏ dại mọc đầy, nhà ván thô sơ, hoàn toàn đối lập với Lý phủ xa hoa lộng lẫy. Dưới ánh trăng mờ ảo, bên gốc bạch mai lả tả rơi, nàng trông thấy một bóng người đang lặng lẽ gảy đàn. Vương Dao Dao nhẹ nhàng bước lại, ngồi xuống bên cạnh, chăm chú lắng nghe tiếng đàn ấy. Rõ ràng tiếng đàn réo rắt du dương, chẳng hiểu vì sao nàng lại rơi lệ.

Khúc nhạc dứt, người đó ngẩng đầu lên nhìn nàng. Chỉ thấy thiếu niên lang, nhan như ngọc, ánh mắt thăm thẳm như sương khói Giang Nam, cho dù bố y sờn cũ, cũng không thể che đi khí chất tao nhã như lan của chàng.

Chàng khẽ nhướng mày, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu muội muội, tại sao muội lại khóc?"

Vương Dao Dao gãi gãi đầu, đáp:

"Muội không biết vì sao nữa, bỗng dưng nước mắt lại tự chảy ra thôi."

Chàng khẽ cười, nói:

"Có rất nhiều người từng nghe ta đàn, bọn họ đều cười, chỉ có muội là khóc."

Vương Dao Dao cảm thấy thật là xấu hổ. Xem đi, người mù âm nhạc như nàng lại còn học người ta nghe đàn làm gì, quả thực là làm trò cười mà!

Thiếu niên kia lại không cười nàng, còn dùng một giọng rất ôn hòa hỏi:

"Muội tên là gì? Tại sao lại đi đến nơi này?"

Nàng nhoẻn miệng cười, đáp:

"Muội họ Vương, tên Dao Dao, huynh có thể gọi muội là Miên nhi, phụ thân gọi muội như vậy."

Lần đầu gặp mặt đã thành thực khai hết tên tuổi mình như thế, quả thật là một tiểu cô nương ngốc nghếch dễ lừa.

Thiếu niên cong cong môi, để lộ lúm đồng tiền hai bên má, khẽ nói:

"Ta họ Lý, tên Quân Ngọc, muội có thể gọi ta là biểu ca."

Biểu ca?

Vương Dao Dao ngẩn ra một hồi lâu, mới hiểu ra, người trước mắt là nhi tử của Tứ cô cô.

Tứ cô cô này nàng chỉ từng nghe qua nội tổ mẫu nhắc đến một lần, thái độ của bà khi nhắc đến cũng không mấy tốt. Nghe nói, Tứ cô cô là do một di nương xuất thân từ thanh lâu sinh ra, dù dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, gả đến Cô Tô Lý thị cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp. Trước khi đến đây, nội tổ mẫu từng dặn nàng, không được thân cận với mẫu tử Tứ cô cô, còn nói vô vàn lời khó nghe, nhưng nàng bấy giờ tuổi còn nhỏ, nghe đó quên đó, lập tức chẳng nhớ gì nữa.

Kể từ đêm đó, nàng vẫn hay trộm lẻn đến nơi này gặp chàng.

Quân biểu ca rất tốt với nàng, dung mạo đẹp đẽ như ngọc, tính tình lại ôn nhu tựa nước, còn có trù nghệ vô cùng xuất sắc, làm ra bao nhiêu món ngon, khiến nàng mê tít, tất nhiên chẳng nhớ gì về những lời miệt thị của người khác với chàng nữa.

Phụ thân nàng biết được nàng thân cận với biểu ca, trong bụng rất không vui, nhưng lúc đó nàng còn nhỏ, biểu ca thì đã sắp nhược quán. Ông nghĩ, chàng ta rồi sẽ nhanh chóng thành thân, nàng cũng không còn bám theo chàng ta được bao lâu, liền không lo nghĩ nữa.

Vì vậy, cứ thế, Vương Dao Dao lớn lên cùng biểu ca bên bờ Thái hồ mờ mịt khói sóng.

Nàng đơn thuần chân thành, nghĩ rằng ngoài phụ thân, biểu ca là người tốt với mình nhất, liền hết lòng yêu kính chàng, dốc toàn bộ nhiệt tình đáp lại, chưa từng đề phòng.

Nào biết rằng, biểu ca ban đầu tốt với nàng, chẳng qua chỉ vì tư lợi.

Một người lý trí như Lý Quân Ngọc, thứ nhất, không thiện lương nhân hậu; thứ hai, không dư thừa tình cảm; nếu ban đầu không phải vì An Thân vương, chàng tuyệt đối sẽ tốn quá nhiều thời gian trên người của Vương Dao Dao.

Lý Quân Ngọc chỉ là thứ tử, sinh mẫu là Vương thị. Tuy bà xuất thân từ họ Vương ở kinh thành, cũng xem như thế gia vọng tộc, nhưng mẫu thân chỉ là một kỹ nữ thanh lâu, thân phận cực kỳ ti tiện. Bà gả đến Lý phủ, chỉ là một thiếp thất nhỏ bé, không được lòng lão phu nhân, lại còn không ngừng bị chính thất chèn ép. Lý phu nhân Trương thị luôn nhìn hai mẹ con Lý Quân Ngọc không vừa mắt, chi tiêu mọi mặt đều bớt xén không ít. Dù gì cũng là nhị công tử, ấy vậy mà tiêu chuẩn ăn mặc lại chỉ như gia phó trong nhà, hạ nhân trên dưới đều không để trong mắt, trên bị đại ca Lý Trác Ngọc bắt nạt, dưới bị các đệ đệ muội muội khinh khi. Những ngày tháng đó, Lý Quân Ngọc cả nhớ cũng không muốn nhớ lại.

Có điều, trong họa có phúc, chính nhờ khoảng thời gian cơ cực ấy, mới có một Lý Quân Ngọc am hiểu nhìn sắc mặt người mà đoán biết ý, đối nhân xử thế khéo léo không thể bắt bẻ ở điểm nào. Từ nhỏ, chàng đã hiểu, thứ tử nếu muốn sống lâu một chút dưới mắt của mẹ cả, tất không được vượt qua đích tử. Cho nên, suốt những năm tháng tuổi thơ, chàng luôn giữ mình chừng mực, không thể hiện quá xuất sắc, không đoạt đi ánh hào quang của đại ca Lý Trác Ngọc, làm một thứ tử vô hình như Trương thị mong muốn.

Thế nhưng, chàng không hề nghĩ mình sẽ cam chịu sống ti tiện như thế suốt đời. Từ bé, Vương thị luôn nghiêm khắc đốc thúc nhi tử học hành. Bất kể mưa nắng, bất kể đêm ngày, bất kể khỏe mạnh hay ốm đau, bà đều không cho phép con thư thả một khắc. Vương thị đã chịu đủ khinh khi, bà muốn con trai phải là người trên vạn người, cho nên bắt buộc chàng khổ công học. Trong khi Lý Trác Ngọc còn đang nô đùa bên đám bạn, chàng phải miệt mài đọc sách, luyện đàn đến mười đầu ngón tay tứa máu cũng không thể dừng lại, luyện chữ tới chai cả tay. Tuổi thơ của chàng, hồi tưởng lại chẳng có ký ức nào vui vẻ, tất cả đều là những tủi nhục và áp lực mà mẫu thân đặt lên người bắt chàng phải gánh lấy.

Năm đó, chàng nghe tin biểu muội nhà tam cữu phụ đến Tô Châu, liền dốc tâm dốc sức tiếp cận cô bé. Lý do chỉ có một, bởi vì nàng là cháu ngoại của An Thân vương. Chàng muốn tiến thân, cần phải lấy được hảo cảm của biểu muội, sau đó thông qua biểu muội mà diện kiến An Thân vương, trăm lợi không hại.

Bởi vì lấy lòng tiểu cô nương, chàng hết mực chu đáo săn sóc nàng, dốc lòng tìm hiểu từng li từng tí sở thích của nàng, học cách làm những món mà nàng thích, quan tâm, chiều chuộng nàng. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Vương Dao Dao sớm mất mẹ, thiếu thốn sự ân cần chăm sóc của mẫu thân, thấy biểu ca ôn nhu như nước, tỉ mỉ chăm lo cho mình, liền ngây ngô tin tưởng, cảm động không thôi, cũng toàn tâm toàn ý ỷ lại biểu ca. Trong mắt của nàng, biểu ca luôn luôn là tốt nhất, hoàn hảo nhất, không cho ai xúc phạm tới biểu ca.

Những ngày tháng ấy, có một tiểu cô nương luôn tíu tít bám theo chàng. Chàng cầm tay dạy nàng viết từng chữ một, kiên nhẫn dạy nàng đọc sách, vẽ tranh. Mỗi lần cùng nhau chơi cờ, chàng thường vờ thua, để nàng đắc ý cao hứng. Mỗi khi chàng gảy đàn, tiểu cô nương lại gối đầu lên chân chàng lắng nghe, sau đó ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, sen cứ nở rồi tàn trên mặt Thái hồ xanh biếc. Chỉ còn sông nước Giang Nam ghi nhớ những ký ức êm đềm đẹp đẽ của hai người.

Những năm tháng ấy, Lý Trác Ngọc ỷ là đích trưởng tử, thường kiếm cớ bắt nạt chàng, Lý Quân Ngọc đều nhẫn nhịn, nhưng mà tiểu biểu muội này lại còn sốt ruột hơn chàng, trực tiếp xù lông lên với Lý Trác Ngọc, một mực bảo vệ chàng.

Có một lần, Lý Trác Ngọc mang theo đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đến gây sự với chàng, Lý Quân Ngọc vốn quen nhẫn nhịn, thầm nghĩ mặc kệ bọn họ, nào ngờ cô nương ngốc này lại xông lên che ở phía trước chàng, nhe nanh múa vuốt nói:

"Ai dám bắt nạt tới Quân biểu ca, chính là bắt nạt bản tiểu thư. Mà bắt nạt bản tiểu thư, chính là không xem ngoại công cùng phụ thân của ta ra gì !"

Đám người Lý Trác Ngọc dù tức tối, đến cùng vẫn là không dám thật sự đụng chạm tới Tri phủ đại nhân, càng không dám mạo phạm An Thân vương.

Sau khi họ bỏ đi, Lý Quân Ngọc mới xoa xoa đầu nàng, nói:

"Đại ca cũng không làm gì quá đáng, lần sau có thể cho qua thì cho qua, đừng khiến chuyện bé thành to."

Vương cô nương ôm cánh tay của chàng, ấm ức bảo:

"Chính là vì biểu ca huynh quá thiện lương hiền lành nên bọn họ mới được thể lấn tới !"

Nói đoạn, nàng lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào, đắc ý nói:

"Biểu ca yên tâm đi, từ bây giờ đã có muội ở đây, muội sẽ bảo vệ biểu ca, không cho bọn họ bắt nạt huynh nữa!"

Lý Quân Ngọc có một thoáng ngẩn người.

Thiện lương ư? Hiền lành ư? Chàng cũng không nghĩ là hai chữ này thích hợp với mình. Chỉ là, nhẫn được cái nhục nhất thời mới có thể làm được chuyện lớn. Tất cả những gì kẻ khác nợ chàng, chung quy sẽ có một ngày chàng đòi lại một vốn bốn lời.

Nhưng mà, cảm giác có người lo lắng cho mình, hết lòng bảo vệ mình, vẫn rất là ngọt ngào.

Khóe môi chàng khẽ cong lên, nhẹ nhàng xoa xoa gò má mềm mại của nàng, dịu giọng nói:

"Miên nhi ngốc, muội vẫn còn trẻ con lắm. Chỉ có trẻ con mới người cắn ta một cái, ta cũng phải cắn trả một cái. Sau khi trưởng thành, người ta sẽ học được, đôi khi phải lùi một bước để có thể tiến ba bước."

Tiểu cô nương có chút mơ hồ không hiểu.

Lý Quân Ngọc cũng không cố ép nàng hiểu. Thực ra, chàng cũng không mong muốn nàng trưởng thành, tốt nhất là cứ mãi mãi cứ làm một tiểu cô nương hồn nhiên vui vẻ, chân thành nhiệt tình như bây giờ vậy.

Có thể đơn thuần mà sống cả đời với tâm hồn trong trẻo của một đứa trẻ thơ, há lại không phải là một loại diễm phúc?

Những năm tháng ấy, giữa lúc mọi người khinh thường thân phận thứ tử của chàng, có một cô nương ngốc vẫn kính ngưỡng chàng như thần thánh. Mãi đến nhiều năm sau này, kể người khác gièm pha nói chàng xấu xa ra sao, nàng vẫn một lòng tin tưởng biểu ca là người tốt nhất trên trần đời.

Lý Quân Ngọc từng thầm cười nàng ngốc, sau đó lại nghĩ, nếu như nàng không ngốc, làm sao có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng như thế, làm sao có thể kiên trì duy hộ chàng, không hỏi nguyên nhân, không màng kết quả.

Trong lúc chàng khốn cùng nhất, nàng dốc tận sức giúp đỡ. Bởi vì biết Trương thị cắt xén ngân lượng cho Cầm Vận cư, nàng thường âm thầm mua sách vở cùng với văn phòng tứ bảo tốt nhất cho biểu ca, sau đó lại sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của chàng, liền nói dối là phụ thân mua về ép nàng học, nàng không muốn học nên đành phải mang nhờ biểu ca "tiêu thụ" giúp.

Mỗi đợt mùa đông lạnh giá đến, nàng đều cắc củm mang than sang cho chàng và mẫu thân sưởi ấm. Nàng nói:

"Sức khỏe của cô cô không tốt, mấy hôm nay trời lạnh, biểu ca đốt than Hồng La này cho ấm."

Có một loại cảm tình, ví như đưa than sưởi ấm trong ngày đông giá lạnh.

Nếu đổi lại là Lý Quân Ngọc quyền khuynh triều dã sau này, có quá nhiều người xum xoe chàng, tất nhiên sẽ chẳng để tâm đến Vương Dao Dao ngốc này.

Nhưng mà, đối với Lý Quân Ngọc thuở hàn vi, Vương Dao Dao lại là tất cả ấm áp giữa trời đông lạnh lẽo.

Lý Quân Ngọc là cao thủ diễn kịch. Chàng hiểu rõ, trên đời này, chỉ có tình cảm thật sự mới có thể thật sự đánh động đến trái tim người khác. Cho nên, phàm là kẻ diễn kịch giỏi, đều phải đưa vào ba phần chân tình. Chàng cũng như thế, tùy ý cho phép mình sinh ra cảm tình với nàng. Chàng tự tin rằng, bản thân đủ lý trí để kiểm soát tình cảm đó.

Nhưng mà, mấy ai có thể khống chế được tình cảm của mình?

Có những kẻ, diễn kịch quá nhập tâm, nhập tâm đến mức đem giả thành thật, tới khi nhận ra, thì đã không thể thu lại cảm tình.

Tình chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, quay đầu nhìn lại đã thấy đậm sâu.

Có lẽ là từ cái đêm mẫu thân qua đời, tiểu cô nương ôm lấy chàng, hứa hẹn sẽ mãi mãi không rời không bỏ.

Nàng không hề biết rằng, lời nói ấy, đã cho chàng hi vọng, cũng khiến nàng mất đi tự do một đời. Chàng là người không dễ tin lời ai, cầm bằng đã tin, thì tuyệt đối không cho phép ai nuốt lời. Nàng đã nói ra lời ấy, thì phải mãi mãi ở bên chàng, mãi mãi thuộc về chàng.

Từ đó, trong kế hoạch của Lý Quân Ngọc, danh sách những thứ chàng nỗ lực để có được, có thêm một biểu muội ngốc.

Chàng thầm nghĩ, dù gì nàng cũng ngốc như vậy, gả cho người khác sẽ bị bắt nạt đến chết, chi bằng chàng mang nàng về, vừa có được sự tương trợ của An Thân vương, vừa có thêm một cô nương ngốc trong mắt trong lòng đều chỉ có một mình chàng, nhất cử lưỡng tiện.

Đúng vậy, tình cảm của Lý Quân Ngọc đối với Vương Dao Dao, ban đầu chỉ xuất phát từ lợi dụng, sau đó là cảm động, là thân tình, là thói quen có nàng bên mình. Đó không phải là tình yêu thuần khiết vô trùng như tình yêu của Dương Húc Minh, mà lại hỗn tạp nhiều tạp chất khác.

Năm nàng vừa cập kê, phụ thân nàng tình cờ bắt gặp một chút tình ý trong ánh mắt chàng nhìn nàng. Chỉ một thoáng sơ suất đó, đã khiến bí mật chàng giấu trong lòng bấy lâu bại lộ. Ngày hôm sau, Vương đại nhân gọi chàng đến, nói muốn gả trưởng nữ Vương Diệu Diệu cho chàng.

Ông ấy khẽ thở dài một tiếng, lại chậm rãi nói:

"Đợi sau khi gả Diệu Diệu đi rồi, cữu phụ cũng phải tìm một nơi tốt gả Dao Dao đi. An Thân vương nói với ta, người muốn Dao Dao gả cho một trong hai thế tử phủ Hoài Quốc công, Hoài Quốc công là cữu phụ của Dao Dao, nó gả sang đó ta cũng đỡ lo, sau này Dao Dao không là Quốc công phu nhân cũng là Hầu phủ phu nhân, cả đời an nhàn, cữu phụ cũng yên tâm."

Những lời này nói ra, chẳng phải đơn thuần chỉ là kể chuyện phiếm, Lý Quân Ngọc tất nhiên hiểu rõ. Chàng nắm chặt tay, ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, cúi đầu khẽ nói:

"Sanh nhi hiểu rõ thân phận của mình. Sanh nhi không dám vọng tưởng, trước giờ chỉ xem Miên nhi như muội muội, tuyệt đối không hề có tư tình nam nữ."

Vương đại nhân vuốt râu cười, gật đầu bảo:

"Như vậy thì tốt. Có những chuyện, nếu đã biết trước không thể nghĩ đến, thì tốt nhất đừng nghĩ đến nữa."

Chàng cúi đầu, thản nhiên đáp:

"Sanh nhi đã hiểu, đa tạ cữu phụ dạy dỗ."

Chàng không biết rằng, đúng lúc đó, Vương Dao Dao trông thấy chàng ngồi đấy, đang vui mừng chạy đến, vừa bước tới cửa, đã tình cờ nghe được lời nói của chàng.

Nàng cũng chỉ là nữ nhi bình thường, ở cạnh biểu ca xuất chúng như vậy, lại trăm bề tốt với nàng, trong lòng khó tránh âm thầm ái mộ. Bây giờ nghe thấy lời ấy, lại biết chàng sắp trở thành tỷ phu của mình, nàng vô cùng xấu hổ, bèn quyết tâm bỏ đi suy nghĩ không nên kia, thành thật chúc phúc tỷ tỷ và biểu ca.

Năm đó, Lý Quân Ngọc cuối cùng cũng thành thân với Vương Diệu Diệu.

Tuy rằng nàng ta rất xinh đẹp, nhưng chàng lại chẳng mảy may động lòng. Chàng nhớ rõ, lúc ban đầu, khi chàng còn là thứ tử không có gì nổi bật, Vương đại cô nương này còn cố tình xa lánh. Ngoài Miên nhi của chàng ra, trên đời này, chẳng có ai thật lòng với chàng, cũng chẳng có ai xứng đáng để chàng thật lòng.

Nếu chàng là Dương Húc Minh, chàng đã bất chấp tất cả, từ hôn Vương Diệu Diệu, đưa Miên nhi cao chạy xa bay. Nhưng chàng không thể. Chàng không thể giống như vị Thế tử gia kia, chỉ cần mỹ nhân, xem danh lợi như cỏ rác. Chàng tham luyến quyền lực, cả đời mưu tính để đứng ở vị trí dưới một người, trên vạn người, hưởng tận vinh hoa phú quý.

Bởi vì, biểu muội của chàng từ nhỏ đã được cưng chiều như một tiểu công chúa. Chàng muốn, sau khi nàng gả vào Lý gia, vẫn tiếp tục là một công chúa, tiếp tục cao ngạo kiêu căng, đi lại ngang dọc không phải sợ một ai, ăn sơn hào hải vị quý hiếm nhất, mặc gấm vóc lụa là quý giá nhất, cả đời vô ưu vô lo, không phải phiền muộn vì cơm áo.

Đáng tiếc, khi chàng chỉ còn một bước nữa là đạt được mục đích, kẻ phá rối Dương Húc Minh lại xuất hiện, phá tan kế hoạch chàng đã dày công mưu tính từng bước một. Và cũng đoạt đi cô nương ngốc ấy.

Hắn là Thế tử gia tôn quý, từ khi sinh ra đã có tất cả mọi thứ. Tại sao lại còn đi cướp bảo bối duy nhất trong tay chàng?

Phàm là kẻ cản đường chàng, đều đáng chết.

Nhưng, chàng sẽ không để hắn chết, hắn phải sống, sống không bằng chết.

..............

*Chú thích:

[1] Trích "Kinh thi", nghĩa là:

"Nói rằng nhớ người quân tử

Chàng ôn hòa như ngọc

Đương ở nơi nhà ván

Làm lòng ta rối bời."

@Tác giả: Đáng thương cho Thế tử gia, đã bị cướp người yêu, không hại người ta thì thôi, lại còn bị người ta tính kế hại ngược lại. =.=

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me