Tieu Bao Boi Cua Toi
Hôm nay vẫn như mọi ngày, nó đi học còn cô đi dạy. Nó vừa tan học thì thấy tin nhắn chị gửi đến
-" Bé ơi, trưa nay chị họp, em tự ăn nha. Phải ăn đó, chị biết bỏ bữa là coi chừng chị"
Nó nghĩ giờ về nhà 1 mình cũng buồn mà chiều lại có ca học tiết 1 nên thôi lại quán cafe gần trường trú tạm cho nhanh vậy. Thế là nó đến quán cafe ngồi vừa học vừa ăn trưa. Hôm nay quán nhìn cũng đông, đa phần là mọi người đến đây học hoặc làm việc, nghỉ trưa nên không gian luôn yên tĩnh. Nó thích ở đây nên cũng thường hay tới lắm, riếc rồi nó thành bạn hàng, quen luôn được chị chủ quán. Tuy là quán đông nhưng nó vẫn được ưu tiên 1 bàn vừa rộng vừa view đẹpNó đang ngồi chăm chú làm trên máy tính thì có một người con gái, mặc đồ rất sang trọng và cũng khá là xinh đấy nhưng với nó thì chỉ có chị Phương của nó là xinh nhất thui nhoa, chắc lớn hơn nó tầm 1-2 tuổi, chị ấy lại chỗ đối diện chỗ nó đang ngồi
-" Chị có thể ngồi đây không?"
-" Dạ xin lỗi nhưng em không quen ngồi cùng người lạ"
-" Em nhìn xem, chị ngồi xíu chị đi liền"
-" Dạ thôi cũng được. Vậy chị đừng làm phiền đến em nha" nó nhìn xung quanh, đúng là kín bàn thật. Một phần do bàn nó to mà nó ngồi 1 mình nên chắc chị ấy ngồi nhờ một xíu, nó nghĩ thế nên thôi cho chị ấy ngồi cùng. Chắc cũng mê gái trỏng...Cô gái ấy cứ ngồi lướt điện thoại rồi dặm phấn makeup đôi lúc có nhìn nó còn nó thì chả quan tâm gì mấy cứ lo việc của mình thôi, đối với người lạ nó thế ấy. Ngồi chung được một lúc thì cô ấy lên tiếng nhìn nó nói với vẻ thăm dò:
-" Em là Nhật Anh hả?"
-" Dạ. Chị biết em ạ?" nó thắc mắc hỏi
-" Ờ thì....chị nhìn thẻ sinh viên em kìa" cô ấy đảo mắt xung quanh lúng túng rồi chỉ về cái thẻ sinh viên trên ngực nó. Nó lấy làm lạ nhưng cũng chẳng hỏi lạiNói xong nó lại tiếp tục làm việc rồi chợt cô gái ấy dọn đồ rồi đứng dậy
-" Chị phải đi rồi, chị thấy em với chị có duyên đấy, có khi lại gặp nhau dài dài" cô gái ấy nháy mắt với nó một cái rồi bỏ đi
-" Duyên gì trong đây trời. Còn nháy mắt, thấy ghê" nó lèm bèm trong miệngCả ngày hôm ấy của nó lại diễn ra bình thường như bao ngày khác. Đến tối chị lại kêu có hẹn với bạn nên nó đành phải rủ nhỏ đi ăn chung cho zui. Lúc chị về trên người chị có một mùi nước hoa nào lạ lắm, không phải của chị nhưng mà nó cảm giác đã ngửi thấy ở đâu đó rồi. Nó chỉ tự thắc mắc trong đầu thôi chứ cũng không hỏi chị gì cả. Những ngày sau đó, nó cảm thấy chị có vẻ mệt mỏi và cứ hay trầm tư suy nghĩ gì đó rồi cũng hay bận đi đâu đó tới tối mới về. Nó có hỏi chị nhưng chị cũng chỉ nói là mấy chuyện ở trường lớp nhưng nó còn rõ chị hơn ai, có bao giờ mấy chuyện đó làm chị phải bận tâm như thế này bao giờ. Hôm nay là chủ nhật, lúc nó với chị cùng ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa, chị ra mở cửa thì có một cô gái từ đâu nhào tới ôm chị, nó ngồi trong bếp nhìn ra cũng thấy nhưng không rõ mặt cô ấy là ai, nó nhíu mày lại khó chịu...ghen rùi
-" Sao cô lại tới đây?" chị đẩy rồi hỏi người con gái ấy
-" Người ta nhớ chị mà, qua giờ không gặp chị, có biết em buồn lắm không?" cô gái ấy cứ xà nẹo vào người chị, nó ngồi bên trong nghe cái giọng sao thấy quen quen
-" Cô về đi, chúng ta không có gì để nói nữa đâu"
-" Không có thì rồi cũng sẽ có thôi mà" nói xong cô gái ấy bước luôn vào nhà, nhìn thấy nó dưới bếp nhìn tươi cười chào
-" Hello bé, chúng ta lại gặp nhau rồi"
-" Dạ chào chị" nó ngửi được mùi nước hoa giống với mùi mà mấy lúc nó ngửi trên người chị nên bắt đầu cảm thấy ghen rùi nha
-" À, đây là..." chị vội chạy vào định giới thiệu với nó nhưng nó có vẻ lơ đi
-" Dạ có gì nói sau nha, em còn việc phải làm" nói xong nó dọn chén đũa của mình rồi bỏ đi lên phòngChị ở dưới nói gì đó với cô gái kia rồi đuổi cô ấy về. Đóng cửa xong chị cũng lên phòng tìm nó, có bữa chủ nhật được gần nhau à nên rảnh là chị luôn muốn ở bên nó
-" Bé à, bận gì đó. Có cần chị giúp hong nè" chị ngó đầu vào phòng thấy nó trùm mền kín đầu chẳng nói với chị tiếng nào
-" Sao thế nè? Trùm kín vậy sao thở" chị lại, muốn kéo mền nó ra
-" Um...kệ em, chị đi chỗ khác i" nó vẫn cuộn chặt mình trong mền
-" Thôi con sâu nhỏ, chui ra đi nè. Có gì nói chị nghe xem nào"
-" Hong thích nói với chị, chị đi mà nói với người kia kìa"Chị cười, chị nghĩ chắc nó ghen rồi đây.
-" Thôi, cô ấy với chị bây giờ chẳng còn gì nữa cả. Bây giờ em là nhất, đừng có giận nữa mà" chị dỗ nó
-" Chị ấy là ai? Sao em không nghe chị kể. Mấy hôm trước chị về trễ là đi với cô ta phải không?" nó bung mền, bỉu môi, nhìn chị với vẻ giận dỗi
-" Ừ, chị đã gặp cô ấy để giải quyết 1 số chuyện trước đây. Vì chị cũng không muốn nhắc lại, với cả chị kể ra sợ em buồn thôi"
-" Giờ em không biết gì em mới buồn đó"
-" Ừ vậy chị nói em biết. Cô ấy là người yêu cũ của chị, thiệt ra vì 2 bên gia đình thân với nhau nên từ nhỏ chị với cô ấy đã cùng nhau lớn lên rồi 2 gia đình cũng gắn ghép nhưng mà bây giờ đã không còn gì nữa cả" chị nói mà sắc mặt nó cứ buồn dần, nó đang suy nghĩ gì đó
-" Vậy tại sao 2 người lại chia tay?"
-" Vì...cô ấy đã quen một người đàn ông khác khi đang quen chị. Cũng do lúc ấy chị với cô ấy yêu xa, chị thì ở đây còn cô ấy ra nước ngoài học. Thật sự cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà chị không thể nói hết với em lúc này được" giọng chị cũng trầm và buồn hẳn, mắt chị cũng rưng rưng. Hình như chị cũng có nỗi khổ riêng, nó nhìn chị mà lại dịu lòng
-" Thôi, chị đừng kể nữa. Em tin chị mà. Em xin lỗi, em chưa nghe chị mà em đã giận dỗi với chị" nó chồm người ôm chặt lấy chị
-" Chị xin lỗi vì đã không nói với em trước. Sau khi chia tay chị đã từng không tin vào tình yêu nữa nhưng từ khi gặp em..." chị khóc thật rồi, giọng chị nghẹn lại hẳn
-" Dạ...em hiểu mà, chị đừng khóc. Em khóc theo bây giờ...hic..." coi bả kìa trùi ui, dỗ người ta chưa xong mà khóc mất rồi
-" Rồi không khóc, không khóc. Yên tâm đi nha, chị sẽ không để em phải buồn về những chuyện thế này nữa đâu"
-" Dạ"Cả ngày hôm ấy, 2 con người ấy, lại quấn quít bên nhau như chưa có gì xảy ra trước đó. Nhưng chuyện đâu mà dễ dàng dừng lại như thế, cô gái kia hình như đã biết rất rõ về nó. Có mấy lần nó cứ thấy chị ấy ở quán cafe mà nó hay tới, ngồi luôn chỗ nó như đang chọc tức nó vậy. Rồi có hôm nó đến trường đem bánh cho chị, vừa mở cửa vào đã thấy con người kia đang vuốt ve chị. Nó bỏ bánh ở tại cửa rồi bỏ đi về một mạch. Chị gọi điện thoại cho nó nhưng nó lại không bắt máy, nó một mình về nhà rồi khóc như thế. Cảm giác thật khó chịu mà nó lại không biết phải làm thế nào cả.
Và rồi cục tức trong người nó càng ngày càng lớn, sức chịu đựng của ai cũng có giới "thiệu" nha. Vào một hôm, cô ấy hẹn riêng nó ra để nói chuyện, cũng chẳng phải hẹn riêng gì chỉ là nó đang ngồi học ở quán cafe thì cô ta đi tới và ngồi chung với nó kèm với những câu nói làm nó nóng máu
-" Chị với Phương lớn lên với nhau từ nhỏ. Còn được gia đình 2 bên xem như là kim đồng ngọc nữ. Em có nghĩ là em sẽ biết hết tất cả về chị Phương của em không?" nó nghe thì ngứa gan lắm nhưng vẫn im lặng chẳng quan tâm gì mấy
-" Em biết tại sao chị Phương lại chịu quen em không? Chị nghĩ có lẽ em chỉ là vật thay thế cho cuộc tình giữa chị và Phương thôi" cô ta nói với giọng đầy kiêu ngạo
-" Thay thế hả? Chẳng phải chị đã quen người khác rồi sao? Sao giờ còn muốn quay lại với chị Phương"
-" Những người chị quen chỉ là qua đường thôi. Do chị Phương của em suy nghĩ nhiều quá nên mới tin điều đó là thật. Chị đã giải thích nhưng chị ấy không chịu hiểu"
-" Em cảnh cáo chị. Chị không được trêu đùa tình cảm của chị Phương như thế. Chị có nghĩ đến cảm giác của chị ấy không hả?" nó đứng dậy chồm người nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt nó như có thể cho cô ta ngủm lúc nào không hay. Mọi người xung quanh đều nhìn nó
-" Hahaha...một đứa nhóc như em mà đòi cảnh cáo chị à, em còn non lắm. Với những người khác thì trêu đùa nhưng với Phương chị yêu cô ấy thật lòng. Em nghĩ xem, em có thật sự đem lại cho chị Phương một cuộc sống tốt hơn không hay là cứ bắt chị ấy nuôi một đứa mồ côi như em mãi mãi hả?"Nó nghe không nổi nữa cũng kiềm không nỗi tay chân, đứng bật dậy, táng cô ta một cái ngã lăn ra sàn. Nghĩ mà xem một người có thể trêu đùa tình cảm với đàn ông thì làm gì có chuyện yêu thật lòng với ai. Nực cười...nó nghe xong thì muốn đánh cho cô ta một trận ba mẹ nhìn không nhận ra con rồi. Cái quán ngta tới để cảm nhận sự yên tĩnh giờ thành cái chỗ quánh lộn...haha....may mà chị chủ chạy ra can kịp, rồi gọi chị tới giải quyết. Chị vội chạy tới nhìn thấy nó môi thì chảy máu, tay thì lằn đỏ ngang dọc còn cô gái kia thì chẳng hơn gì nó đâu, xém xíu là bầm lun con mắt rùi...hahha.... Thật hết nói nổi.
-" Có ảnh hưởng hay thiệt hại gì đến quán cô không?" chị quay sang nói với chị chủ quán
-" Dạ chuyện lâu lâu có lần. Không ảnh hưởng gì đâu ạ"
-" Tôi sẽ bồi thường cho cô những thiệt hại ngày hôm nay. Nhờ cô đưa giùm đứa nhóc này về giúp tôi" chị nói một cách dứt khoát
-" Dạ được, em sẽ đưa Nhật Anh về. Còn tiền thì không cần vậy đâu ạ"
-" Tôi nói rồi không nói lại. Còn cô, tôi đưa cô về" chị nhìn qua cô gái kia nói
-" Em về nhà đợi chị. Đừng hòng chạy đi đâu, nghe chưa?" chị liếc nhìn nó rồi nói với ánh mắt sắt lẹm. ~~~ To be continue~~~
-" Bé ơi, trưa nay chị họp, em tự ăn nha. Phải ăn đó, chị biết bỏ bữa là coi chừng chị"
Nó nghĩ giờ về nhà 1 mình cũng buồn mà chiều lại có ca học tiết 1 nên thôi lại quán cafe gần trường trú tạm cho nhanh vậy. Thế là nó đến quán cafe ngồi vừa học vừa ăn trưa. Hôm nay quán nhìn cũng đông, đa phần là mọi người đến đây học hoặc làm việc, nghỉ trưa nên không gian luôn yên tĩnh. Nó thích ở đây nên cũng thường hay tới lắm, riếc rồi nó thành bạn hàng, quen luôn được chị chủ quán. Tuy là quán đông nhưng nó vẫn được ưu tiên 1 bàn vừa rộng vừa view đẹpNó đang ngồi chăm chú làm trên máy tính thì có một người con gái, mặc đồ rất sang trọng và cũng khá là xinh đấy nhưng với nó thì chỉ có chị Phương của nó là xinh nhất thui nhoa, chắc lớn hơn nó tầm 1-2 tuổi, chị ấy lại chỗ đối diện chỗ nó đang ngồi
-" Chị có thể ngồi đây không?"
-" Dạ xin lỗi nhưng em không quen ngồi cùng người lạ"
-" Em nhìn xem, chị ngồi xíu chị đi liền"
-" Dạ thôi cũng được. Vậy chị đừng làm phiền đến em nha" nó nhìn xung quanh, đúng là kín bàn thật. Một phần do bàn nó to mà nó ngồi 1 mình nên chắc chị ấy ngồi nhờ một xíu, nó nghĩ thế nên thôi cho chị ấy ngồi cùng. Chắc cũng mê gái trỏng...Cô gái ấy cứ ngồi lướt điện thoại rồi dặm phấn makeup đôi lúc có nhìn nó còn nó thì chả quan tâm gì mấy cứ lo việc của mình thôi, đối với người lạ nó thế ấy. Ngồi chung được một lúc thì cô ấy lên tiếng nhìn nó nói với vẻ thăm dò:
-" Em là Nhật Anh hả?"
-" Dạ. Chị biết em ạ?" nó thắc mắc hỏi
-" Ờ thì....chị nhìn thẻ sinh viên em kìa" cô ấy đảo mắt xung quanh lúng túng rồi chỉ về cái thẻ sinh viên trên ngực nó. Nó lấy làm lạ nhưng cũng chẳng hỏi lạiNói xong nó lại tiếp tục làm việc rồi chợt cô gái ấy dọn đồ rồi đứng dậy
-" Chị phải đi rồi, chị thấy em với chị có duyên đấy, có khi lại gặp nhau dài dài" cô gái ấy nháy mắt với nó một cái rồi bỏ đi
-" Duyên gì trong đây trời. Còn nháy mắt, thấy ghê" nó lèm bèm trong miệngCả ngày hôm ấy của nó lại diễn ra bình thường như bao ngày khác. Đến tối chị lại kêu có hẹn với bạn nên nó đành phải rủ nhỏ đi ăn chung cho zui. Lúc chị về trên người chị có một mùi nước hoa nào lạ lắm, không phải của chị nhưng mà nó cảm giác đã ngửi thấy ở đâu đó rồi. Nó chỉ tự thắc mắc trong đầu thôi chứ cũng không hỏi chị gì cả. Những ngày sau đó, nó cảm thấy chị có vẻ mệt mỏi và cứ hay trầm tư suy nghĩ gì đó rồi cũng hay bận đi đâu đó tới tối mới về. Nó có hỏi chị nhưng chị cũng chỉ nói là mấy chuyện ở trường lớp nhưng nó còn rõ chị hơn ai, có bao giờ mấy chuyện đó làm chị phải bận tâm như thế này bao giờ. Hôm nay là chủ nhật, lúc nó với chị cùng ăn sáng thì nghe thấy tiếng chuông cửa, chị ra mở cửa thì có một cô gái từ đâu nhào tới ôm chị, nó ngồi trong bếp nhìn ra cũng thấy nhưng không rõ mặt cô ấy là ai, nó nhíu mày lại khó chịu...ghen rùi
-" Sao cô lại tới đây?" chị đẩy rồi hỏi người con gái ấy
-" Người ta nhớ chị mà, qua giờ không gặp chị, có biết em buồn lắm không?" cô gái ấy cứ xà nẹo vào người chị, nó ngồi bên trong nghe cái giọng sao thấy quen quen
-" Cô về đi, chúng ta không có gì để nói nữa đâu"
-" Không có thì rồi cũng sẽ có thôi mà" nói xong cô gái ấy bước luôn vào nhà, nhìn thấy nó dưới bếp nhìn tươi cười chào
-" Hello bé, chúng ta lại gặp nhau rồi"
-" Dạ chào chị" nó ngửi được mùi nước hoa giống với mùi mà mấy lúc nó ngửi trên người chị nên bắt đầu cảm thấy ghen rùi nha
-" À, đây là..." chị vội chạy vào định giới thiệu với nó nhưng nó có vẻ lơ đi
-" Dạ có gì nói sau nha, em còn việc phải làm" nói xong nó dọn chén đũa của mình rồi bỏ đi lên phòngChị ở dưới nói gì đó với cô gái kia rồi đuổi cô ấy về. Đóng cửa xong chị cũng lên phòng tìm nó, có bữa chủ nhật được gần nhau à nên rảnh là chị luôn muốn ở bên nó
-" Bé à, bận gì đó. Có cần chị giúp hong nè" chị ngó đầu vào phòng thấy nó trùm mền kín đầu chẳng nói với chị tiếng nào
-" Sao thế nè? Trùm kín vậy sao thở" chị lại, muốn kéo mền nó ra
-" Um...kệ em, chị đi chỗ khác i" nó vẫn cuộn chặt mình trong mền
-" Thôi con sâu nhỏ, chui ra đi nè. Có gì nói chị nghe xem nào"
-" Hong thích nói với chị, chị đi mà nói với người kia kìa"Chị cười, chị nghĩ chắc nó ghen rồi đây.
-" Thôi, cô ấy với chị bây giờ chẳng còn gì nữa cả. Bây giờ em là nhất, đừng có giận nữa mà" chị dỗ nó
-" Chị ấy là ai? Sao em không nghe chị kể. Mấy hôm trước chị về trễ là đi với cô ta phải không?" nó bung mền, bỉu môi, nhìn chị với vẻ giận dỗi
-" Ừ, chị đã gặp cô ấy để giải quyết 1 số chuyện trước đây. Vì chị cũng không muốn nhắc lại, với cả chị kể ra sợ em buồn thôi"
-" Giờ em không biết gì em mới buồn đó"
-" Ừ vậy chị nói em biết. Cô ấy là người yêu cũ của chị, thiệt ra vì 2 bên gia đình thân với nhau nên từ nhỏ chị với cô ấy đã cùng nhau lớn lên rồi 2 gia đình cũng gắn ghép nhưng mà bây giờ đã không còn gì nữa cả" chị nói mà sắc mặt nó cứ buồn dần, nó đang suy nghĩ gì đó
-" Vậy tại sao 2 người lại chia tay?"
-" Vì...cô ấy đã quen một người đàn ông khác khi đang quen chị. Cũng do lúc ấy chị với cô ấy yêu xa, chị thì ở đây còn cô ấy ra nước ngoài học. Thật sự cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà chị không thể nói hết với em lúc này được" giọng chị cũng trầm và buồn hẳn, mắt chị cũng rưng rưng. Hình như chị cũng có nỗi khổ riêng, nó nhìn chị mà lại dịu lòng
-" Thôi, chị đừng kể nữa. Em tin chị mà. Em xin lỗi, em chưa nghe chị mà em đã giận dỗi với chị" nó chồm người ôm chặt lấy chị
-" Chị xin lỗi vì đã không nói với em trước. Sau khi chia tay chị đã từng không tin vào tình yêu nữa nhưng từ khi gặp em..." chị khóc thật rồi, giọng chị nghẹn lại hẳn
-" Dạ...em hiểu mà, chị đừng khóc. Em khóc theo bây giờ...hic..." coi bả kìa trùi ui, dỗ người ta chưa xong mà khóc mất rồi
-" Rồi không khóc, không khóc. Yên tâm đi nha, chị sẽ không để em phải buồn về những chuyện thế này nữa đâu"
-" Dạ"Cả ngày hôm ấy, 2 con người ấy, lại quấn quít bên nhau như chưa có gì xảy ra trước đó. Nhưng chuyện đâu mà dễ dàng dừng lại như thế, cô gái kia hình như đã biết rất rõ về nó. Có mấy lần nó cứ thấy chị ấy ở quán cafe mà nó hay tới, ngồi luôn chỗ nó như đang chọc tức nó vậy. Rồi có hôm nó đến trường đem bánh cho chị, vừa mở cửa vào đã thấy con người kia đang vuốt ve chị. Nó bỏ bánh ở tại cửa rồi bỏ đi về một mạch. Chị gọi điện thoại cho nó nhưng nó lại không bắt máy, nó một mình về nhà rồi khóc như thế. Cảm giác thật khó chịu mà nó lại không biết phải làm thế nào cả.
Và rồi cục tức trong người nó càng ngày càng lớn, sức chịu đựng của ai cũng có giới "thiệu" nha. Vào một hôm, cô ấy hẹn riêng nó ra để nói chuyện, cũng chẳng phải hẹn riêng gì chỉ là nó đang ngồi học ở quán cafe thì cô ta đi tới và ngồi chung với nó kèm với những câu nói làm nó nóng máu
-" Chị với Phương lớn lên với nhau từ nhỏ. Còn được gia đình 2 bên xem như là kim đồng ngọc nữ. Em có nghĩ là em sẽ biết hết tất cả về chị Phương của em không?" nó nghe thì ngứa gan lắm nhưng vẫn im lặng chẳng quan tâm gì mấy
-" Em biết tại sao chị Phương lại chịu quen em không? Chị nghĩ có lẽ em chỉ là vật thay thế cho cuộc tình giữa chị và Phương thôi" cô ta nói với giọng đầy kiêu ngạo
-" Thay thế hả? Chẳng phải chị đã quen người khác rồi sao? Sao giờ còn muốn quay lại với chị Phương"
-" Những người chị quen chỉ là qua đường thôi. Do chị Phương của em suy nghĩ nhiều quá nên mới tin điều đó là thật. Chị đã giải thích nhưng chị ấy không chịu hiểu"
-" Em cảnh cáo chị. Chị không được trêu đùa tình cảm của chị Phương như thế. Chị có nghĩ đến cảm giác của chị ấy không hả?" nó đứng dậy chồm người nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt nó như có thể cho cô ta ngủm lúc nào không hay. Mọi người xung quanh đều nhìn nó
-" Hahaha...một đứa nhóc như em mà đòi cảnh cáo chị à, em còn non lắm. Với những người khác thì trêu đùa nhưng với Phương chị yêu cô ấy thật lòng. Em nghĩ xem, em có thật sự đem lại cho chị Phương một cuộc sống tốt hơn không hay là cứ bắt chị ấy nuôi một đứa mồ côi như em mãi mãi hả?"Nó nghe không nổi nữa cũng kiềm không nỗi tay chân, đứng bật dậy, táng cô ta một cái ngã lăn ra sàn. Nghĩ mà xem một người có thể trêu đùa tình cảm với đàn ông thì làm gì có chuyện yêu thật lòng với ai. Nực cười...nó nghe xong thì muốn đánh cho cô ta một trận ba mẹ nhìn không nhận ra con rồi. Cái quán ngta tới để cảm nhận sự yên tĩnh giờ thành cái chỗ quánh lộn...haha....may mà chị chủ chạy ra can kịp, rồi gọi chị tới giải quyết. Chị vội chạy tới nhìn thấy nó môi thì chảy máu, tay thì lằn đỏ ngang dọc còn cô gái kia thì chẳng hơn gì nó đâu, xém xíu là bầm lun con mắt rùi...hahha.... Thật hết nói nổi.
-" Có ảnh hưởng hay thiệt hại gì đến quán cô không?" chị quay sang nói với chị chủ quán
-" Dạ chuyện lâu lâu có lần. Không ảnh hưởng gì đâu ạ"
-" Tôi sẽ bồi thường cho cô những thiệt hại ngày hôm nay. Nhờ cô đưa giùm đứa nhóc này về giúp tôi" chị nói một cách dứt khoát
-" Dạ được, em sẽ đưa Nhật Anh về. Còn tiền thì không cần vậy đâu ạ"
-" Tôi nói rồi không nói lại. Còn cô, tôi đưa cô về" chị nhìn qua cô gái kia nói
-" Em về nhà đợi chị. Đừng hòng chạy đi đâu, nghe chưa?" chị liếc nhìn nó rồi nói với ánh mắt sắt lẹm. ~~~ To be continue~~~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me