LoveTruyen.Me

Tiểu thầy giáo NamNam (VietNam harem)

Chương 10 : Thuần hóa (6)

MunBakery

"Cậu đến tìm tôi có việc gì ?" Hiệu trưởng Histan ngồi trên sofa, chắp năm đầu ngón tay với nhau, hỏi.

Việt Nam khẽ liếc người nọ một cái, nói : "Tôi chỉ muốn đính chính lại một số chuyện thôi."

Histan mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, gật đầu.

Biết Histan đã cho phép. Cậu nói : "Thật ra... sau gần một tháng dạy lớp 2-D. Tôi thấy khả năng học tập của các em rất tốt ! Hơn nữa còn không có hành vi bạo lực với bạn bè. Không biết tại sau lớp lại bị xếp vào nhóm cá biệt vậy ? Còn bị chuyển đến lớp D ?"

Im lặng một hồi, ông nói một cách ấm ức : "Chúng tôi làm gì cũng có lí do cả. Các em rất thông minh và tài năng ! Nhưng lại không nghiêm túc học hành. Các em xem việc học giống như một trò chơi giải trí. Thích thì học, không thích thì thôi. Còn dùng nhiều trò chơi hù dọa giáo viên. Những người từng dạy qua lớp 2-D đều cảm thấy rất bức xúc và yêu cầu tôi đưa các em vào nhóm học học sinh cá biệt. Tôi cũng không muốn đâu nhưng lượng phiếu đồng ý gần như là tất cả khiến tôi đành phải phê duyệt."

Việt Nam im lặng, không hề phản bác một lời. Phản kiểu nào được khi nó hoàn toàn là sự thật. Cậu cũng nếm thử rồi nên chẳng buồn cải một câu.

Hai người lặng yên nhìn nhau một hồi.

Việt Nam ngồi dậy, cuối chào Histan rồi rời đi.

Cậu vừa đi vừa thở dài. Thầm suy nghĩ về những sự việc xảy ra khi đến đây. Nhưng thôi ngay những suy nghĩ sâu xa trong đầu, cậu chậm rãi đi vào phòng làm việc của mình và Việc Cộng. Histan đã xấp sếp cho hai người một phòng làm việc riêng với các giáo viên khác. Có lẽ là để thuận tiện bàn luận một số chuyện riêng.

Vừa vào phòng, Việt Cộng đã ngồi đó, nhâm nhi ly cafe đá. Việt Nam đi đến ngồi đối diện anh mình. Nói : "Em muốn nói với anh chuyện này..."

Việt Cộng đặt ly nước lên bàn. Ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, khẽ cười. Cậu thấy vậy nên nói tiếp : "Dạo này, em cảm thấy sức khỏe của bản thân như bị mài mòn. Ngày càng yếu dần, bây giờ nếu anh bảo em đánh một quyền hết sức. Khả năng cao...em sẽ làm không được."

Vẻ mặt hắn tối sầm. Trái tim hắn như bị nghìn nhát dao đâm xuyên qua, đau đớn vô cùng. Em trai yêu quý mà anh trân trọng như báo vật giờ đang gặp rắc rối đến sức khỏe. Bình thường chỉ là đức tay thôi mà hắn đã nháo nhào như sắp chết đến nơi. Chuyện cậu bị thương ở cánh tay trái cậu chưa kể cho hắn. Nếu không chắc mấy tên tội phạm kia đầu đã lìa khỏi cổ rồi.

"Ngày may em xin nghỉ, đi kiểm tra sức khỏe với anh !" Việt Cộng gằng giọng, ánh mắt vô cùng kiên định.

Việt Nam rũ mắt trầm tư một hồi liền nói : "Không cần đâu ạ ! Em đã có kế hoạch riêng cho bản thân rồi. Nếu cùng anh đi kiểm tra sức khỏe thì sẽ phá hỏng một phần kế hoạch nên mong anh hiểu cho em !"

Hắn mím môi, nói : "Được thôi ! Nhưng em phải hứa với anh nếu có chuyện gì xảy ra cũng phải nói với anh !"

Cậu nhẹ gật đầu. Sau đó đi đến bàn làm việc lấy chiếc cặp rồi quay sang Việt Cộng : "Em đi dạy đây ! Anh không cần quá lo lắng. Nếu em không có sức lực thì em còn bộ não cơ mà !"

Còn bộ não cơ à ? Đúng ! Việt Nam rất thông minh, chuyện gì mà cần đến bộ não thì đi tìm cậu là hợp lí nhất. Việt Cộng thừa biết điều đó nhưng lòng vẫn lo lắng không nguôi. Chỉ miễn cưỡng gật đầu quoa loa cho có.

Cậu chậm rãi đi đến lớp học, tiết đầu hôm nay lại là tiết của cậu. Có lẽ Việt Nam phải nói chuyện với lớp một chút rồi !

Sau 5 phút điểm danh. Việt Nam nhìn lướt một vòng lớp rồi chậm rãi nói : "Hôm nay thầy có nói chuyện với hiệu trưởng. Hiệu trưởng nói các em vẫn còn tình trạng không chú ý nghe giảng."

Không khí chợt nặng nề sau lời nói của Việt Nam. Một số thì thầm rủa hiệu trưởng vì dám chơi mách với thầy giáo yêu dấu. Một số thì cảm thấy bình thường vô cùng, hay nói cách khác là không cảm xúc.

Thấy lớp không phản ứng gì mạnh, cậu nói tiếp : "Thầy mong các em sẽ cố gắng lắng nghe giáo viên giảng bài. Gần đây rất nhiều tiết kiểm tra đổ dồn đến vì sắp đến kì nghỉ hè rồi. Những bài kiểm tra đó dùng để lấy điểm cuối năm nên các em hãy nghiêm túc chút !"

Bên trên Việt Nam nghiêm nghị dặn dò.

Bên dưới :

Indo buồn chán liếc qua thì giật cả mình khi nhìn thấy vẻ mặt hí hửng của Mĩ. Hắn đang chăm chăm nhìn Việt Nam không chớp mắt khiến Indo không khỏi thắc mắc rốt cục có chuyện gì mà thái độ của Mĩ đối với Việt Nam bỗng thay đổi 360° như vậy.

Còn ở chỗ hai tên Japan và Trung Quốc.

Japan trìu mến vừa nhìn Việt Nam vừa khẽ nói với Trung Quốc : "Dáng vẻ của thầy khi nghiêm túc đúng là đáng yêu quá đi~ !"

Trung Quốc gật đầu phụ họa, ánh mắt si mê chăm chăm hướng về phía người nọ.

Chỗ Philips.

Vẫn như mấy dứa kia. Philips cũng nhìn Việt Nam vói sự dịu dàng đến khó tin. Chàng trai ngồi kế bên thấy vẻ mặt này của đứa bạn cũng không khỏi há hóc mồm.

Còn Cuba thì lấy luôn máy ảnh ra điên cuồng chụp lấy chụp để mặc cho đứa kế bên ngăn cản vì sợ bị thầy phát hiện.

Đến giờ ra về, cả lớp thở phào nhẹ nhõm dọn đồ ra về. Mĩ cùng Indo cũng chuẩn bị đi thì bỗng chuông điện thoại của Indo vang lên. Hắn ra hiệu cho Mĩ về trước liền bắt máy. Hắn im lặng lắng nghe, lắng nghe, hai mắt hắn chợt rũ xuống, rưng rưng. Hai chân như nhũn ra, hắn khụy gối, khẽ tắt điện thoại rồi âm thầm ngồi một góc mà thút thít.

Việt Nam trong phòng làm việc cứ lục đi lục lại chiếc cặp. Việt Cộng đang chấm điểm kiểm tra thấy vậy liền hỏi : "Em đang kiếm gì vậy ?"

"Uk...em đang tìm quyển sách mà mình vừa mượn ở thư viện ấy. Anh có thấy nó không vậy ?" Việt Nam càng thêm luốn cuốn.

"Anh không thấy nữa ! Em nhớ xem có để nó trong mấy lớp học khi đi dạy không ?" Việt Cộng nhíu mày, nhắc nhở.

"...à ! Hình như em có lấy nó ra ngoài khi dạy lớp 2-D ấy. Cảm ơn anh đã nhắc nhở !" Cậu vừa nói vừa vui vẻ chạy đi.

Vừa vào lớp, tiếng khóc thút thít xông thẳng vào lỗ tai cậu.

Da gà Việt Nam nổi lên, ở đây có ma à ? Cậu từ từ đi đến bàn giáo viên. Quả thật quyển sách ấy đang ở đây.

Việt Nam cầm trong tay quyển sách. Nói thật cậu sợ ma nhất ấy !

Cậu chậm rãi đi đến nơi phát ra tiếng khóc. Việt Nam không khỏi bất ngờ khi thấy...Indo đang ngồi một góc mà rơi lệ.

Hắn ngước lên nhìn Việt Nam, hai mí mắt đỏ hoe, sưng tấy lên vì khóc. Khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt long lanh.

"Th- thầy...!" Indo vừa nói, đôi tay vừa run lẩy bẩy.

"Em làm gì mà ngồi đây khóc thút thít vậy ? Sau không về nhà đi ?" Cậu đưa cho hắn một chiếc khăn tay, vừa nói.

Nghe đến hai chữ về nhà, Indo không kìm được mà lại khóc ròng ròng, nước mắt thấm ước cả chiếc khăn tay trắng muốt.

Việt Nam thấy hắn lại òa khóc, mình lại chẳng hiểu cái mô tê gì. Bèn an ủi : "Thôi thôi không khóc không khóc ! Có chuyện gì kể cho thầy nghe nà !"

Tính ra đây là lần đầu cậu an ủi người khác luôn ấy. Nhưng kĩ thuật lại không tệ chút nào !

Indo vẫn khóc, nhưng vẫn kể lại, giọng nói ngắt quản : "E-em... hức... Bố em, v-vừa điện cho em...hức...bố nói...hức...vài ng-ngày sau...hức...sẽ làm đơn chuyển trường ch- cho em...hức...nhưng e-em không muốn chuyển trường...hức."

Việt Nam phải cố lắm mới hiểu chính xác điều mà Indo muốn nói. Cậu lại lấy ra một chiếc khăn giấy, khăn tay thì có mỗi một cái thôi nhưng bị Indo làm ước luôn rồi.

Việt Nam nhẹ nhàng để đầu Indo tựa vào lòng ngực mình. Tay vừa dịu dàng lau đi nước mắt của hắn. Vừa nói : "Đừng buồn...em không muốn đi thì cứ nói với bố mẹ là được ! Em muốn ở lại đây với những người bạn của mình phải không ?"

Indo khẽ gật đầu, nước mắt cũng ngừng tuôn ra. Hương hoa sen dịu nhẹ thơm mát xộc vào mũi Indo. Như trấn định lại tinh thần hắn, xoa dịu trái tim hắn. Hơi ấm bao trùm lấy Indo, mang đến cho hắn một cảm giác an toàn vô cùng. Một cảm giác an toàn mà trước nay thứ gọi là gia đình không mang đến cho hắn.

Việt Nam thở dài, nói tiếp : "Là một người con, em không cãi lời cha mẹ là rất tốt. Nhưng không phải lúc nào họ cũng đúng. Hãy bài tỏ ý kiến, nguyện vọng của em nếu thấy suy nghĩ của họ là sai trái. Em có quyền đó mà ! Có lẽ do không chăm chú nghe giảng môn Công dân nên mới không biết chứ gì ?"

Indo nghe xong, đôi mắt ngập nước liền trợn tròn. Hắn ngước lên nhìn Việt Nam.

Hắn chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt kiều diễm của Việt Nam. Cậu cũng cúi xuống nhìn hắn.

Đôi mắt vàng nổi bật xinh đẹp trên làn da đỏ mịn màng. Đôi môi mỏng mềm mại mấp mái. Hắn cảm nhận được mồn một hơi thở của cậu. Nó như liều thuốc tiêm vào tim hắn. Khiến hắn si mê không lối về. Dịu dàng là vậy, quyến rũ là vậy, mọi thứ của cậu hiện hữu trước mặt hắn như kích thích thứ dục vọng sâu thẳm trong tâm hồn hắn. Cố kìm chế, cố trấn tĩnh nhưng tất cả chỉ là dư thừa. Những cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào, mùi hương của Việt Nam hòa cùng mùi hương của thiên nhiên bao la. Thật xinh đẹp làm sau, nó đang ăn sâu vào tim hắn, mài mòn thứ lí trí sắt đá của hắn.

Indo hoảng hồn đẩy Việt Nam ra, hai má đỏ bừng bừng, đầu hắn tự dưng bay lên mấy làn khói trắng muốt.

Cậu thì tiếp tục không hiểu tại sau hắn lại đẩy mình ra, chẳng phải cậu đang an ủi hắn sau ? Cậu có làm gì bậy bạ với hắn đâu.

Trong lúc Việt Nam đang nghĩ xem mình đã làm gì sai thì Indo đã bỏ về trong sự ngại ngùng từ khi nào. Cậu không thấy hắn đâu, nghĩ hắn đã về nên cùng rời đi.

Hôm sau, Việt Nam vừa xuống xe thì Indo đã nhào đến ôm cậu thắm thiết làm cho Việt Cộng và một vài người lên máu ghen.

Indo hí hửng khoe việc hôm qua vừa về nhà cậu đã một hơi dùng võ mồm nói ra tất cả và gia đình cũng đã cho cậu tiếp tục học ở đây. Còn nói là nhờ Việt Nam mà hắn mới có đủ can đảm nói ra mà cảm ơn cậu tới tấp, trên mặt sẵng tiện hiện lên vài vệt đỏ ửng.

Suốt buổi học, Indo cứ nhìn Việt Nam chăm chăm, đương nhiên còn một số đứa nữa cũng vậy nhưng Việt Nam chỉ thấy mỗi hắn thôi. Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi với cậu.

Ngày hôm qua, khi hai người Việt Nam và Indo đang tình tứ thì bên ngoài lớp học, bóng dáng người con trai đang tựa lưng vào vách tường. Chứng kiến tất cả, hắn khẽ nói : "Đúng là một thầy giáo đáng yêu ~ !"

~ Hết chương 10 ~

Hình như chữ khóc lặp lại hơi nhìu nhưng thoi kệ =/

Và mị muốn thông báo một chuyện là mị sẽ lặng 4 ngày để tìm kiếm ý tưởng nha.

Vậy thôi ! Mà mn đoán xem người tiếp theo là ai nào ?

                           《2200》

Ok hẹn gặp mn tại chương 11 nhá ~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me