LoveTruyen.Me

Tieu Yeu Tinh Hoa Thuy Xem Tram Thu Phuc Nang

Ánh sáng buổi sớm chậm rãi rơi xuống.

Trải qua sự gột rửa bởi cơn mưa đêm qua, không khí mát mẻ tràn ngập trong và ngoài phòng, hơi thở sương sớm chậm rãi lan tỏa khắp nơi, tẩm điện lớn vô cùng này dưới sự khúc xạ của ánh nắng mà kéo dài bóng dáng của mình đến vô tận, cửa sổ không biết đã mở từ lúc nào, gió mát từ bên ngoài thổi vào, nhấc lên từng mảnh từng mảnh lụa mỏng khiến cho chiếc giường xa hoa như biến mất trong mây mù.

Nạp Lan Lân chậm rãi mở mắt.

Đau đớn sau cơn say khiến cho hắn có chút choáng váng, sắc mặt tái xanh, bảy tám bình rượu vứt bừa bãi khắp phòng, rải rác kéo dài từ cửa đến bên giường, vô cùng bừa bộn.

Tất cả đều bình thường như thế.

Bình thường đến quỷ dị.

Nơi này là tẩm điện hắn trở về sau khi nổi điên đêm qua, cảnh tượng giống nhau như đúc, không cho Thường Tự vào điện, ra lệnh Ảnh vệ lui ra sau về mọi phía năm mươi trượng, ra lệnh Hỉ công công mang tất cả rượu ủ hoa đào đến, hắn chỉ muốn ngây người một mình trong này.

Hắn uống say, thậm chí say đến rối tinh rối mù, nhưng hắn không say đến nỗi trí nhớ cũng mơ hồ theo.

Nơi này. . . . .

Vốn nên có một trái đào nhỏ ai oán cả đêm.

Nạp Lan Lân nhắm mắt lại, vuốt vuốt cái trán đang đau nhức, nhưng không liên quan đến nàng, đầu cũng cảm thấy hơi đau.

Trí nhớ về nàng bắt đầu từ lúc ngọn lửa lượn lờ sau nửa đêm, hắn mơ thấy nàng đi đến bên cạnh hắn, nhưng sau đấy lại phát hiện đây không phải là mơ.

Hắn điên cuồng yêu thương nàng.

Đem ngọn lửa chịu đựng từ lâu phát tiết trên người nàng, sau khi say rượu, hắn không thể nào khống chế được sức lực cùng cường độ của mình, đầu óc chỉ muốn mạnh mẽ ôm lấy nàng, yêu nàng, giống như không cần cái gì khác cả.

Trên đất vốn nên có quần áo nàng nằm rải rác, bị nàng thô lỗ xé nát, tùy ý vứt bỏ.

Nhưng bây giờ, trên mặt đất chỉ có long bào hắn ném loạn, lại không có một mảnh vải màu hồng nào cả, trên giường sạch sẽ giống như chỉ có một mình hắn vậy, thậm chí hắn không tìm ra nổi một hơi thở thuộc về nàng, điều này làm cho hắn đầu đau như sắp nứt ra.

"Sơ. . . . . ?" Hắn gọi một câu.

Nhưng không có người trả lời hắn.

Nạp Lan Lân cau mày xuống giường, mặt đất lạnh lẽo đến ghê người, trong tẩm điện to như vậy, vô số cột trụ to lớn điêu khắc những con cự long uốn lượn, đối với những thứ không có gì đẹp lại lạnh lẽo này, hắn đã từng một lần muốn phá hủy nó.

Hắn tùy ý lấy một cái chăn mỏng che nửa người dưới, chậm rãi đi lại tìm kiếm nàng trong cung điện lạnh lẽo này.

Nhưng trong phòng không có một bóng người.

Lông mi của hắn nhẹ nhàng run rẩy, đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập sắc thái cô đơn. Cung điện an tĩnh như vậy khiến cho hắn cảm thấy như đêm qua chỉ là một giấc mộng hư ảo, đụng chạm da thịt chân thật như vậy đều do một mình hắn tưởng tượng trong hư vô.

. . . . . Bởi vì hắn quá nhớ nàng.

Hắn chậm rãi đi về phía cửa mật đạo xây riêng vì nàng, nó được xây lên để hắn có thể tự do ra vào gian phòng nàng từ trước đến nay. Hắn dừng lại trước cửa mật đạo, vén bức bích họa lên, đè xuống một ô gạch.

—— 'rầm'.

Sàn nhà bị tách ra vừa vặn một ô cửa hình vuông, bên trong đặt thềm đá, ánh sáng lờ mờ làm cho người ta không thấy rõ bên trong.

Nàng có lẽ đã đi về rồi.

Hoặc có lẽ nàng căn bản không đến.

Hắn hít một hơi thật sâu, lại giống như không có dũng khí đi xuống thềm đá, đi qua hành lang quanh co này liền có thể đến ngay cung điện của nàng, ôm người nàng vào ngực.

Bây giờ còn chưa đến lúc. . . . .

Nếu gặp nàng, hắn chỉ sợ cũng không có nghị lực lại giam giữ nàng, để cho mình chịu đau khổ giày vò này.

Hắn dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, để mặc sợi tóc đen nhánh rơi xõa xuống đầu vai trần trụi, nhìn hắn ngồi trên mặt đất mất hồn mà ảm đạm.

Đột nhiên, một tiếng động nhỏ truyền vào lỗ tai hắn.

Hắn sửng sốt.

Trong đôi mắt chán nản chợt lóe sáng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Nhưng thanh âm kia lại biến mất, yên ắng ẩn nấp.

Nhưng điều này cũng không làm mất đi mục tiêu của hắn, mấy chiếc tủ treo quần áo cao lớn.

Hắn gần như nhảy một cái liền đến trước tủ, nhanh chóng mở ra một tủ, bên trong là ga giường cùng chăn trắng noãn đã được giặt sạch.

Lại mở ra cái thứ hai, bên trong là y phục đã được gấp gọn, được xếp cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả điểm gấp cũng không làm mất uy nghiêm hoàng gia.

Hắn nhíu nhíu mày, dừng trước chiếc tủ thứ ba, cũng là tủ cuối cùng.

—— 'rẹt'.

Bên trong có một tiếng động nhỏ, thanh âm giống như co rúm người lui về phía sau vậy.

Nụ cười nơi khóe môi hắn dịu lại, nhẹ nhàng mở tủ, ánh sáng rơi vào, bên trong xuất hiện một cô đang nằm co lại, ôm chiếc gối như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, dưới cổ có thể thấy được dấu vết hắn lưu lại đêm qua, tràn ngập nhưng bông hoa lửa đỏ hồng.

Nàng chôn đầu vô cùng thấp, sợi tóc đen tản ra gần như che lại khuôn mặt nàng.

Nạp Lan Lân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt đó, những việc cần hắn đi làm, tất cả đều vứt sau lưng, ngôi vị hoàng đế, quốc gia, thậm chí là người nhà của nàng, còn cả thân thế bị uy hiếp của mình. . . . . Bây giờ trong mắt hắn chỉ thấy quả đào nhỏ trắng trắng mềm mềm đang ra vẻ đáng thương.

Nàng cất một đống miếng vải màu hồng trong ngực, trời mới biết, nàng rốt cục đã mất bao lâu mới nhặt hết được các mảnh để lừa gạt hắn.

Mặc Ngưng Sơ đang thấp thỏm rối rắm, thình lình xuất hiện một cánh tay ôm nàng mang ra ngoài.

Tay hắn đặt sau lưng nàng, để đầu nàng đặt trên vai hắn, mím môi cười một tiếng: "Ngu ngốc."

Mặc Ngưng Sơ không biết làm sao, trong lòng chua xót, đôi mắt phủ kín sương mù mịt mờ, gần như sắp khóc.

Nàng ô ô một tiếng, như con sói con cắn một cái ở đầu vai hắn, giống như muốn đem tình cảm uất ức phát tiết trên người hắn, như vậy nàng cũng giống như không thấy đau nữa.

"Không được vứt bỏ ta nữa. . . . . Ô ô. . . . ." Nàng buông miệng ra, khóc sụt sùi hai tiếng, lại cắn tiếp.

". . . . ." Khóe môi hắn khẽ nở nụ cười quyến rũ.

"Chàng nói chuyện đi chứ! Khốn kiếp!" Nàng nghiến răng nghiến lợi cắn lấy bắp thịt của hắn, lưu lại một dấu răng rõ ràng.

"Tiểu Đào Tử. . . . ." Hắn thở dài.

"Ta mặc kể! Chàng nếu còn nhốt ta, ta liền chết cho chàng xem!!" Cái mũi nhỏ của nàng thút tha thút thít, nước mắt gần như sẽ không giữ được nữa.

"Nàng dám!" Thanh âm của hắn lạnh thêm một ít.

"Nếu không chàng thử xem?! —— ưm. . . . ."

Nàng nói còn chưa xong, môi đã bị gắt gao chặn lại, sử dụng cánh môi mỏng sáng long lanh của hắn nuốt hết những lời phiền lòng của nàng nuốt vào bụng.

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Bị đẩy ngã rồi hôn, không tránh khỏi cọ xát làm cả hai thấy hơi nóng, môi lưỡi chạm nhau, nhưng lại không thỏa mãn được chỉ có thể lướt qua loa, không ngừng công kích và xâm nhập lẫn nhau, không muốn nụ hôn đang triền miên kia đó dừng lại.

Một con sói bị nhịn ăn đã lâu ngày, cho dù chỉ bị trêu chọc một chút cũng dễ dàng bừng cháy, ngọn lửa kia không ngừng dâng cao, làm cả hai không có cách nào dừng lại.

Mặc Ngưng Sơ bị đặt tại trên giường một lần, dù đã bị ăn rất nhiều lần, thân thể của nàng vẫn giống như em bé, rất mịn màn mềm mại, mặc cho hắn cứ đùa bỡn thì dáng vẻ tuyệt mỹ giống như yêu tinh kia. Làm cho hắn càng bị mê hoặc, nhớ lại những xúc cảm mơ màn khi uống rượu say, những tia sáng nhàn nhạt chiếu lên cơ thể nõn nà của nàng, những dấu hôn đỏ như những cánh hoa được phủ lên trên cơ thể nàng, trông sống động như thật.

Mà nàng ấy chính là một món ăn hội tụ đầy mỹ vị tuyệt vời nhất chỉ làm cho hắn chỉ muốn ăn nàng sạch sẽ, không chừa một giọt.

Không cần phân phó Hỉ công công chuẩn bị nước nóng để tắm, Nạp Lan Lân dùng khăn trải giường quấn người nàng lại, ôm thẳng đến mật đạo ở Ngưng Lộ Cung.

Mặc Ngưng Sơ mềm nhũn nằm ở trong ngực của hắn, bất thình lình bị nhiệt tình của hắn ép tới mức không còn chút sức lực nào, không ngừng yêu cầu làm cả người nàng dính đầy mùi của hắn, đi qua hành lang âm u, tiến về gian phòng khá quen thuộc kia, ánh mắt vừa nhìn vào trong liền "đau lòng khi nhìn thấy nơi đây", mấy ngày nay cứ bị dồn nén trong đầu mãi, nét mặt cùng lời nói của hắn cứ luôn rất dứt khoát, đem nhốt nàng ở trong lòng tre này mà không hề quan tâm đến, khi đưa được nàng trở về, lại muốn giam giữ nàng nữa sao?

Lấy tay xoay đầu sư tử trong hồ tắm một cái, một dòng nước ấm áp từ miệng sư tử liền chảy ra, từ tử lắp đầy hồ tắm, hắn ôm nàng chậm rãi bước vào trong làng nước ấm.

Hắn cuối cùng cũng phát hiện, nàng đang rầu rĩ không vui, liền dùng nước vỗ vào trên mặt của nàng: "Quả đào ngốc nghếch".

Nàng thấy rất khó chịu liền quay đầu đi, mặc cho nước trong hồ cứ nâng nàng lên, nghĩ đến chuyện bị hắn giam giữ trong suốt mấy ngày nay, kết quả bị hắn dụ dỗ có một chút, liền bị ăn sạch chẳng còn lại gì, nàng liền buồn bã: "Ta đúng là đứa ngốc, lại bị ngươi lường gạt nữa rồi! Khốn kiếp! Cầm thú!".

Hắn khẽ mỉm cười, từ phía sau dán sát vào nàng, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thay nàng lau thân thể: "Ngươi lại ăn nói lung tung rồi, làm sao có người gạt được quả đào này chứ."

Mặc Ngưng Sơ nghẹn đỏ bừng cả mặt, liền hất bàn tay hắn ra, né sang một góc mà nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi hãy tránh ra! Nếu như ngươi muốn giam giữ ta nữa........ Mãi mãi về sau ngươi đừng mong gặp lại ta nữa!".

Vì muốn nàng được hết giận, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, hai cánh tay chống lên thành hồ cúi đầu nhìn nàng.

Mặc Ngưng Sơ muốn chạy trốn, thì phát hiện mình đang đứng ở tại trong góc hồ không còn đường lui, khóc không ra nước mắt, liền ngẩng đầu lên trừng hắn: "Cút đi, đồ lưu manh!".

Chân mày của hắn rốt cục cũng giật giật, thích thú nhìn chằm chằm vào nàng: "Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đúng là càng ngày càng sắc bén........."

Mặc Ngưng Sơ lập tức cong môi lên nhe răng ra, bày tỏ nàng muốn cắn xé hắn, thôi thúc muốn đi cắn xé hắn, cắn xé hắn.

"Cho nàng cắn đó." Hắn duỗi bàn tay ra thăm dò vào trong miệng của nàng.

Nàng ngẩn người.

Ngay sau đó mới phát hiện hành động như vậy là "đưa tới cửa", động tác này ẩn chứa bao nhiêu là sắc tình!

Ngón tay xâm nhập tới đầu lưỡi nàng, động tác của hắn vô cùng mờ ám, di chuyển qua lại làm cho nàng nói không thành tiếng, khóc cũng không được - nàng nổi giận, vốn định chỉ làm dáng một chút, cuối cùng trực tiếp há mồm hung hăng cắn xuống, động tác của hắn liền ngừng lại, trên mặt tràn ngập vui sướng, im lặng nhìn nàng, nhìn quả đảo nhỏ của mình biến thành quả đào biết cắn người.

Mặc Ngưng Sơ cắn một cái rất mạnh, làm cho hắn càng thêm bị kích thích mà nóng bừng lên, một mùi máu tươi nhàn nhạt truyền vào cổ họng của nàng, nàng hơi hốt hoảng, vội vàng nhả ra.

Ngón tay trắng nõn kia, bị cắn mất một mảng da thịt, vết máu ở chỗ dấu răng cứ chảy ra làm cho người nhìn thấy đều phải khiếp sợ, nàng chột dạ mím môi: "Ngươi, ai kêu ngươi đùa bỡn ta!".

".........Hết giận chưa?" Hắn khẽ cười nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Ngưng Sơ vẫn cứ thở phì phò: "Ta không cần ngươi thương hại ta! Ngươi đã không tin ta có thể trợ giúp ngươi, chết sống đòi nhốt ta ở nơi này, mà ngươi, ngươi cũng không thèm đến hỏi han ta thế nào!".

"Ai nói ta muốn nhốt nàng?" Giọng điệu của hắn vẫn như cũ, nghe rất muốn bị ăn đòn, nhưng cũng khiến cho người ta phải giật mình.

Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn tựa hồ không rõ hắn vừa mới nói gì.

"Nàng rất thông minh, quả đào nhỏ" Hắn lại nói, chậm rãi đi tới ôm lấy nàng: "Nhưng mà nàng cũng rất kiêu ngạo và tự phụ, luôn nghĩ rằng chuyện gì thì nàng cũng có thể làm được....... Chỉ chút kích động đã bất chấp hậu quả, mà tính khí của nàng đúng là quá nỏng nảy, mới bị người khác chọc tức liền rơi vào bẫy rập, lại còn thích làm chuyện ngu ngốc, đúng ngốc trong ngốc....."

Nghe đến đó, Mặc Ngưng Sơ vừa còn mừng rỡ thì trong nháy mắt thần sắc lại hạ trầm xuống, nhìn chằm chằm vào hắn, cả một chữ cũng nói không ra.

"May là nàng cũng rất thông minh, mặc dù luôn làm chuyện rất ngốc nghếch, nhưng lại có thể gặp dữ hóa lành, tiêu tai giải nạn, mấy chuyện này chẳng qua là mở đầu, dù những người đó muốn hợp lại đấu với ta thì cũng coi như mất cả chì lẫn chài...... Nhưng giờ không giống nhau, nàng có hiểu không?"

Nàng giật mình, lông mi run lên một cái.

"Ta sợ..... Bởi nàng chính là một quả đào nhỏ hoang dã, cứ luôn rời khỏi ta mà đi, ngộ nhỡ lúc nàng bỏ đi, bị người khác bắt mất, thì ta phải đi đâu để tìm nàng đây?" Hắn cúi đầu nói nhỏ vào bên tai nàng, rành rành là muốn trêu chọc mình mà. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè nặng, có chút thở không nổi.

Hắn chợt cười to, lưng tựa vào đá cẩm thạch trong hồ nước nóng, đem nàng kéo vào trong ngực: "Nếu không có nàng, ta đã đem Mặc gia diệt trừ tận gốc, bất kể là vô tội thì vẫn phải chết, tất cả đều phải sung quân để giảm bớt phiền toái khi bị người khác uy hiếp"

Miệng không nói gì. Nàng trừng hắn: "Ngươi sao có thể xem mạng người như cỏ rác chứ?".

"Quan lại chỉ biết bao che cho nhau, vốn đã hợp thành một khối, Tể tướng không ngã thì cả đám người bọn họ vĩnh viễn không bao giờ suy yếu, ta là một đế vương phải lo cho cả giang sơn, sao có thể chỉ cứ nghĩ vì nàng là người của Mặc gia?".

Nàng im lặng.

Thanh âm có hơi nhỏ, lại không được tự nhiên từ trong miệng của nàng tràn ra: "Ta quan trọng như vậy sao?".

"Nàng nói xem?"

"Ngươi cũng có thể xem như không có ta mà......."

"Có là có, không có là không có, làm sao có thể coi như không có?" Hắn mỉm cười liếc nàng: "Ta muốn nàng phải nợ ta, nợ đến cả đời cũng không trả hết được".

"............." Đúng là nam nhân hẹp hòi!

"Theo như kế hoạch ban đầu, chuyện này cũng không khó khăn lắm....... Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có người không chỉ muốn tấn công nàng, mà còn đang muốn tấn công vào ta". Nạp Lan Lân cười khổ một cái: "Có lẽ nếu như ta đủ ác độc, cứ xem như cái gì cũng không biết, phiền toái cũng sẽ không nhiều đến vậy".

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me