(1)
" minjeong ..tôi có chuyện này..."" em biết rồi"Vẫn là ánh mắt quen thuộc dõi về người phụ nữ vừa bước vào cửa khi em nghe thấy tiếng bước chân của cô từ khoảng mười lăm phút trước.
Bước vào căn nhà có em khiến cô khó khăn đến vậy sao..Hay trong vài phút đó cô đã dùng để suy tính về cách kết thúc mối quan hệ bốn năm của cả hai." em biết từ khi nào?"" có lẽ từ khi chị không còn nhớ hôm nay là ngày gì"" hôm nay..." - Yu jimin khẽ liếc qua quyển lịch để bàn.minjeong không còn tính toán chuyện này bởi em đã quen rồi, sinh nhật với em không phải là ngày để mở tiệc mừng với chiếc bánh kem đầy nến thuở nào, mà là ngày dành để đong đếm sự quan tâm của cô dành cho em." có hơi đột ngột nhưng chuyện tìm nhà ở đây em vẫn chưa..."" cứ ở lại đây đến.."" chỉ một tháng thôi" - minjeong cắt ngang.Nếu sau một tháng minjeong vẫn không tìm được chỗ trọ, em nghĩ bản thân cũng không có mặt mũi để bám vào người phụ nữ không còn quan hệ gì với mình. Em sẽ chuyển đi sau một tháng dù tình hình có tệ như thế nào đi nữa." jimin, cảm ơn chị, làm phiền rồi"Nụ cười mệt mỏi minjeong để lại trước khi trở về phòng khiến lòng cô xót xa. Nhìn bàn ăn sạch sẽ, bồn rửa trống không, không biết em đã ăn tối chưa. Hôm nay Yu jimin vẫn tan làm lúc sáu giờ, nhưng lại không dám vào nhà, cô đã đi xung quanh khu nhà cho đến khi tích đủ dũng khí đem những lời kia nói với em. Kết quả chưa kịp nói đã bị em chặn họng. Ba chữ "em biết rồi" của minjeong khiến cô chột dạ nhiều hơn cả khi em để cô tự mình nói hết ra. Bởi như thế có nghĩa là sự lạnh nhạt của cô đã phơi bày trước mắt em từ rất lâu. Minjeong lờ đi chứ không có nghĩa là em không hay biết gì về sự thay đổi giữa hai người.Cô không biết bản thân là đang tiếc nuối minjeong , hay chỉ không nỡ bỏ đi cái " bốn năm" cả hai từng xây đắp. Cô nằm trên giường, quay mặt vào tường, trong đầu chạy loạn những hình ảnh, những dòng suy nghĩ không đầu không đuôi. Sở dĩ em không để cô nói ra lời chia tay bởi bản thân minjeong không muốn nghe chính miệng cô nói ra lời đó. Em chẳng thà cứ im lặng chọn một ngày đẹp trời rời khỏi vị trí bên cạnh cô, chứ không mỗi khi nhớ đến lại vô thức nhớ về sự chấm dứt giữa cả hai. Trùng hợp thay, lời jimin không muốn nói, vừa vặn là những gì minjeong không muốn nghe. Cô và em vẫn ăn ý như ngày đầu quen nhau..
Minjeong đi ra phòng khách lúc trời còn sớm, đôi mắt nặng trĩu dấy vào người nằm co ro trên sôpha loay hoay đắp cái chăn.Jimin giật mình mở mắt." hôm nay em làm ca chiều, chị có muốn... cùng ăn sáng không?" minjeong gãi đầu áy náy Jimin xiêu đao ngồi dậy, ậm ừ vì không quen với cách bắt đầu ngày mới này.Minjeong coi như đó là một lời đồng ý. Em vào bếp tìm kiếm nguyên liệu cho bữa sáng đơn giản. Hình như cũng lâu rồi từ lần hai người cùng nhau ăn sáng. Cô thường rời nhà từ lúc còn sớm với cái khung giờ minjeong đều đang say giấc. Cũng không nhớ lần cuối, cùng minjeong dùng bữa chung một bàn là khi nào, cô chỉ nhớ lần đầu ăn món em nấu. Mùi vị đến không thể quên.Jimin bước ra cửa. Minjeong nhìn chén dĩa trên sạp đã bị cô giành rửa sạch sẽ, em nghĩ bâng quơ một hồi thì ra cô vẫn còn nhớ em từng nói mình rất ghét rửa chén mà nhỉ!
.
Tối đến jimin trở về nhà, căn phòng tối om, đèn đuốt tắt ngúm, sự trống vắng lạnh lẽo bất giác lòng cô chợt nôn nao. Một giây cô vội bật đèn kiểm tra phòng ngủ. Thấy mọi thứ của người kia vẫn yên vị, cô thở nhẹ ra khi nhớ đến em nói hôm nay làm ca chiều. Minjeong chỉ về trễ thôi. Cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.Rốt cuộc là vì cái gì mà tự mình đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này?Nhịp sống vội ở thành phố lớn khiến những cái siết tay trở nên thừa thãi, khiến những quan tâm săn sóc biến thành thứ xa xỉ. Khi cuộc sống bị đồng tiền xoay vần, những cái hôn chưa bao giờ phù phiếm đến thế.
Đều vì cả hai đang đối diện bằng vẻ chân thật nhất. Chân thật đến phũ phàng.Chín giờ, minjeong về nơi em sắp không thể nhận là nhà.
Lạ thay jimin ngồi đợi em với vài món ăn được bày sẵn trên bàn." chị chưa ăn tối sao?"" em ăn chưa?"" hồi nãy em ăn cùng vài đồng nghiệp..." -" xin lỗi, bình thường chị đều ăn trước, em cứ nghĩ hôm nay cũng thế"" không sao, trùng hợp tôi vừa mới chuẩn bị xong vài thứ lót dạ thôi"Minjeong "ừ" trong cuống họng, không ngạc nhiên không có nghĩa em không cảm thấy buồn những nỗi buồn cũ.Minjeong đem quần áo đi tắm. Jimin nuốt hết mớ thức ăn vào bụng nhưng cảm giác trống rỗng vẫn chầu trực.
Mọi lần không ăn tối cùng minjeong cô cũng đâu trải qua loại cảm giác "mèo con bị bỏ rơi"này.
Phải rồi, đó là tại vì mọi lần người chờ là minjeong còn người cự tuyệt là cô.
.
Đêm thứ ba lại thêm một đêm ngủ riêng. Minjeong biết cứ để jimin ngủ ngoài sôpha như vậy không phải cách. Em không chắc bản thân có làm cô chán ghét đến thế không. Dù sao người phải dọn đi là em, người trì hoãn cũng là em, nếu có người phải đổi chỗ ngủ thì người đó nên là em." chị về giường ngủ đi" - minjeong ôm sẵn chăn gối ra sôpha tìm cô." tôi về giường, còn em định đi đâu ngủ?"" thì ngủ đây..." - chắc cô không tuyệt tình đến nỗi muốn đuổi em ra vườn ngủ với dế chứ. em cắn môi - ".. được không?"" giường rộng như vậy, tôi có thể cho em một góc để ngủ"Nói rồi jimin kéo em về phòng ngủ. Nói thật là cô cũng không chịu nổi cái sôpha vừa cứng vừa lạnh nữa rồi thì sao để em nằm ngoài đó được.
Minjeong thở dài. Lúc trước cái gì cũng bảo là của em một nửa. Bây giờ, đến cái giường cũng phải mượn của người ta. Thật là thời thế thay đổi, không lường trước được điều gì.Nhìn lưng jimin, em tự động co lại nằm đúng một góc giường như đã giao kèo, chăn cũng không đắp nhiều. Sau khi biết mọi thứ sắp đứt đoạn, nhìn thứ gì trong nhà em đều cảm thấy không phải của mình. Em lạc lõng trong căn nhà chứa đầy kỉ niệm với cô.Cả hai quay lưng về phía nhau. Cứ thế ngủ đến sáng. Chỉ nằm một chiều khiến bên sườn minjeong tê cứng. Em tự nhủ cần tìm phòng trọ sớm thôi.Đêm qua không cách nào ngủ ngon, minjeong tỉnh từ sớm. Ăn sáng trong im lặng, nhìn cô đeo giày bước ra khỏi cửa, minjeong ngồi yên như tượng, em dường như quên mất cách ôm cô mỗi sáng trước khi đi làm rồi." tối đợi tôi về ăn cùng em"Jimin bỏ lại một câu trước khi đóng cửa.Minjeong chớp mắt. Thì ra "bữa ăn cuối cùng" cứ như vậy mà đến rồi.
.
Jimin đã về đúng giờ như cô hứa.
Ăn xong, tiện tay dọn dẹp chén dĩa vào bồn, vừa cầm lấy miếng bọt biển đã bị em chen ngang." đồ ăn mua ở ngoài, em không có nấu nên chị không cần phải rửa đâu"" em ghét rửa chén không phải sao"Minjeong lùi lại đứng sau lưng cô. Minjeong vẫn tưởng trước nay cô giành rửa chỉ vì trả công cho những lần em xuống bếp." jimin ..."" ừm"" ngày mai, có lẽ ngày mai em vẫn chưa thể dọn ra được, em có thể ở thêm vài ngày không? em sẽ trả tiền nhà"Jimin đột ngột quay đầu - " Có ai bắt em ngày mai phải dọn ra à? không phải nói một tháng sao?"" không phải sao?" - minjeong mắt tròn mắt dẹt nhìn cô - "Vậy vừa rồi không phải bữa cơm chia tay?.."" ăn cùng em một bữa thì em tưởng tôi muốn giết em luôn rồi à""Tại vì... bình thường chị không giống vậy"Jimin tiếp tục xếp mấy cái chén lên giá, không đáp lại thắc mắc của em.
Cái thói mặt mày lạnh tanh, nói thì ít mà quát thì nhiều của cô, em chẳng lạ,
Còn cái tướng ngủ xấu như thế này của cô nữa. Trời thì lạnh, mà chăn bông bị cái xác to bự chiếm hết sạch.Jimin sao lại không biết em đang nằm sát sau lưng cô cơ chứ. Kéo hết chăn cũng là cô cố tình. Minjeong cứ nhất quyết nằm ngoài mé giường, một đêm suýt rớt xuống sàn hai ba lần, nếu không phải cô nhanh tay kéo em lại chắc minjeong đã lăn xuống tận gầm giường rồi. Cũng chẳng biết từ bao giờ em đã yên giấc trong vòng tay cô như thuở mới yêu.
Thậm chí khi nằm cạnh nhau như lúc này, jimin còn cảm nhận được sự ấm áp sung mãn đủ đầy như ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me