To The Bone
Người con gái đó là ai thế ? Mái tóc đỏ rực như hoa hồng cùng chiếc váy đen kia khiến cho bao người xung quanh phải ngước nhìn . Em thực lòng muốn tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng cô ấy lại tỏ vẻ gần gũi anh thế kia , điều đó khiến em không vui chút nào. Cô ấy thân với anh thế sao ?Em .... Cảm giác thật nặng nề nơi lồng ngực . Hôm nay có lẽ đến thế thôi nhỉ ?Quay đầu lại , Kugisaki đứng nhìn em chằm chằm từ lúc nào . Không hiểu là giác quan của con gái nhạy bén hay chỉ của mình của cậu ấy thôi , ánh mắt ấy như nhìn thấu em . Em nhíu mày 1 chút cố gắng nở nụ cười . Cậu ấy thở dài 1 hơi - Chỉ là một bà cô thôi mà ! Sao mọi người cứ phải làm rùm beng lên thế nhỉ ?! Không phải tôi đây là 1 mĩ nhân sao ?Vừa nói xong Panda và Inumaki lăn ra cười. Tay của cô đã sẵn sàng với cây búa trên tay , đôi mắt trợn trừng nhìn:- À , thế ra mấy người này chắc mắt có vấn đề rồi ha .Chẳng hiểu sao , em không thể vui lên nổi . Em xoay người rời đi dù cho Kugisaki cố gắng nắm lấy cổ tay em nói nên nán lại 1 chút nữa . Nhưng với em , hôm nay đến thế thôi . Cuộc sống hằng ngày vẫn tiếp tục một cách lặng thầm như thế..Nhìn tấm ảnh của ông, chợt nhớ ra rằng ông mất cũng được một khoảng thời gian rồi , thực sự rất nhớ ông . Căn nhà cũng trở nên chống trải hơn . Bỗng tiếng chuông cửa vang lên . Sự ngạc nhiên hiện rõ , lâu lắm rồi không có ai đến . Họ hàng ư ? Chẳng còn mấy người . Bạn bè cũng không nhiều , có thể là ai chứ .- Bé Yuuji !!!!!Em ngạc nhiên cực độ . Một túi quà giấy trắng văng thẳng vào mặt em . Dù không nhìn rõ mặt nhưng em biết , là anh !!! Anh đến đây !! Tim em đập mạnh . Anh đeo chiếc kính râm đen , quần áo trông đời thời . Trông bình thường đến kì lạ ! - Thầy Gojo , thầy .... Sao thầy lại đến đây ạ ?- Phải thực sự có lí do mới được đến đay à ?Em lúng túng :- Không.. không ạ . Chỉ là em hơi bất ngờ thôi ạ .- Thầy có quà cho em nè .Em cầm lấy túi quà . Là hồng khô.- Cái này ..- Cho em đấy . Thầy được gửi nhiều nên cho mỗi người 1 ít . Rồi ... em không cho thầy vào nhà hả ?Em vội vàng mở cánh của:- Thầy vào đi ạ !Anh cứ tự nhiên đi xem xung quanh rồi ngồi xuống chiếu Tatami ở phòng khách . Anh đang ngắm nhìn sao ? Em lắc đầu cố gắng không nhìn chằm chằm :- Thầy uống cà phê hay trà ạ ?- Cho thầy cà phê đi !Vừa ngồi xuống, anh lên tiếng :- Em sống ở đay 1 mình có nhiều vấn đề không ?- Cũng không hẳn đâu ạ . Chỉ là .... Đã quen rồi ạEm cười , cũng lâu lắm rồi anh là người đầu tiên đến đây . Chính xác là bao nhiêu lâu rồi nhỉ. Em xoay chiếc cốc nhỏ trong tay . - Em nghĩ sao nếu chuyển đến sống cùng thầy ?- Hả?...Trong phút chốc , em cứ ngỡ em đã nghe nhầm . Não em gần như tê liệt, em không theo kịp . Cái này .... Nhìn em 1 cái , anh nở nụ cười :- Có lẽ em không biết , nhưng thầy sống một mình đấy. Em biết đấy , thầy thường xuyên bận rộn , đi công tác cũng nhiều . Thực sự mà để nhà liên tục như thế cũng không ổn . Thày nghĩ em đến ở cùng thầy có thể dọn dẹp và có thể ... nhà bớt trống trải hơn ?Em có phải nghe nhầm không ? Em không tin nổi ! Anh thực sư muốn em ở cùng anh sao ?- Nhưng tại sao là em ạ ?- Vì em hiện tại đang ở 1 mình . Fushiguro cần ở cùng chị của thằng bé . Kugisaki lại là con gái , cho nên ~~Em muốn chứ , chuyện này , chuyện này như 1 giấc mơ vậy . Em nắm chặt cái cốc đến độ muốn nó vỡ nát . Trong chốc lát , em chẳng nói lên câu nào . Anh uống 1 ngụm rồi nói nhỏ :- Tất nhiên nếu em không muốn thì-- Em đồng ý !Rồi 5s sau , em mới nhận ra . Thực sự muốn giết cái bản thân vô liêm sỉ này quá !
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me