Toi Yeu Em Tg Duong Ngoc Anh
Mỗi một mẫu đều là tâm huyết của những bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, tựa như món quà đẹp nhất mà ông trời tặng cho cô.Lạc Băng mất hết chủ ý, quay đầu nhìn Nhiếp Phong Thiên. "Thật sự là không biết chọn cái nào!"Nhiếp Phong Thiên đang ngồi trên sofa lật tạp chí, bao giờ nhìn anh cũng nhẫn nại như vậy, dường như anh không nghĩ rằng chuyện đàn ông cùng phụ nữ chọn quần áo là chuyện mất mặt. Thấy Lạc Băng khó lựa chọn, anh liền để tạp chí trong tay sang một bên, hơi cúi người về trước, hai cánh tay đặt trên đùi, ngón tay thon dài đan vào nhau, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua những chiếc váy dạ hội tinh tế, sang trọng.Cuối cùng chỉ chính xác một mẫu trong số đó, giọng nói cực kỳ khẳng định, "Lấy cái này." Lạc Băng cúi đầu nhìn, chính là cái cô đang cầm bên tay phải. Giữa những chiếc váy rực rỡ màu sức, mẫu váy màu đen tuyền này sang trọng mà chững chạc. "Cái màu đen này?"Nhiếp Phong Thiên rất kiên định, nói lần nữa: "Đúng vậy." Lạc Băng thỏa hiệp, buổi tiệc này chắc là rất quan trọng với anh, nếu không thì cần gì phải dẫn theo người? Mỗi khách mời trong buổi tiệc không giàu thì cũng quý, ăn mặc quá sặc sỡ đúng là không thích hợp. Khẽ gật đầu, đưa những chiếc váy còn lại cho nhân viên cửa hàng xong, cô liền lên lầu. Mười phút sau, Lạc Băng từ trong phòng thử đồ đi ra, nhưng vẫn đứng ở cầu thang, vẻ mặt cô có chút cứng ngắc, bàn tay nhỏ nhắn liên tục che chắn trước ngực, lần lữa không buông. Tất cả nhân viên cửa hàng đứng dưới lầu đều trợn tròn mắt nhìn. Nhân viên giúp Lạc Băng thử váy đứng bên cạnh nói nhỏ, "Tiểu thư, chị mặc váy dạ hội này thật sự rất đẹp, chị mau cho Nhiếp tiên sinh nhìn đi." Vẻ mặt Lạc Băng khó xử, nhìn dưới lầu hỏi, "anh à...cái này, váy này không hợp?" Nhiếp Phong Thiên đang yên lặng đọc tạp chí, nghe cô gọi, ngẩng đầu nhìn hướng trên lầu, thoáng chốc ngây người vài giây, sao cô ấy có thể xnh đẹp vậy chứ? đôi mắt đen láy ánh lên nguồn sáng không tên, anh để tạp chí sang một bên, thân hình cường tráng dựa vào sofa, anh nhìn Lạc Băng thật lâu. Lạc Băng bị anh nhìn đến bối rối, sợ bộ dáng của mình lúc này làm anh mất mặt, lật đật nói: "tôi, hay là tôi đi thay cái khác." Cô chưa từng mặc váy nào mà cổ áo và phần lưng phía sau lại khoét lớn như vậy. Không đợi cô xoay người, Nhiếp Phong Thiên liền nói, "Xuống lầu đi, em lại gần đây." Giọng nói trầm thấp, dễ nghe nhưng lại như đang ra lệnh. Lạc Băng đành phải thuận theo, sợ giẫm phải váy, cô chậm rãi vén lên, bàn tay còn lại liều mạng che chắn trước ngực, rồi bước từng bước một xuống lầu. Ánh mắt anh cố định, nhìn dõi theo cô. Cạnh tay vịn cầu thang màu trắng, Lạc Băng dè dặt với chiếc váy dạ hội dài màu đen đang mặc, mái tóc xoăn dài dịu dàng, xõa bồng bềnh trên vai, phụ họa cho động tác bước xuống lầu còn có phần cổ áo khoét trước ngực nhẹ nhàng đung đưa, cô tựa như ma quỉ đêm tối bước ra từ thế giới đồng thoại, đôi mắt đẹp thoáng run sợ như bị bên ngoài quấy rối mộng đẹp, vẻ đẹp này, đẹp đến mức rung động lòng người. Lạc Băng băn khoăn đi xuống lầu, thấy Nhiếp Phong Thiên còn đang chăm chú nhìn, cô vội vàng cụp hàng mi dài, che khuất sự xấu hổ trong mắt, khuôn ngực vì đập kịch liệt mà phập phồng nhấp nhô. Người đàn ông ngồi trên sofa đứng dậy, đi về phía Lạc Băng. Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn cảnh này, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc không biết anh ấy sẽ làm gì với cô gái này.Nhiếp Phong Thiên tiến lên, kéo cô đến trước gương."Em bỏ tay xuống, không phải che!" Anh đứng đằng sau cô, giọng nói trầm trầm.Lạc Băng nào dám bỏ tay, vẻ mặt lúng túng năn nỉ, "anh à.... váy này thật sự..." Nói chưa hết câu, Nhiếp Phong Thiên trực tiếp nắm tay cô kéo xuống, một bàn tay khác khẽ vuốt xuôi theo đường cong trên cơ thể cô, sửa lại dáng váy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me