LoveTruyen.Me

Tonbin Rewrite The Stars Diet Quy

Tác giả: 秘密高地
Biên tập/Chỉnh sửa: youronlydopamine

--


Con đường nhỏ ở nông thôn gập ghềnh khó đi, Lee Chanyoung phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nhìn thấy ngôi làng vắng lặng phủ đầy sương mù đằng xa. 

Chiếc đèn lồng giấy màu đỏ được treo trên cửa cửa hàng tạp hóa ngay đầu thôn, nhìn từ xa còn tưởng là một con mắt đỏ tươi. 


Cửa tự động trước mặt hắn chậm rãi kéo ra, gió điều hòa phả ra ngoài khiến chuông gió trên đỉnh đầu lay động. 

Ông chủ cửa tiệm ngậm điếu thuốc lá, nằm trên chiếc ghế đung đưa trước tủ lạnh, có người tới cũng không thèm đứng dậy chào hỏi, chỉ liếc mắt qua rồi tiếp tục làm việc của mình. 

"Lông mày bằng mắt thẳng, mệnh Đế Tinh." Ông chủ lẩm bẩm lải nhải, "Này nhóc con, cậu xem thử coi mấy giờ rồi?" 

Lee Chanyoung khó hiểu, chọn trong tủ một bình nước lạnh, ngẩng đầu trả lời: "Mười hai giờ trưa." 

Ông chủ ấn ấn ngón tay bấm quẻ, lần lượt từ ngón giữa, ngón trỏ và ngón áp út, mở miệng nói: "Hôm nay Đại Hung." 

Hơi lạnh của máy bán hàng tự động từ cổ tay thấm vào mạch máu Lee Chanyoung. 

Ông chủ nhả một ngụm khói thuốc: "Nhóc con, đừng trách tôi không khuyên cậu, chuyện lăng mộ của Tam Công Chúa, cậu đừng xen vào." 

Lee Chanyoung nói: "Tôi không đến thăm mộ." 

"Vậy cậu đến đây làm gì?" 

Khóe miệng Lee Chanyoung co giật: "Đến đưa tiễn."



Hai mươi tiếng trước. 

Lee Chanyoung nhận được cuộc gọi từ chú ruột của mình tại nhà riêng ở New Jersey, nước Mỹ. 

Hắn đang cùng bố chào hỏi những gia đình người Hàn tìm đến nhà nhờ họ giúp đỡ trong việc trừ tà, hắn hỗ trợ ghi lại thời gian và địa điểm, sau khi vứt bỏ kiến thức về chủ nghĩa duy vật bẩm sinh, hắn giúp những người đang vô cùng sợ hãi trước mắt phân tích tình huống. 

"Nói cách khác, nếu cửa nhà vô cớ tự mở ra có thể là do gió lùa vào, gần đây thời tiết ở New Jersey...." 

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lee Chanyoung nhìn mấy người ngồi trên ghế sofa mỉm cười lịch sự xin lỗi, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng sách dưới lầu. 

"Cháu qua đây một chuyến." Giọng nói của ông chú đè nén, "Chú đặt vé máy bay cho cháu rồi, sau hai tiếng nữa, không cần mang theo cái gì, xuống xe sẽ có người đón cháu đến Ulsan." 

"Có vấn đề gì vậy ạ?" 

Ông chú lời ít ý nhiều: "Không mở được mộ, bên trong có "đồ vật" cản trở." 

"Cháu đến cũng không giúp được gì." 

Ông chú ho khan: "Lần này thì khác." 

"——lần này chú cần máu của cháu." 

Lee Chanyoung suýt nữa đã phun hết nước đá ra khỏi miệng. 



"Năm nghìn." Ông chủ cửa tiệm tạp hóa ngậm điếu thuốc lá chưa được đốt, bóng đèn trắng trên trần nhà chiếu sáng đỉnh đầu, Lee Chanyoung lờ mờ nhìn thấy một đóa hoa sen sáu cánh lóe lên giữa lông mày ông ta. 

"Thì ra cậu chính là "chìa khóa" của bọn họ." Ông chủ thì thào. Một giây sau ánh mắt ông đột nhiên chuyển biến, "Nhóc con, người gọi cậu đến đây không nói cho cậu biết, chìa khóa đến lăng mộ của Tam Công Chúa, không có người nào sống sót trở về sao?" 

Khí lạnh từ điều hòa một lần nữa lại phà ra ngoài, chiếc chuông gió làm bằng đồng vang lên âm thanh kẽo kẹt chói tai. 

"Cậu Lee!" Người ở bên ngoài hô to, "Cậu xong chưa? Sắp trễ giờ rồi!" 

Lee Chanyoung không ngại giúp đỡ, hắn thò tay vào trong thanh đồng ấn một cái. Rỉ sét mục nát nhiều năm bỗng chốc tiêu tan, con chim chín đầu lại lắc lư trong chiếc chuông gió. Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, nhóc con miệng còn hôi sữa này vậy mà có thể tiện tay giải quyết vấn đề mà ông ta bó tay nhiều năm nay—— xứng đáng với mệnh Đế Tinh. 

Âm tà bất xâm, dương hỏa hưng thịnh. 

"Ông chủ à, mặc dù ở đây có mộ phần của công chúa từ thời Goguryeo*, nhưng chú đã sống qua mấy chục năm trong thời đại xã hội chủ nghĩa duy vật. Cháu đến đây chỉ để lấy máu, làm xong sẽ trở về Mỹ ngay." 

"Cháu đi đây." Lee Chanyoung lắc lắc chai nước khoáng lạnh trong tay, ung dung bước ra khỏi cửa tiệm. 

Gương mặt ông chủ tiệm tạp hóa vặn vẹo theo đường viền trên chai nước khoáng: "Nhóc con, sau khi bước vào nhớ kỹ cẩn thận với những người xinh đẹp, đặc biệt là tuyệt thế mỹ nhân!" 

Cũng không biết Lee Chanyoung có nghe thấy hay không, hắn không thèm quay đầu, chỉ vẫy tay với ông chủ. 

"Bởi vì cậu để lại máu nên mới không rời đi được." Ông chủ thấp giọng tự lầm bầm, một lần nữa nằm lại trên chiếc ghế đung đưa, "Đáng tiếc, mệnh Đế Tinh tốt như vậy." 



Sau khi Lee Chanyoung đến lăng mộ để trích máu, chú của hắn, người mà hắn biết rõ, sắp xếp cho hắn đến một nhà nghỉ duy nhất trong thôn. 

Khi gặp bà chủ nhà nghỉ để nhận phòng, Lee Chanyoung thấy bà ta cứ nhìn chằm chằm mình. 

"Có chuyện gì vậy ạ?" 

Bà chủ cười cười lắc đầu, đưa chìa khóa phòng cho hắn. 

Lee Chanyoung ngờ vực, nhìn gương mặt bà chủ nhà nhợt nhạt trắng bệch do đánh phấn nền không phù hợp, thật kỳ lạ, từ lúc hắn đến cái làng này ai ai cũng nhìn chòng chọc hắn như vậy. 

Hắn vô thức đưa ngón trỏ lên day day giữa lông mày để làm dịu đi suy nghĩ dị thường sau khi đến ngôi làng này, ngước mắt nhìn vào trán bà chủ nhà nghỉ. 

Đằng sau lớp mặt nạ nặng nề hiện lên ánh sáng của bông hoa sen sáu cánh. 

Lee Chanyoung khẽ nhíu mày. 

Sợi dây đỏ xỉn màu đã bị vô số người chạm qua, chìa khóa cùng một vật treo trang trí bằng đồng cùng nhau rơi trên không trung. 

"Đây là gì thế ạ?" Lee Chanyoung cầm món đồ trang trí có đường nét mờ nhạt hỏi. 

"Chim Chín Đầu." Bà chủ nở nụ cười như có như không, nhìn hắn, "Cậu đến thôn chúng tôi mà không biết chim chín đầu à?" 

Một trận gió lạnh thổi qua, Lee Chanyoung quay đầu nhìn về phía cửa. 

Những cành cây khô lắc lư điên cuồng, màn sương mù dày đặc như lớp băng tuyết ngàn năm không tan trước lăng mộ Tam Công Chúa. 

Lee Chanyoung bỗng nhiên nhìn thấy ánh lửa lập lòe bên trong màn sương mờ ảo, âm thanh lôi kéo dụng cụ bằng sắt kêu lên, sau khi nhìn thật kĩ hắn mới phát hiện ảnh lửa kia đến từ một chiếc bật lửa, yếu ớt chập chờn, bóng người gầy gò thanh tao dần dần hiện lên nổi bật dưới màn sương.

"Lấy cho tôi một phòng đơn." Người kia cúi đầu, tìm kiếm chứng minh thư, mái tóc hơi dài so với giới tính nam rũ xuống hai bên má, tóc đen da trắng, mặt dây chuyền bằng đồng nương theo làn gió không ngừng lay động. 

Hắn không ngờ giới trẻ Hàn Quốc vẫn còn người thích kiểu tóc như vậy. Lee Chanyoung im lặng, trong lòng tự kết luận rằng có lẽ là do thẩm mĩ mỗi vùng miền, chỉ có điều hắn không thể không thừa nhận, đối phương để kiểu tóc khá nữ tính nhưng lại vô cùng phù hợp. 

Bà chủ nhà nghỉ giật mình: "À, được." 

Khi hai người trao đổi chứng minh thư, Lee Chanyoung vô tình nhìn lướt qua, người kia tên Park Wonbin, sinh năm 2002. 

Ảnh chụp trên chứng minh thư lại có thể đẹp đến như vậy, môi hồng da trắng, diễm lệ bức người. 

Park Wonbin nhận lấy chìa khóa treo cùng một con chim chín đầu từ bà chủ nhà, hết sức tự nhiên quay qua lịch sự gật đầu với Lee Chanyoung, người không hiểu sao cứ đứng cạnh mình một hồi lâu, sau đó không nói lời nào đi về phía cầu thang cũ kĩ. 

Anh mang theo mùi hương của băng tuyết nồng đượm thoáng qua. 

Lee Chanyoung bất giác rụt cổ vào bên trong cổ áo đứng. 

"Nếu không phải giới tính trên căn cước ghi là nam, tôi còn tưởng cậu ta là nữ đấy." Bà chủ nhà thuận miệng tán gẫu. 

"Chẳng qua đến trong cái thời tiết thế này, bàn tay cũng lạnh như băng, trong thôn chúng tôi hiếm khi xuất hiện một pháp sư như vậy, đừng nói đến, bề ngoài của cậu ta lại xinh đẹp tựa như diễm quỷ*." 


TBC


Nếu ở đây có ai đọc xong chương này mà chưa hiểu gì, thì đừng lo vì tui cũng thế =))))) 
Nói chứ đợi đến chương sau thì dễ hiểu với cuốn hơn đóa, ai thít thì đọc típ ủng hộ tui nghen, rất cảm ơn nhìu ạ.


Chú thích: 

*Goguryeo/Cao Câu Ly: Thành lập từ 37 TCN, Cao Câu Ly là một vương quốc của người Triều Tiên ở phía bắc bán đảo Triều Tiên và Mãn Châu. Đây là một trong Tam Quốc, cùng với Bách Tế, Tân La. Tên gọi Korea mà nhiều nước phương Tây sử dụng ngày nay là lấy từ nhà nước Cao Ly, với nhiều biến âm khác nhau của nó.

*Diễm quỷ(艳鬼):  loại quỷ tự vẽ nên khuôn mặt của mình

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me