LoveTruyen.Me

Tong Chu Lookism Deadline

Majin chạy đến tiệm thú y gần nhất vội mở cửa ra khiến nó kêu một cái rầm. Bác sĩ thú y ở trong hoang mang giật mình nhìn cô chẳng hiểu sự tình. Tự hỏi rằng cô bị sao thế?

"Hộc...! Ông ơi ... làm ơn cứu chú mèo này với ạ...!" Majin thở dốc nói với vẻ rất gấp gáp, cô thật sự rất mệt! Dù nói là tiệm thú y gần nhất nhưng nó cũng gần 100km đấy... Chạy tới đây trong năm phút thì cô cũng nể cái thể lực của mình ghê...

"ôi trời đất ơi!!" Bác sĩ thú y kinh hoảng vội nói cô đem chú mèo nhỏ ấy vào trong rồi mình đi khử trùng tay chuẩn bị dụng cụ sau đó đẩy Majin ở bên ngoài...

Để lại cô thở hồng hộc chưa kịp lấy lại hơi.... Đôi bàn tay nhợt nhạt giờ đã dính đầy mùi máu của chú mèo nhỏ đấy nhìn kĩ thì còn thấy cả lông...

Cô ngồi xuống ngay chiếc ghế dài để nghỉ ngơi một chút, nhưng khi vừa ngồi xuống thứ gì đó lỏng lỏng lại rơi xuống tay...

Từng giọt từng giọt màu đỏ tanh nồng rơi xuống một cách nhanh chóng, làn da bây giờ xanh xao làm sao. Nó rơi nhiều tới mức đến cả đôi tay cô còn không đỡ được khiến máu rơi xuống cái sàn gạch lạnh lẽo.

Mệt mõi ngã đầu ra sau, đôi tay không thể nào lấy được giấy ở trong túi vì nó đã bẩn mất rồi...

*Tác dụng phụ này thật phiền phức...*

Cơn đau đầu dần ập đến, đôi mắt mờ dần đi chẳng thấy rõ điều gì. Chỉ vì hai lời nguyền có đáng không?

Ôi sao lại đau tới thế ? Majin tự hỏi tại sao mình là chị nhưng sức mạnh lại chẳng bằng một phần của đứa em gái ngốc của mình?

Do rằng mẹ là kẻ giải lời nguyền còn bố là kẻ gây ra lời nguyền sao? Chắc chắn không phải vì con An nó cũng có bị gì đâu?!

Thế nhưng tại sao năng lực của cô lại yếu kém vậy? Tại sao lời nguyền cô nói chỉ có tác dụng trong hai mươi bốn giờ? Tại sao sau khi nguyền cô lại có tác dụng phụ? Tại sao sau hai mươi bốn giờ tất cả lời nguyền đều được giải? Dù đó thẩm chí chẳng phải lời nguyền cô thốt ra?

Hàng vạn câu hỏi tại sao được đặt khiến não cô rối tung lên?

Nó như sắp nổ tung đến nơi rồi...

*Đau đầu quá đi...*

*Nhưng chắc cũng đáng nhỉ...?*

Mệt mỏi, cô nhắm mắt lại muốn bình tâm thứ gì đó đang sùng sục trong lòng. Muốn thời gian trôi thật nhanh đi để cơn đau này biến mất...

Cô rất sợ đau đấy...

Nhưng tại sao những cơn đau đớn này cứ đến với cô vậy...?

Cô đã làm gì sai sao?

Cạch!

Reng reng..

Tiếng chuông cửa của tiệm thú y một lần nữa vang lên, làm thức tỉnh một Majin đang chìm trong suy nghĩ. Cô ngẩn đầu lên nhìn về phía trước...

Nhưng chẳng nhìn được gì cả mắt cô bị nhòe đi rồi, chỉ thấy được hình bóng mờ mờ của một cậu thanh niên trẻ tuổi, cầm một sợi dây? Nhìn giống dây giữ chó nhỉ?

Nghĩ vậy thì cô liền nhìn xuống, ừ và quá nhiên một cục bông to bự màu trắng đang làm gì đó? Vẫy đuôi với cô sao?

"Này... cô ổn không vậy?"

Cậu trai trẻ nhìn vào cô, nghe giọng có chút khó chịu, mà cũng phải, nhìn cô bẩn vậy cơ mà. Majin nghĩ rằng như vậy thì liền cất giọng:"À xin lỗi... tay tôi dơ mất rồi nên không lấy giấy được... mong cậu thông cảm...."

"... Cô cần tôi giúp gì không...?"

"Hể?" Majin bất ngờ, nhưng cũng đáp lại:"cậu có thế lấy bịch giấy mà tôi để ở trong túi không?"

Chàng trai đó cũng chẳng nói gì, nhưng tai cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh ta ngày càng gần

Rồi anh ta đưa bịch khăn giấy ấy cho cô thôi chứ chẳng có chuyện gì cả, Majin lau chùi tay rồi lên tiếng cảm ơn cậu trai đó.

Cảm thán đúng là một người tốt bụng!

Gâu!

"hở...?" cảm thấy chân mình có chút gì đó mềm mềm, cô nhìn xuống do đôi mắt mờ lắm nên chỉ thấy thứ gì đó trắng trắng sủa gâu gâu thì cũng đoán được là chó của cậu trai đó.

"Eden!"

Tuy hình ảnh trong mắt cô không thấy rõ được chú chó nhỏ này ra sao, nhưng cô vẫn có một cảm giác quen thuộc lắm. Nó giống như chú chó mà cô nuôi năm mười tuổi vậy, chú chó đáng yêu ngây ngô bị chính cha mẹ kiếp này giết chết...

Rồi sau đó là làm những việc mà cô chắc chắn đó là những việc vô nhân tính vô đạo đức nhất! 

Mặc dù cô nghĩ mình còn vô đạo đức hơn khi đã nguyền họ đi bằng lưỡi ăn bằng lỗ tai, mỗi lần ra đường là có đủ thứ trên đời phang vào mặt họ, ở trong nhà thì sẽ bị hổ và thú dữ cắn xé tứ chi,... Và nhờ nó mà hai ông bà dà đó đã tàn phế hết cuộc đời ở bệnh viện tâm thần...

Mà thôi đừng nhắc tới nó nữa!

Giờ cô cũng cải tà quy chính rồi mà...

Gâu gâu!

Tiếng chó sủa đã khiến cô thoát khỏi ký ức bị chôn vùi, Majin nhìn xuống chân mình rồi cười khúc khích vì nhột, thầm nghĩ rằng đây chắc là kiếp sau của chú chó nhỏ này rồi chăng?

Xem ra nó được nuôi khá tốt đấy chứ?

"anh có một chú chó dễ thương đó ~" Cô ngước lên nở nụ cười, đôi mắt mở ra nhìn được chút ít. Chỉ thấy được một chàng trai với cái mái vuốt chéo màu nâu lỗi thời nhưng vẫn rất đẹp trai...

À mà bật mí nhé boi mái chéo là gu cô đấy:))

"Cảm ơn"

"Tôi là Kiro Majin rất vui được gặp cậu"

"..."

"Tôi là Yohan... cũng rất vui được gặp."

"..."

"..."

Không khí lại tiếp tục là một khoảng im lặng, chẳng ai biết nói gì với ai. Một người hướng nội kém giao tiếp với con trai, một người cọc tính khó gần chỉ sợ người kia sợ hãi mình. Nói chuyện kiểu gì đây?

"Mà cô là người Nhật à? Nghe tên không giống Hàn lắm?" Sau vài phút vặn óc suy nghĩ Yohan cũng đã kiếm ra được một câu ra hồn, cậu nghĩ rằng nó được mà nhỉ?

"À vâng, tôi qua đây với tư cách là du học sinh"

"Ồ... Chắc cô giỏi lắm" 

"À không cũng bình thường thôi" Vui vẻ đáp, tự nhiên tâm trạng có chút vui vui vì được khen.

"Mà cô thấy bác sĩ thú y đâu không?"

"Chuyện đó thì... ổng đang làm cấp cứu cho chú mèo mà tôi đem tới rồi"

"Tại nó bị thương nặng lắm" Majin rũ mắt cuối đầu, nói lại vẫn thấy tức! Đáng lẽ cô nên nguyền thêm vài lời nguyền nữa! Hừ hừ

"Vậy sao"

"Tôi nghĩ cậu nên quay lại vào ngày mài đi, tôi đoán là vài tiếng nữa ổng mới xong đó."

"Tôi nghĩ mình nên vậy" Yohan gật đầu xoay người bước đi, nhưng có thứ gì đó khiến anh phải quay lại. Nhìn xuống chân cô gái đó Yohan cạn lời đơ người nhìn chú cún mình nuôi mấy năm nay.

Chú cún Eden ôm chân Majin tru lên những tiếng ư ư như muốn nói rằng:" Chủ nhân à cho em ở lại với chị này đi! Em thích chị này lắm! Chủ của em đóooo"

"..." Yohan bất lực Yohan hạn hán lời.

Sao tự nhiên cún nhà cậu nó mê gái dữ vậy? Bình thường có thế đâu?!

Mày tha hóa rồi Eden à!

--------------------------

ehe

Một bức tranh nhỏ mà tui đã vẽ:))

Seong Yohan

Góc hỏi nhỏ: Các bạn thấy Majin như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me