LoveTruyen.Me

Tong Hop Cac Oneshot Ma Be Dich

Chuyến bay từ Thượng Hải đến Trùng Khánh cất cánh đúng giờ.

Tống Hân Nhiễm nhìn mây trắng giống như kẹo bông gòn bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại nhớ đến Tả Tịnh Viện. Lần đó em quay trở về Trùng Khánh mây cũng giống như vậy.

Không biết từ khi nào mà bắt đầu, chỉ cần nhớ đến người kia, trên mặt sẽ xuất hiện nụ cười. Người đã quen với việc nghỉ ngơi bổ giấc trên máy bay cũng vì vui vẻ mà ngủ không được.

Điện thoại không có mạng, vậy thì chỉ có thể lướt album.

Đủ loại kỷ niệm tốt đẹp xuất hiện trước mắt khi màn hình điện thoại hiện album ảnh. Bất tri bất giác, có người đã chiếm một nửa album ảnh của nàng.


Máy bay hạ cánh, cổng sân bay chật kín người, đông đảo fan đến đón máy bay, thậm chí còn có phóng viên. Nhân viên được khách sạn cử đến đón ở sân bay cố gắng duy trì trật tự, đôi lúc Tống Hân Nhiễm lại nghe thấy câu hỏi của mấy phóng viên.

"Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm! Xin hỏi bạn đến Trùng Khánh là vì có lịch trình gì?"

"Sau ngày tốt nghiệp liền chạy ngay đến Trùng Khánh, Nhiễm Nhiễm đến Trùng Khánh để thảo luận hợp đồng với công ty mới sao?"

"Nhiễm Nhiễm có bộ phim nào mới khởi máy ở đây sao? Hay là đến tham gia show diễn thời trang, không phải trước đó đã từ chối rồi sao? Bây giờ còn muốn tham gia nữa à? Chúng tôi có thể hiểu đây là hành vi sao tác không?"

. . . . . .

Tống Hân Nhiễm nghe xong "mười vạn tại sao" của phóng viên. Tháo kính râm xuống, mỉm cười nhìn ống kính. "Đến làm chuyện quan trọng hơn gấp 10.000 lần những thứ này." Nói xong lập tức lên xe về khách sạn.

Trên đường lại xuống xe đón một chiếc taxi, đi đến địa chỉ mà Viên Nhất Kỳ đã gửi. Thế nhưng lại không nhìn thấy một chiếc xe lớn đi theo mình trong gương chiếu hậu.

Đừng bao giờ đánh giá thấp sự hiếu kỳ của các phóng viên và paparazzi. Dù sao thì các fan đón máy bay cùng buồn phiền, tại sao hôm nay tâm trạng của idol nhà mình lại tốt như vậy, còn có, đến Trùng Khánh để làm gì.

Khi paparazzi đi theo Tống Hân Nhiễm đến nơi mà nàng muốn đến, mọi thứ đều trở nên rõ ràng rồi, trong đầu của paparazzi thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến thông báo hotsearch hôm nay.


Có một quán cà phê nằm khuất trong một con hẻm không quá sầm uất. Trang trí rất khác biệt, có thể nhìn ra được lão bản rất có khiếu thẩm mỹ.

Tống Hân Nhiễm đẩy cửa bước vào, chiếc chuông gió treo trên cửa va vào cửa kính phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.

Người đang ngồi ở quầy pha chế ôm mèo lười nhát nâng mắt lên, "Chào mừng quý khách. . .", Tả Tịnh Viện ngạc nhiên nhìn người đang đứng ở cửa, người kia cũng mỉm cười nhìn về phía em.

Nàng chỉ đứng ở đó.

Nàng muốn nói đã lâu không gặp, nói cuộc sống có tốt không. Nhưng lại chỉ có thể nặn ra những từ không được lưu loát cho lắm.

"Đã lâu không gặp. Càng ngày càng xinh đẹp a. . ." Nghe qua có chút khách sáo, nhưng đó là sự thật.

"Chị tốt nghiệp." Tính tình của Tống Hân Nhiễm rất nôn nóng, không muốn cùng em nói những lời vòng vo, "Không gia hạn." Tống Hân Nhiễm tiếp tục bổ sung.

"Em nhìn thấy rồi, weibo có hotsearch." Tả Tịnh Viện buồn bực, "Vậy nên. . . chị đặc biệt chạy đến để nói cho em biết điều này sao?"

"Vậy nên, bây giờ chị có thể quang minh chính mất kiểm soát bản thân."

Nước mắt lập tức lấp đầy vành mắt, Tả Tịnh Viện nở nụ cười ngây ngô, để lộ đôi mắt chứa đầy ánh sao và hai lúm đồng tiền của mình.

Huhu "hiểu chuyện" nhảy ra khỏi vòng tay của em xuống quầy pha chế, Tả Tịnh Viện kéo người đang đứng ở cửa vào trong vòng tay mình, ôm chặt lấy, "Em còn nghĩ chỉ có một mình em nhớ mãi không quên."


Khi chuẩn bị rời khỏi quán thì liếc mắt nhìn thấy phóng viên đang trốn ở một bên, đôi tay đang nắm chặt lấy tay của Tống Hân Nhiễm lập tức thả lỏng, theo bản năng muốn buông ra, nhưng lại bị Tống Hân Nhiễm bắt được, rồi lại nắm chặt.

Tả Tịnh Viện nhìn nàng, "Lần này, đừng buông tay chị ra khi ở trước ống kính nữa. Hãy giữ lấy chị, giống như trận tuyết đầu mùa xuân năm ấy vậy."

Vì vậy paparazzi trơ mắt nhìn hai người mười ngón tương khấu bước ra khỏi hẻm nhỏ, cuối hẻm nhỏ là một quảng trường, tựa như câu trả lời, chợt nhìn thấy ánh sáng.


Tả Tịnh Viện chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nay.

Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cùng Tống Hân Nhiễm đi mua  ăn trong siêu thị, sẽ cùng nàng thảo luận món cá tối nay nên hấp hay kho, sẽ dạy nàng cách nhận ra đây là hành lá chứ không phải là rau hẹ.

Mặc tạp dề bước vào trong bếp call video với mama, thỉnh giáo làm thế nào để nấu món cay Tứ Xuyên chính thống cho Tống Hân Nhiễm. Vị khách duy nhất của đầu bếp đang ôm Huhu đi qua đi lại trong nhà, Hàm Hàm đã béo đến mức nàng ôm cũng không được, nằm một mình trên khung cây với vẻ mặt chán nản.

Tống Hân Nhiễm thuận tay cất hết hành lý của mình vào chỗ cũ. Trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh có một ly nước súc miệng khác, phòng giữ quần áo vốn rộng rãi đã nhanh chóng bị quần áo của nữ minh tinh lấp đầu, trên tủ đầu giường trong phòng ngủ thậm chí đã có thêm một chiếc nến thơm quen thuộc.

Huhu giãy ra khỏi tay nàng, đánh ngã chiếc dĩa đựng trái cây trên bàn trà, khi Tả Tịnh Viện quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc Tống Hân Nhiễm kéo mở bức màn nặng nề kia ra. Mặt trời đang ngã về phía Tây, màu cam đặc trưng của cảnh hoàng hôn nhiễm đỏ bầu trời, cũng nhiễm đỏ chiếc áo trắng tinh của Tống Hân Nhiễm, bóng lưng đơn bạc sắp cùng ánh tà dương hòa làm một.

Thiếu nữ nghiêng đầu tò mò nhìn tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ.

"Nhiễm Nhiễm." Tả Tịnh Viện nhẹ nhàng gọi nàng.

Người bị gọi quay đầu nhìn về phía em, cùng với ánh mắt dò xét.

"Không có gì, chỉ muốn gọi chị thôi, chị chờ một chút nữa lập tức sẽ có cơm ăn."

Tả Tịnh Viện quay đầu lại, mama đang trong video hỏi em đang cười cái gì."

"Không có gì đâu, Nhiễm Nhiễm tham ăn." Tả Tịnh Viện mỉm cười, thuận miệng bịa chuyện.

"Haiz, con làm mẹ sốt ruột chết đi được. Tay chân vụng về, không biết đến khi nào mới làm xong, còn chưa chắc là đã ngon. Lần sau nhớ dắt Nhiễm Nhiễm về nhà, mẹ làm cho hai đứa ăn. . . . . ."

Mama không ngừng cằn nhằn, Tả Tịnh Viện lại không cảm thấy phiền chút nào. Cười đáp lại "Con biết rồi~"

Mèo con tham ăn không biết đã bước vào từ lúc nào, chen đến trước mặt Tả Tịnh Viện để chào.

"Con chào dì~ có cơ hội nhất định sẽ về Lô Châu ăn cơm dì làm! Con cũng nghe được là dì mời con, Tả Tịnh Viện có đổi ý cũng vô dụng thôi!"

Tả Tịnh Viện bất lực lắc đầu, nở nụ cười nuông chiều. Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu.

"Sinh hoạt", thế nhưng lại là một động từ.

Tả Tịnh Viện lặng lẽ bổ sung cho đầy đủ. "Sinh hoạt" là động từ, "yêu" cũng vậy. Yêu là đáp lại, là hành động, là lẫn nhau cho đi và nhận lại. Chỉ cần nhớ mãi không quên thì dù như thế nào cũng sẽ có hồi đáp.


Bữa tối xong xuôi, mặt trời đã lặn. Ngay cả ánh chiều tà cũng tan biến từ lâu. Đến lượt các vì sao và mặt trăng làm nhiệm vụ của mình.

Đứng trước cửa sổ, Tả Tịnh Viện ôm lấy Tống Hân Nhiễm từ phía sau.

"Sẽ không đổi ý. Không bao giờ buông chị ra nữa."

"Cảm ơn chị, Nhiễm Nhiễm."

Tống Hân Nhiễm không hiểu, hơi nghiêng đầu nhìn em, nhưng không ngờ lại bị hôn một cái. "Hửm? Cảm ơn chị cái gì?"

"Cảm ơn chị đã kéo mở bức màn của em, cảm ơn chị đã một lần nữa mang những điều cần thiết vào trong cuộc sống của em, cảm ơn chị nguyện ý vì em mà mất kiểm soát, cảm ơn chị vì đã nhớ em, cảm ơn chị vì đã tìm đến em, và, cảm ơn chị vì đã trở về. Tóm lại là, có rất nhiều điều muốn cảm ơn chị, chờ sau này em sẽ từ từ cảm ơn chị."

Người trong lòng xoay người lại ôm lấy em, nhu thuận kề sát vào người em, hai tay ôm lấy thắt lưng của em, rồi ngẩng đầu nhìn em. "Tả Tịnh Viện, thực tế không phải là một bộ phim, bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn gì nữa. Vậy nên, không được mạnh miệng, không được lạnh lùng, không được nói trái ý mình, không được khẩu thị tâm phi, không được cố ý đẩy chị ra, đã biết chưa?"

"Đã biết rồi~"



Chị không bị kiềm chế, không bị trói buộc. Chị không muốn bị bất cứ ai vây giữ, bị bất cứ ai làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Nhưng nếu người đó là em, vậy chị nguyện vì em, mất kiểm soát bản thân trong  thời gian ngắn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me