Tổng Hợp: Truyện Ngắn - Tản Mạn
Cỏ (interview)
"Chào bạn. Trước tiên chúng ta hãy thả lỏng chút đã. Tôi muốn bạn hít một hơi thật sâu."Đối tượng thực hiện xong."Giờ bạn hẳn đã cảm thấy bớt căng thẳng rồi đúng không.""Vâng.""Vậy chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé."Đối tượng gật đầu."Bạn có thể giới thiệu tên của mình không?"Đối tượng ngập ngừng."Không sao. Tôi xin lỗi. Chúng ta có thể bắt đầu với câu hỏi khác. Năm nay bạn bao nhiêu tuổi?""Hai mươi hai.""Rất trẻ đúng không? Bạn có đang theo học ở đâu không?""... Không.""Có lí do gì đặc biệt hay vấn đề gì tác động đến việc đó không?""Thú thực tôi học hành cũng không tốt lắm. Bố mẹ tôi ly dị, tôi ở với bố, gia đình cũng chẳng khá giả gì.""Tôi hiểu. Và tôi cũng cho là mỗi người có mỗi lựa chọn riêng và cảm thấy nó phù hợp với mình, bạn có thấy vậy không?""Vâng.""Tôi có thể cảm thấy bạn đã thoải mái hơn rất nhiều rồi. Chúng ta đến với câu hỏi tiếp theo nhé."Đối tượng gật đầu."Bạn có đang làm việc ở đâu không?""Tôi cũng có làm thêm chỗ này chỗ kia. Nhưng hiện tại thì không.""Công việc gần đây nhất của bạn, bạn đã làm trong bao lâu?""Tầm hơn một tháng.""Thời gian khá là ngắn nhỉ?""Vâng. Nó là việc, bán thời gian."Đối tượng tự ngắt khi nói."Bạn chọn ca làm như thế nào?""Không có ca. Chỉ làm tối, 7 rưỡi đến 11 rưỡi.""Có vẻ hơi muộn nhỉ, so với con gái?""Giờ ấy vẫn rất nhiều người ở ngoài đường."Đối tượng cười."Lương của bạn được tính như thế nào?""Theo tháng. Lương cứng 25 nghìn/giờ, 4 tiếng mỗi ngày. Mỗi tuần được nghỉ 1 ngày.""Chế độ không hề tệ nhỉ? Đó là mức lương khá cao so với mặt bằng việc làm hiện giờ đấy chứ.""Có lẽ.""Bạn có người yêu không?""Chúng tôi mới chia tay.""Có phải lí do là vì công việc của bạn?""Vâng.""Bạn có thể cho biết đó là công việc gì không?""Nhân viên lễ tân ở quán trà đạo Nhật Bản.""Nghe có vẻ thú vị nhỉ? Có phải đồng phục của bạn là kimono?""Cách tân, vâng. Tùy ngày trong tuần, chúng tôi còn luân phiên mặc áo dài, đồng phục học sinh Nhật.""Công việc của bạn có yêu cầu gì khắt khe không?""Tôi không biết nữa, tôi nghĩ là không.""Bạn có thể nêu một số yêu cầu khi tuyển dụng chẳng hạn.""Nữ. Dưới 28 tuổi. Ngoại hình ưa nhìn. Biết ngoại ngữ là một ưu thế. Rất nhiều bạn ở đó là sinh viên đang theo học chuyên ngành tiếng Nhật. Có những bạn giao tiếp với khách bằng tiếng anh.""Môi trường làm việc khá năng động và thân thiện nhỉ? Bạn thường làm những gì ở chỗ làm?""Chúng tôi được học một số câu chào cơ bản. Như konbanwa là chào buổi tối. Quán tôi làm có khoảng 20 lễ tân, cứ mỗi 15 phút 2, 3 người đổi gác một lần. Chúng tôi có quy định về giày, phải cao trên 3 phân. Mỗi khi đi làm chúng tôi thường tự trang điểm nhẹ. Không quay phim, chụp ảnh ở chỗ làm.""Bạn vừa nói gì đó về việc các bạn phải gác, bạn có thể giải thích rõ hơn?""Thì là như vậy. Sẽ luôn có người đứng ở cửa chào khách, mời họ vào quán. Khách của quán đa phần là người Nhật. Mỗi một vị khách sẽ có một nhân viên riêng tiếp đãi. Quán có những phòng nói chuyện và phòng karaoke. Chúng tôi được học pha trà, pha rượu, hát, nhảy múa để tiếp chuyện khách. Chúng tôi cùng khách chơi một số trò chơi như bài, rút gỗ để thư giãn. Chúng tôi thường ngồi cạnh và không bao giờ được để cốc, ly của khách vơi quá nửa.""Bạn thường nói những chuyện gì với khách vào quán?""Chúng tôi luôn cười, hỏi han về ngày của họ, khen họ, hỏi chuyện, pha trò, kể chuyện này nọ, cuối buổi có thể chủ động xin thông tin liên lạc, gợi ý họ giới thiệu quán với bạn bè, mời họ lần sau lại đến.""Tôi có thể hỏi, bạn nói mỗi khách có một người phục vụ riêng. Như vậy là các bạn được chỉ định hay tự phân công nhau?""Được khách chọn. Chúng tôi đồng loạt đến phòng, người được chọn ở lại.""Có vẻ là một loại hình công việc giải trí nhỉ? Lương thưởng và tip của các bạn như thế nào?""Mỗi một lần ngồi tiếp chuyện cùng khách chúng tôi được trả 100 nghìn là chi phí khách mời nước. Mỗi một khách quen chúng tôi có thì lương cứng sẽ được cộng thêm 500 nghìn mỗi tháng.""Khách quen là người ta đến những lần sau và muốn tiếp tục ngồi nói chuyện cùng bạn?""Đúng là vậy. Hoặc người ta có thể chọn một cô gái khác.""Bạn có bao giờ phải làm ngoài giờ không?""Đôi khi. Khách rời khỏi chúng tôi mới được về. Nhưng đa phần mọi người đều tôn trọng thời gian quy định của quán. Nếu mải vui quá sẽ có nhân viên lên nhắc, muộn nhất chỉ đến 12 giờ.""Có vẻ công việc của bạn như là làm bạn với người khác nhỉ?""Vâng.""Ngoài giờ làm việc bạn có liên lạc với họ không?""Cũng có. Chúng tôi thường nhắn tin trên line để giữ liên lạc.""Bạn có bao giờ gặp họ với tư cách bạn bè không?""Không hẳn. Thi thoảng có những người mời chúng tôi đi ăn hay mua quà tặng chúng tôi, nhưng nó sẽ được tính là hành động biểu hiện sự quý mến và đều phải thông qua quán.""Tôi có thể hỏi một câu khá riêng tư không?""Được.""Có điều gì nhạy cảm trong công việc của bạn không?""Trừ tên của nó thì không."Đối tượng cười."Vâng. Có vẻ là một công việc thú vị. Cảm ơn bạn về câu chuyện của bạn. Tôi có thể hỏi tên của bạn lần nữa?"Đối tượng đan tay và xoa xoa ngón tay."Thảo.""Vâng. Một lần nữa cảm ơn bạn rất nhiều. Chúc cho bạn mọi điều tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me